“Vương gia, thuộc hạ nghe có tiếng hét?” – Đỗ Kỳ từ đâu chạy tới đứng cách bờ sông khoảng hai mét, cúi đầu hướng Long Thần Vũ vẫn đang ngâm mình dưới sông, thấp thỏm hỏi.
Long Thần Vũ nhìn về phía Thiên Tuyết vừa biến mất, ánh mắt đanh lại:
“Ngươi khẳng định nơi này hoang vu, không người?”
Đỗ Kỳ toát mồ hôi lạnh, vội quỳ sụp xuống, lắp bắp:
“Thuộc hạ tắc trách, nhưng quả thật trên dưới năm dặm đã cho người kiểm tra cùng canh gác kỹ càng, hoàn toàn không có bóng người, thuộc hạ….”
“Câm miệng!”
Long Thần Vũ lúc này vẫn đưa lưng về phía Đỗ Kỳ, tuy quát một tiếng nhưng giọng điệu lại trầm ổn. Nếu là người ngoài chắc chắn sẽ không nhận ra hỉ nộ của hắn. Còn Đỗ Kỳ mặc dù không nhìn thấy sắc mặt Thần Vũ, cũng tự biết chủ nhân tức giận thế nào. Vì vậy liền nín bặt không dám ho he thêm.
Long Thần Vũ lấy tay để lên tai, buồn bực lắc nhẹ. Lần đầu tiên nghe tiếng hét của nữ nhân, thật kinh người, tai của hắn đã muốn ù đặc. Lúc nãy ngược nắng, hắn không nhìn rõ khuôn mặt nàng ta, nhưng xem chừng thái độ, có lẽ nàng ta cũng giống hắn, không nghĩ lại có người xuất hiện ở đây. Nữ nhân này khả năng bơi lội lợi hại như vậy, thoắt hiện thoắt ẩn, thật giống một tiểu nhân ngư.
Long Thần Vũ quăng ra phía sau thêm một câu:
“Mười ngày tới, ăn chay kiểm điểm đi”.
Mặt Đỗ Kỳ méo xệch, dạ một tiếng rồi từ từ rời khỏi. Vương gia thật biết cách trừng phạt. Chẳng thà cứ cho hắn chịu hình ba mươi trượng còn hơn. Biết rõ hắn yêu thích nấu nướng, hơn nữa toàn nghiên cứu những món thịt cá thơm ngon, nay lại bắt hắn ăn chay mười ngày dẫn đến việc hắn sẽ buồn chán không xuống bếp, từ đó đày đọa tâm hồn hắn. Người ta nói vết thương ngoài da sẽ mau lành, còn vết thương lòng mới là nặng nề nhất. Hắn phải ôm nỗi thương tâm này đến mười ngày. Đau lòng khôn xiết.
~*~
Về phần Thiên Tuyết, sau một loạt động tác bơi cùng chạy trối chết, cuối cùng cũng leo lên đến bờ hồ. Nàng khoác vội y phục lên người rồi thở hổn hển. Tim đập nhanh, khuôn mặt nóng bừng bừng. Không thấy kho báu, chỉ thấy nguyên khối thịt to rầm làm nàng choáng váng. Chẳng phải trong Cốc chỉ có ba người, Cốc chủ là nàng, quân sư là gia gia, người thân cận là Nhiên Thanh thôi sao? Nàng đã tuyển thêm binh lính, kẻ hầu người hạ nào đâu; gia gia lại càng không có khả năng tuyển cho nàng.
Thiên Tuyết nghĩ cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải người lạ, còn trong tình huống gợi cảm như thế. Khó trách nàng hiện tại có chút rối loạn, vừa nãy nàng đã kịp nhìn thấy thân hình của hắn, không tệ, chí có điều lãnh khí quá nặng.
“Tiểu thư!”
Đang ngồi nghệt mặt suy nghĩ vẩn vơ về nam nhân thì tiếng Nhiên Thanh vang lên bên tai. Thiên Tuyết giật nảy người, giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp, nàng bối rối ho khan vài tiếng:
“Muội nhỏ tiếng chút đi!”
“Sư phụ về rồi, chưa thấy tỷ nên bảo muội đi tìm. Tỷ sao vậy, mặt đỏ thế kia?”
“Không, không có gì!” – Thiên Tuyết lúng túng lấy tay xoa mặt, trả lời đại khái rồi quay ngược quay xuôi xác định phương hướng, bỏ lại hai chữ “Về thôi” sau đó chạy mất.
Nhiên Thanh đằng sau ngơ ngác hồi lâu, đoạn mới sực tỉnh chạy vội theo Thiên Tuyết, miệng la lớn:
“Tiểu thư! Nhầm đường rồi!”
Cơm nước xong xuôi, Thiên Tuyết cùng Bạch lão ra một đình trúc ngồi trò chuyện. Bỗng nhiên có một gia gia hết lòng yêu thương nàng làm nàng hạnh phúc đến nỗi cứ ngoác miệng cười mãi không thôi. Bạch lão trong lòng cũng vô cùng mãn nguyện, cảm giác có một làn gió xuân thổi qua khiến ông trẻ ra thêm mười tuổi.
Thiên Tuyết đang rạng rỡ bất chợt nhớ tới một chuyện liền đổi sắc mặt, nghiêm túc hỏi Bạch lão:
“Gia gia, con không thể về lại nơi kia được nữa sao?”
Lúc đọc được dòng chữ gia gia viết đã hủy đi lỗ hổng thần bí, Thiên Tuyết hụt hẫng vô cùng, nhưng tận sâu trong lòng nàng vẫn luôn ôm chút hy vọng mong manh.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ đến” – Bạch lão lạnh lùng chặt đứt ý niệm của Thiên Tuyết, rồi thở dài xoa đầu nàng nói:
“Đây mới là nhà con. Con nghĩ nơi đó thật sự tốt sao? Phàm là chuyện gì cũng có hai mặt, tất cả đều có cái giá của nó, bản thân con cũng chịu không ít thiệt thòi đâu. Gia gia vì bất đắc dĩ mới phải đưa ra hạ sách để con xuyên không”.
Thiên Tuyết ngước mắt nhìn Bạch lão, nghe từng lời ông nói. Bạch lão giảng giải cho Thiên Tuyết lợi và hại ra sao, sự việc nên như thế nào, nàng càng nghe càng hiểu ra nhiều điều.
Hóa ra nàng giống như tội phạm của tự nhiên, mặc dù đã thành công trốn thoát nhưng lại không biết điều, luôn có ý nghĩ muốn tiếp tục làm chuyện xấu. Nếu nàng không thức tỉnh, cứ khăng khăng xuyên đi xuyên về thì sẽ có ngày hồn bay phách tán. Gia gia vì lo sợ ông trời sẽ trừng phạt nên khi thấy thể trạng của nàng ổn định liền lập tức đưa nàng định cư hẳn ở đây. Hơn nữa, cơ thể nàng vì chuyện này mà có phần yếu hơn so với người khác, lại còn không thể luyện võ, không có nội lực, cũng không tiếp nhận được nội lực.
Bạch lão cũng có phần tiếc nuối về chuyện này. Ông luôn muốn truyền thụ võ học cả đời ông cho Thiên Tuyết nhưng thể chất nàng căn bản không thể luyện võ.
“Vậy còn người?” – Thiên Tuyết sau khi hiểu thấu đáo liền hỏi, nàng biết gia gia chắc chắn cũng chịu không ít thương tổn.
Nàng ôm lấy gia gia, trong lòng day dứt: “Người là người thân duy nhất của con, sức khỏe của người không được giấu con nhé”.
Bạch lão mỉm cười, nơi khóe mắt nhăn nheo hấp háy tia sáng, khàn khàn nói:
“Gia gia đích thực có chút tổn hao nội lực, có lẽ sẽ bế quan vài năm trị thương. Ta cũng định nói với con chuyện này”.
“Vài năm?” – Thiên Tuyết giảy nãy kêu lên – “Con lại bơ vơ rồi.”
Bạch lão nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu buồn rầu của Thiên Tuyết cũng có chút không nỡ. Đoạn ông vỗ về:
“Mấy năm chẳng qua cũng như một cái chớp mắt, con chớp mắt vài năm gia gia liền về với con, khà khà”.
Sau đó ông chậm rãi đứng lên, dáng người gầy gò, vạt áo phiêu phiêu theo gió: “Gia gia có chút việc, con nghỉ ngơi sớm đi”.
Vừa nói dứt câu, ngoảnh mặt nhìn lại bóng hình đã khuất sau những tán cây.
“Tiểu thư! Thẫn thờ gì thế?” – Nhiên Thanh xuất hiện vỗ vai Thiên Tuyết, cười hi hi.
Thiên Tuyết giật mình lườm Nhiên Thanh một phát rồi nói:
“Muội đem võng ra đi, ta muốn nằm ngắm trăng”.
Nhiên Thanh lục tục vào trong phòng lôi ra hai chiếc võng, mắc lên trụ của đình trúc.
Đêm dần buông xuống, vạn vật bị một tấm màn đen từ từ bao trùm lấy. Trong đình trúc, hai tiểu cô nương vắt vẻo trên hai chiếc võng, xung quanh đình gắn rất nhiều đèn lồng, ánh nến lung linh, ánh trăng mờ ảo.
Phong cảnh nên thơ hữu tình, gió mát trăng thanh, lá rừng xào xạc. Người và thiên nhiên như hòa làm một. Vô cùng dễ chịu.
Thiên Tuyết tâm trạng khuây khỏa không ít, nằm ngắm nhìn dàn đèn lồng chi chít, trong lòng có chút hạnh phúc. Nhiên Thanh biết nàng sợ tối, đêm nào cũng hết sức chu đáo cẩn thận, thắp đèn lồng cho nàng, vì vậy mỗi đêm đều tràn ngập đèn lồng. Kể ra ở đây nàng gặp được Nhiên Thanh cũng là một ý nghĩa riêng mà ông trời tặng nàng. Thiên Tuyết hít một hơi đầy bụng cái không khí mát lạnh của đêm, tâm hồn thư thái, cảm khán một câu cũng không biết hợp hay không hợp với cảnh vật:
“Cũng may không có muỗi”.
Nhiên Thanh nhanh miệng nói:
“Hương Xuyên Tuyết của tỷ đuổi muỗi là thiên hạ vô địch”.
Thiên Tuyết khóe miệng co giật, nhỏm người trợn mắt với Nhiên Thanh:
“Đuổi muỗi? Ta không nghĩ còn có tác dụng này?”
Ban đầu cảm thấy hương Xuyên Tuyết tao nhã, thanh thoát làm nàng có một tư vị thiên tiên, khí chất rất riêng; nay vào miệng Nhiên Thanh nghiễm nhiên trở thành cái bình xịt muỗi, Thiên Tuyết có chút mất hứng. Sau đó nghĩ đi nghĩ lại nàng cảm thấy cũng không có gì là không tốt, vui vẻ nằm xuống.
Từ ngày biết cơ thể có hương Xuyên Tuyết đến nay, nàng luôn suy nghĩ đến việc nó ngoài giúp nàng nhanh chóng lấy lại ký ức, thay thế nước hoa ra còn có gì hữu ích. Nay phát hiện thêm công dụng mới, ngoài muỗi ra, liệu có phải các côn trùng khác nó cũng đuổi được không? Ôi, mùi hương tao nhã, thanh thoát trên người nàng.
Nhiên Thanh một bên vì tiết trời dễ chịu đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, khóe miệng vẫn đọng lại ý cười trong veo.
Thiên Tuyết nhìn Nhiên Thanh, ý định đánh thức nàng ta vào phòng để ngủ nhưng rồi lại thôi. Đợi lát nữa Nhiên Thanh ngủ say, nàng gọi dậy vẫn chưa muộn. Có người đắc ý cười gian xảo, đung đưa chiếc võng.
Trăng càng lúc càng lên cao, tròn vành vạnh, chú cuội ngồi gốc đa cũng vì thế hiện lên rõ ràng. Thứ ánh sáng từ nó toát ra cũng mỗi lúc một huyền ảo.
Bất giác Thiên Tuyết nhớ tới chuyện lúc chiều. Trong lòng nảy sinh nhiều nghi vấn. Nam nhân đó là ai, vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Phải chăng thủy đạo, thạch đạo mà nàng đi qua, vốn dĩ dẫn ra thế giới bên ngoài Thiên Xuyên Cốc?
Thiên Tuyết miên man trong dòng suy nghĩ, đôi tay để trên ngực chạm nhẹ vào miếng ngọc bội nàng vẫn đeo trên cổ. Cứ chạm nhẹ, chạm nhẹ như vậy một lúc lâu, Thiên tuyết mới để ý tới nó. Nàng tháo sợi dây, cầm miếng ngọc bội lên ngắm nghía. Ngọc bội này là mẹ nàng trước lúc lâm chung giao lại cho nàng, nó cũng đã ở bên nàng được mười lăm năm rồi.
