Ta đưa mắt nhìn năm nam nhân đang đứng trong phòng.
Mắt ta dừng lại trên người một thiếu niên mặc lục y, thân thể mảnh khảnh,
áo bào rộng thùng thình càng làm nổi bật sự gầy yếu của hắn, cảm giác
chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn đi.
Lục y thiếu niên cúi đầu làm ta không nhìn thấy sắc mặt, bả vai hắn run run giống như đang kiềm chế điều gì đó.
Lục y hơi ngẩng đầu nhìn về phía Mặt than. Ánh mắt Mặt than hiện lên ý tứ
cảnh cáo rõ ràng. Lục y không cam lòng lại cúi mặt xuống.
Cái màn “mày qua mắt lại” này là sao a?
Không đợi ta nghĩ, một trận gió lao tới, Lục y thiếu niên đã chạy đến trước mặt ta, quỳ rạp xuống.
”Thê chủ, xin ngài tha mạng cho đại ca ta!” Lục y nói xong, đập đầu một cái.
Aizz, cuối cùng vấn đề cũng xuất hiện rồi!
Lục y ngẩng đầu, trán đỏ một mảng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống,
bộ dáng “hoa lê đẫm mưa” khiến người thương tiếc. Dung mạo thanh tú, da
rất trắng, có phần tái nhợt, cơ hồ có thể nhìn thấy được mạch máu dưới
da, ánh mắt linh động lại mất đi vẻ sáng ngời vốn có, lông mi thật dài
cong cong, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.
Tóm lại một câu: mang bệnh lâu ngày, dinh dưỡng không đủ!
”Lam Nguyệt, không được hồ nháo!” Mặt than đến mi cũng không động, trầm giọng nói.
Tiếp đó lại hướng nhóm nam nhân lên tiếng, “Các ngươi còn không mang hắn xuống!”
Ta lên tiếng ngăn lại, “Khoan đã!”
Mấy nam nhân vừa định tiến lên nhất tề dừng lại, ánh mắt như có như không
đảo qua Mặt than, không biết nên lùi hay nên tiến. Tình huống này thật
khiến ta dở khóc dở cười!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT