Lái xe về nhà mất đến hơn hai ngày, Hòa Lý Thanh cùng Quy Sinh cứ đi một đoạn lại dừng một chút, đến bữa ăn hay buổi tối thì dừng lại trung tâm phục vụ ven đường, may là còn khoảng hai mươi ngày nữa mới đến năm mới, mặc dù trên đường có nhiều xe hơn so với ngày thường nhưng vẫn coi như thông suốt, cứ đi như vậy suốt hai ngày, cảnh sắc mùa đông dọc đường đi cũng thật tiêu điều, ảm đạm.

Từ lúc khởi hành đến trạm dừng chân cuối cùng chỉ có vài giờ là không ở trên xe hơi. Khi đó là khoảng bảy, tám giờ sáng, Quy Sinh và Phương Nha ngồi xe ròng rã hai ngày, tinh thần cũng đã uể oải, Hòa Lý Thanh an ủi chúng, nói rằng chạng vạng tối là về đến nhà rồi. Nghe vậy, hai mắt Quy Sinh sáng rực lên, cả khuôn mặt cũng bừng sáng.

Cũng giống như bốn tháng trước, từ chân núi cô lái xe thẳng lên sườn núi, quên không báo trước cho Lâm Đồng Chương. Lúc lên đến sườn núi, thấy ngôi nhà sáng ánh đèn cách đó không xa, cô biết là có người ở nhà. Cứ nghĩ rằng phải gọi người ra mở cửa, ai ngờ lại có bảo vệ ở đó. Lúc này, bảo vệ lập tức nhận ra xe của cô, từ xa đã mở cửa, bước thấp bước cao chạy tới, gọi Lâm phu nhân. Cô thắc mắc hỏi anh ta:

- Không có ai ở nhà sao? Hay là lại mở tiệc?

Anh bảo vệ ấp úng mấy tiếng, không trả lời.

Cô không để ý tới nữa, quay người đánh thức Quy Sinh và Phương Nha vì mấy ngày đi đường mệt mỏi mà đang ngủ trên xe. Hai đứa lôi kéo nhau xuống xe, nghe thấy đã về đến nhà, hai mắt lập tức mở to, tỉnh táo hẳn, chạy về phía nhà chính. Chúng vừa chạy vừa la hét, dường như những nhánh cây tít trên cao kia cũng nghe thấy tiếng cười đùa của hai đứa.

Không đợi hai đứa chạy vào, lâm Hòa và Lâm Khương đã chạy ra từ hàng lang của nhà chính, lớn tiếng hỏi:

- Có phải Quy Sinh không?

Mấy đứa đâm sầm vào nhau, cười hi hi ha ha, nằm trên sàn nhà đùa nghịch huyên náo. Chưa cần Hòa Lý Thanh phải cau mày, Quy Sinh tự biết sàn nhà rất lạnh, tay chân linh hoạt, nằm lên lưng của Lâm Hòa. Lâm Hòa không chịu nổi, đang định mắng nó thì nó đã bò sang lưng của Lâm Khương, chẳng khác nào một chú khỉ con. Phương Nha tựa như hưởng ứng một loại hiệu lệnh không lời, cũng nằm lên trên, hai đứa như tháp người, đè chặt Lâm Khương ở dưới cùng. Tiếng la mắng tức giận của Lâm Khương bị sàn nhà cản lại, chỉ còn nghe thấy tiếng hai đứa bé nằm trên ha ha cười.

Hòa Lý Thanh nhìn bọn chúng đùa nghịch, lắc đầu cười nhẹ, đang định đi vào trong thì Lâm Hòa chợt nhớ ra cái gì đó, từ dưới sàn nhà bật lên, đứng cản trước mặt Hòa Lý Thanh, ấp úng vài tiếng nhưng cuối cùng lại không nói được gì. Hòa Lý Thanh hỏi:

- Sao vậy?

Lâm Hòa không dám nhìn ánh mắt của cô, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà không động đậy. Dường như nhớ đến điều gì, Hòa Lý Thanh gạt Lâm Hòa sang một bên, đi vào trong.

Thấy Trương Tinh đang từ trên cầu thang đi xuống, cô không đổi sắc mặt, đứng ở ngoài phòng khách, nhếch khóe miệng mỉm cười.

Trương Tinh nhìn thấy cô, lúng túng nói:

- Lâm phu nhân, đừng hiểu lầm, tôi có chút chuyện, phải ở lại đây một lúc.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu rồi bảo dì giúp việc đứng bên cạnh đi chuẩn bị cơm tối.

Sau đó cô quay lại hành lang, bảo Quy Sinh và Phương Nha đi tắm rửa để chuẩn bị ăn cơm. Không hề để ý đến Trương Tinh tay chân luống cuống đang đứng ở bên cạnh.

Đến tối, Lâm Đồng Chương quay về mới biết những chuyện này, đi theo anh về còn có Lâm lão phu nhân. Anh gọi điện thoại đến ngôi nhà nhỏ phía sau, bảo Hòa Lý Thanh qua nhà chính, cùng bàn bạc chuyện của Lâm Hòa, Lâm Khương.

Trên tầng hai của nhà chính, tường được ốp bằng đá trắng đen theo kiểu bàn cờ, sàn nhà lát gạch màu xanh dương lạnh lẽo, duy chỉ có giá sách trong góc tường là có màu sắc ấm áp, trên chiếc ghế sô pha màu tro đen cũng để đầy gối ôm hình các nhân vật hoạt hình, nhưng không hề làm mất đi tính thẩm mỹ mà ngược lại, mang đến một cảm giác hài hòa, thoải mái.

Lâm Hòa đang tập yoga, còn Lâm Khương cùng với Quy Sinh và Phương Nha đang ngồi trên tấm thảm trải giữa ghế sô pha và bàn trà, chơi điện tử. Vóc dáng Quy Sinh vốn nhỏ bé, ngồi xuống thì cằm vừa đúng chạm tới bàn trà. Lâm Hòa nhìn ba nhân vật ngốc nghếch trên màn hình bị bắn hạ, đặt điện thoại di động ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại mỉm cười.

Lúc Hòa Lý Thanh vào phòng khách dưới tầng một, mới biết Lâm lão phu nhân cũng ở đây, sắc mặt cô nghiêm túc ngồi xuống chiếc ghế sô pha cách xa mọi người. Lâm lão phu nhân thấy cô không chào hỏi, lại còn ra vẻ lạnh lùng, sắc mặt lại càng khó coi. Lâm Đồng Chương hắng giọng nói:

- Em mới quay về, chắc cũng chưa biết trong nhà xảy ra chuyện.

Hòa Lý Thanh không ngẩng đầu, chỉ ồ một tiếng, tỏ ý đã nghe thấy.

Anh thở dài, đặt cuốn tạp chí trên tay xuống mặt bàn. Là tạp chí “Chuyện bên đường Quảng Đông”, chuyên khai thác đời tư của giới giải trí để tăng doanh số. Lâm Đồng Chương không phải là người trong giới giải trí nhưng lại xuất hiện ở trang bìa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play