Thiên Tuyết giơ miếng ngọc bội lên cao, hướng ánh trăng mà nhìn ngắm. Ngọc bội xanh bóng dưới ánh trăng dường như cũng tỏa sáng. Dần dần chút ánh sáng đó như tụ lại, nổi rõ những chữ bên trong ngọc bội.
Thiên Tuyết ngớ người tròn mắt, nàng ngồi bật dậy, nhìn kỹ càng một lần nữa. Một mặt của miếng ngọc bội hiện rõ dòng chữ
“Ái thê, vi phu yêu nàng”, lật qua mặt bên kia lại là hai cái tên: “Bạch Khiết Băng – Hoàng Thiên Thịnh”.
“Hoàng Thiên Thịnh, Hoàng ThiênThịnh!” – Thiên Tuyết khẽ lẩm bẩm, bất giác ngẩn người, lẽ nào?
Nàng đột nhiên nhớ ra, trong cuốn sách gia gia đưa cho nàng, chỉ nhắc tới cha nàng qua vài câu đầy tức giận, cũng không nói rõ ông ấy tên gì, ở đâu, sống chết ra sao? Còn cấm nàng không được hỏi đến.
Nếu cha thật sự hại chết mẹ như lời gia gia nói, vậy những dòng chữ trên miếng ngọc bội này có thể giải thích thế nào, hơn nữa vì cớ gì mẹ nàng vẫn giữ nó, còn trao lại cho nàng?
Bạch lão phun ra một ngụm máu tươi, càng ngày ông càng cảm thấy không ổn, xem ra phải nhanh chóng bế quan.
“Sư phụ, bệnh lại tái phát sao?”
Một nam nhân toàn thân trường bào màu sẫm, dáng người cao lớn, kkhuôn mặt anh tuấn rắn rỏi vừa dìu Bạch Lão vào hầm băng ngàn năm, vừa lo lắng hỏi.
Hắn cẩn thận từng bước từng bước, nâng đỡ ông lão vốn đã già yếu nay lại càng thêm kiệt quệ, trong lòng như có lửa đốt lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Bạch lão ngồi xuống giường băng, hơi thở có chút không thông:
“Không cần lo lắng”
Nam nhân không vì thế mà yên lòng, ngược lại càng lo lắng bội phần:
“Sư phụ, thứ cho đồ nhi to gan hỏi người một câu, rốt cuộc người vì sao lại nội thương nghiêm trọng như vậy, dù đã dùng đến hầm băng ngàn năm liên tục trị thương nhưng vẫn là năm sau thương thế càng nguy hơn năm trước?"
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Bạch lão có phần nhợt nhạt nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, toát ra vẻ hài lòng, thỏa mãn. Ông cười nói:
“Là số mệnh của ta. Làm trái đạo trời nhưng vẫn sống đến giờ này đã là trời cao ưu ái. Con không cần biết nguyên nhân, biết những điều không nên biết chỉ làm hại con thôi. Vài ngày nữa sư phụ sẽ bế quan trị thương, trước lúc đó ta muốn giao cho con một chuyện”.
Không biết phải mất bao lâu ông mới có thể hồi phục, một năm, năm năm, mười năm, hoặc có thể sẽ không còn gặp được bảo bối của ông. Bạch lão chỉ có một tâm nguyện duy nhất chính là Thiên Tuyết có thể bình an sống hết kiếp này. Vì vậy để đề phòng có gì bất trắc, ông chỉ còn cách nhờ cậy nam nhân trước mặt, đại dệ tử của ông, Mạc Ngọc Hàn.
Mười năm trước, khi ông gặp hắn, hắn vẫn là một đứa trẻ ăn xin nhơ nhuốc, toàn thân bùn đất lấm lem, lại còn vệt xanh vệt đỏ, thâm tím khắp người. Tuy hắn có chút chật vật nhưng thần thái lại cao quý khác thường, đôi mắt sáng rực như sao, hơn nữa còn không chút e dè kinh sợ nhìn thẳng vào ông. Thời khắc đó ông đã không tài nào ngăn nổi bản thân không thu nhận hắn.
Mười năm nay hắn quả thật không phụ công ông dạy dỗ, hoàn toàn trở thành một nam nhân xuất chúng, là đệ tử ông vô cùng ưng ý, hài lòng. Vì vậy ông mới quyết định trao Thiên Tuyết cho hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT