Minh Thảo là bạn của tôi hồi tiểu học. Sau khi chúng tôi lên cấp hai Thảo chuyển nhà và sau đó không lâu chúng tôi cũng mất liên lạc. Lên cấp ba chúng tôi lại gặp nhau một lần nữa, tại lớp này.
Nếu nói Diễm đẹp theo kiểu khả ái dễ thương, pha chút tinh nghịch, phải nói là Thảo đẹp theo kiểu dịu dàng nữ tính. Cậu ấy quả thật rất hiền lành, không bao giờ nói nặng lời. Cha mẹ của Thảo là giáo viên nên giáo dục hai chị em cậu ấy rất tốt. Tôi thấy việc Hưng thích một cô gái như thế này không có gì không được cả. Ngược lại tôi hoàn toàn ủng hộ. Tôi biết cô nàng này thích người ta lâu rồi nhưng chưa bao giờ để lộ ra, kể cả người bạn thân là tôi đây. Nhưng nhìn sơ thì tôi có thể đoán ra. Có phải rất tài hay không? Minh Thảo dĩ nhiên sẽ không bao giờ chủ động đi tỏ tình, tôi chắc chắn thế, vì mặt người ta không dày bằng mặt của tôi. Nói thật tôi đã từng rất bất mãn với hai người này, cứ giậm chân tại chỗ như vậy. Người ta nói: người ngoài cuộc sẽ sáng suốt hơn người trong cuộc. Hưng và Thảo luôn nghĩ mình đang đơn phương một mình. Thật ra người đơn phương mới chính là bản thân tôi đây nè. Ai sẽ hiểu cho tôi?
Tên đáng ghét đó, không những không cảm ơn tôi mà ngược lại còn xỉa xói tôi nữa, đã vậy còn thẳng thừng từ chối nũa chứ. Tôi khiến người ta thấy ghét như vậy sao? Tôi có bao giờ là gì hắn ta đâu chứ. Còn nói tôi hung dữ? À, mà hình như là đúng thật. Hầu như ai cũng nói như vậy, nhưng cũng đừng lấy đó làm lý do từ chối chứ. Đúng là công sức cả đêm qua thật uổng phí. Người ta cơ bản là không cảm kích mình, xem mình là người rảnh rỗi không có gì làm.