Nắng hôm nay dịu dàng thật đấy !

Những thứ âm thanh hỗn độn mà suốt thời gian qua Kịch San San luôn cảm thấy chói tai, hôm nay sao vui tai đến lạ.

Trong lớp 12K4, Triệu Tường bước vào với gương mặt hớn hở như vừa nhặt được vàng, đưa ra thông báo.

“Triệu tập ! Triệu tập ! Nam sinh lớp 12K4 nghe rõ, tuần tới trường Thiên Ngôn sẽ tổ chức cuộc thi bóng rổ, lớp chúng ta nhất định phải vô địch.”

Vô địch sao? Hai từ “vô địch” khiến hết thảy nam sinh lớp 12K4 cùng thích chí vỗ tay ầm ầm, riêng Mạc Đông Tuyền lại đứng kiểu tựa nửa người vào bàn, nụ cười kinh khỉnh.

Cảm thấy chưa thỏa mãn, Triệu Tường nhanh chóng đưa ra một thông tin quan trọng hơn.

“Mọi người nên nhớ, sau cuộc thi lần này, ngoài việc được chọn thành viên chính thức cho đội bóng rổ của trường, người xuất sắc nhất sẽ trở thành đội trưởng, thay thế cho vị trí của Diệp Tử Thông.”

Cơn sốt “Diệp Tử Thông” nhanh chóng khuếch tán nhiệt ra xung quanh, mà Mạc Đông Tuyền càng không thể là ngoại lệ. Nhưng trên mặt anh vẫn thái độ kiêu ngạo và đắc ý như thế, sau khi cất tiếng hỏi.

“Diệp Tử Thông xuất sắc như vậy sao?”

Câu hỏi của Mạc Đông Tuyền ngay lập tức nhận lại những sự phản hồi không như anh mong đợi. Nói tới Diệp Tử Thông, ngoài việc là nam sinh ưu tú, tài năng của anh trong môn bóng rổ thật phải khiến mọi người ngưỡng mộ.

“Cậu ta rất xuất sắc !” Triệu Tường đứng trên bục giảng, nhún vai. Anh suy nghĩ điều gì đó, sau khi trông thấy sự khó coi trên gương mặt Mạc Đông Tuyền liền thay đổi thái độ. « Dù sao núi cao vẫn có núi cao hơn. Lần này lớp chúng ta nhất định sẽ chiến thắng. »

Những câu chuyện xoay quanh cuộc thi bóng rổ dần tản mác ra xung quanh, phủ sóng trên mỗi ngóc ngách trường phổ thông Thiên Ngôn. Đối với những nam sinh, còn cơ hội nào tốt hơn lần này để cho họ thể hiện tài năng và bản lĩnh ?

Còn với nữ sinh mà nói, chín trên mười người cùng cảm nhận thấy, cuộc đua lần này đích thị là cơ hội cho họ hả hê chiêm ngưỡng thần thái và năng lực của những nam thần trong lòng mình. Riêng Kịch San San, tạm thời mọi chuyện vẫn chưa đến tai cô.

Trong giờ giải lao ấy, lớp 12K4 hoàn toàn thiếu vắng gương mặt Kịch San San.

Ở trước bảng tin, Kịch San San chau mày nhìn lịch học thêm.

Không phủ nhận mỗi lần tới lớp đều được ngồi bên cạnh Diệp Tử Thông, tâm tình Kịch San San như treo lơ lửng tận chín tầng mây. Nhưng đôi khi leo cao quá, thực sự cô thấy mệt. Nếu không phải vì Diệp Tử Thông, Kịch San San việc gì phải hành hạ bản thân lao đầu vào thứ gọi là « vì một tương lai tươi sáng » như mọi người chứ ?

Kịch San San đứng trên phòng, nhìn chiếc xe mô tô đỏ chót đang nổ ga ầm ầm dưới cổng, thật chỉ muốn phát điên. Những thứ gì liên quan tới Mạc Đông Tuyền, thuộc quyền sở hữu của anh, với Kịch San San chính là kẻ thù. Và ngoài việc căm hận anh ra, cô còn căm hận cả chiếc xe trời đánh của anh.

« Hôm nay tự giác thế ? » Mạc Đông Tuyền đứng chễm chệ giữa phòng khách, nhìn Kịch San San lê từng bước chân chậm chạp qua từng bậc cầu thang, liền hất hàm tán dương. Nhưng ai thèm anh tán dương chứ ? Đáp lại, Kịch San San bĩu môi.

« Nếu tôi không tự giác, chỉ sợ người khác lại tự tiện thôi. »

« Cô biết vậy là tốt ! » Mạc Đông Tuyền tỏ ra thỏa mãn. « Đằng nào trong tương lai cô cũng là bạn gái của tôi, bây giờ tôi làm như vậy, chẳng qua chỉ là ăn cháo trước, trả tiền sau, cũng đâu phải chuyện gì không thể chấp nhận được ?»

Cháo với cơm gì chứ ? Kịch San San chẳng thèm đáp lại một câu. Nghe thấy hai từ “bạn gái” phát ra từ miệng Mạc Đông Tuyền thật khiến cô muốn phát ói. Nếu không phải vì sức hèn tài mọn, cô nhất định phải nhổ hết răng trong miệng anh ta.

Kịch San San vùng vằng bỏ đi, ra đến cổng đành bất lực leo lên con ngựa chiến của Mạc Đông Tuyền. Chưa kịp để cô chuẩn bị, chiếc xe vội vàng lao đi.

“Anh dừng ở đây cho tôi !” Kịch San San véo tay vào vai Mạc Đông Tuyền, hét âm lên. Chiếc xe lập tức dừng lại.

Không hiểu được chuyện gì, lại có vẻ hơi lo lắng, Mạc Đông Tuyền quay lại nhìn bộ dạng hớt hải của Kịch San San, anh nói.

“Cô lại nổi điên gì vậy?”

“Ai thèm nổi điên với anh ?” Kịch San San co chân nhảy tù trên xe xuống đất, sau khi ném lại chiếc mũ cho Mạc Đông Tuyền liền hất hàm. “Từ nay về sau cứ tới chỗ này anh dừng lại cho tôi.”

Mạc Đông Tuyền nhìn về phía cổng trường Thiên Ngôn còn cách đó chưa tới trăm mét, ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Mặc cho trong lòng đang khó chịu như lửa đốt, gương mặt anh lại tỏ ra bất cần.

“Nha đầu thối, cô sợ đấy à?”

“Sợ gì?” Kịch San San đưa tay hất bím tóc, cười nham nhở. Mặc dù không cần thiết, dẫu vậy Kịch San San vẫn giải thích.” Tôi chỉ không muốn người ta hiểu nhầm tôi và anh lại có quan hệ gì thôi. Có thể có quan hệ với tôi anh cảm thấy rất vui, nhưng tôi thì….” Kịch San San nhún vai, ánh mắt chế diễu. “Có quan hệ với anh, thực sự tôi thấy rất kinh khủng.”

Chẳng để Mạc Đông Tuyền tiếp tục khẩu chiến, Kịch San San nhanh chóng quay người bước đi.

Chiecs xe mô tô đỏ sau một hồi tĩnh lặng liền nổ máy, lướt qua cơ thể nhỏ bé của Kịch San San như muốn giải phóng hết khói độc vào người cô. Nhưng Kịch San San chỉ hơi nhíu mày một cái, sau đó tỏ ra không quan tâm.

“Diệp Tử Thông ! Diệp Tử Thông !”

Giữa khoảng cách từ Diệp Tử Thông đến cổng trường Thiên Ngôn, Kịch San San đứng giữa đám đông vẫn vô cùng nổi bật. Nụ cười rạng rỡ trên môi cô, cùng hai cánh tay đưa lên trời vẫy vẫy, nhay lập tức kêu gọi sự chú ý xung quanh, lần cả ánh mắt người mà cô đang cần nhất.

Từ đằng xa, Diệp Tử Thông tỏ ra thong thả với chiếc xe đạp của mình. Nhìn thấy Kịch San San khiến mọi sự trong nội tâm anh thay đổi, riêng ngoại tâm vẫn giữ một thái độ lạnh lùng nhất.

Không dễ dàng để thoát khỏi sự đeo bám của Kịch San San, cùng ngư phớt lờ ánh mắt của cô ta. Biết rõ như thể, sau khi tới chỗ Kịch San San đang đứng, chiếc xe của Diệp Tử Thông phanh gấp. Anh vào gương mặt ngây ngô, vô tội của cô, liền hất hàm.

“Hôm nay lại không có tài xế phải không?”

“Sao anh biết hay vậy?” Kịch San San cổ vũ. Cô nhanh chóng leo lên xe, ngay cả khi chủ nhân của nó vẫn chưa phát ra một tín hiệu chào đón nào.

“Tôi đứng đây chờ anh !” Kịch San San ngồi phía sau, vươn đầu ra phía trước qua vùng eo của Diệp Tử Thông, gương mặt hí hửng. Không thấy anh đáp lại mình, cô nói tiếp. “Sao vậy ? Tôi nặng tới mức anh không thể cho chiếc xe chuyển động sao?”

“Cô nặng như heo đấy !” Diệp Tử Thông cuối cùng cũng chịu mở miệng, chiếc xe từ từ lao đi.

“Không phải tôi lười đâu.” Kịch San San giải thích. “ Diệp Tử Thông, anh biết đấy, khoảng cánh từ đây tới cổng trường xa như vậy cơ mà. Chân tôi lại yếu, tôi không thể đi bộ đươc.”

Khoảng cách xa xôi àm Kịch San San đang nói đấy, bánh xe của Diệp Tử Thông vừa lăn đi gần được trăm mét đã tới nơi. Không hiểu anh nực cười với cách làm toán của cô hay nực cười với lời biện minh ngốc nghếch ấy, liền công kích.

“Cô còn giám bảo là chân mình yếu sao? Vậy ai là người suốt này mang thân từ tầng ba khu nhà A tới tầng ba khu nhà B vậy?”

“Đấy ! Đấy !” Kịch San San cướp lời. “ Bởi vì vất vả như thế chân tôi mới yếu. Phải chi có ai đó chủ động từ tầng ba khu nhà B sang tận tầng ba khu nhà A tìm tôi mỗi ngày có tốt hơn không?”

“Tại sao phải tìm cô chứ? Cô đã thấy ai tự mua dây buộc mình chưa?”

“ Tôi đúng là chưa thấy ai tự mua dây buộc mình đấy, hay anh thử làm vậy để cho tôi thấy đi?”

Vẫn là cãi nhau với Kịch San San không còn gì ngu xuẩn hơn, Diệp Tử Thông nói tới đó, chỉ lắc đầu một cái mà bỏ dở cuộc khẩu chiến đang diễn ra. Kịch San San đúng là cố chấp, chỉ là Diệp Tử Thông không hiểu, từ bao giờ anh lại chấp cô? Kịch San San đúng là bướng bỉnh, nhưng không hiểu sao Diệp Tử Thông lại luôn âm thầm nhường nhịn sự bướng bỉnh đó?

Hôm nay ở trong lớp học, một gương mặt mới xuất hiện mang theo cơn sốt lạ cho hết thảy mọi nữ sinh. Nhìn từ xa mái tóc vuốt ngược lên cao của tên đáng ghét đó, Kịch San San chỉ nguýt dài một cái, sau đó bĩu môi.

Mạc Đông Tuyền ngồi giữa hàng ghế trung tâm thật vô cùng nổi bật, từ khí phách hiên ngang pha chút táo bạo, cùng gu thời trang luôn dẫn đầu xu thế mới, chỉ ngần ấy đã đủ thu hút bao nhiêu ong bướm vây quanh.

Từ cánh cửa lớp, Kịch San San bước đều theo mỗi bước chân của Diệp Tử Thông ở phía trước. Một tay cô vừa giữ quai cặp, một tay luôn víu chặt vào áo Diệp Tử Thông như thể muốn tuyên bố chủ quyền.

Diệp Tử Thông là ai chứ?

Anh không chỉ có thần thái thanh cao phảng phất trên gương mặt điển trai, tính cả tài năng và cách cư xử mẫu mực với mọi người, sự quan tâm và nhiệt tình trong công việc, thật tạo nên một sức hút không thể cưỡng lại.

Chỉ tính trong trường Thiên Ngôn mà nói, số nữ sinh từng cảm nắng Diệp Tử Thông đã có thể dựng lên một dàn mĩ nữ trong cuộc tuyển phi thời phong kiến. Người ta có thể không bị điện giật ngay từ lần đầu tiên gặp anh, nhưng sau khi tiếp xúc với anh, sự ngưỡng mộ và tính cảm sẽ nhanh chóng tăng lên theo cấp số nhân.

Là người trong cuộc, Kịch San San hiểu rõ điều này hơn ai hết. Mạc dù cách quan tâm ấy cùng những thiện cảm mà Diệp Tử Thông dành cho mọi người, với Kịch San San là ngoài lệ, những thực sự ánh mắt anh, nó vô cùng ấm áp. Để giữ được một chàng trai như Diệp Tử Thông bên cạnh mình, đừng nói suốt ngày mặt dày bám lấy gót chân anh, ngay cả bắt cóc anh về nhốt trong hầm rượu của Kịch gia để lúc nào muốn gặp sẽ được gặp, thật cũng đáng lắm.

Diệp Tử Thông tìm lấy hai hai chiếc ghế trống có vị trí gần nhau, nhìn Kịch San San nhắc nhở.

« Vào trong đi. »

Ai nói cô muốn ngồi cùng anh chứ ? Kịch San San bước chân vào bên trong, cố hòa tan nụ cười lấp lửng trên miệng mình. Đúng là cô đang theo đuổi Diệp Tử Thông thật, nhưng đôi khi trước mặt anh cũng cần phải kiêu ngạo một chút, như vậy mới ra giáng là một đại tiểu thư : ta đây không lụy tình.

Kịch San San vừa ngồi xuống, sau khi ngước khuôn mặt lên chân mày liền nhíu lại. Tại sao đang yên đang lành như thế, bão từ đâu lại đổ tới thế này ?

« Cậu bạn ! » Mạc Đông Tuyền vỗ nhẹ bàn tay vào vai Diệp Tử Thông, nụ cười vừa khách sáo vừa ngạo mạn, cất lời.

Theo như phản xạ, dù có hơi bất ngờ một chút nhưng sau đó Diệp Tử Thông liền quay người lại. Anh bao giờ cũng thế, cư xử với mọi người luôn điềm tĩnh và khách quan. Nếu nói trên đời này có người giám trách anh đối đâĩ với mình bằng sự chủ quan và không chuẩn mực, đó chỉ có thể là nữ sinh đang ngẩng cái cổ lên theo góc chín mươi độ như muốn gẫy.

Diệp Tử Thông đáp lại Mạc Đông Tuyền bằng một lời nói khách sáo.

« Cậu có việc gì ? »

« Tôi sẽ ngồi chỗ này. » Mạc Đông Tuyền mở miệng bằng chất giọng của một vị hôn quân, vừa mang tính cưỡng ép, vừa hung hăng, ngang nược. Duy chỉ có trên môi anh, nụ cười vừa châm biếm vừa kiêu khích. Nhưng ẩn sâu trong đó, chính chủ nhân của nó và Diệp Tử Thông đều cảm thấy có một sự ghen tức.

Diệp Tử Thông nhún vai, đọc được suy nghĩ đang trôi chảy theo mỗi sợi noron trong đầu Mạc Đông Tuyền. Anh nói.

« Nhường chỗ cho cậu cũng được, nhưng tôi cần một lí do. »

« Lí do sao ? » Mạc Đông Tuyền cười thành tiếng, cố tỏ ra vui thích. « Từ trước tới nay chưa có ai giám đưa ra yêu cầu với tôi cả. »

« Vậy từ bây giờ sẽ có tôi. » Gương mặt Diệp Tử Thông không có chút giận dữ, nhưng trong ánh mắt lại vô cùng kiên quyết.

Cuộc khẩu chiến của hai đại nam thần nhanh chóng kêu gọi bao nhiêu ánh mắt xung quanh đều tập trung ánh nhìn, hết khó hiểu nhìn mỗi người, cuối cùng vẫn dừng lại trên gương mặt Kịch San San đầy bất mãn.

Đúng vậy ! Kịch San San là ai mà có thể có thể khiến hai chàng trai tuyệt vời như thế bất hòa ?

Ngồi ngẩn người ra trước những lời nói Mạc Đông Tuyền và Diệp Tử Thông dành cho nhau, gương mặt Kịch San San từ giận dữ chuyển qua chờ đợi, cuối cùng rất thỏa mãn.

Da mặt Mạc Đông Tuyền đỏ ran, nhìn chỉ muốn ăn thịt người. Dù Diệp Tử Thông không như thể, phong thái của anh hiện tại rất ung dung và điềm tĩnh, nhưng sự cương quyết không hề thua Mạc Đông Tuyền một chút nào.

Cảm thấy mọi chuyện ngày một trở nên căng thẳng, lại không muốn bị thứ âm thanh phát ra từ miệng Mạc Đông Tuyền làm chói tai, Kịch San San nhanh chóng đứng lên.Cô nói.

« Tử Thông ! Anh ta muốn thì nhường cho anh ta, chúng ta qua chỗ khác. »

« Không được ! » Mạc Đông Tuyền hung hăng nắm lấy cổ tay Kịch San San như muốn bóp nát xương cốt cô. « Cô phải ngồi ở đây cùng tôi. »

Đúng là tiểu thư và thiếu gia thường rất thích chơi những trò trẻ con. Ngay sau khi Mạc Đông Tuyền dứt lời, tất cả mọi người cùng lắc đầu ngao ngán, thật không tưởng nổi anh và Kịch San San lại quá giống nhau. Trong khi Kịch San San luôn nhắng nhít bám lấy Diệp Tử Thông, anh lại quên hết sĩ diện để bám lấy cô.

Thứ bây giờ mà mọi người đang chờ đợi, đó chính là cách cư xử của Diệp Tử Thông.

Diệp Tử Thông nắm lấy cánh tay còn lại của Kịch San San, tuy không tàn bạo như cái nắm tay của Mạc Đông Tuyền, nhưng thực sự nó rất chặt. Chính anh cũng không thể ngờ được, có những khi bản thân lại trở nên mất bình tĩnh như thế.

« Ngồi ở đâu là quyền của cô ấy, cậu không có tư cách để xen vào. » Lời từ miệng Diệp Tử Thông phát ra vô cùng chậm rãi, nhưng lại nóng nực và sắc như dao.

« Vậy cậu lấy tư cách gì để nói những lời này ? » Mạc Đông Tuyền cười khinh khỉnh, nhếch môi đáp lời.

Diệp Tử Thông ! Rốt cuộc anh là gì của tôi ? Sao anh lại chần chừ ? Sao anh lại không nói ? Kịch San San nhìn Diệp Tử Thông bằng ánh mắt dạt dào, hai cổ tay dường như không còn cút đau đớn nào nữa.

Ánh mắt Kịch San San vừa dịu dàng vừa cố chấp, vừa trong trẻo vừa trầm buồn, phảng phất một chút mơ hồ như hơi sương buổi sớm, mà nhìn vào đó, Diệp Tử Thông cảm thấy mình như bị thôi miên. Ánh mắt cô dụ dỗ nút xoang trong trái tim anh điều khiển tốc độ mỗi nhịp đập không còn đều nhau nữa.

« Kịch San San là bạn giá của tôi. » Diệp Tử Thông nói rõ từng từ, nghiêm túc như đang đọc bài diễn văn trong một hội trường lớn.

Kịch San San là bạn gái của Diệp Tử Thông sao? Mọi người như không còn tin nổi vào tai mình nữa.

“Diệp Tử Thông !” Kịch San San nói khe khẽ, như thể không còn chút sức lực nào để mở miệng. “Anh có thể nói lại lần nữa không?”

Bàn tay Diệp Tử Thông nhanh chóng giật lấy cánh tay Kịch San San đang từ từ được nới lỏng trong tay Mạc Đông Tuyền, trả nó về đúng vị trí như cũ. Dẫu vậy hành động ấy vẫn không hề làm lay chuyển thái độ của Kịch San San, cô vẫn một mực nhìn vào mắt anh, chờ đợi.

“Kịch San San là bạn gái của Diệp Tử Thông.” Diệp Tử Thông cất giọng đều đều, trải dài theo mỗi câu nói là một nụ cười hạnh phúc. “Đồ ngốc ! Nghe cho kĩ đấy, lần sau tôi sẽ không nhắc lại nữa đâu.”

Cuối cùng Diệp Tử Thông cũng đả bị Kịch San San đánh gục, câu chuyện ấy nhanh chóng truyền xung động thần kinh tới những tế bào noron trong đầu mọi người.

Mạc Đông Tuyền nhếch môi miễn cưỡng, không phải vì bản thân bất lực, căn bản lúc này đây anh không có tư cách gì để mở miệng nữa. Rốt cuộc, Diệp Tử Thông có gì hơn anh?

“Bây giờ anh nghe rõ chưa?” Kịch San San bài xích ánh mắt ngông cuồng của Mạc Đông Tuyền, cô nói. “Tôi là bạn gái của Diệp Tử Thông, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi.”

“Không có gì không thể thay đổi.” Mạc Đông Tuyền cướp lời. “Cô nghĩ hai người sẽ dễ dàng đến được với nhau sao? Cô dựa vào đâu để nghĩ như thế? Cô đừng quên lí do tôi tới Thiên Ngôn là gì.”

“Dù cho anh tới Thiên Ngôn vì lí do gì đi nữa, chúng tôi không quan tâm.”

Hai từ “chúng tôi” phát ra từ miệng Kịch San San ngọt như sữa đặc, nhưng ngay khi vào tai Mạc Đông Tuyền lại chuyển hóa thành axit khiến tâm trạng anh chua xót biết bao. Anh thua Diệp Tử Thông, lỗi của anh cũng không phải vì đến trễ, mà trong ánh mắt dạt dào tình cảm ấy của Kịch San San, chính anh hiểu được, dù anh có là người đến trước đi chăng nữa, cô ấy vẫn sẽ không yêu anh. Chỉ là, dù biết thế anh vẫn không thể ngăn nổi trái tim mình ngày một yêu cô sâu sắc hơn.

Mạc Đông Tuyền bỏ lại Kịch San San đang đứng bên cạnh Diệp Tử Thông với tâm trạng thỏa mãn, nhanh chân bước ra bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play