Lý Tiêu Tiêu còn nhớ rất rõ khi mà cô còn ở hiện đại, cô từng xem rất nhiều những bộ phim truyền hình cổ trang chiếu lúc 8h tối trên tivi mà dè bỉu môi khinh bỉ vào các nhân vật thân sinh ra đã là dòng dõi hoàng tộc, vốn dĩ đã được định sẵn là kẻ chiến thắng mà không cần tốn một chút hơi sức cố gắng nào, từ nhỏ sống trong nhung lụa nhưng lại luôn khao khát làm một kẻ tự do, lang bạt...Khi đó, quả thật Tiêu Tiêu chỉ suy nghĩ nông cạn rằng, loài người quả thật là một sinh vật tham lam không đáy, luôn khao khát những thứ mà mình chưa có được, những thứ không thuộc về mình. Suy luận đấy của Lý Tiêu Tiêu lúc đấy quả là cũng không hẳn là sai hoàn toàn, chỉ là cô chưa từng nhìn sâu vào mặt trái, bề mặt bên trong vẻ hòa nhoáng, nhìn ngoài thì hài  hòa, êm ấm đó của hai chữ "hậu cung" mà thôi. 

Mùa đông rồi cũng êm ả dần dần trôi qua, tối nay chính là đêm giao thừa, tuy là người có tác phong tự lập từ thuở nhỏ nhưng Tiêu Tiêu vẫn luôn có thói quen tiềm thức, dù cô có ở xa phương nào, bận bịu ra sao nhưng vẫn không thể không về nhà mà ăn bữa cơm đoàn viên năm mới cùng gia đình, quả thật năm nay là năm đầu tiên Tiêu Tiêu đón năm mới xa gia đình, không khỏi có đôi chút hờn tủi, cô đơn. Các cung nữ của cung Từ Ninh vẫn tất bật đi qua đi lại chuẩn bị mọi thứ, không khí đêm nay quả thật rất náo nhiệt, có thể là không bằng ở các cung của các vị  phi tần đang trong thời kì đắc sủng tuổi xuân xanh phơi phới khác nhưng chí ít ở cái cung mà do vị cung phi tính tình điềm đạm, không tranh với đời nép mình suốt ngày ở phòng kinh phật này làm chủ thì hôm nay đã náo nhiệt hơn mọi hôm rất nhiều rồi... 

Tiêu Tiêu ngả đầu vào thành cửa sổ, giương đôi mắt to tròn trong veo của mình nhìn lên bầu trời mịt mù mây mờ kia mà không khỏi ngẩn người, lòng bất giấc đau quặn với nỗi thương nhớ gia đình mình đang ở một nơi nào đó...

- Tiểu thư,... tiểu thư...!!! - Tiểu Ly lại biết rằng chủ tử mình lại đang miên man trầm tư trong suy nghĩ, có lẽ cô cũng rõ là tiểu thư mình đang nhớ nhà nên cũng không dám kinh động mấy tới tiểu thư như mọi khi mà lần này chỉ dám bước tới, khe khẽ lay tiểu thư rồi thì thào hai lần "tiểu thư" đó thôi!!!

- Tiểu Ly? Em... có nhớ gia đình mình không...? - Tiêu Tiêu không rời tầm nhìn, vô thức hỏi người bên cạnh

- Tiểu thư... người nói gì, em không hiểu ạ? Từ lúc em 3-4 tuổi đã được người ta đưa vào làm nô bộc nhà họ Lý, may mắn thay được đại phu nhân để măt tới nên mới được vinh dự hầu hạ tiểu thư trong suốt khoảng thời gian qua, người như em làm sao còn được biết tới hai chữ gia đình chứ, có chăng gia đình em là ở "Lý gia" của người thôi ạ! - Lần này quả thật là câu hỏi chạm trúng nỗi lòng của tiểu Ly bình thường hí hí há há vô tư cười đùa của chúng ta, làm tiểu Ly cũng không khỏi, chẳng biết vô tình hay cố ý, ngồi bần thần ngắm nhìn bầu trời, dáng điệu không khác Tiêu Tiêu là mấy...

Hai vị tiểu mỹ nhân, ngồi lặng lẽ một lúc lâu sau, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau, tới lúc bừng tỉnh thì chắc cũng gần tới giờ cơm tất niên rồi, tiểu Ly như bừng tỉnh nhớ ra điều gì đấy, quay sang nói nhẹ với Tiêu Tiêu: 

- A da, em lại quên mất, vừa nãy Thượng Uyển cô cô có bảo em chuyển lời tới tiểu thư nói rằng Đức phi nương nương bảo tối nay tiểu thư qua dùng cơm với người và... và thập tứ ca ạ!!! Giờ cũng gần tới giờ cơm rồi ạ, tiểu thư có thể thay... thay y phục cùng em qua bên chỗ Đức phi được không ạ? 

- Ta không đi, tiểu Ly à, em qua bên chỗ Đức phi khấu từ, nói rằng vừa hay sáng nay lúc dạo hoa viên có sơ sẩy không chú ý, ngã xuống ao nên không may nhiễm thương hàn, giờ không gượng dậy nổi, mong Đức phi thứ tội cho giúp ta nha!!! 

- Nhưng... nhưng... tiểu thư, người không phải không biết về những tin đồn không hay của người và thập tứ gia, người người trong cung Từ Ninh giờ vẫn đang loạn ầm lên về việc thập tứ đích phúc tấn tương lai thua xa tiểu thiếp tương lai của thập tứ gia, tiểu thư, người có thể nghe em một câu có được không, nếu không nể mặt Đức phi nhưng người cũng phải đến dự bữa cơm tất niên tối nay vì danh dự gia tộc trên dưới "Lý gia" có được không ạ? Vì... vì em nghe người ta đồn rằng tối nay thập tứ a ca lại mang cô tiểu thiếp kia tới... - Tiểu Ly vì sợ Tiêu Tiêu không đi, luôn miệng phân bua không ngớt

- Vì gia tộc trên dưới "Lý gia"? Không phải là ta cũng vì họ mới chịu giam mình trong cái hoàng cung này sao? Không phải vì họ mà Lý Tiêu Tiêu ta trước đây từ đầu đội trời chân đạp đất mà tung hô quả quyết rằng mình sẽ chẳng bao giờ chịu nhục mà nhẫn nhịn trước cảnh chung phu quân, hạ mình chịu chia sẻ phu quân mình cho với cả trăm mỹ nhân kia sao? - Lý tiểu thư nghẹn ngào nói liên hồi mà mắt không khỏi rưng rưng, tự lòng hỏi rằng khí phách con gái hiện đại độc lập tất cả trước đây của mình đâu rồi...!!! 

- Tiểu thư...!!! - Đối với chuyện lần đầu tiên cô thấy nàng tiểu thư của mình vốn vẫn luôn mạnh mẽ rơi lệ, cô vẫn không biết nên nói tiếp câu gì dễ nghe đây vì cô biết, trời vốn sinh ra tiểu Ly cô chẳng phải giỏi với việc ăn nói ngọt mật gì!!! 

Ấm ức mãi, cuối cùng nàng tiểu thư nhà họ Lý ấy cũng lên tiếng: 

- Thôi bỏ đi... tiểu Ly dù gì em cũng không có lỗi gì, ta tự dưng vô cớ phát tiết lên em vậy cũng không đúng, em vì cũng muốn tốt cho Lý gia mới nói với ta như vậy thôi, tiểu Ly ta xin lỗi, em đừng giận ta nhà, giúp ta thấy y phục rồi dùng bữa với mẫu tử Đức phi với, em nói rất đúng, tiểu Ly ạ, ta có thể không nghĩ gì tới bản thân ta nhưng danh dự nhà họ Lý ta không thể để ả nha đầu kia muốn dè bỉu kiểu gì thì dè bỉu... - Tiêu Tiêu đột nhiên thay đổi thái độ, phấn chấn lên hẳn, làm  tiểu Ly đang ngồi thu dọn y phục gần đó cũng không khỏi không giật mình...

___________________________________________

Tại bàn tiệc tất niên cung Từ Ninh, không khí cũng không ổn hơn là bao, quả đúng thật với lời đồn đại, thập tứ gia Dận Trinh mang theo cô ái thiếp chưa phong tước nhưng mọi người nhìn vào ai cũng danh chính ngôn thuận cho rằng đấy đích thị là tiểu thiếp của thập tứ theo làm cho Đức phi không mấy hài lòng, biết sao được khi trong cái bụng đang nhấp nhô to lưng chừng kia của cô ta chính là cháu ruột Đức phi nương nương. Vị Đức phi kia không thể không kiêng nể vài phần. Quách Như Bình ung dung tham kiến Đức phi một tiếng lấy lệ rồi ngồi vào bàn. Thai phụ thường xuyên thèm ăn quả là không sai, Như Bình toang động đũa thì Thượng Uyển đứng kế bên khẽ nhắc nhớ rằng Lý Tiêu Tiêu chưa tới, phận ái thiếp mà dám đụng đũa trước đích phúc tấn thì thật quả không hay chút nào. Thập tứ ngồi kế bên đấy thấy vậy cũng khẽ nhăn mặt tỏ vẻ không vui với Thượng Uyển, nhưng còn nể mặt Đức phi ngồi đó nên không dám lên tiếng giáo huấn.

Từ xa xa... Tiêu Tiêu cùng Tiểu Ly đi lại, cả hai cung kính khấu kiến Đức phi theo đúng quy tắc hoàng cung làm hết thảy Đức phi và Thượng Uyển hài lòng, quy tắc lễ nghi xong, Tiêu Tiêu ngồi vào bàn ăn, lúc đấy Thượng Uyển mới làm hiệu cho Như Bình được quyền chạm đũa khiến cô nàng vốn đỏng đảnh, kiêu ngạo kia trong lòng ôm một bụng tức... 

- Tiểu Như Bình ơi, dạo này em bé thế nào rồi, vẫn ổn chứ? - Vì thấy không khí bàn ăn khá căng nên Tiêu Tiêu không kìm được, khẽ lên tiếng để dung hòa lại hòa khí gia đình, nhìn vào Tiêu Tiêu đủ biết Như Bình mang thai tới nay cũng mới sang tuần thứ 5 của thai kì, làm sao có những chuyện khó ăn, ốm nghén như cô nàng đã làm bộ được, nhưng khi thấy Như Bình ôm miệng méo mó như muốn nôn thì lại đánh tiếng hỏi

Như Bình chưa kịp trả lời thì thập tứ đã đánh tiếng lên trả lời thay: 

- Cảm ơn Lý tiểu thư, Như Bình và tiểu bảo bối cũng rất ổn, à mà Lý tiểu thư à, cô có thể ngưng giả tạo làm cái trò ân cần quan tâm đó khiến người khác thương hại có được không? 

Tiêu Tiêu môi ngọc đang nở nụ cười hoa thì tay cầm đũa chợt sững lại, đơ người, chẳng biết nói gì, không ngờ thập tứ còn có thể thốt lên với cô những lời như vậy. 

Đức phi nghe vậy, giận lắm, nhưng dù gì cũng nên giữ mặt cho con trai trước mặt người khác nên lên tiếng giảng hòa... 

- Thập tứ à, bao giờ con với tiểu Tiêu mới quyết định tổ chức thành thân thế, ngạch nương nghe hoàng a mã của con định rằng đón tết xong sẽ là đón đại lễ thành thân của hai đứa đấy... 

- Ngạch nương, người vội gì chứ? Sao người không sớm cho con với Như Bình tổ chức thành thân đi nè, người quên là trong bụng Như Bình hiện giờ đang mang cháu ruột của người sao? Người không thể để cháu của người sinh ra mà để các tiểu a ca khác trong cung chê cười rằng xuất thân bần hàn được chứ, vốn dĩ nó cũng là cháu ruột của người mà?

Đức phi nương nương vốn dĩ lên tiếng để dung hòa, lấy lại thể diện cho Lý Tố Tiêu tiểu thư, không ngờ mình bị lật ngược ván cờ tức lắm, nhưng tính vốn ôn nhu, mà cũng quả thật, trong bụng của Như Bình kia cũng là cốt như của con trai bà nên vô tình Đức phi bị chính con trai mình đẩy vào thế bị tiến thoái lưỡng nan, ngậm ngùi chẳng biết nói gì... Cả bàn tiệc như bị chìm vào hư vô một câu, ai ai cũng đắm mình trong suy nghĩ riêng của bản thân... 

- Ngạch nương... Như Bình mệt rồi, nhi tử đưa cô ấy về phòng nghỉ trước ạ. - Nói rồi thập tứ gia nhẹ nhàng đỡ Như Bình làm lễ ra về. 

Tiêu Tiêu nhìn theo bóng đôi uyên ương nọ mà lòng nặng trĩu tâm sự, biết là những câu nói của thập tứ nói với cô thế là rất khó nghe, rất vô tình, rất đáng giận, nhưng biết sao được, ai bảo thập tứ gia đó có dung mạo quá giống với Vương Hạo mà cô yêu đến khắc cốt ghi tâm làm gì, để bản thân cô thấy giận mà cũng không giận được... Bùi ngùi hồi lâu cô cũng xin phép Đức phi rằng mình mệt rồi và về nghỉ sớm, để lại một vị nương nương không giấu nổi mệt mỏi mà lắc đầu, ưu sầu trách trời... 

P/S: Nếu mấy bạn đọc vẫn đang thắc mắc rằng Dận Chân - tứ a ca đâu mà không tới ăn bữa cơm đoàn viên thì mình xin nói thêm là nếu các a ca đã có đích phúc tấn thì hiển nhiên sẽ được cấp cho một vương phủ riêng và ăn cơm tất niên ở phủ riêng của mình nha các bạn, và Tứ ca Dận Chân sẽ sang chúc thọ Đức phi vào sáng hôm sau, tức mùng 1 âm lịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play