Một tuần nay, Kịch San San suốt ngày ngồi ngẩn ngơ. Không chỉ bạn bè cô, mà ngay cả người làm trong Kịch gia, tất cả đều cảm thấy khó hiểu.
Cùng một thời gian ấy, Diệp Tử Thông hết tuần trực của mình, thành ra giữa hai người, không có một cuộc gặp nào chính thức.
Đôi khi Kịch San San trông thấy Diệp Tử Thông trên sân trường, rất muốn chạy tới chỗ anh làm ra trò gì đó. Nhưng rồi không hiểu sao cô vẫn bỏ đi. Xung quanh anh, ít nhất luôn có một cô gái, tìm đến với tư cách hỏi bài hay cùng trao đổi những vấn đề mà với họ, to lớn như chuyện trọng đại của quốc gia này. Mỗi lần như thế, Kịch San San muốn cáu gắt. Nhưng rõ ràng cô không có lí do gì để cáu gắt, mà dù có làm thế, Diệp Tử Thông cũng chẳng thèm ngó ngàng tới cô.
Nhưng Kịch San San là ai nhỉ? Cô là tiểu thư nhà Kịch gia đấy. Cô lại còn muốn mà không có được thứ gì nữa sao?
Cứ để Diệp Tử Thông thong thả với cuộc sống hiện tại này, Kịch San San cảm thấy bất an. Đã vậy, tại sao cô không làm việc gì đó để mình an tâm hơn, giả như công khai theo đuổi anh chẳng hạn? Dù sao thì, trong trường phổ thông Thiên Ngôn mà nói, Kịch San San và Diệp Tử Thông là ai luyến ái ai, đều là một thông tin giữ dội có thể quật ngã bất cứ trí tưởng tượng nào.
Diệp Tử Thông không hề biết, từ khi tan trường cho tới nay, luôn có một người lặng lẽ đi sau anh, giữ với anh một khoảng cách an toàn nhất.
Kịch San San ngồi trên ô tô, lâu lâu lại chồm về phía trước, thối thúc người lái xe.
“Chú đi chậm lại thôi, để anh ta phát hiện ra bị bám đuôi thế này, mọi chuyện hỏng hết đấy.”
“Cô chủ, xin hãy yên tâm.”Người lại xe lịch sự trấn an cô, phát ra một nụ cười nửa vời trên khuôn miệng.
Được năm, mười phút, Kịch San San lại sốt ruột, tự lẩm bẩm một mình.
“Sao nhà anh ta ở xa thế? Như vậy tới trường không vất vả lắm ư?”
Người tài xế không quen với cách quan tâm bạn bè thái quá của Kịch tiểu thư, đặc biệt là hai năm trời đưa đón cô, cũng chưa bao giờ thấy con người cô đầy tâm sự như thế này.
Không dấu nổi những suy nghĩ trong lòng, anh ta hỏi.
“Cô chủ, cậu ấy là bạn trai của cô sao?”
“Bạn trai à?” Kịch San San cười thích thú. “Bây giờ vẫn chưa phải, nhưng sau này thì chắc chắn rồi.”
“Nói vậy chỉ mình cô đơn phương thích người ta?”
“Anh ta ghét tôi, rất rất ghét tôi. Vì vậy, để cân bằng tình cảm, tôi nhất định phải thích anh ta.”
Nói rồi Kịch San San bật cười, tự cô cũng thấy mình trơ trẽn. Tại sao cô không biết ngại nhỉ? Thường thì, bao giờ con gái đơn phương tình cảm với một chàng trai, sống chết cô ta cũng sẽ giữ trong lòng, thậm chí nếu có ai hỏi tới, không biết chừng lại tự dựng nên một câu chuyện cổ tích. Nhưng Kịch San San lại quá thẳng thắn, nếu không muốn nói là mặt dày tự thỏa mãn với thứ tình cảm một chiều.
Qua mấy trạm đèn đỏ, Diệp Tử Thông vẫn hì hục với con ngựa sắt của mình. Phía sau anh một đoạn khá xa, chiếc ô tô màu đen vẫn bám đuôi rất lặng lẽ.
“Đây là nhà anh ta sao?”Chiếc ô tô màu đen dừng lại bên kia đường, Kịch San San chỉ vào quán coffe trước mặt đầy thắc mắc.
Nhưng hình như không phải thế, sau khi Diệp Tử Thông cho chiếc xe đạp của mình vào trong góc, anh ta cũng mau lẹ chuồn vào trong. Nếu Diệp Tử Thông đúng là thiếu gia trẻ của cửa tiệm này, tại sao trông thấy anh người nhân viên bảo vệ không chào hỏi, giống như lúc trở về, mọi người trong Kịch gia đều cúi đầu với cô.
Kịch San San một mình mở cửa xe bước ra, nói với người tài xế.
“Chú ở đây chờ tôi, nếu cần tôi sẽ gọi.”
Chờ người tài xế gật đầu, Kịch San San một mình bước vào trong.
“Xin mời quý khách.” Một chàng trai tầm hai mươi tuổi mở cánh cửa kính, lịch sự nói với Kịch San San.
Cô không nói không rằng, tìm lấy một chiếc bàn đặt ngay giữa trung tâm, nơi có thể nhìn ra xung quanh và thấy tất cả mọi thứ. Nhưng cô tìm kiếm mãi, hai phút trôi qua vẫn không biết Diệp Tử Thông đã phiêu dạt nơi nào.
Kịch San San bực mình, toan định bỏ đi thì nơi quầy phục vụ phát ra một âm thanh đến quen thuộc. Cô quay người lai, nhìn Diệp Tử Thông trong trang phục bồi bàn, không hết những bất ngờ nhưng vẫn cười một cách gượng gạo.
Có ai nói với cô thiên tài Diệp Tử Thông lớp 12A1 có hoàn cảnh kinh tế không được tốt không nhỉ? Cả việc anh ta thường tới đây sau mỗi buổi tan trường, rốt cuộc con người thật của anh ta, phải chăng còn khác xa với những gì cô nghĩ?
Cô phục vụ trẻ tuổi tiến về phía Kịch San San, trao cho cô tờ menu, sau đó lịch sự nói.
“Xin mời cô.”
Kịch San San thoáng qua một ánh mắt, kéo rê ngón tay từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại ở hàng chữ cuối cùng.
“Latte Macchiato !”
Nói tới đó, cô đưa ánh mắt nhìn vào phía trong, tiếp tục cất lời.
“Hãy nói anh ta làm cho tôi.”
Cô phục vụ nhìn theo ngón tay của Kịch San San, cuối cùng dừng lại trên cơ thể Diệp Tử Thông, đang lau chùi những chiếc cốc.
“Nhưng thưa cô, cậu ấy chỉ là người phục vụ, tôi sợ không có khả năng làm ra những thứ này. Hãy để nhân viên pha chế của chúng tôi làm, nhất định cô sẽ vừa ý.”
“Tôi nói lại lần nữa, hãy bảo Diệp Tử Thông pha nó cho tôi.” Kịch San San bực mình, nhìn vào người phục vụ hét lớn.
Giọng nói của cô thu hút một vài ánh mắt xung quanh, người phục vụ khó khăn lắm mới có thể gật đầu, sau đó bước vào trong.
“Tử Thông này!”
Diệp Tử Thông quay người, nhìn vào đồng nghiệp rồi đổ dồn ánh mắt theo ngón tay chị ta.
“Cô bé đó muốn cậu tự tay làm một ly Latte Macchiato. Tôi đã nói không được, nhưng cô ta nhất quyết không đông ý. Cậu xem đấy, khách hàng là thượng đế mà…”
“Được rồi. Tôi sẽ làm.” Diệp Tử Thông bực mình vứt mạnh chiếc khăn xuống bàn, bắn hai viên đạn vào nụ cười nham nhở của của Kịch San San.
Đúng là trong bộ quần áo này, với công việc pha chế, Diệp Tử Thông hoàn toàn khác lạ trong cái nhìn của Kịch San San. Trong trường phổ thông tư thục Thiên Ngôn anh càng mẫu mực và lạnh lùng bao nhiêu, thì ở đây, khi tiếp xúc với cô, tuyệt đối phải giữ thái độ thân thiện nhất.
Diệp Tử Thông mang ly Macchiato đặt trên bàn, lịch sự nói với Kịch San San.
“Mời cô.”
“Anh làm thêm đấy à?” Kịch San San không thèm nhìn thứ đồ uống của mình, ngửa cổ lên trời nói với Diệp Tử Thông.
“Không còn việc gì, tôi xin phép.”
“Sao lại không còn chứ? Macchiato nóng thế này, anh không làm nguội đi làm sao tôi uống được?”
Diệp Tử Thông tỏ ra khó chịu trước lí lẽ ngang tàn của Kịch San San, anh nói.
“Đó không phải việc của tôi. Tự cô không thể làm được sao?”
“Đúng vậy, tự tôi không thể làm được đấy. Anh là nhân viên ở đây, phục vụ khách hàng chu đáo một tí, chắc sẽ thiệt đi sao?”
“Vậy tôi sẽ lấy ít đá.”
Kịch San San nhanh chóng nắm lấy cánh tay Diệp Tử Thông sắp bỏ đi. Cô đứng dậy đẩy vào người anh, cho tới khi anh ngồi hẳn xuống chiếc ghế đối diện mình, mới vất vả nói.
“Sao anh khó bảo thế?”
Diệp tử Thông toan đứng dậy liền lại bị đôi tay của Kịch San San đẩy xuống, vả lại cô nhất quyết chắn hết lối đi trước mặt anh.
“Anh thổi cho nguội đi.” Kịch San San cười thích thú.
“Cô cũng có miệng đấy, tự mình làm lấy đi.” Diệp Tử Thông đáp lời.
Kịch San San lại không ngoan ngoãn như anh mong, lúc này đây cô chắn ngang người trước mặt anh, kê hai khuỷu tay lên mặt bàn. Khuôn mặt Kịch San San chỉ cách ánh nhìn của Diệp Tử Thông không tới hai mươi xentimet, một cự li đủ gần để họ nghe thấy rõ tiếng thở không đều của nhau.
Đôi mắt Kịch San San chủ động nhìn sâu vào mắt Diệp Tử Thông, cô nói.
“Ở trường anh làm gì cũng được, nhưng ở đây tôi là khách, anh là người làm. Một điều hiển nhiên như thế, chẳng lẽ anh cũng không biết sao?”
“Vâng! Tôi biết. Vậy giờ cô muốn gì?”
Kịch San San cứ tưởng, trong hoàn cảnh này, cô sẽ dùng sự bạo dạn của mình để làm khó Diệp Tử Thông. Nhưng khi hơi thở trên miệng anh phả vào mặt cô, tự dưng hai gò má đỏ ửng. Diệp Tử Thông đúng là phát ra hiệu ửng nhiệt khủng khiếp, ngay lập tức cô đứng hẳn lên, giữ một khoảng cách khá an toàn.
“Tôi muốn anh làm nguội Macchiato cho tôi.”
Nói rồi Kịch San San quay về chỗ của mình, dùng đôi tay nâng đỡ cả khuôn mặt.
Diệp Tử Thông bất lực đưa ly Macchiato lên sát miệng, thổi nhè nhẹ làm lớp hơi sữa phảng phất trong không gian.
“Diệp Tử Thông, chúng ta hẹn hò đi. Tôi muốn làm bạn gái của anh.”
Diệp Tử Thông nhìn sang gương mặt không một chút xấu hổ của Kịch San San, bực mình đặt ly Machiato xuống bàn.
“Tôi sẽ không hẹn hò với một người ngu xuẩn như cô.” Diệp Tử Thông đáp trả.
“Nếu vậy tôi sẽ theo đuổi anh, tới khi nào anh đồng ý.”
“Tùy cô thôi.” Diệp tử Thông nhếch môi đứng dậy. “Tôi sẽ chờ xem, cô có thể mặt dày như thế đến bao giờ.”
“Anh nói rồi nhé! Anh nhất định phải chờ tôi đấy.”
Diệp Tử Thông không nói gì, chỉ lạnh nhạt bước đi.
Không biết Kịch San San bỏ đi từ bao giờ, khi Diệp Tử Thông tiến lại nơi chiếc bàn cô ngồi, ly Macchiato vẫn nguyên vẹn chưa hề được đụng tới.
Thực sự Kịch San San rất đáng ghét, đáng ghét tới mức cô đi rồi anh vẫn không thể tập trung. Ở phía trong kia lau chùi những chiếc li, thi thoảng ánh mắt Diệp Tử Thông lại dừng ngay nơi chiếc bàn cô đã ngồi. Và cứ như thế, chu kì lặp lại trong buổi tối hôm ấy dường như khá đều.
Kịch San San về tới nhà, vui vẻ bước vào phòng khách. Kịch Trình Châu ngồi trên ghế sofa, cầm một tờ bào. Vừa trông thấy đứa con gái bé bỏng của mình, ông xúc động đứng lên.
“Đại tiểu thư của ta đã về.”
Kịch San San sà vào lòng ông như một đứa trẻ, ôm lấy cổ ba mình không ngại những nụ hôn.
“Ba có quà cho con không?”
“Ta để nó trên phòng con.” Kịch Trình Châu tháo cặp kính trên mặt mình, cười rạng rỡ. « Hai tuần nay ta đi công tác, con ở nhà có gây nên chuyện gì không ? »
Kịch San San lắc đầu, tỏ ra giận dỗi.
“Con gái ba lại có thể gây ra lỗi gì sao? Con là ai chứ? Con là tiểu thư nhà họ Kịch đấy.”
Thực ra thì, dù Kịch San San có nói gì đi chăng nữa, Kịch Trình Châu vẫn không thể yên tâm. Con gái ông là đứa trẻ hiếu động và ngang tàn, trên đời có một không hai. Đã vậy cô còn thiếu tình cảm của mẹ ngay từ nhỏ, lại được nuông chiều quá mức, nên thường coi trời bằng vung, cũng không biết những thói nghi lễ thông thường. Nói tóm lại, Kịch San San cá tính rất mạnh mẽ.
“Ba, con có việc muốn xin phép ba.” Kịch San San cười trừ, nắm lấy tay áo ba mình đung đưa.” Ba nhất định phải đồng ý đấy?”
“Con lại muốn đi chơi xa hay chuyển trường? Nếu muốn ra ngoài thay đổi không khí, ta nhất định sẽ bảo người sắp xếp lịch cho con. Nhưng việc chuyển trường thì không được. Thiên Ngôn là trường điểm của thành phố, con học ở đó ta mới yên tâm.”
“Kịch lão gia, con xin thề, từ nay sẽ không nhắc tời việc chuyển trường nữa.”
“Vậy con muốn ra ngoài?” Kịch Trình Châu có vẻ không tin vào lời hứa hươu hứa vượn của con gái mình, nhưng ông càng ngạc nhiên hơn trước sự thay đổi quyết định đó. Rốt cuộc thì điều gì đã khiến đứa con gái từng nói rằng sống chết cũng không học ngôi trường ấy, bây giờ lại tỏ ra thích thú thế này.
Kịch San San chần chừ một lúc, nói với ba mình.
“Con muốn đi làm thêm.”
Kịch Trình Châu sửng sốt, nhất định ngăn cản.
“Ta để con thiếu thốn chỗ nào? Tốt nhất hãy ở nhà ngoan ngoãn, tốt nghiệp phổ thông cùng bạn bè, sau đó ra nước ngoài du học.”
“Con không muốn du học. Xin ba hãy cho con đi làm thêm. Con cũng muốn thử xem mình có thể làm được cái gì?”
“Vậy con muốn làm gì?” Kịch Trình Châu băn khoăn. “Còn việc du học, con nhất quyết phải nghe ta.”
Kịch San San tuy không vui, nhưng biết ba mình đã bị lung lay, liền gật đầu đồng ý.
« Vậy ba sẽ đồng ý chứ ? Còn việc du học, chờ con tốt nghiệp rồi tính tiếp được không ? »
Kịch Trình Châu không hài lòng, dù vậy ông biết, thứ gì con gái mình đã thích, sống chết nó cũng không từ bỏ bao giờ.
Buổi tan trường, Kịch San San lại án ngữ ngay trước cổng. Vừa trông thấy Diệp Tử Thông bước ra, hai tay cô liền đung đưa trên trời, miệng ríu rít.
« Tử Thông ! Tử Thông ! Tôi ở đây. »
Lần này Diệp Tử Thông không thể ngó lơ cô, khi tất thảy mọi người đang đổ vào anh những cái nhìn dụng ý. Tiến gần lại chỗ cô, anh nói.
« Kịch tiểu thư, không có việc gì mời cô về nhà cho. Cô đứng đây thế này, chính là làm hại tới cảnh quan trường phổ thông Thiên Ngôn đấy. »
Miệng lưỡi anh ta thật là thâm hiểm, nói tới đâu cũng vùi dập Kịch San San vô cùng. Nhưng cô cũng chẳng thèm bận tâm thái độ này, vẫn vui vẻ như không nghe thấy những lời kia.
« Anh đi với tôi. Tôi có việc này cần nói. »
Không đợi Diệp Tử Thông đồng ý, Kịch San San nhanh chóng nắm lấy tay anh kéo ngược phía dòng người.
Cổng trường đông tới nghẹt thở, đã vậy bước chân Diệp Tử Thông cố tình trì trệ hơn. Để lôi được anh ta vào đứng giữa sân, trên người Kịch San San không còn chút sức lực.
Diệp Tử Thông vòng hai tay trước ngực, nhìn xuống gương mặt đỏ hồng của Kịch San San. Một tay cô chống hông, cố gắng lấy lại nhịp thở ổn định.
« Tôi cho cô năm phút, có việc gì hãy nói đi. »
Ánh mắt Kịch San San đầy thù hận, ngước nhìn lên.
« Anh đúng không phải người. Anh không thấy tôi mệt muốn chết rồi sao ? »
« Vậy thì cô chết đi. Cô chết khỏi có người suốt ngày tới tìm tôi nữa. »
« Anh…Anh.. » Kịch San San nhếch môi, thấy ngực mình tưng tức. “Nếu bây giờ tôi chết thật, anh nhất định sẽ không quan tâm chứ gì?”
“Nhất-định-không-quan-tâm.” Diệp Tử Thông nói rõ từng từ.
Gì chứ? Nhất định không quan tâm sao?
Cô nghĩ mình là ai? Chỉ một câu nói đó có thể đánh lừa được tôi chắc ?
Kịch San San chỉ tay về hồ nước nằm cách đó mấy mét, hỏi lại một lần nữa.
« Nếu bây giờ tôi nhảy xuống đó, anh có quan tâm không ? »
« Cô giám thì nhảy đi. Khi nào cô sắp chết thì báo một câu, tôi sẽ nói người tới lượm xác. »
Diệp Tử Thông quay đi, nhếch môi tự thỏa mãn vì câu nói thâm độc của mình.
« Bõm ! »
« Kịch San San, cô điên rồi. »
Diệp Tử Thông quay người lại nhìn, trên sân trường không thấy một người nào gọi là Kịch San San nữa. Và thứ âm thanh khủng khiếp ấy, nó dội thẳng vào tai anh.
Hình như Diệp Tử Thông quên rồi, anh từng nói dù Kịch San San có chết nhất định cũng không quan tâm. Vậy thì, tại sao khi cô ta nhảy xuống hồ, anh cũng ngu xuẩn mà nhảy theo chứ?
Dưới hồ nước, tâm tình Diệp Tử Thông điên loạn.
“Này, anh định tự tử đấy à? Ha ha ha…” Kịch San San ngồi trên bờ, nhìn Diệp Tử Thông ướt sũng như con cá dưới nước, vòng tay trước miệng hét lên.
Diệp Tử Thông không tin nổi vào tai mình, càng không tin nổi có một ngày, anh lại bị Kịch San San lừa gạt như thế.
Kịch San San! Kịch San San!..Đầu Diệp Tử Thông muốn nổ tung lên được.
Diệp Tử Thông có thể nhẫn nhịn bất cứ việc gì, với bất cứ ai. Nhưng trừ Kịch San San, cô ta chính là yêu nghiệt không thể tha thứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT