"Sinh nhật của anh vừa qua không lâu, anh tính lừa ai đó hả?" Cho dù đã chia tay với Lục Tiệp, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn không quên sinh nhật của anh. Cô vẫn nhớ rõ, hôm sinh nhật ngày dương lịch của Lục Tiệp cô phải ở công ty tăng ca đến gần mười giờ mới về nhà trọ. Nhưng không phải vì việc đó mà không gởi lời chúc đến Lục Tiệp, mà là vì sợ sẽ khiến cho anh hiểu lầm, cho nên ngày hôm đấy liền trôi qua như bình thường.

Ô tô nằm giữa bãi đổ xe, Lục Tiệp dùng chiếc chìa khóa điều khiển từ xa để tìm nó:" Hóa ra em vẫn còn nhớ rõ sinh nhật tôi như thế."

Hạ Giai Ngôn im lặng. Có rất nhiều chuyện, không phải muốn quên là có thể quên được, dĩ nhiên, cũng có rất nhiều chuyện, không phải muốn nhớ rõ là có thể nhớ rõ được, mà tất cả những vấn đề liên quan đến Lục Tiệp đều trùng khớp với những điều trên.

Lục Tiệp chủ động giải thích: "Hôm nay là sinh nhật âm lịch của tôi. Em rõ ràng nhớ rõ sinh nhật của tôi, lại có thể ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, chẳng lẽ không phải nên bù đắp cho tôi sao?"

Hạ Giai Ngôn chưa trả lời đã hỏi tiếp: "Sao tự dưng anh lại nhớ đến hôm nay là sinh nhật âm lịch của mình?"

Bước đến bên cạnh ô tô, Hạ Giai Ngôn nhìn thấy trên ghế sau đặt một chiếc hộp được thắt chiếc nơ màu lam, cô đại khái có thể đoán được sự tình. Quả nhiên. Lục Tiệp nói với cô: "Là một giáo viên trong trường nhắc đến, tôi vỗn cũng không biết."

Nghe thấy hôm nay là sinh nhật âm lịch của anh, Hạ Giai Ngôn vừa lên xe đã lấy điện thoại mở lịch vạn niên ra xem, trong nhát mắt, tay cô siết chặt lại.

Từ nhở đã lớn lên ở nước ngoài, quả thật Lục Tiệp đối với lịch pháp Trung Quốc không hiểu rõ lắm. Hôm nay anh đến trướng đón Hạ Giai Ngôn, thuận đường trở về văn phòng một chuyến, không ngờ lại nhận được một phần quà sinh nhật. Nhìn vẻ mặt Hạ Giai Ngôn đột nhiên trở nên kì lạ, anh tưởng cô hiểu lầm, vì thế lập tức giải thích: " Thời gian trước, tôi đem bản sao giấy chứng nhận đưa cho giáo viên kia để tiến hành vài thủ tục vào trường, có thể cô ấy đã xem tư liệu của tôi."

Hạ Giai Ngôn lấy lại tinh thần: "Tôi chưa nói gì cả."

"Chờ em sẵn lòng nói gì đó thì lúc ấy đã trễ rồi." Lục Tiệp nói.

Nếu trẻ lại mười tuổi, có lẽ Lục Tiệp sẽ không ngần ngại mà làm một số chuyện mờ ám, mượn việc này để thử nghiệm một số chuyện vốn trong lòng đã biết rõ. Nhưng đến tuổi này, anh không cần phải khiến Hạ Giai Ngôn ghen tuông hoặc đố kỵ để chứng minh rằng cô quan tâm đến mình, anh chỉ cần Hạ Giai Ngôn biết rõ lòng anh chỉ có cô. Cho dù tất cả, dường như có chút muộn màng.

Xe chạy nhanh đến cửa sau trường, dọc đường không kẹt xe, Lục Tiệp đỡ tay lái, vừa lái xe, vừa nhìn đồng hồ hỏi cô: "Đến nhà tôi ăn cơm nhé?"

Hạ Giai Ngôn nhìn chằm chằm người qua đường hối hả bên ngoài cửa sổ, đấu tranh trong chốc lát, cô lên tiếng trả lời: "Hôm nay là sinh nhật của anh, anh chủ trì đi."

Bọn họ đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Hạ Giai Ngôn nhìn đủ loại hàng hóa rực rỡ, sau đó quay đồ lại nói với anh: "Anh chẳng thiếu thứ gì cả, nên tôi sẽ không tặng quà cho anh."

Lục Tiệp giúp cô đẩy xe mua sắm, đi theo từng bước chân chậm chạp của cô: "Em đã muốn đưa quà tặng cho tôi, không phải sao?"

Bước đến quầy bánh âu thì Hạ Giai Ngôn nói: "Mua bánh kem sinh nhật không?"

Lục Tiệp hỏi ngược lại cô: "Em muốn ăn à?"

Hạ Giai Ngôn không biểu lộ thái độ gì, chỉ nói: "Mua hay không?"

"Không cần mua." Lục Tiệp trả lời. Anh và Hạ Giai Ngôn đều không mấy hứng thú với chiếc bánh kem vào ngày sinh nhật, lần trước mua một chiếc bánh sinh nhật, Hạ Giai Ngôn không cho lãng phí, kết quả bắt anh ăn hơn nửa, từ đó trở đi, nỗi lần anh nghĩ về vị hương vị ngọt ngấy đó lại cảm thấy khó chịu. Nhớ lại chuyện cũ, anh bất giác mỉm cười. Trong khoảng thời gian đó bọn họ quả thật chưa từng suy nghĩ sẽ kết thúc, không từ mà biệt, đúng là vẫn không dứt được quá khứ. Cho dù nhiều năm cách trở, bọn họ đều gặp và trải qua những chuyện khác nhau, nhưng nếu đã có duyên gặp lại, anh lại vẫn có thể giữ nguyên cái cảm giác tim đập dồn dập và rung động trước đây.

Về đến nhà trọ của Lục Tiệp, sắc trời đã gần như chìm trong màu tối. Lục Tiệp phụ trách xách hai túi nguyên liệu nấu ăn, sau khi ra khỏi thang máy, Hạ Giai Ngôn chủ động xách lấy một trong hai túi, để anh có thể lấy chìa khóa ra.

Khóa cửa nhẹ nhàng vang lên một tiếng, Lục Tiệp rút chìa khóa ra, sau đẩy cửa phòng vào. Dường như Hạ Giai Ngôn có chút do dự, anh tưởng cô chắc lại nhớ đến cái buổi tối không mấy vui vẻ kia. Anh lại nhẫn nhịn, cuối cùng chỉ nói: "Vào đi thôi."

Trên kệ giày vẫn còn đặt đôi dép lê của cô, Hạ Giai Ngôn nghĩ nghĩ rồi vẫn thay giày.

Sau khi mang nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, Lục Tiệp mở cửa sổ và cửa ban công ra để gió lùa vào. Thấy Hạ Giai Ngôn đứng trước phòng bếp cởi chiếc áo ban- đờ - xuy ra, anh lại mở rộng cửa ban công thêm một lần nữa đến khi chỉ còn một cái khe hở nhỏ.

Sau khi buộc dây tạp dề sau lưng xong, Hạ Giai Ngôn bắt đầu bận rộn, bình thường công việc lu bù sẽ không có thời gian để nghĩ đông nghĩ tây. Tuy rằng hàng năm Lục Tiệp đều ở nước ngoài ăn cơm tây, nhưng mỗi lần cô hỏi anh muốn ăn gì, anh luôn trả lời những món ăn gia đình bình thường, chưa bao giờ đỏi hỏi cô phải chiên khoai tây, hay rán bít tết. Sau khi chuyển ra ở riêng, bình thường cô đều tự thân xuống bếp, nên tay nghề so với trước đây lại tiến bộ hơn rất nhiều. Lục Tiệp chưa bao giờ đánh giá hương vị như thế nào, nhưng mỗi lần đều ăn sạch sành sanh.

Lục Tiệp chuẩn bị bước vào phòng bếp thì Hạ Giai Ngôn đang thái nấm hương. Cô cúi đầu, lưng hơi cong cong, vẻ mặt rất chăm chú, dường như không phát hiện anh đang đứng ngay cửa. Anh dựa vào khung cửa ngắm nhìn trong chốc lát, mãi đến khi Hạ Giai Ngôn xoay người lấy một chiếc đĩa mới phát hiện ra anh, anh mới bước đến gần.

Ngoại trừ những nguyên liệu nấu ăn cần có, trên bàn còn có rau xà lách đã rửa sạch, cà rốt thái sợi, thịt sườn đã ướp xong. Lục Tiệp đại khái có thể đoán được là món gì, anh hỏi: "Mì trường thọ à?"

Hạ Giai Ngôn vuốt cằm. Đồ ăn đêm nay hơi nhiều, cô nói với Lục Tiệp: "Ít nhiều cũng nên ăn một chút, cũng là điềm tốt."

Lục Tiệp đi đến hỗ trợ, Hạ Giai Ngôn ngược lại chê anh vướng chân vướng tay, lòng tự trọng bị tổn thương, anh sờ sờ mũi liền đứng qua bên cạnh. Sau khi nhắc nồi đồ ăn xuống, không ngờ Hạ Giai Ngôn lại lúng túng tay chân, và anh rốt cục cũng có cơ hội thử xem trình độ của cô, cũng có vài phần cảm giác thành tựu.

Mặc dù bữa cơm chỉ có hai người, nhưng Hạ Giai Ngôn lại làm ba món mặn một món canh, lại thêm một bát mì trường thọ. Sau khi bày bát đũa xong, Lục Tiệp hỏi: "Uống rượi không?"

Kỳ thật Lục Tiệp cũng chỉ hỏi theo thói quen, anh nghĩ Hạ Giai Ngôn sẽ lắc đầu, không nghĩ đến cô cởi tạp dề xong lền bước về hướng quầy rượu: "Để tôi lấy."

Hương thơm từ thức ăn xông lên mũi, Lục Tiệp không nhịn được ăn vụng một miếng thịt bò.

Hạ Giai Ngôn cầm một chai rượi vang và một cặp ly rượu trở lại bàn ăn, anh thấy tay cô cầm chai rượi, thiếu chút nữa đã bị nghẹn miếng thịt bò kia.

Chai rượu kia là do ngày Tống Cẩn Tri nhập học mang về, lâu năm, nồng độ cao, Lục Tiệp tính hẹn đám bạn xôi thịt đến uống một bữa không say không về mới động đến nó. Anh có lòng tốt nhắc nhở Hạ Giai Ngôn: "Em có biết bình rượu này bao nhiêu độ không?"

"Không biết." Hạ Giai Ngôn không chút nghĩ ngợi trả lời, xé lớp keo niêm phong ra, cô hỏi:"Không được sao?"

Lục Tiệp nói: "Tôi sợ đêm nay em phải về nhà."

Hạ Giai Ngôn không lên tiếng trả lời, cô nâng chiếc ly chân dài rót rượu vào, gần đến bảy phần mới thôi.

Khi Hạ Giai Ngôn đưa ly đến trước mặt mình, Lục Tiệp thoáng chút đăm chiêu liếc nhìn cô một cái. Cô giữ nguyên tư thế, rèm mắt từ đầu tới cuối luôn rũ xuống. Anh không thấy rõ được vẻ mặt của cô, lúc này đang có vài phần mê hoặc.

Nhưng bữa cơm trải quả rất thoải mái, đề tài nói chuyện giữa bọn họ đều rất an toàn, một chữ cũng không hề nói đến những chuyện đã qua, cũng không một chữ đề cập đến con đường tương lại mịt mù. Cho đến lúc sau, Hạ Giai Ngôn mượn một chút mem say, hết sức buông lơi hỏi: "Nếu cô giáo kia không nói cho anh biết hôm nay là sinh nhật âm lịch của anh, anh sẽ dùng lý do gì để muốn tôi ăn cơm với anh?"

"Tôi chuẩn bị về Anh." Lục Tiệp nhìn cô, muốn nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện biểu tình mà bản thân mình mong muốn, thế nhưng ngay cả khóe mắt của cô cũng không hề động một chút. Anh tiếp tục nói,"Sẽ trở về trước lễ đón giao thừa để giúp bố mẹ tôi chuẩn bị cho lễ mừng năm mới."

"Ừ!" Hạ Giai Ngôn chỉ thốt ra một chữ.

Nhìn điệu bộ không mấy hứng thú của cô, Lục Tiệp có chút thất vọng. Mấy lần muốn nói rồi lại thôi, anh mới mở miệng lên tiếng: "Em có hi vọng tôi ở lại không?"

Cô chỉ cười nhẹ, cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm.

Lục Tiệp không mấy mong muốn Hạ Giai Ngôn uống rượu, thế nên anh không hề chạm vào ly rượu trong tay. Hạ Giai Ngôn uống rượu luôn có hạn chế, cuối cùng vẫn có chút say.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Hạ Giai Ngôn vốn định rửa chén, nhưng vừa đứng lên liền thấy trời đất xoay chuyển, đưa tay vịn vào bàn ăn thì không cẩn thận làm chiếc đữa rơi xuống. Lục Tiệp nhíu mày, anh đỡ cô đến sô pha trong phòng khách nghỉ ngơi: "Nghỉ một lát, cho tản mùi rượu."

Dứt lời, Lục Tiệp phải đi thu dọn bàn ăn. Nửa tiếng sau, anh từ phòng bếp đi ra, Hạ Giai Ngôn đã nghiêng nghiêng dựa người vào chỗ tựa lưng của sô pha nằm ngủ. Lục Tiệp nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô, vì vậy để cô nghỉ ngơi thêm chút. Trên mặt cô hơi ửng đỏ, vầng trán vẫn không giãn ra, dường như đang ngủ vẫn bị công việc rườm rà quấn lấy.

Vào thời điểm đến giữa bữa cơm, Lục Tiệp có thể khẳng định, đêm nay Hạ Giai Ngôn chắc chắn có tâm sự. Khi cô mở chai rượu vang kia, mục đích không phải vì để tăng thêm không khí cho bữa cơm này, mà là để bản thân mượn rượu tiêu sầu. Cô cố ý giấu diếm, Lục Tiệp đành phải giả như không biết chút nào, để tránh cô cảm thấy không ngon miệng.

Gió đêm dần nổi lên, Lục Tiệp sợ cô bị cảm lạnh, vì thế cầm lấy chiếc áo ban đờ xuy của cô mang đến, nhẹ nhàng phủ lên người cô. Giấc ngủ của cô rất cạn, có chút động tĩnh sẽ khó chịu mà trở mình, ngay sau đó, áo ban đờ xuy liền rơi xuống.

Thấy thế, Lục Tiệp tính quay về phòng ngủ lấy cho cô tấm chăn nhỏ. Trước đó anh nhặt áo của Hạ Giai Ngôn lên, chiếc áo vừa được nhất lên khỏi mặt sàn, điện thoại di động từ trong túi áo rơi ra, phát ra một tiếng vang rõ ràng.

Nhìn chiếc điện thoại nằm bên cạnh chân mình, Lục Tiệp bắt đầu có đầu mối. Anh đưa tay nhặt lên, điện thoại của Hạ Giai Ngôn không có cài đặt khóa mật mã, sau khi mở khóa xong anh mở xem trình tự những ứng dụng cô từng sử dụng ra. xem. Anh nhìn một vòng, cuối cùng lực chú ý dồn lên ứng dụng lịch vạn niện.

Lục Tiệp mở ra, bấm đến bảng lịch âm. Anh phát hiện ngày kia có một ký hiệu dấu hiệu, nhưng không có ghi chú, ngay cả ký hiệu cũng khiếm khuyết. Lục Tiệp nhìn chằm chằm vào khung lịch ngẩn người, mải đến khi trong đầu hiện lên một đoạn kí ức nào đó, anh mới ngộ ra, biểu cảm kì lạ của Hạ Giai Ngôn khi còn trên xe, căn bản không phải vì để ý người khác cho mình tặng quà sinh nhật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play