Bảo Liên ngồi trên xe, cô mở cửa sổ ở mức vừa, yên bình cảm nhận cái lành lạnh của mùa đông.
Môi cô mỉm cười nhiều lần, không biết vì lý do gì, không biết vì cô suy nghĩ gì trong đầu, chắc hẳn là vì một điều gì đó rất vui, làm lay động khoé môi anh đào của cô.
Anh Kiệt máy lần xoay sang nhìn cô, khóe miệng động đậy không biết bao nhiêu lần, nhưng rốt cục không nói được lời nào.
Cô xoa xoa bờ môi khô vì lạnh, xong lại gõ gõ vào khung cửa sổ.
Không gian im ắng vọng lại duy nhất tiếng gõ của cô.
Không chịu nổi được cái yên lặng, cô lên tiếng:
-Mình về nhà anh đi!
Anh giật mình, ngón tay gõ gõ mấy tiếng đục ngầu lên vô lăng.
-Ừ... Anh đang về.
-Ý em là căn nhà ở khu phố A ấy.
Cô xoay sang nhìn anh, nở một nụ cười. Nụ cười của cô trong vắt như trời mùa thu, lại ấm áp như trời mùa xuân làm không khí trong xe trở nên vô cùng yên bình.
-Vì sao em lại muốn về…?
-Hoa không gặp em hơn một tháng chắc sẽ rất buồn…
Anh cười, tiếng thở hoà vào không khí yên bình.
-Ừm…
Họ im lặng, không nói, chỉ trầm mặc cảm nhận trái tim đối phương.
Bánh xe lăn đều trên đường, hồi sau dừng lại tại một ngôi nhà nhỏ, cái mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng lại len vào nơi cánh mũi, chúng khác với cái sự thanh thản lúc ở nhà kính.
Cô đẩy cửa, bước xuống xe, còn anh tìm chỗ đậu xe.
Bảo Liên cô đứng trước cổng nhà, một loạt đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới căn nhà, không biết vì sao trong lòng lại dấy lên một chút bồi hồi rung động. Cô còn nhớ một năm trước cô đã do dự đứng trước cửa nhà không biết có nên bấm chuông không rồi cứ thế mà chạy đi mất.
Nghĩ đến đây, khoé miệng cô cũng tự thức bật cười.
Cô kéo sợi dây chuyền trong cổ áo ra, thuần thục mở cổng nhà. Cô đẩy cổng, tiếng keo cót két của cửa sắt cũ vang lên, kì lạ là nó không khó chịu mà lại rất thân thuộc và… yên bình.
Cô lướt qua từng chậu hoa, ngón tay từng đợt mân mê những cánh hoa màu tím sẫm này. Đối với cô, việc làm này không biết từ lúc nào đã có trong sở thích của chính cô, khi sờ vào những cánh hoa mềm mại như vậy, cô cảm thấy rất thư giãn.
Cái mềm mại làm cô chợt nhớ đến một điều mà bật cười vô thức. Vừa rồi hai người dạo phố, biết bao nhiêu lần vô tình chạm tay nhau nhưng không có đủ dũng cảm để nắm lấy dù chỉ một lần.
-Em cười gì thế?
Anh bước vào, vừa phủi phủi mấy vết bụi trên tay áo vừa hỏi cô, vậy mà không biết vì sao lại nhìn theo cô mà cười ngu ngốc.
-Em vừa tìm được một thứ rất hay, anh xoè tay ra đi…
Anh không nghi ngờ nụ cười trong vắt của cô, lập tức xoè ngay bàn tay ra.
Cô mềm mại luồn những ngón tay thanh mảnh vào từng kẽ tay anh, xong nở một nụ cười tinh nghịch của thiếu nữ mười tám.
Anh ngạc nhiên và cười hiền, nụ cười mang theo chút hơi ấm của mùa xuân, cái ấm áp vô tình khiến họ lãng quên cảnh vật lạnh lẽo của ngày đông.
Không biết vì ngại hay vì lạnh, hai gò má cô ửng lên chút hồng.
Anh kéo tay cô vào nhà, hai người họ cùng nấu cho nhau bữa chiều.
Mà không, là cô nấu và anh xem cô nấu buổi chiều rồi cùng ăn.
Ăn xong, họ cùng nhau trò chuyện, họ nói những thứ đã biết, đã nghe, nói đi nói lại mà không chán, rồi họ cười, họ đưa nhau về khi trời đã lấp đầy những sao, họ hành xử hệt như những con người lần đầu tiên yêu.
Mà cũng phải, họ chính là những con người lần đầu tiên yêu.
Sáng hôm sau, bảy rưỡi.
Bảo Liên nhìn anh rời đi, cô chợt cảm thấy màu áo xám anh mặc hôm nay rất đẹp nên mỉm cười, nụ cười của cô khi nào cũng yên bình đến lạ như thế, nhưng hôm nay nụ cười của cô bình yên theo một màu rất khác, màu của tình yêu (?)
Cô nhìn lên đồng hồ, giờ là bảy giờ sáng hơn, vẫn còn quá sớm để nấu cơm, cô đưa mắt nhìn xung quanh nhà rồi nhanh chóng vào phòng thay đồ. Sau khi đặt quần áo vào máy giặt, cô xoa xoa chiếc đồng hồ đang đeo rồi tháo ra, đặt lên bàn một tiếng “cộp” trong vắt. Xong, cô bắt đầu công đoạn chùi dọn nhà cửa.
Lướt qua vài công việc, cô đứng thẳng nhìn ra ngoài ban công. Ánh nắng ở đó hắt xuống theo một đường thẳng, làn người từ phố xá Hà Thành vọng lên tiếng náo nhiệt, bận rộn.
Cô nhíu hàng chân mày thanh mảnh, gác chiếc chổi cạnh ghế rồi đi ra phía ban công. Hà Thành những ngày trưa luôn mang theo những cái nắng đến mức độ này. Thật, dù tiết trời vẫn lạnh thấu gan như thế nhưng với cái nắng như vầy thì cô cũng nghi ngờ đây đang là giữa mùa đông. Cô đưa tay chạm vào ban công gắt nắng. Khá “ấm áp”.
Cô gom hai hàng chân mày lại một chỗ, nhìn quanh một chút rồi thở hắt, bước vào trong. Một tay cô nắm lấy vải màn, dùng lực kéo, ánh nắng hắt vào phòng cũng chỉ còn lại vài tia yếu ớt, mềm mại lướt qua cánh màn. Cô cầm chổi, tiếp tục công việc.
Sau gần mười một giờ trưa, cô xong hết mọi công việc bao gồm dọn dẹp và cả nấu nướng. Cô nhìn quanh nhà, mỉm cười rồi phủi phủi mấy cái vào tạp dề, treo lên giá, sau đó tắt bếp, đi vào phòng gọi anh về cùng ăn cơm. Nghe nói hôm nay anh chỉ có ca sáng.
“Ding dong.” Chuông cửa nhà cô, à không là nhà anh, kêu lên mấy tiếng trong vắt, âm thanh vang vang trong căn phòng.
Gió thổi qua một cơn dịu nhẹ, ngay khoảnh khắc đó trái tim cô run lên một cái sợ sệt vì cô biết đó không phải anh, cô lê từng bước đến nhìn ra bên ngoài cửa, là một người đàn bà trạc tuổi 40.
Cô hít thở, cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
"Bip bip bip bip"
Bà ấy đang nhập mật khẩu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT