Mùa đông năm Khang Hi 45, thấm thoát Tố Tiêu đã xuyên không được nửa năm, những tháng ngày trong cung 

Từ Ninh của Đức phi đúng là có vẻ rất an nhàn, không thị phi. Cách đối xử của Đức phi nương nương với 

Tố Tiêu cũng rất tốt nữa, không lơ là quá cũng không khách sáo quá mức làm Tố Tiêu cảm thấy khó chịu. 

Duy chỉ một chuyện là Tố Tiêu cũng dần hình dung ra được rằng Vương Hạo xuyên không có thể đã mất trí 

nhớ hoặc căn bản người đó không phải Vương Hạo, chỉ là ngoại hình có vẻ khá giống thôi, cũng như cô, 

Tiêu Tiêu và Tố Tiêu của thời nay là hai người hoàn toàn giống nhau, giống tới mức cô còn không kịp 

hình dung ra ai là mình, mình là ai. Một buổi tối trời trong nọ, thời tiết se lạnh, Tố Tiêu buồn rầu ngã đầu lên thành cửa, ngẫm mãi ngẫm mãi rất nhiều chuyện, cô không biết rằng gia đình cô ở hiện đại thế nào, cũng không biết được rằng gia đình vị hôn phu kia của cô sẽ có phản ứng ra sao khi phát hiện cô vô tình trốn hôn như thế, ngẫm đi ngẫm lại, lại ngẫm về thời Khang Hi cô đang sống, cô biết trước được rất nhiều chuyện trong lịch sử, biết được rõ kết cục của từng người, kể cả vị hôn phu Dận Trinh thời này của cô, nhưng cô vẫn không biết phải làm sao để thay đổi nó....

- Tiểu thư, tiểu thư - Nha đầu tiểu Ly khẽ lay nhẹ người Tố Tiêu, tiểu Ly nghĩ mãi vẫn cảm thấy lạ, kể từ hôm tiểu thư của cô ta say ngất ngưởng phải để thập tam gia dìu về, quả thật tiểu thư thay đổi rất nhiều, trầm lặng ít nói hơn xưa, cũng không còn cái vẻ hoạt bát lúc xưa nữa, giờ sáng ra tiểu thư rất chăm học qui tắc lễ nghi trong cung, nhàn rỗi lại học thêu thùa, rèn chữ, lắm lúc lại dạo ngự hoa viên thưởng trà trầm mặc, tiểu thư của hiện tại và xưa kia hoàn toàn rất khác nhau, không còn nhận ra là cùng một người nữa. Phải chăng cung cấm đã thay đổi hoàn toàn một con người? Tiểu Ly nghĩ tới đây không khỏi rùng mình cho số phận của hai người sau này

- Hử? - Tố Tiêu không quay đầu lại, đáp một tiếng lấy lệ 

- Nô tì nghe nói mùa xuân năm sau hoàng thượng sẽ chỉ định tổ chức lễ thành hôn cho tiểu thư và thập tứ gia 

- Ừm!!! 

-....- Tiểu Ly lấy làm lạ, trước giờ Tố Tiêu không bao giờ cho phép cô nhắc gì tới thập tứ gia cả,nhưng sao hôm nay tiểu thư lại thái độ bình tĩnh tới lạ người thế chứ? Tiểu Ly nghĩ mãi vẫn thấy lạ, thế là mặc kệ, bỏ đi pha cho tiểu thư một ấm trà nóng. 

________________________________________

- Tiểu thư, tiểu thư, người đâu rồi? - Tiểu Ly tay cầm ấm trà mới đun quay lại phòng thì mới hốt hoảng cả lên, Lý Tố Tiêu đã mất tích từ lúc nào rồi 

_________________________________________

Trời hôm nay thời tiết se lạnh, Tố Tiêu sinh ra buồn chán, muốn đi dạo vòng vòng hoàng cung xem thế nào, vừa đi, vừa suy ngẫm mọi chuyện. Vì do quá tập trung suy nghĩ về một đống hỗn độn trong đầu mà Tố Tiêu cũng quên không định hình được phương hướng mà mình đang đi nữa, cứ thế bước đi theo quán tính thôi!!! Có thể nói cô ở trong cung cũng đã lâu, gần 5 tháng trời nhưng chưa bao giờ bước ra khỏi cửa Từ Ninh cung và ngự hoa viên gần đó nên cũng có thể nói là đây là lần đầu tiên của cô, không tránh khỏi lạc đường. Cô đi mãi đi mãi không biết đường ra, càng đi, càng lạc. 

- Tiểu cô nương, đêm hôm khuya khoắt, một mình cô thế này đi lại trong hoàng cung rộng lớn thì không hay đâu!!!

- Dạ? - Tố Tiêu chợt giật nảy mình, cứ ngỡ đang gặp ma, run rẩy trả lời lại một tiếng 

- Cô quay đầu lại đây ta xem, ta không phải yêu quái, cô hà cớ gì gặp ta phải rét run thế kia - Giọng nói từ người đàn bà kia nghe như có pha lẫn một chút châm biếm

Tố Tiêu cố hết sức cam đảm quay đầu lại nhìn bà ta, trời đêm mịt mù, cô không thẩy rõ được mặt bà ta lắm, cứ đứng thế chăm chăm nhìn không chớp mắt, bà ta cũng thế, chỉ biết đứng đó cười, đúng thật là nụ cười hiền hậu thật, không chút hiểm ác của người đời hậu cung, mãi đến một lúc sau, Tố Tiêu mới định thần người lại, tiến lên trước mấy bước, khiêng dè hỏi bà ta.

- Bà...bà... là ai? 

- Cô đoán xem? 

Tố Tiêu nhìn từ trên xuống dưới bà ta một lượt, quần áo bình dị, nhưng cung cách nói chuyện không giống một người bình thường chút nào, lại nhìn xung quanh, cảnh xung quanh tối đen mịt mù, phải căng mắt thật to mới mong nhìn thấy một chút xung quanh, bất chợt cô nghĩ thầm "Chẳng lẽ đây là một vị cung phi nào đó bị thất sủng chăng,cảnh tượng ở đây có vẻ rất ưu ám, không lẽ.... LÃNH CUNG, nếu thế thì đau lòng quá cho vị cung phi này rồi!!!" 

- Người.... chắc hẳn là một vị nương nương nào đó chăng? 

- Hahaha....- Người đàn bà kia bất chợt tuôn ra một tràn dài tiếng cười khiến Tố Tiêu không khỏi không rùng mình, bâng khuâng đoán chừng xem mình đã nói sai chữ nào trong câu vừa rồi, đang mãi bâng khuâng thì người đàn bà kia tiếp tục nói - Ta còn tưởng cô như những người khác, đều nghĩ ta là người đàn bà điên chứ!!! 

Tố Tiêu vẫn chưa kịp ứng biến thế nào, cứ đứng trời trồng ra đó!!! Trong lúc đứng ngẩn người, cô lờ mờ thấy được tấm bảng khắc dòng chữ " Từ Viên cung"

- Cô nương à, về nghỉ sớm đi, cô thật không giống với những người đã sống lâu trong cung chút nào, chắc hẳn là người mới tới, cô không biết đây là Lãnh cung, người thường tuyệt đối không được bước vào sao? 

-... - Tố Tiêu tròn mắt, theo quán tính mà lắc nhẹ đầu, lòng thầm nghĩ đúng là bản thân dự liệu không sai, một lúc sau, cô mới bồi thêm một câu - Lãnh cung thì đã sao chứ, các nương nương trong lãnh cung không phải là người sau, chỉ là một phút không may mắn nên mới phải bị vào lãnh cung thôi!!!!! 

Sắc mặt người đàn bà kia, khe khẽ giật mình, nhưng hình như đã tự trấn tĩnh được bản thân, lên tiếng hỏi trước: 

- Cô là người cung nào? 

- À, nương nương, tôi đêm hôm chỉ là tò mò muốn đi dạo, nhưng không ngờ đêm hôm mịt mù thế này, hoàng cung lại lớn quá nên chẳng may lạc đường, người có thể chỉ tôi đường để ra lại Từ Ninh cung được không ạ? 

- Đi thẳng mãi, thấy được ngự hoa viên rẽ vào, đi thêm một khúc nữa, sẽ tới Từ Ninh cung. Cô nương, nghe ta, sau này đừng chạy lung tung thế này nữa, sẽ không có lợi đâu!!!

- Nương nương, trời cũng trễ rồi, tôi cáo từ người trước ạ!!!! 

Tố Tiêu đi từ từ, mỗi lúc một xa cung tẩm của vị nương nương đó, ngẫm đi ngẫm lại vẫn không thông nổi cuộc nói chuyện lúc nãy là mộng hay là thực. Đi vô thức, tới lúc mà cô định hình ra được mình là ai, đang ở đâu thì đã là sáng hôm sau....

Tố Tiêu uể oải lớn giọng bảo nha đầu tiểu Ly rót cho cốc nước nóng cho ấm bụng vì thời tiết lúc này cũng khá lạnh

- Tiểu thư, rốt cuộc tối qua người đã đi đâu vậy ạ? Mà lúc người trở về thì không còn chút sức lực nào, còn ngất ngoài cửa cung, cung may một nô tì của Đức phi đi ngang qua nhận ra là thập tứ phúc tấn tương lai nên mới báo lại với Đức phi ấy ạ, báo hại cả tối Đức phi lo lắng cho người mãi không chợp mắt được chút nào - Nha đầu tiểu Ly theo quán tính, nói như sáo, báo cáo lại tình hình tối qua cho Tố Tiêu 

- Ừm - Tố Tiêu cầm cốc nước trong tay, nhâm nhi uống từng chút một, trả lời một tiếng lấy lệ rồi lại đắm mình vào suy nghĩ "Từ Viên cung là cung của vị nương nương nào? Có cái gì đó không đúng lắm với vị nương nương đó thì phải"

- À, tiểu thư, hôm nay Thượng Uyển cô cô lại tới chỉ dạy người những quy tắc trong cung đấy ạ, người chắc cũng chuẩn bị y phục rồi dùng điểm tâm đi ạ, chắc cô cô cũng sắp tới rồi 

- Thượng Uyển.... Tố Tiêu tròn xoe mắt, bất giác giật nảy mình như đã thông một số việc gì đó rồi "Đúng rồi, có lẽ Thượng Uyển sẽ biết ai ở cung Từ Viên chăng?" - Tiểu Ly, thay y phục cho ta, chuẩn bị cả điểm tâm nữa sơ sài là được, ta đang gấp, xong chạy tới chỗ Thượng Uyển tỷ tỷ báo với tỷ ý hôm nay tới sớm hơn một hôm

- Dạ? - Tiểu Ly giật mình, không hiểu sao tiểu thư thường ngày tuy không phản kháng gì với việc học quy tắc nhưng cũng không mấy hứng thú nhưng hôm nay sao tiểu thư lại khẩn trương tới lạ thế kia, tuy nha đầu tiểu Ly thắc mắc là thế nhưng cũng nghĩ lại tiểu thư đang thay đổi bản thân theo chiều hướng tốt hơn nên cũng chẳng dám thắc mắc hỏi lại mà vâng vâng dạ dạ làm theo.

_______________________________________

- Lý tiểu thư, không biết hôm nay sao tâm trạng người có thể tốt một cách kì lạ thế kia? - Thượng Uyển ôn nhu từ ngoài cửa bước vào, tiếng nói như kéo Tố Tiêu đang bần thần người quay về hiện tại 

- Thượng Uyển tỷ,tốt quá, hôm nay có phải chúng ta sẽ học về lịch sử của nước đại Thanh ta đúng không? Ta có thể vô ý hỏi tỷ một câu được không?

- Lý tiểu thư, có gì mà người phải ngại với ta nữa chứ?

- Tỷ có biết... Từ Viên cung là cung của vị nương nương nào không? 

Nói tới đây, Tố Tiêu có thể thấy rõ sắc mặt Thượng Uyển xấu đi một cách rõ rệt, linh tính mách bảo Tố Tiêu có gì đó không được hay cho lắm, có cảm giác như đi sâu vào chuyện này sẽ là một đống dây nhợ lằng ngoằng không chỗ gỡ, ngẫm một lúc, Thượng Uyển mới dám lên tiếng 

- Tiểu thư... tại sao người biết cung này? 

- Tại sao ta biết tỷ không cần quan trọng đâu, tỷ trả lời câu hỏi ta trước đi!

- Thật ra đây là cung của Lương phi nương nương, đã từ lâu lắm bị thất sủng, Hoảng Thượng trong 10 năm qua đã không đến chỗ người ấy, còn nghiêm cấm không cho ai nhắc tới tên Lương phi nữa, tiểu thư, cô mới vào cung chưa được 1 năm, trong cung lòng người hiểm ác, đặc biệt từ lời ăn nói, cử chỉ phải rất cẩn thận, không lại bị họa vô đơn chí thì rất đau lòng.

- Ừm... được rồi, ta hiểu rồi tỷ, chúng ta bắt đầu với bài học hôm nay thôi ạ!!!! 

______________________________________________

Tối hôm đó, Tố Tiêu trầm mặc mãi trên giường không tài nào chợp mắt nổi "Lương phi? Lương phi Vệ thị há chẳng phải ngạch nương của Bát a ca - Dận Tự tàn ác, mưu đồ trong lịch sử? Tố Tiêu, ngươi có thấy sợ không? Sợ rằng một ngày nào đó tới bản thân ngươi cũng bị kéo vào cuộc tranh giành ngôi báu ngầm không có hồi kết này, và vị hôn phu thời này của ngươi cũng là một trong số các a ca bị kéo vào vụ việc này?" càng nghĩ, Tố Tiêu càng thấy con đường tương lai phía trước mắt mình càng lúc càng mơ hồ, không lối thoát. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play