Chớp mắt tỉnh dậy, Hạ Giai Ngôn cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô khẽ đảo mắt, dại ra nhìn đường vân xa lạ trên trần nhà và chiếc đèn vẫn đang sáng, mãi đến khi nhớ đến mình đang ở đâu, cô mới từ từ chống tay ngồi dậy. Tối hôm qua cô cố ý chọn chai rượu vang có nồng độ cao nhất trong quầy rượu của Lục Tiệp, uống hết ba ly liền oanh oanh liệt liệt ngủ say như chết. Chỉ có như vậy, cô mới có thể bình tĩnh không gợn sóng vượt qua buổi đêm dài đằng đẵng kia.

Hạ Giai Ngôn chọn một ngày để hoài niệm phôi thai bé bỏng đáng thương kia. Cô từng nghĩ sẽ lấy ngày dự tính sinh làm ngày kỷ niệm, nhưng lại nghĩ đứa bé vốn không có duyên xuất hiện trên cõi đời này, nên cuối cùng chỉ có thể chọn ngày đầu tiên phôi thai bé bỏng kia thành hình. Những năm gần đây, Hạ Giai Ngôn không mấy mong muốn nhớ rõ ngày này, nhưng lại càng không thể hoàn toàn quên nó đi, thế nên cô chỉ đặt một dấu hiệu, cũng không cài đặt nhắc nhở, có đôi khi để trôi qua không hề hay biết. Ngày hôm qua khi cô vừa mở lịch ra xem, chuyện cũ như làn khói đập vào mặt, mạnh mẽ đến nỗi khiến cô không có sức lực mà chống đỡ.

Đã từng ở nhà của Lục Tiệp một thời gian, nhưng quả thật Hạ Giai Ngôn vẫn chưa từng ngủ trên giường của anh. Tối hôm qua có lẽ anh cũng rất mệt mỏi, lười thu xếp phòng dành cho khách nên đã đem mình về phòng ngủ chính ngủ, chứa chấp một đêm. Giường của anh rất rộng, đệm giường không mềm nhưng thức dậy vẫn thoải mái, ít nhất có thể khiến cô an ổn ngủ thẳng đến hừng đông. Cô dụi mắt, sau đó liền thấy Lục Tiệp dựa nghiêng người trên sô pha cách đó không xa, đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh dậy. Trên người anh cũng không khoác áo hoặc chiếc chăn nào, sáng sớm nhiệt độ không khí hơi thấp, anh không tự nhiên đưa tay khoanh trước ngực.

Vì hôm nay là chủ nhật, hai người bọn họ đều được nghỉ, Hạ Giai Ngôn không định gọi Lục Tiệp dậy, cẩn thận mang chăn đến giúp anh đắp lên người. Động tác của cô rất nhẹ, nhưng Lục Tiệp vẫn bị đánh thức.

Suy nghĩ có chút hỗn loạn, Lục Tiệp trợn mắt sau đó liền không động đậy, chỉ yên lặng nhìn Hạ Giai Ngôn.

Vừa khoác chăn lên người Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn thấy anh tỉnh lại, tiện đà thu tay lại: "Anh không ngủ được sao?"

"Không được!" Lục Tiệp thốt ra hai chữ, thanh âm cũng không rõ ràng. Anh kéo chăn xuống, sau đó ngồi ngay ngắn, áo sơ mi bị đè một đêm lúc này trở nên nhàu nát.

Ánh mắt anh dần dần trở nên nóng bỏng, Hạ Giai Ngôn bị cái nhìn chăm chú ấy làm mất tự nhiên, cho nên hỏi anh: "Sao anh lại nhìn tôi như vậy?"

Lục Tiệp vẫn nhìn cô, khẽ mím môi.

Chỉ nhìn biểu tình của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn liền phát hiện có điểm không ổn. Kí ức chỉ dừng lại đến thời điểm mình nằm ngủ trên sô pha, sau đó xảy ra chuyện gì, cô không hề có chút ấn tượng nào. Cô đứng thẳng người dậy, lại hỏi: "Rốt cuộc sao vậy? Tối qua tôi say rượu nói lung tung à?"

