Tôi thở phào một hơi, khó khăn gian khổ đã qua một phần. Dọn dẹp đâu ra đấy, tôi xách đồ sang bên phòng nó ngồi luôn, phòng hờ lỡ như có chuyện gì xảy ra thì còn kịp thời giải quyết.
Ngồi mãi cũng chán, thế là tôi nghía giá sách nó xem có cái gì hay đọc không. Bảo An thích nghiên cứu thiên văn học nên giá sách của nó toàn sách tiếng anh về vũ trụ, hành tinh thôi à. Với tôi đây là một phạm trù đỉnh cao của khó hiểu nên thôi tôi đành tránh xa ra vậy.
Lâu lắm rồi tôi mới vào phòng Bảo An, hừm, hình như là do lần tôi quậy banh phòng nó lên nên nó ra chiếu chỉ cấm cửa tôi thì phải.
Loanh quanh một lúc chán quá nên tôi ngủ gục luôn, mãi sau có tiếng chuông cửa nên mới giật mình tỉnh dậy. Bảo An vẫn ngủ ngon lành, chuông cửa chẳng xi nhê gì với nó sất.
Tôi ra mở cửa. Có Cà Chua, Củ Cải rồi cả Thiên Ân nữa. Cà Chua tiện tay ném luôn túi hoa quả cho tôi, lao vào trong.
“ Em trai tao đâu rồi, mày có chăm sóc em tao cẩn thận không đó?”
Dễ điên không? Rõ ràng nó là em trai tôi cơ mà. Tôi bĩu môi, định đóng cửa thì thấy ai đó thập thò sau hàng rào, thấp thoáng thấy màu đồng phục trường tôi.
Cô bé thấy tôi đã hoảng hốt cúi đầu chào. “ Em chào chị ạ. Em là bạn Bảo An, em tới đưa vở ghi và bài tập cho Bảo An ạ.”
Tôi giật mình, nhận sách vở từ tay con bé. “ Cảm ơn em. Nhưng mà em là ai thế?”
Rõ ràng con bé không sống ở gần đây, mà tôi lại nghĩ chẳng ai nào rảnh hơi đi mang vở cho một đứa không liên quan, nhà lại xa tít mù khơi cả.
“ Em…em là bạn gái Bảo An ạ.”
Tôi tròn mắt. “ Em là Hà Vân?”
“ Dạ.”
Ô hô, em dâu Hà Vân trong truyền thuyết đây rồi. Vừa học giỏi lại vừa đáng yêu, mãi mới được gặp mặt. Nhưng sao con bé có vẻ e dè thế nhỉ? Tôi có ăn thịt nó đâu?
“ À, em có muốn vào thăm Bảo An không?”
Con bé gật đầu lia lịa. Tôi tránh qua một bên cho con bé lách vào, lòng không khỏi băn khoăn, thằng em trai tôi có tài cán gì mà cua được em dâu chất lượng thế này không biết?
Bọn Cà Chua đang xúm xít bên cạnh Bảo An, chẳng biết nó dậy từ bao giờ, đang tiếp chuyện mọi người. Thấy Hà Vân lấp ló sau lưng tôi, thằng bé ngồi bật dậy.