Chương 12 

Minh Thảo là bạn của tôi hồi tiểu học. Sau khi chúng tôi lên cấp hai Thảo chuyển nhà và sau đó không lâu chúng tôi cũng mất liên lạc. Lên cấp ba chúng tôi lại gặp nhau một lần nữa, tại lớp này. 

Nếu nói Diễm đẹp theo kiểu khả ái dễ thương, pha chút tinh nghịch, phải nói là Thảo đẹp theo kiểu dịu dàng nữ tính. Cậu ấy quả thật rất hiền lành, không bao giờ nói nặng lời. Cha mẹ của Thảo là giáo viên nên giáo dục hai chị em cậu ấy rất tốt. Tôi thấy việc Hưng thích một cô gái như thế này không có gì không được cả. Ngược lại tôi hoàn toàn ủng hộ. Tôi biết cô nàng này thích người ta lâu rồi nhưng chưa bao giờ để lộ ra, kể cả người bạn thân là tôi đây. Nhưng nhìn sơ thì tôi có thể đoán ra. Có phải rất tài hay không? Minh Thảo dĩ nhiên sẽ không bao giờ chủ động đi tỏ tình, tôi chắc chắn thế, vì mặt người ta không dày bằng mặt của tôi. Nói thật tôi đã từng rất bất mãn với hai người này, cứ giậm chân tại chỗ như vậy. Người ta nói: người ngoài cuộc sẽ sáng suốt hơn người trong cuộc. Hưng và Thảo luôn nghĩ mình đang đơn phương một mình. Thật ra người đơn phương mới chính là bản thân tôi đây nè. Ai sẽ hiểu cho tôi? 

Tên đáng ghét đó, không những không cảm ơn tôi mà ngược lại còn xỉa xói tôi nữa, đã vậy còn thẳng thừng từ chối nũa chứ. Tôi khiến người ta thấy ghét như vậy sao? Tôi có bao giờ là gì hắn ta đâu chứ. Còn nói tôi hung dữ? À, mà hình như là đúng thật. Hầu như ai cũng nói như vậy, nhưng cũng đừng lấy đó làm lý do từ chối chứ. Đúng là công sức cả đêm qua thật uổng phí. Người ta cơ bản là không cảm kích mình, xem mình là người rảnh rỗi không có gì làm. 

-Nè.-Hưng nhỏ giọng kêu tôi. 

-Cái gì?-đang bực mình nên giọng tôi nghe có vẻ gắt gỏng 

-Làm gì dữ vậy?-Hưng thì thàm nói với tôi 

-À, cũng không có gì. Đau chân nên bực mình.-tôi trả lời qua loa 

-Lát nữa lúc ăn xong rồi em mượn cớ rủ mấy người kia đi về trước giúp anh nha. Please! 

-Anh muốn có thời gian ở riêng với người ta chứ gì? Cũng được, nhưng nhớ có trách nhiệm một chút, đưa con người ta về nhà sớm giùm, đừng để cha mẹ người ta phải lo. 

-Ừ. Em cứ yên tâm. Hehehe…. 

-Mà khoan, vậy ai đưa em về?-tôi sực nhớ 

-Kêu thằng Sang chở về. Nó không chịu em cứ xử nó.-Hưng hùng hổ nói. Trong khi, cái bộ dáng này của tôi thì xử ai được chứ? 

Anh à, xem như em chỉ giúp anh đến đây thôi đấy. Những gì còn lại anh phải tự lo. Năm nay không thành công ……năm sau làm lại vậy. 

************** 

-Nè, sao hôm qua rủ tụi tui đi rồi lại chuồn về vậy hả? Nếu không có cậu thì tụi này còn được đi hát karaoke nữa đó.-vừa vào lớp Sang đã chặn đầu tôi lại 

-Phải đó. Bà cố ý phá tụi này phải không?-Diễm chặn đầu còn lại 

Oan quá đi. Tôi cũng đâu có được chơi đâu chứ. 

-Bộ hai người không thấy hả?-tôi làm ra vẻ thần bí 

-Thấy cái gì?-quả nhiên dò trúng đài 

-Ra đây.-tôi kéo cả hai ra ngoài cửa lớp-Thấy chưa?-chỉ về cặp đôi nào đó đang ngổi ngoài ghế đá gần phòng nghe nhìn. 

Thấy cả hai há hốc mòm ra mà nhìn, tôi cảm thấy rất đắc ý. 

-Hai người đó quen…quen nhau?-Diễm như không thể tin được 

-Tui có nhìn lầm không-Sang lấy tay dụi dụi mắt rồi nhìn lại 

-Tụi đã bỏ lỡ chuyện gì à? 

Sang và Diễm vẫn ngạc nhiên đưa mặt nhìn nhau. Riêng tôi mỉm cười nhìn về phía hai người họ vẫn đang nói chuyện. 

Hưng, là tốt lắm! 

************* 

-Vũ à, đi giúp tui đi mà. Thương bà lắm lắm đó 

-Không. Tự đi mà đưa. 

Thật bực mình! Tôi đang ngồi nói chuyện với Kiến Kha thì Diễm lại nhảy vào. Khó khăn lắm người ta mới chịu nói chuyện với tôi, mà còn là chủ động nữa. Hắn đang muốn hỏi tôi mấy bài toán khó lúc sáng chưa hiểu. Diễm ngồi nói đủ thứ chuyện, nhưng đều chung một chủ đề là trai đẹp trong trường. Tôi thấy hắn rõ ràng là mất kiên nhẫn, nhưng không thể bịt miệng con nhỏ này lại được. Sau khi nói nhăng nói cuội mất mười phút mới chịu vào đề. Thì ra nó đang “thầm thương trộm nhớ” ông anh nào đó lớp 12A2 của trường. Mãi một hồi mới biết là đối tượng là Đăng Vinh. Anh Vinh là Bí thư Ban chấp hành Đoàn trường, hơn nữa còn nổi tiếng vì là tay bóng rổ rất cừ. Người này đối với tôi cũng không xa lạ gì. Tôi cũng rất thích đánh môn này mà. Không những hay gặp trong phòng Đoàn còn hay gặp trên sân bóng rổ. Thế là tôi cũng nhanh chóng ngồi bàn về thành tích của Đăng Vinh, còn bàn về khuôn mặt, mái tóc, vóc dáng của người ta nữa. Một hồi nhìn lại mới thấy Kiến Kha đã bỏ đi từ hồi nào rồi. Người gì vậy chứ? Mà trước mặt hắn tôi lại thản nhiên bàn về đứa con trai khác, đã vậy còn nói về body nữa chứ, có phải tôi lại mất điểm nữa rồi hay không? Thật tệ quá! 

-Nè, rốt cuộc bà có chịu giúp tôi không hả? Nói gì đi. giúp tui đi mà. Xin bà luôn đó. Bà giúp Hưng mà không chịu giúp tui. 

À, quên cái của nợ này nữa. 

Thế là giờ nghỉ trưa tôi phải đem theo cái bao thư màu hường xuống dưới canteen tìm người có liên quan. Còn Diễm vẫn lẳng lặng bám theo phía sau… 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play