*** Như đã hứa từ trước:D Chap này Au xin thân tặng cho Zen_chan (Zenzen2809) yêu dấu ^_^ Hi vọng Zen sẽ thích ***

oooOOO•••OOOooo

Cô có một giấc ngủ ngon, một mạch đến 12 giờ trưa mới tờ mờ mở mắt...

” Chào buổi trưa! “

Tiếng ai mà quen thế nhỉ? Tuy biết người nói mang nhiều thiện ý nhưng mà cô có có tính dở hơi là không muốn bị gọi dậy và lúc bị gọi dậy thì nổi cáu lên... Người kia vẫn kiên trì lay nhẹ vai cô

” Trời ơi!!! Phiền quá!!! Ai mà rảnh rỗi sinh nông nổi thế??? Không thấy bổn tiểu thư đây đang ngủ sao!?!?!? Biến đi chỗ khác dùm điiii >0
Yên tĩnh



Im ắng



Cô đành dùng hai tay cố giữ cho mắt mở ra...

Thôi xong...._.... cô vô tội mà... hông có cố ý đâu... mà...

Hắn co người lại vào góc phòng, minh họa thêm bằng cách cầm cái khăn giấy lau “ nước mắt “

” Anh đừng giận! Em chỉ buộc miệng nói vậy thôi chứ không có ý trách mắng anh đâu... hì hì... “

” Anh chỉ muốn gọi em dậy để cùng ăn sáng thôi mà... hức...hức... Em chán ghét anh rồi... “

” Ay da... không phải đâu ạ!!!!! V...vì vì... à... tối qua ngủ muộn nên bây giờ chưa dậy sớm được ấy mà. “

Hắn nghe xong lại thôi cái điệu nước mắt cá sấu đó

” Ừ... Cảm ơn em! Nhờ em mà bây giờ anh khoẻ mạnh thế này. “

Cô cười cười

” Anh không biết bây giờ đối với anh em là bạn gái hiền hậu, nết na, thùy mị à?:)) “

” Em nói nhầm rồi là: cô bạn gái bướng bĩnh, bà chằng, cứng đầu chứ! “

” Anh còn chọc nữa:( em lập tức... ngủ tiếp:D “

” Rồi rồi... bạn gái bảo bối của anh thức dậy cùng đi ăn sáng nào! “

Hai người vui vẻ, tươi cười như chưa từng có bất kỳ biến cố nào xảy ra. Và thế giới rộng lớn chỉ có hai người mà thôi...

” A...hèm... a...hầm... “

Nhưng vẫn còn một cá thể lẻ loi bị trói nằm la liệt gần cửa sổ kia đang lên tiếng.

Ax... cô quên mất y vẫn ở đây... nghe thấy hết. Thật xấu hổ! Trời ạ có cái lỗ nào để cô chui xuống không? T^T

” Đ...đi ăn sáng thôi! “

Nói xong cô chạy thẳng đi ra khỏi phòng... Chuẩn bị kĩ lưỡng thật tốt! Chẳng những có đủ đồ dùng như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, bếp mini,... mà còn có nguyên liệu để làm đồ ăn nữa.

Nói là nấu thức ăn chứ thực tế là chỉ chiên qua bánh mì rồi ăn với mứt dâu và một cốc sữa -_- Chả đủ cho cái dạ dày của cô =((

” Cô là heo chắc!? Ăn năm cái bánh mì mà vẫn than đói là sao? Chưa kể còn uống hai ly sữa nữa =_= “_ Y lên tiếng nhận xét

” Xì!!! Vì hôm qua tôi tốn quá nhiều calo để đối phó với ai kia thôi. Người gì mà nặng như voi nhấc lên xe xong cứ tưởng xương cổ tay của tôi bị gãy rồi chứ! Ai du... đau tay quá đi hà!!! Shiki ơi có khi nào xương của em bị nứt rồi không ;( “

” Cô... “

” Thế nào? Hay tại tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận rồi? “

”... “

Hiện tại, y có một ý nghĩ trong đầu: “ con gái là sinh vật vô cùng đáng sợ! Đối với người họ thích thì hiền lành còn đối với "kì đà cản mũi" thì dã man con ngan luôn!!! Cãi nhau với người có học thức cao cũng không sao. Nhưng nếu gặp phải thể loại mặt dày thì nên chịu thua trước. “