Lục Tiệp chỉ cảm thấy khó chịu. Anh thà rằng cô cứ say khướt, nói lung tung, chứ không muốn cô cứ chôn dấu tất cả đau khổ và nỗi buồn vào lòng. Anh biết cho dù Hạ Giai Ngôn có buồn đau, cũng không bao giờ tìm đến bạn bè để tâm sự, lại càng không chia sẻ với bố mẹ và anh trai, tránh bọn họ phải lo lắng. Có thể cùng cô san sẻ chỉ có mình nhưng đáng tiếc, anh lại không ở bên cạnh cô. Có lẽ cô đã sớm hình thành thói quen, mỗi khi nhớ đến những chuyện trước đây, cô chỉ có thể một mình chịu đựng để nó qua đi.

Quả thật anh đã nợ Hạ Giai Ngôn rất nhiều, rất nhiều, có đếm đến bao nhiêu cũng không đếm hết được.

Mặc dù trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng Lục Tiệp vẫn không kìm chế được hỏi cô: "Vì sao không nói với anh?"

Hạ Giai Ngôn lặng đi một lát, phát hiện ra anh mắt u sầu của Lục Tiệp, cô hơi hơi hiểu ra. Cô đưa tay vào túi áo, tầm mắt dừng lại trên tấm chăn đang trải dài: "Lúc đó anh không biết, còn có thể vui vẻ mừng sinh nhật, nếu biết, anh ăn cơm cũng sẽ cảm thấy không ngon. Chuyện này cũng chẳng phải là chuyện vui vẻ gì, không nhất thiết phải để mọi người cùng nhau đau lòng."

Lục Tiệp trầm giọng nói: "Đó cũng là con của anh!"

Hạ Giai Ngôn không chịu nổi ánh mắt ngập tràn sự hối hận và áy náy của anh, bỏ lại một câu: "Tôi đi rửa mặt." sau đó bối rối xoay người. Cô chỉ vừa bước được hai ba bước, Lục Tiệp đã ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở của anh, hơi ấm của anh, gắt gao bao phủ chặt chẽ lấy cô, sau đó chợt nghe thấy anh khàn giọng nói: "Giai Ngôn, để anh ôm em một cái.."

Khi cánh tay của Lục Tiệp xém chạm vào phía trước vòng eo, Hạ Giai Ngôn nhẹ nhàng khoát lên trên: "Anh đừng như vậy, tất cả đều đã qua không phải sao? Anh cứ trở lại Anh đi, không cần phải quay về đây đâu, như vậy anh có thể như những năm trước đây, không có gánh nặng, không băn khoăn mà sống. Không lâu sau, anh nhất định sẽ gặp một người con gái tốt hơn tôi, hai người có thể tạo nên một gia đình mới, có những đứa con thuộc về hai người."

Sau khi nói đến đây, Hạ Giai Ngôn đã hơi nghẹn ngào, nhưng cô vẫn đè nén khóc thành tiếng để nói hết lời.

"Hạ Giai Ngôn, em bỏ được sao? Nói cho tôi biết, em thật sự bỏ được sao?" Lục Tiệp nghe những lời vừa rồi cảm thấy không thể chấp nhận được, tim anh lại quặn đau, vừa đau vừa xót.

Sau khi chia tay với Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp thường xuyên suy nghĩ, nếu anh có thể kìm chế chính mình, thời điểm nghìn cân treo sợi tóc mà kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, Hạ Giai Ngôn cũng sẽ không mang thai. Không mang thai, cô sẽ không cần phải bỏ con, và bọn họ càng sẽ không phải chia tay thậm chí không còn qua lại với nhau. Nếu sớm biết ham mê phóng túng chính mình sẽ tạo nên sai lầm lớn như thế, anh tuyệt đối sẽ không vụng trộm nếm trái cấm. Đáng tiếc, cuộc sống này cũng không thể biết trước được điều gì, cũng không có loại thuốc thần tiên nào có thể trị được bệnh hối hận.

Hạ Giai Ngôn rất muốn nói "Bỏ được" chắc như đinh đóng cột, đáng tiếc hai chữ này có làm thế nào cũng không thể thốt nên lời. Cô ngẩng mặt lên hít thật sâu, vất vả lắm mới đem nước mắt gần như trào ra nơi hốc mắt nuốt ngược trở về.

Không nghe được đáp án khẳng định của cô, Lục Tiệp như được kéo lên từ bờ vực, tâm trạng mới ổn định hơn một chút. Anh nắm thật chặt cánh tay, dán vào tai cô nói: "Giai Ngôn, chúng ta lại có một đứa con đi. Anh cam đoan, lần này tuyệt đối anh sẽ không phải làm tổn thương đến nó, lại càng sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương đến nó."

Cơ thể Hạ Giai Ngôn cứng đờ tại chỗ, hô hấp cũng vô thức ngừng lại trong nửa giây.

Giọng Lục Tiệp vô cùng quyến luyến nói: "Giống như em vừa mới nói, chúng ta sẽ tạo ra một gia đình mới, có những đứa con thuộc về chúng ta"

Hơi thở của anh phả ra khiến tai cô ngưa ngứa, Hạ Giai Ngôn hơi dịch mặt đi, thanh âm không mấy ổn định: "Anh vẫn chưa tỉnh hẳn đâu, chúng ta sẽ bàn lại sau."

Vừa dứt lời, Hạ Giai Ngôn liền gỡ tay Lục Tiệp ra. Nhưng Lục Tiệp không buông tay, đặt cằm lên đỉnh đầu cô: "Anh rất tỉnh táo, anh rất rõ mình đang nói gì. Giai Ngôn, chúng ta..."

Hạ Giai Ngôn lập tức cắt ngang lời anh: "Lục Tiệp!"

Lục Tiệp an tĩnh lại.

Trong lòng có chút bối rồi, Hạ Giai Ngôn cũng trầm mặc.

Chờ trong giây lát, Lục Tiệp mới ấn đầu vai Hạ Giai Ngôn, xoay người cô lại. Anh rũ mắt nhìn cô, vô cùng nghiêm túc nói: "Em không muốn anh nói, anh sẽ không nói. Em biết anh định nói gì không dù em không cho anh cơ hội, thì cũng nên cho bản thân mình một cơ hội. Em đã không bỏ được tôi xuống, em còn canh cánh trong lòng đứa con đã mất kia, điều đó đã chứng mình em chưa tình thật sự buông anh ra. Nếu đã như thế, tại sao chúng ta không thể ở cùng nhau?"

Ánh mắt anh như một tấm lưới to lớn dày đặc, khiến Hạ Giai Ngôn cảm thấy bất cứ cảm xúc nào của bản thân cũng không tránh được ánh mắt anh: "Quá đột ngột, tôi.."

Nói đến nữa câu sau thì không thấy cô nói gì, Lục Tiệp hỏi cô: "Em thế nào?"

Hạ Giai Ngôn ngẩng đầu: "Tôi muốn về nhà, anh cho tôi chút thời gian để tôi yên tĩnh một chút được không?"

Lục Tiệp giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói điều gì, chỉ theo lời cô đưa cô về nhà trọ.

Lái xe đỗ dưới lầu nhà trọ của cô nhưng Lục Tiệp không mở khóa cửa ra ngay. Hạ Giai Ngôn nhìn ra được anh còn có điều muốn nói, vì thể ngồi bên ghế lái phụ lẳng lặng chờ đợi.

"Thứ tư tuần sau anh đi, đại khái chừng mười ngày sau sẽ về nước, đến lúc đó em sẽ nói đáp án cho anh được chứ?" Lục Tiệp quay đầu, cố gắng hết sức dè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng,"Cho dù đáp án vẫn là từ chối, thì anh vẫn hi vọng em sẽ cho tôi một đáp án chuẩn xác."

Hai hàng cây bên đường bị gió tây bắc thổi lay từ trái qua phải, mấy chiếc lá khô héo đập vào kính chắn gió, trong xe vô cùng im lặng, dường như Hạ Giai Ngôn có thể nghe thấy âm thanh va chạm của chúng. Cô vuốt ve ngón tay của mình, ban đầu là tay trái nắm tay phải, sau đó thì tay phải nắm tay trái, vẫn không lên tiếng đáp lại.

Đây là động tác nhỏ khi Hạ Giai Ngôn rối rắm. Lục Tiệp nhìn trong chốc lát, sau đó đưa tay duỗi tay phải ra, phủ lên bàn tay nửa mở của cô: "Nếu không thì như vậy đi, tôi ở lại cùng đón năm mới với ba mẹ em?"

Hạ Giai Ngôn theo phản xạ bỏ tay anh ra, gắng sức trừng mắt liếc anh một cái.

Lục Tiệp rất thích dáng vẻ nửa giận nửa dỗi của cô, lại đề nghị: "Hay em theo anh về Anh gặp ba mẹ anh nhé."

Rốt cuộc cô cũng không kìm được mà mắng Lục Tiệp: "Anh phát điên gì thế hả!"

"Đúng rồi." Lục Tiệp tự chế nhạo bản thân,"Từ khi gặp lại em, anh đã luôn phát điên, còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Em mà còn ép anh, anh nhất định sẽ điên mất thôi."

"Là do anh tự chuốc khổ vào người." Hạ Giai Ngôn nói.

Lục Tiệp thở dài, anh nhấn nút mở khóa, sau đó nói với cô: "Lên nhà đi, lúc anh không có ở đây, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Tâm trạng bị Lục Tiệp khuấy cho rối bời, qua mấy ngày sau Hạ Giai Ngôn mới từ từ cảm thấy khá hơn.

Tết âm lịch đang đến gần, Hạ Giai Ngôn bắt đầu nghỉ ngơi, cô thu dọn chút đồ về nhà đón năm mới. Hạ Giai Mặc đến nhà trọ đón cô, trên đường về nhà, anh nhìn Hạ Giai Ngôn nói: "Dì Hoàng dưới lầu nói mấy ngày trước thấy em cùng một người đàn ông với một đứa bé ở viện hải dương học."

Hạ Giai Ngôn lập tức hỏi: "Ba mẹ có biết không?"

"Biết" Hạ Giai Mặc trả lời,"Là mẹ trước mặt ba nói cho anh biết. Bọn họ biết em cuối năm công việc bận rộn, thế nên mới không hỏi em."

"Bố mẹ phản ứng thế nào ạ?" Hạ Giai Ngôn hỏi tiếp.

"Anh không thấy gì cả." Hạ Giai Mặc Nhắc nhở cô, "Nhưng mà chắc chắn sẽ không vui vẻ đâu, em chú ý một chút đi."

Trong lúc vắt óc suy nghĩ đối sách, thì Hạ Giai Ngôn lại nghe thấy anh hỏi: "Có phải là Lục Tiệp không?"

Cô không nói gì, Hạ Giai Mặc xem như cô đã thừa nhận. Anh có chút đau đầu: "Em gái, rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì thế?"

Hạ Giai Ngôn cũng rất hoang mang, nhìn phong cảnh bên ngoài ô kính xe càng lúc càng quen thuộc, cô đột nhiên nói với Hạ Giai Mặc: "Emmuốn kết hôn với Lục Tiệp."

Hạ Giai Mặc không biết nên thở dài, hay nên thở phào một hơi. Một lát sau anh mới nói: "Nếu em chắc chắn sau này sẽ không hối hận thì cưới đi, bất kể em quyết định làm gì, anh cũng sẽ giúp em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play