-Sao thế. Anh không thích Diễm à?-thật ra thì hai người này đã gặp nhau vài lần trước đây thông qua tôi nên cũng không còn gì lạ.
-Đó không phải là mẫu người của anh. Anh thích những cô bé mạnh mẽ. Hơn nữa anh cũng thích em mà.-Đăng Vinh mang bộ mặt rất nghiêm túc nhưng trong lời nói đều tràn đầy ý cười.
-Tiếc quá. Em có người thích rồi.-tôi cúi đầu xuống, giả bộ làm ra vẻ như là mình có lỗi, nhưng trong lòng lại thầm cười như điên.
-Đành vậy thôi. Anh biết tình cảm không thể cưỡng cầu mà.-anh quay mặt sang chỗ khác, không nhìn tôi nữa, nhưng tôi thấy khóe miệng anh cũng đang cười. Sau đó là một khoảng thinh lặng giữa chúng tôi.
-Má ơi. Hai đứa bây thôi cái trò ấy đi được không. Tụi tao nghe mà ớn lạnh cả người. Cái gì mà “tình cảm không thể cưỡng cầu”. Thật buồn nôn muốn chết.-anh bạn vẫn đứng bên cạnh Đăng Vinh nãy giờ bắt đầu chịu không nổi mà lên tiếng phá vỡ giây phút im lặng đó. Và chúng tôi cùng phá lên cười.
-Anh diễn càng ngày càng giỏi. Có muốn theo nghệ thuật không.-tôi nói sau khi tiếng cười đã ngừng.
-Không đâu. Anh chỉ hứng thú với bóng rổ-anh giơ trái bóng rổ nãy giờ vẫn cầm lên đưa cho tôi-Có muốn chơi chung với tụi anh không?
-Không. Xa quá. Chỉ thấy anh Vinh nhận xong không nói gì, cất vào túi rồi một lúc sau hai người đó khoác vai nhau đi.-Diễm gục xuống bàn.
Nghe ra thì Hà Vũ đã bỏ bạn mình mà theo trai rồi. Con nhóc này được lắm. Trước nói thích mình mà lại đi chung với người khác. Dù tôi không thích Vũ thì cũng thấy mình giống như đang bị đùa giỡn vậy.