Trời chuyển lạnh, ngọn núi vốn xanh biếc cũng nhanh chóng nhạt màu. Từ nhà nhìn ra, trong rừng cây, những chiếc lá vàng, lá đỏ xen lẫn nhau, đã bắt đầu rụng xuống, tạo thành một bức tranh vô cùng xinh đẹp. 

Hòa Lý Thanh trở về đã được gần một tháng, cô rất ít khi đi vào thành phố, phần lớn thời gian đều ngồi lì ở phòng thuốc bên trong căn nhà nhỏ. Quy Sinh chạy chơi khắp núi cùng Phương Nha, từ khi ra đời nó đã theo mẹ đi đến rất nhiều nơi xa xôi hẻo lánh, đã quen với cuộc sống tự do, thoải mái. Lâm Hòa, Lâm Khương đã trở về trường học, vụ án cô gái kia đã bị sửa lại khẩu cung, chân tướng của sự việc cũng không có mấy người biết. Còn Lâm Hòa, sau khi nói chuyện cùng Lâm Đồng Chương, nó đã đồng ý sẽ bỏ thuốc phiện. Hàng ngày, Hòa Lý Thanh vẫn nấu thuốc bắc, bảo tài xế mang đến trường học cho cô bé để điều dưỡng cơ thể. Thỉnh thoảng, hai anh em còn đưa bạn về sườn núi này chơi vào dịp cuối tuần, không muốn thân thiết nhưng cũng không thể bỏ mặc thằng nhóc Quy Sinh bám dai như đỉa, náo loạn ồn ào. Ông lão Trương cũng cười nhiều hơn trước.

Chẳng mấy chốc đã đến trung thu, Lâm Đồng Chương gọi điện thoại về, nói có buổi dạ tiệc, hỏi xem cô có muốn đi không. Cô ở đầu dây bên này chỉ im lặng, đối phương đoán được câu trả lời, lập tức cúp máy. Lâm lão phu nhân rất coi trọng những buổi tiệc như vậy, bà gọi điện thoại tới, quát mắng một trận, nói nếu cô không muốn làm chức vợ này nữa thì nhanh chóng nhường lại cho người khác. Mượn chuyện này, bà bắt đầu nói, bộc phát những bất mãn tích tụ trong mười mấy năm qua.

Đặt ống nghe lên mặt bàn, Hòa Lý Thanh ngồi trên ghế sô pha tiếp tục chơi cờ nhảy, Lâm Hòa ở trong phòng bếp cũng có thể nghe thấy giọng trách cứ the thé của bà nội. Cô bé bê một bát anh đào ra, chậm rãi đi qua phòng khách, cố ý đi với tốc độ ốc sên để có thể nghe xong cuộc điện thoại. Hòa Lý Thanh liếc mắt thấy, ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn cô bé. Cô bé lập tức xoay người đi lên tầng, nhưng không trở về phòng ngay mà ngồi xuống một góc cầu thang.

Hòa Lý Thanh không kiên nhẫn được nữa, cầm nệm ngồi, đập mấy cái vào tay vịn của ghế sô pha, hít một hơi sâu rồi cầm ống nghe lên, nói:

- Mẹ, con sẽ dẫn bọn trẻ đi.

Lâm lão phu nhân không hài lòng, có đi hay không thì cô phải nói từ đầu, không nên để bà phải nói nhiều như thế. Hòa Lý Thanh ở bên này đã nhẫn nhịn đến không thở nổi:

- Mẹ và cha chú ý giữ gìn sức khỏe, hẹn gặp lại.

Dứt lời cô lập tức dập máy. Lâm Hòa lắng tai nghe động tĩnh ở dưới nhà, đang định nhếch môi cười thì Quy Sinh vồ thật mạnh vào lưng, còn lớn tiếng gọi bên tai cô bé. Lâm Hòa giật mình, hét lên một tiếng, không đợi cô bé bình tĩnh, Quy Sinh đã cười lớn, chạy xuống dưới tầng, không quên giành lấy bát anh đào trong tay cô bé. Lâm Hòa giận đến đỏ bừng mặt, nhưng nhớ đến những điều vừa nghe được, cô bé không kìm được mà mỉm cười.

Sau khi đưa mấy người đến quán rượu, tài xế liền rời đi. Hòa Lý Thanh đã định bảo anh ta đợi thêm một lát vì cô chỉ vào khoảng nửa tiếng rồi về, nhưng thấy dáng vẻ hưng phấn của Quy Sinh và Phương Nha, cô đành thay đổi chủ ý. Ngược lại, Lâm Hòa, Lâm Khương không biểu lộ gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh, sợ Quy Sinh và Phương Nha sẽ chạy loạn.

Sau khi đi vào, vì cô ít khi lộ diện, không ít người liếc mắt về phía này. Lâm Đồng Chương đang đứng ở một góc, nói chuyện cùng mấy người, thấy bọn họ đi vào, liền vẫy tay gọi họ. Những người khác nhìn thấy Hòa Lý Thanh đang đi tới, âm thầm nghi ngờ, những dạ tiệc bình thường khác thì không nói tới, nhưng những buổi tiệc mùa xuân hay trung thu, Lâm Đồng Chương chưa từng mang theo bạn gái.

Đã nhiều năm Hòa Lý Thanh không đến những nơi như thế này, không được tự nhiên kéo chân váy ngắn xuống. Đi tới trước mặt mọi người, Lâm Đồng Chương cầm lấy tay cô giới thiệu, nói đây là phu nhân của anh, mấy bạn làm ăn trên thương trường sau mấy giây ngạc nhiên, lập tức đứng lên nhiệt tình chào hỏi. Giọng mấy đứa trẻ đùa nghịch vang lên làm mọi người chú ý, nhìn thấy Quy Sinh và Phương Nha, mặt bọn họ đều có vẻ lúng túng, có lẽ đã biết lý lịch của chúng.

Vì vụ án lần trước, Lâm Khương cũng đã lâu không xuất hiện, mấy người bạn vây quanh cậu, bắt đầu nói những câu thô tục, Quy Sinh mặc một bộ com lê, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, vừa ăn điểm tâm ngọt vừa nhìn chằm chằm vào bọn họ. Lâm Khương không chịu nổi ánh mắt của nó, bịt tai nó lại, xách đến chỗ Lâm Hòa, nó ha ha cười, hai tay giơ cao, chỉ sợ làm rơi đống đồ ngọt trên tay. Phương Nha cũng múc một bát kem lớn rồi đuổi theo phía sau, vừa đi vừa nhắc “Quy Sinh không được ăn nhiều đồ ngọt, dì Thanh sẽ mắng đó.”

Hòa Lý Thanh núp vào một góc, từ cửa sổ bên cạnh có thể thấy ánh trăng bên ngoài, sáng tròn như chiếc mâm ngọc. Trung thu năm ngoái chỉ có cô và Quy Sinh, mặc dù vắng lạnh nhưng những tập tục hay những đồ cần thiết đều không thiếu, lại có Quy Sinh chơi đùa cũng thêm phần náo nhiệt. Không biết sang năm thì như thế nào.

Đang suy nghĩ thì mùi nước hoa bay tới gần, cô quay lại nhìn, thấy Trương Tinh đang đi tới. Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh da trời, búi tóc cao, trang điểm nhẹ nhàng, để lộ chiếc cổ thon dài. Đứng trước mặt Hòa Lý Thanh ngập ngừng một lúc lâu, cô ta mới mở miệng:

- Chị là Lâm phu nhân?

Hòa Lý Thanh không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô ta.

- Mặc dù tôi biết là rất mạo muội, nhưng tôi có mấy điều cần nói với chị.

Hòa Lý Thanh không đáp lại những lời này mà nói một đề tài khác:

- Cô biết không? Mười bốn năm này, tôi trở về sáu lần, lần này là lần thứ bảy.

Ánh mắt cô dịu dàng, nhìn về phía cô ta:

- Lần nào cũng có những cô gái trẻ tuổi đến tìm tôi, cần nói về cuộc hôn nhân của tôi và Lâm Đồng Chương. Và cô là người thứ chín.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play