” Hai người đừng cãi nhau nữa! Tôi làm rất nhiều bánh mì mà, cứ ăn thoải mái. Đường đi còn xa nên ăn nhiều để có đủ sức! Violet ăn nhiều là tốt! Hôm qua mất nhiều năng lượng, ăn nhiều vào đi! “

Haizzz... quả chỉ có hắn là tốt tính! Đàn ông phải ga-lăng thế chứ Ọ_Ọ đâu như cái thể loại thích soi mói người khác kia =_+

” Vâng ạ!!! Anh là số một:3 “

...........

Thoáng chốc đã đến nơi cần đến.Kể cả là từ Milange Quốc chăng nữa thì cũng chẳng dễ dàng để vào được cũng vô cùng khó khăn.

Thứ nhất tìm được vị trí cổng vào tốn rất nhiều thời gian!

Thứ hai chỉ có vampire mới vào được Vam Quốc

Nhưng đi một chặng đường xa đến vậy, Shiki suýt nữa thì mất mạng... Cô không thể dễ dàng bỏ qua được!!! Nhất định phải gặp cha của Shiki để nói chuyện.

” Em ở yên đợi anh đi! “

” Cái gì ạ??? Em chắc chắn sẽ vào Vam Quốc!!! Vậy nên cuối cùng cũng xác định được vị trí cửa vào rồi đây. “

” Sao em biết? “

” Vì cô ta có khả năng cảm nhận được vị trí của mọi vật trong không gian! Nói cách khác tất cả giác quan nhạy bén hơn người và sự kết hợp với nhau ăn ý. Cổng vào Vam Giới có các vampire trinh sát canh giữ, từ đó cô ta cảm nhận luôn được vị trí của cổng. “ _ Y nói

” Chính xác!!! Very good, Jackson!!! Xem ra ngươi cũng rút ra được chút ít thông tin về khả năng của ta. “

” Tuy vậy nhưng sao em qua được sự giám sát của đội trinh sát? Điều quan trọng hơn: em không phải là vampire. “_ Hắn chen ngang

” Ờ...thì... em chuẩn bị cả rồi! Anh chỉ cần đợi xem “phim hành động” thôi! Kakaka!!! “

Cô cởi chiếc áo choàng ra rồi lấy một lọ chứa chất bột màu xanh nhạt bôi lên. Mặc lại chiếc áo, rút chiếc dao găm có tẩm thuốc mê, cô nhẹ bước ra khỏi nơi ẩn nấp. Cô lao đến cổng vào nhanh như cắt, không một động tác thừa... hai tên lính gác đã nằm trên mặt đất với vết cắt sắt bén ở cổ. Chẳng chút chần chừ, cô mở cổng rồi lao đi.

Không khó để xác định được vị trí của dinh thự Fullynia! Bởi đó là tòa nhà lớn nhất trong Vam Quốc, cũng thuộc vào loại tráng lệ, có kiến trúc tuyệt vời! Và một yếu tố khác nữa: vì gia tộc Fullynia là gia tộc Vampire dòng thuần có sức mạnh kinh khủng nên khí phách tỏa ra khác với các vampire thông thường hay vampire quý tộc.

Nhưng làm sao để vào trong mà không bị phát hiện đây??? Hic...hic... cô quên nhờ Shiki họa lại sơ đồ của dinh thự mất rồi!!! T_T

Hay cứ xông bừa vào rồi hét toáng lên bảo gặp cha Shiki?....... Không được! Như thế khác gì con khùng? Với lại chẳng nhẽ bảo mình là bạn gái đến gặp bố của bạn trai Ó...Ò Mình phải làm sao đây????????

” Vio...let! “

Từ phía sau có một giọng nói vọng đến kèm theo là một cái đập vai chưa kìm hãm lực!

” Á Á Á Á Á!!!!!!!!! Có MA!!! “

”Con ma” đó di chuyện hai cánh tay xuống thắt lưng rồi ôm cô chặt cứng

” Huhuhuhu... có ai không? Cứu tôi với!!! Có con ma biến thái ở đâyyyyy “

” Xì... lớn rồi còn sợ ma!!! Cái đồ chân ngắn nhát gan... lêu...lêu “

Giọng điệu này... chỉ có thể là tên Will trời đánh! Cô dùng sức trỏ một cú thật mạnh vào ngực cậu ta... hứ...hứ... đỡ ghét

” A...u!!! Bộ muốn đánh chết tôi hả nhỏ ngốc kia >
” Ai bảo ngươi dám cả gan ôm ta!!! Chưa chừa cái thói dê xồm đó hả? “

” Hừ... Tưởng mình là ai chứ!!! Xấu kinh khủng thế mà ngỡ mình là thiên nga chắc!? “

” Ờ. Ta là thiên nga thì còn cao qúy, đẹp hơn con cóc ghẻ nhà ngươi!!! “

” CÔ!!!......... “

” Thế nào? Cứng miệng rồi à? “

Cô và cậu cứ gặp là cãi nhau... Haizzz.... đúng là oan gia mờ!

Bình tĩnh nghỉ ngợi một lúc... cô nghiệm ra rằng: Tên Will này dù gì cũng ở đây lâu rồi! Vả lại còn quên biết Shiki... Chắc chắn là thông thuộc tất cả ngóc ngách trong dinh thự! Vậy chỉ cần lợi dụng cậu ta để đi đến phòng của cha Shiki là xong!!!

” Này ta hỏi ngươi một câu.... à không! vài câu... phải trả lời thành thật nhá “

Mặt cậu thoáng nghi hoặc nhưng do có ý khinh thường nhỏ này đầu óc rỗng toét nên cũng không đề phòng

(Au: đơn giản là vì đầu óc hai bạn Will và Violet như nhau! Chẳng qua bạn Violet lanh lợi hơn chút thôi:))

” Ừ hỏi đi “

” Bố của Shiki tên gì? “

” Loki Fullynia “

” Thế phòng của ông ấy ở đâu? “

” Ờ thì ở kia “

Will chỉ tay đến căn phòng có cửa sổ lớn được hoa hồng bao quanh

” Có mê cung hay bẫy gì trong dinh thự không? “

” Không có! Nhưng mà rất khó để vào trong vì có nhiều lính canh gác “

” Thế làm sao đột nhập được? “

” Ờ thì phải có người giới thiệu... Mà cô hỏi tôi nhiều chuyện thế để làm gì? “

Sax... đến giờ phút quan trọng não bộ của cậu ta lại hoạt động! Tức thật!!! Đành phải bịa chuyện ra vậy -_-

” Tôi thấy cậu thành thật nên mới kể ra chuyện này đấy nhé! “

* Từ đây Violet và Will đổi cách xưng hô trong giao tiếp

• Violet vs Will: tôi — cậu

• Will vs Violet: tôi — cô

” Thực ra là... à... Shiki nhờ tôi đến thăm.... cậu.... Anh ấy bảo là rất lo cho cậu vì lâu rồi hai người chưa gặp lại nhau... Và nói chuyện với cậu.... Ờ thì nhân tiện tôi muốn gặp bố anh ấy một chút! Cậu dẫn tôi vào nhé? “

Hic...hic... lúc này đành dùng hắn làm bia đỡ đạn... Thấy hơi có lỗi...

Cô cứ tưởng tên Will này sẽ khó dính bẫy... ai ngờ...

” Ui chao ơi!!!!! Hahahaha tôi biết Shiki quan tâm tôi mà! Với sắc đẹp và sự quyến rũ thuần khiết của William ai nỡ bỏ rơi chứ O v O Tôi sẽ giúp cô vào trong, đi thôi! “

Ekkkkk! Sao cậu ta có thể nói những lời buồn nôn thế mà không cắn lưỡi nhỉ!? Tự nhận một cách quá đáng!!! Cô đành phải chịu đựng, cố giả nai để hoàn thành mục đích trước mắt:((

Quả nhiên đám lính gác dễ dàng cho cô vào bởi cậu ta bảo cô là em gái O_o

Đang đi trên hành lang tối tăm không có lấy một chút ánh sáng gây cho cô cảm giác rờn rợn @...@ Tên Will đáng ghét đó lại lặn mất tăm! Hại cô thân gái mỏng manh bước đến căn phòng của Súp-pờ Vampire... =_=...

Cô lại được tặng thêm lần hú vía nữa: một bàn tay từ đâu che hai mắt cô lại

” Ngạc nhiên chưa!!!! “

Phản xạ có điều kiện

” Bỏ tay ra coi Will! “

Nhưng khi mở hai bàn tay to lớn, mềm mại đó ra.... thì ngược lại với dự đoán.... trước mắt hiện lên khuôn mặt ỉu xìu của hắn cùng với đó là sát khí ngùn ngụt, ngất trời.

” SAO-LẠI-LÀ-CÁI-TÊN-ĐÓ!!!!???? “

” À... Em gọi tên anh mà Shiki, chắc...chắc anh nghe nhằm rồi... haha... cùng đi thôi... haha”

Hắn nắm chặt cổ tay cô như muốn bót nát nó @@

” Cấm không được "đánh trống lảng"! Trả lời anh ngay!!! “

” Hic...hic... việc cũng có gì nghiêm trọng đâu! Nói thì nói chứ!!! Chẳng là em vào được dinh thự nhà anh nhờ Wil. Cậu ta chạy đi mất khi em nói anh ở ngoài cổng vào Vam Quốc... Vì em hay bị hù nên cứ tưởng là tên đáng ghét đó thôi. “

Mặt hắn dãn đi, tay cũng buông lỏng tay cô ra...

” Thế Will cũng bịt mắt em à? Thế thì bình thường mà! Em cư xử vậy có chút thoái quá rồi đấy. “

” Làm gì có!!! Cậu ta từ phía sau đột ngột ôm em ch... “

Ax... Chết rồi!!!!!!... Cô nói mà chưa kịp suy nghĩ... Hắn có máu ghen... chuyện này sao bỏ qua được...

Nhưng vượt xa sự tưởng tượng của cô! Hắn chỉ lạnh lùng nắm tay cô đi đến căn phòng và nói một câu ngắn gọn

” Chuyện đó giải quyết sau “

Căn phòng của bố Shiki là một căn phòng tối. Không hiểu vì sao cô có cảm giác rằng nó rất giống Shiki. Hắn cũng u tối như chỉ đơn độc duy nhất trên thế giới này thôi. Cô thiết nghĩ bản thân mình chẳng khác họ là bao. Vampire được xem là các sinh vật sống trong bóng tối nhưng cô lại có cách nhìn khác! có lẽ chăng vì sức mạnh mà họ có được làm những kẻ khác mà nhiều nhất là con người kì thị và lo sợ. Không hiểu sao bản thân lại liên tưởng đến điều này nhỉ? Cô đã thực sự, thực sự muốn chết đi! Nếu không phải còn có ràng buộc thì đã chết từ lâu... Còn họ_những vampire, họ có thể có được cuộc sống vĩnh hằng nhưng như thế có phải sẽ bị đày đọa trong cái guồng quay của cuộc đời này. Họ vĩnh viễn không thể có cơ hội được giải thoát như cô_một con người bình thường. Cô từng rất hận, rất hận Vampire!!! Bởi lẽ, cô chưa hiểu hết về họ, chưa biết được cảm nhận của họ,.... và đến bây giờ cô mới biết được sự thật rằng Vampire không phải kẻ thù giết cha mẹ cô...

Bước vào trong là hình ảnh một người đàn ông phong độ ngồi ở chiếc bàn làm việc. Căn phòng tối chỉ có chút ánh sáng từ chiếc cửa sổ độc nhất làm tỏa lên thêm sự lạnh lẽo của không khí quanh đây.

” Cháu chào bác! Rất hân hạnh được gặp mặt ạ. Như bác đã biết, cháu là Violet Abertora_ bá tước của Milange Quốc. Cháu yêu Shiki và muốn bác chấp thuận cho tình cảm của hai chúng cháu! Đó là những gì cháu muốn nói. “

Người đàn ông ấy nhìn vẻ ngoài nhiều nhất chỉ tầm khoảng ba mươi tuổi. Mái tóc màu đỏ nung nhìn thoáng qua thì giống với Shiki nhưng theo cô tóc Shiki đẹp hơn!!! Mái tóc của hắn mang màu đỏ của cành hồng nhung tươi, thật tươi tắn và tuyệt mỹ. Còn tóc của bố Shiki lại mang màu đỏ của.....máu...

” Ay...ay... Cháu thẳng tính thật đấy, Violet! Ta thích điều đó, haha. Thế ta cũng đi vào vấn đề chính! Ta sẽ không dễ dàng đồng ý cho hai được trừ khi cháu chịu giúp ta hoàn thành một chuyện. “

” Vậy cháu nói thẳng! Cháu sẽ đồng ý nhưng nếu khi mọi việc thành công bác dám lật lọng... thì dù có là bố của Shiki đi chăng nữa cháu cũng không nương tay. Thỏa thuận đã thiết lập! Mai cháu lại đến để bàn bạc. Xin tạm biệt, cháu đi trước! “

Nói xong cô lễ phép cúi chào rồi nắm tay hắn kéo đi. Cửa phòng đóng lại người đàn ông luôn nhã nhặn, nở nụ cười đó thay đổi. Mặt đầy hắc tuyến, bàn tay nắm chặt

” Con nhãi đó!!!!! Hãy đợi đấy ta sẽ lấy mạng ngươi! “

Đi ra khỏi dinh thự, cô thở phào nhẹ nhõm, ngược lại hắn đen mặt

” EM!!! Dám bơ anh một cách trắng trợn vậy sao hả??? “

” Kh...không phải vậy đâu! Vì nếu em nghe ý kiến của anh.... Chắc chắn anh sẽ cản em cho coi... “

” Đương nhiên rồi!!!!! Chuyện đó khỏi nói cũng biết!!! Trời ạ!!! Em có suy nghĩ về hậu quả khi đồng ý với ông ta chưa hả??? “

” E...em hức...hức... chẳng phải anh đã đồng ý cho em thuyết phục bố anh chấp nhận cho chúng ta rồi hay sao? Dù đề nghị của ông ấy có vô lý đến mức nào, có khó khăn đến đâu đi nữa,... em vẫn tình nguyện thuận theo!!! Anh hãy nghĩ nó là một thử thách tình yêu... và làm ơn tin tưởng em một chút đi! Hức...hức... em... em không muốn giao anh cho bất cứ ai hết!!!!!!! Trước sau gì bố anh cũng sẽ buộc anh phải kết hôn với một tiểu thư Vampire của một gia tộc cao quý nào đó... Lúc đó... lúc đó... em sẽ chết mất.... anh... có chịu hiểu không chứ!?.... “

Chân cô nhũn ra... chẳng còn đủ sức để trụ vững nữa... Cô ngã khuỵu xuống... hai tay chống gắng gượng ngồi trên mặt đất. Ánh mắt trở nên vô hồn

” Chẳ...chẳng phải anh hiểu rất rõ hoàn cảnh của em sao? Tám tuổi... tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ bị giết một cách tàn nhẫn. Dì ruột thì ở tận Paris. Anh trai cũng bỏ đi...để

lại sự nghiệp gia tộc Abertora cho một mình em gánh vác... Tám năm tiếp theo đó vứt bỏ cuộc sống của một tiểu thư chân yếu tay mềm... thậm chí cả cuộc sống của một cô gái bình thường cũng chẳng thể có được... Phải học đủ loại võ thuật, học cách dùng vũ khí... cách giết người để sống sót... Ngoài ra, còn phải học cách đối phó với đám quý tộc từng phút từng giây muốn trừ khử mình... Vậy... vậy mà... hôm nay, người còn lại duy nhất em dành tất cả tình yêu đời mình... lại hai lần quát nạt em... Rốt cuộc em đã làm gì sai??? ĐÃ LÀM GÌ SAO ĐỂ BỊ ĐẦY ĐỌA THẾ NÀY?????? “

Đôi mắt cô đã quá đau đớn... đến độ nước mắt cũng chẳng thể rơi ra...

Hắn quỳ xuống đất... Dùng tất cả sức lực ôm cô lại... như sợ hãi nếu thả lỏng tay ra cô sẽ tan biến không chút dấu vết... để lại hắn cô đơn một mình.

” Anh xin lỗi vì đã to tiếng với em. Em cũng biết là vì anh lo lắng cho em thôi mà! Đừng lo!!! Anh đã nói rồi... Anh mãi mãi... mãi mãi yêu em! Anh luôn luôn tin tưởng em... a...anh yêu em nhiều! “

” Hức...hức... e...em cũng yêu anh rất rất nhiều!!! “

Cô và hắn ôm chặt lấy nhau. Thời gian như ngưng đọng lại để cho họ yêu thương...

*** • *** • ***

Tình yêu không phải thứ hoa quả luôn cho ta hương vị ngọt ngào... Trong vị ngọt đó ẩn chứa sự đắng cay mà ai khi đã yêu cũng phải nếm trải!

Tình yêu cũng chẳng phải là con đường trải đầy hoa hồng, êm dịu như ta mong ước!

Hoa hồng tuy đẹp nhưng đầy gai... đó là đều người yêu hoa phải chấp nhận. Không thể cắt hết gai nhọn của nó... bởi vì như thế hoa hồng sẽ chẳng còn là hoa hồng nữa...

Đúng với tình yêu! Nếu yêu mà né tránh cái vị đắng của nó thì thứ tình cảm đó không phải tình yêu thực sự... Sống trong yêu thương, né tránh sự tổn thương ngược lại chỉ đem đến nhiều khổ đau hơn thôi! Và người nếm trải đau khổ nhiều là chính bản thân mỗi chúng ta.

Cãi vã là một phần của tình yêu, của vị đắng ấy. Giữa hai ngươi không thể có cách nghĩ giống nhau tuyệt đối. Xung đột rồi mới có thể đồng nhất về cách sống, cách hành động của đối phương. Cãi vã có thể vì một lý do ngớ ngẩng! Nhưng nghiệm lại có ai yêu mà chẳng có lúc ngớ ngẩng, ngốc nghếch bao giờ?

Sống và yêu thương phải biết chấp nhận. Khi hai người chấp nhận tất cả về đối phương, thấy mọi thứ về người kia đều tuyệt vời... khi đó hai người ấy mới bắt đầu một tình yêu đẹp.

Một câu nói luôn đúng đó là: "Hãy biết quý trọng những gì mình đang có".

Tình yêu là thứ cần được trân trọng vì nó không có bất kỳ rào cản hay giới hạn nào... Nhưng tình yêu lại vô cùng mỏng manh, khi mất đi rồi thì chẳng thể lấy lại được nữa!...

Hãy trân trọng từng phút giây bạn được sống! Dù cuộc đời có ném gạch đá vào bạn đi nữa... bạn vẫn đã có những thứ qúy giá!!! Đó là những người bạn yêu, yêu bạn và sự sống. Được sống, được yêu là món quà đáng giá nhất. Sống trọn từng giây trong đời người ngắn ngủi...

Hãy vứt bỏ tất cả nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng của cuộc sống! Để nụ cười luôn nở trên môi bạn... để những người quan trọng với bạn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc... Đó là sức mạnh của bạn, sức mạnh của sự lan tỏa! Như thế là bạn đã phi thường, cao đẹp lắm rồi:)

Always smile!!... cũng là lời chúc của Au đến Zen_chan và tất cả mọi người.

Luôn luôn cười các bạn nhé! Bởi bạn đẹp nhất khi bạn cười thật tươi...

*** • *** • ***

P/s: Au dồn tâm huyết của mình để hoàn thành chap này trọn vẹn nhất! Vì bận rộn nên thời gian up chap lâu hơi so với dự kiến mong Zen_chan thông cảm:3

Chúc Zen luôn xinh đẹp, vui vẻ và hạnh phúc nhé!!!:)

P/s+: Au hi vọng sẽ tặng thêṃt bạn nữa ^_^ Bạn này thích thì comment đi nào:)) *mắt long lanh* Free đây!!! Mại zô mại zô!!! ;))

Au nói dong dài rồi hi:D Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ cho truyện cũng như cho Au

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play