Nghe được lời cam đoan của Trần phu nhân, Băng Băng cuối cùng cũng yên tâm. Lúc này, Linh Đang đứng bên cạnh Trần phu nhân lên tiếng: “Độc vương phi, bổn tiểu thư nghe nói Huyết Tử thần y thần thần bí bí, đi không thấy vết, đến không thấy người. Chắc hẳn vương phi cũng là một cao thủ. Vương phi có phiền nếu chúng ta cùng thi đấu một hiệp hay không?”

Lời của Linh Đang rất ngông cuồng nhưng lại không làm con người nàng xấu đi. Hơn nữa, trên người nàng toát ra phong thái của một vị anh hùng trong giang hồ. Đúng là nữ nhi của Minh chủ võ lâm có khác. Lời nàng nói ra khiến bao nhiêu người hưng phấn. Nhưng riêng Tử Mặc, Trúc Chi và song sinh Lan Nhi Tình Nhi thì cho nàng một ánh mắt thương hại. Chẳng lẽ nàng không nghe giang hồ tuyên truyền một câu về Huyết Tử sao. “Có hai thứ không được khiêu chiến với Huyết Tử. Đó là y thuật và võ công. Nếu không ngươi thảm không cần phải nói”.

Mọi người có biểu tình như vậy nhưng Băng Băng lại như người ngoài cuộc, nét mặt vô cùng bình thản. Linh Linh ở bên cạnh Linh Đang nhìn nét mặt của Băng Băng nghĩ là nàng đang mất hứng. Liền giật giật váy Linh Đang, giọng nói đủ cho hai người nghe: “Tỷ tỷ, không nên như vậy.”

“Nếu muội lo sư phụ của muội bị thua thì muội yên tâm đi, ta chỉ là muốn học hỏi thôi.” Linh Đang nháy mắt tinh nghịch với Linh Linh. Linh Linh biết tính khí của tỷ tỷ mình nên cũng yên tâm bỏ tay ra theo dõi tình hình.

Băng Băng nãy giờ đang yên lặng đột nhiên lên tiếng Thanh âm của nàng rất nhẹ chỉ đủ cho mọi người gần đó nghe thấy, mọi người không thể đoán được tâm trạng của nàng như thế nào. Nàng nói: “Trần nhị tiểu thư xác định muốn cùng ta tỷ thí?”

“Đúng” Linh Đang chắc nịch nói.

“Vậy chúng ta làm một vụ cá cược tiểu thư thấy sao?” Băng Băng ôm ngực nói. Khuôn mặt hiện lên nụ cười rất…vô lại. Nhìn thấy vậy, Lan Nhi Tình Nhi lại càng cảm thấy nhị tiểu thư Trần gia này rảnh dỗi đi thách đấu với tiểu thư. Nàng ta thật là thảm rồi.

“Được, vậy vương phi muốn cược gì?” Linh Đang rất hào khí nói.

“Ưm…Nếu ta thua, ta cho cô một bông tuyết liên. Nhưng nếu cô thua, cô phải cho ta một bông hoa Tình.” Băng Băng nói.

Nàng mang Tuyết Liên và hoa Tình ra để làm đặt cược đơn giản vì hai loài hoa này hiếm như nhau. Muốn hái Tuyết Liên hoa đồng nghĩa với việc dùng mạng ra đặt cược. Tình hoa nói hiếm không hiếm cũng không quá khó tìm, độc của hoa Tình chưa ai có thể giải được cho nên nàng muốn tìm hiểu rõ về loại độc này, nếu cơ hội đã ở trước mắt nàng không ngại mà dành lấy.

Nghe thấy điều kiện của nàng, tất cả mọi người trong đại sảnh không khỏi hít một hơi thật sâu. Tuyết Liên, ai mà không biết, ai mà không muốn có nó. Dược tính của Tuyết Liên rất hữu ích. Linh Đang nghe được điều kiện như vậy, đôi mắt sáng lên cười sảng khoái đáp: “Được, vậy chúng ta đấu”.

Khu luyện võ ở Trần gia, cực kỳ rộng lớn. Các loại binh khí trên giang hồ đều có sẵn ở đây. Đủ để thấy vị Trần minh chủ này nghiêm khắc về chuyện võ học như thế nào. Dẫn mọi người đến đây, Linh Đang rất tự nhiên đi đến chỗ để binh khí, lấy một thanh kiếm gỗ. Nàng nhìn về phía Băng Băng, hất cằm nói: “Vương phi muốn dùng binh khí nào?”

“Vì sao cô lại dùng kiếm gỗ?” Băng Băng bỏ qua câu hỏi của Linh Đang trực tiếp hỏi câu khác. Nàng để ý từ ban đầu cây roi này có linh khí rất cao, coi như nàng có đôi chút tò mò về nó vậy đi.

“Vương phi muốn ta dùng cây roi này?” Linh Đang xờ xờ cây roi, nghi hoặc nhìn Băng Băng hỏi. Roi này của nàng, được làm từ gân của linh thú sắp trở thành thần thú. Cây roi này rất chắc chắn, sắc như đao, rất trân quý. Vậy nên nàng rất ít khi dùng. Hôm nay, nữ tử trước mặt này lại muốn nàng sử dụng nó.

“Đúng, ta muốn xem cây roi của ngươi sắc hay dải lụa của ta sắc hơn” Vừa nói, tay nàng đem áo choàng cởi ra đưa cho Tình Nhi, sau đó tháo dải lụa buộc bên hông ra. Tiểu Bạch thấy chủ nhân của mình muốn tỷ thí võ công, nó nhanh chóng từ tay áo của Băng Băng chui vào áo choàng ngủ tiếp. Chỉ cần mấy ngày nữa thôi, nó có thể phá bỏ phong ấn đó rồi. Quay lại Băng Băng, tháo xong dải lụa, nàng lấy từ trong y phục ra một đôi bao tay màu trắng thêu hình mạn châu xa hoa, rất sắc xảo. Mang bao tay vào rồi quấn dải lụa quanh tay. Nhìn dải lụa, mọi người đều nhận ra đó là dải lụa mà Băng Băng từng ngủ trên nó. Không ngờ, trong đợt tỷ thí này, nàng lại sử dụng để đánh nhau, đã vậy còn nói xem cây roi hay dải lụa sắc hơn. Thật làm người khác phải lo sợ mà.

“Được, tất cả chiều theo ý của vương phi.” Linh Đang nháy mắt nói.

Xong xuôi, Băng Băng cùng Linh Đang ra giữa sàn luyện võ. Trước khi bắt đầu, Băng Băng nhìn về hướng Linh Linh, cười nói: “Linh Nhi, nhìn cho kĩ chiêu thức của ta sau đó nói cho ta biết đó là gì.”

“Dạ…” Linh Linh không hiểu vì sao Băng Băng lại nói như vậy. Không phải sư phụ với nhị tỷ chỉ đấu tay đôi thông thường thôi sao? Sao đột nhiên mình phải quan sát xem chiêu thức là gì. Không đợi Linh Linh kịp lên tiếng, Băng Băng đã rời bước đi thật nhanh. Thấy Linh Linh khổ sở suy nghĩ đến nỗi mặt mày cũng nhăn nhó thành một cục, Tình Nhi có lòng tốt nói: “Bài kiểm tra của tiểu thư để xem muội có xứng đáng làm đồ đệ của người không thôi đó mà.”

“Sao lại phải kiểm tra? Không phải sư phụ đã nhận Linh Nhi trước đó rồi hay sao?” Linh Linh càng mờ mịt hỏi.

“Muội xem tiểu thư của chúng ta là ai, người là Huyết Tử đại danh đỉnh đỉnh. Không phải ai người cũng có thể nhận làm đệ tử. Lại nhìn xem, những người trên giang hồ nghe đến danh Huyết Tử đều loạn hết cả lên, có phần phiền phức, ài.” Lan Nhi giải thích. “Muội muốn ở bên cạnh tiểu thư càng không thể là một người tầm thường được. Tiểu thư chỉ không muốn tránh những chuyện rắc rối không cần thiết mà thôi.”

“Nhưng nếu Linh Nhi không qua được thì làm sao? Chẳng nhẽ muội sẽ không được làm đồ đệ của sư phụ nữa sao?” Linh Linh lo lắng hỏi. Huyết Tử sư phụ vừa là ân nhân, vừa là người mà cô bé muốn theo học nhất.

“Ừ…theo tỷ biết, theo tính tình của tiểu thư, người sẽ lạnh lùng rời đi. Vì vậy, thay vì ở đây lo lắng, muội hãy tập trung tinh thần xem tiểu thư sử dụng cái gì đi.” Tình Nhi nói.

“Linh Nhi nhất định sẽ cố gắng, Linh Nhi muốn làm đồ đệ của sư phụ.” Linh Linh kiên định nói. Xong ngồi bệt xuống đất, tay chống cằm, căng mắt theo dõi nhất cử nhất động của Băng Băng. Nhìn cô bé giống như…quản ngục đang canh một tên tử tù ranh ma xảo quyệt vậy. Dáng vẻ của cô bé khiến cho tất cả mọi người ở đó không thể không cười. Riêng Minh Nhật, hắn vẫn chăm chú nhìn Băng Băng, đùa sao, lão bà của đó, hỏi sao hắn không lo lắng chứ.

Đôi phu thê Trần gia nhìn nhau trao đổi. Huyết Tử nhận nữ nhi của họ làm đồ đệ, đó là phúc họ tu mấy đời còn không được. Trên tam quốc này, ai mà không biết Huyết Tử. Nàng là Thần y cứu người tùy hứng, có ngàn vàng cũng không thể yêu cầu nàng chữa bệnh cho được, chỉ mong sao lọt vào mắt xanh của nàng thì may ra được cứu sống.

Quay lại chỗ Băng Băng.

Băng Băng nhìn Linh Đang, hỏi: “Cô đã chắc chắn chưa, ta sẽ không nương tay.”

“Bổn tiểu thư không nhát gan như vậy.” Linh Đang hừ mũi nói. Có thể đừng coi thường nàng được không? Võ công của nàng cũng thuộc hàng cao thủ bậc nhất đó. “Đã vậ, ta không khách khí.”

Vừa dứt lời, Linh Đang vung roi lên. Cây roi như con mãnh xà lao đến chỗ Băng Băng. Nhìn cây roi đang đến gần, Băng Băng nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Muốn đấu với nàng, nhị tiểu thư này còn chưa đủ trình độ, võ công của nàng ta chỉ bằng Chi Nhi thôi.

Cây roi chỉ cách Băng Băng một khoảng rất gần nhưng nàng vẫn đứng đó chưa chịu nhúc nhích, thấy vậy Linh Đang liền mừng thầm trong lòng, nhưng trong chớp mắt Băng Băng nhẹ nhàng né người sang một bên. Cây roi này không chỉ có linh khí mạnh còn có độ linh tính rất cao, liên tục bám theo sau Băng Băng không ngừng. Người bên ngoài không khỏi hít một ngụm khí lạnh, Tử thần y cùng một số vị khác nghĩ, Băng Băng nàng ta thật là TMD nó khinh người mà, chậc đúng là người cường đại có khác. Độc vương nghĩ, đúng là lão bà của hắn đánh nhau cũng xinh đẹp như vậy, hắn có nên đem nàng nhốt bên người không cho người khác nhìn thấy nàng hay không.

Một khắc sau, thấy Linh Đang đã mệt, nàng bắt đầu sử dụng dải lụa của mình quấn chặt lấy cây roi. Thấy vậy, Linh Đang hoảng hốt vội thu hồi roi lại nhưng dải lụa mỏng kia thật giống như sắt thép siết chặt lấy roi của nàng, càng không thể tin được cây roi sắc bén của nàng không thể cắt được nó. Một hồi kéo giựt, Băng Băng không có dấu hiệu buông tha, Linh Đang càng không thể buông vũ khí trong tay nàng ra. Một người kéo còn một người bình thản đứng đó nở nụ cười lạnh. Khiến người xem không khỏi cực kỳ hâm mộ thiếu chút nữa đã kiếm trống gõ hò hét.

Hai người giữ tư thế đó ước chừng mấy khắc. Cứ nghĩ họ chỉ giằng co ngoài mặt nhưng bên trong, hai người đang ngầm đấu nội lực. Lúc này, Linh Linh vẫn hết sức chăm chú vào nhất cử nhất động của hai người trên võ đài. Nhìn sang bên nhị tỷ của mình, thấy đôi chân của Linh Đang run run. Trong lòng Linh Linh bừng sáng, tuy rằng bản thân nhỏ tuổi hiểu biết chưa quá nhiều nhưng từ bé mình đã chứng kiến không ít các vị tiền bối giang hồ tỉ thí, lại thêm đọc sách không ít, Linh Linh vui vẻ nghĩ, ‘Sư phụ con nhất định sẽ khiến cho người an tâm mà nhận tiểu đồ đệ đáng yêu này’.

Tưởng rằng hai người tiếp tục duy trì tư thế này đến sáng. Đột nhiên, Linh Đang khuỵ xuống, bàn tay cầm cây roi run run. Băng Băng thả dải lụa ra, đến bên nàng, tuỳ tiện lấy một cây ngân châm từ mảnh vải nàng quấn ở chân, điểm vào cánh tay của Linh Đang, nàng lạnh nhạt nói: “Nội lực quá kém.” Rồi đi đến bên cạnh Độc Vương.

Đợi Băng Băng đi gần đến chỗ hắn, hắn vội lấy tay áo lau đi mồ hôi vương trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Thấy vậy, Băng Băng khẽ nở nụ cười vừa hạnh phúc vừa chua xót. Hạnh phúc là vì sau khi di nương mất, đâu là lần thứ hai nàng nhận được cảm giác săn sóc ấm áp như vậy. Chua xót là vì thời gian này quá ngắn, nàng lại tham lam muốn khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại, để nàng không phải đối mặt với chuyện đó. Nhưng mà chuyện gì nên đến sớm muộn cũng phải đến.

Linh Đang đứng lên, thấy tay mình không còn run nữa, thu hồi cây roi và dải lụa lại. Lúc mới cầm vào dải lụa, cảm giác thật mềm mại. Chắc chắn là loại lụa thượng hạng. Nhưng ban đầu vương phi bảo dải lục này rất sắc, nàng thật không hiểu nổi.

Băng Băng nhanh chóng quay lại nhìn Linh Đang nói: “Dải lụa đó làm từ tơ của tằm tinh, dệt xong rồi ủ trong hầm băng bảy bảy bốn chín ngày. Bình thường thì là vật vô hại nhưng khi truyền nội lực vào sẽ biến nó thành một loại vũ khí vô cùng sắc bén. Càng không thể làm đứt nó.”

“Oaaaa…thần kì như vậy sao?” Linh Đang kinh ngạc nói. Nàng cứ nghĩ cây roi của nàng đã trân quý lắm rồi nhưng hôm nay, nàng lại thấy một dải lụa trân quý còn hơn cả cây roi đó.

“Sư phụ, người thật tài giỏi.” Linh Linh chạy đến cầm tay Băng Băng nói.

“Linh Nhi,ngươi đã nhìn ra được gì?” Băng Băng cười nói. Chiêu thức vừa nãy của nàng chủ yếu là dùng nội lực, dùng nội lực để cảm nhận cây roi của Linh Đang, cũng dùng nội lực để điều khiển sợi dây của nàng. Nếu Linh Linh không tìm ra được không thể nào luyện công đến trình độ cao nhất, là đệ tử của nàng càng không thể giống người bình thường được.

“Linh Nhi không làm người thất vọng. Vừa nãy nhìn người nhảy bên này tránh bên kia, xong bay đi bay lại, đạp gió đạp bụi, tung lụa múa như một…” Linh Linh bắt đầu thao thao bất diệt. Mọi người ở đây nghe mà trên đầu nhanh chóng chảy xuống vài tia hắc tuyến. Đây là cô bé đang nói về vấn đề gì thế. Mà đầu óc của cô bé cũng thật quá phong phú đi. Từ đầu đến giờ, không hề có lấy một cơn gió nào. Còn đạp bụi, tung lụa.. rốt cuộc là mắt họ mờ không trông thấy hay là...

Nghe Linh Linh thao thao bất diệt, Băng Băng nhíu đôi mày thanh tú tại, lạnh nhạt nhìn cô bé. Nàng lạnh nhạt nói: “Nói vấn đề chính.”

“Ách…vì sư phụ chỉ bay tới bay lui, không sử dụng chiêu thức nào hết nên Linh Nhi đoán người sử dụng nội lực từ đầu đến cuối. Người thấy Linh Nhi giỏi không?” Linh Linh tự hào nói.

“Không tồi, trước cứ luyện tập nhiều một chút.” Băng Băng vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt nói. Xong nàng tay trong tay với Minh Nhật đi ra khỏi nơi luyện tập ở Trần gia. Đám người Tử Thần y không khỏi cười đau khổ thật là muốn nhận cứ nhận đi còn bày ra trò thử nghiệm, có mù cũng biết nàng sử dụng nội lực.

Linh Linh nghe thấy vậy thì nhíu mày, nhìn theo bóng lưng Băng Băng, giật giật tay áo Lan Nhi nói: “Lan Nhi tỷ tỷ, ý sư phụ là gì?”

“Tiểu thư muốn muội luyện sử dụng nội lực để điều kiển dải lụa” Vừa nói, Tình Nhi vừa chỉ vào dải lụa trên tay Linh Đang “Nhưng ta khuyên muội một câu, sử dụng những dải lụa bình thường trước, khi dùng nên mang bao tay. Mà ta là Tình Nhi chứ không phải Lan Nhi.” Nói xong, Tình Nhi cùng mọi người đi ra khỏi nơi đây. Bọn họ muốn đi tham quan Trần gia trang này một vòng để xem cái sầm uất của nơi này ra sao.

Đôi phu thê Trần gia nhìn nhau, rất ăn ý đến vỗ vai Linh Linh cổ vũ cho cô bé rồi bước ra ngoài đi dạo. Linh Đang thấy chỉ còn nàng và Linh Linh ở đây thì liền tiến tới chỗ tiểu muội, nhét dải lụa vào tay Linh Linh, vỗ vỗ vai bé nói: “Tiểu muội muội, cố lên.” Rồi chạy mất hút theo đám người Tình Nhi. Oà đi chung với người cường đại cũng rất là cường đại nha.

Linh Linh nhìn dải lụa hồi lâu. Một lúc sau, cô bé lấy trong ngực ra một đôi bao tay màu trắng. Sở dĩ cô bé dùng bao tay là vì ngày trước khi vẫn còn cổ trùng, bản thân thường xuyên bị dị ứng khi động vào thứ gì đó. Nên Trần phu nhân đặc biệt làm đôi bao tay này cho con gái. Không biết đã dùng loại vải gì để may, nhưng đến mùa hè rất mát, còn mùa đông thì vô cùng ấm. Xong xuôi, Linh Linh cố gắng tập hợp nội lực của mình tụ hết về hai bàn tay, cố gắng để cho dải lụa màu trắng di chuyển nhưng mãi không có chuyển biến. Vì vậy, bỏ quên thời gian, Linh Linh vẫn đứng ở nơi này để tập luyện, đến tối mịt không thấy Linh Linh lên dùng bữa thì mọi người mới phát hiện ra. Nhưng đó là chuyện tối nay, còn hiện tại nên trở về với đoàn người của chúng ta.

Khi vừa ra khỏi cổng Trần phủ, Băng Băng hết nhìn đông nhìn tây, không biết nên đi đâu đầu tiên. Thấy vậy, Minh Nhật lên tiếng hỏi: “Băng Nhi nàng đang nhìn gì vậy?”

“Nhật, chàng nói nên đi hướng nào đây?” Băng Băng như chú chim nhỏ nép vào lòng Minh Nhật, đôi mắt hắc linh châu của nàng nhìn thẳng vào mắt hắn làm hắn thất thần trong giây lát. Băng Băng thấy hắn không nói câu nào, chỉ nhìn nàng đến thất thần thì giận dỗi chu đôi môi đỏ mọng. Đẩy hắn ra, nàng đi ra giữa đường, bắt đầu đấu tranh nên đi hướng nào. Phải biết là Trần phủ này thật là rảnh TMD nó mà không biết xây bao nhiêu cái đường đi nữa. Vì vậy, với một người không biết phương hướng, nói trắng ra là mù đường như nàng, không cẩn thận lại bị lạc như chơi, đến lúc đó thật vô cùng mất mặt.

Thấy nàng giận dỗi, khuôn mặt băng sơn của Minh Nhật nở một nụ cười sủng nịnh, bước vội đến ôm ngang eo nàng, bước đại về phía trước. Chắc là nàng không hay nhớ đường, cho nên muốn chọn đường nào dễ đi một chút để lát nữa đi nàng có thể tự tìm đường trở về. Nhưng nàng có nghĩ đến là Trần gia trang nhỏ bé thế này tùy tiện đi lạc cũng có thể tìm đại người làm nào đó hỏi đường mà. Thật không ngờ, nữ nhân của hắn luôn suy nghĩ chu toàn lại có lúc quên mất vấn đề đơn giản này, càng không thể tin được nàng lại mắt bệnh mù đường. Biết sao được, nàng là nữ nhân mà hắn xác định là muốn bảo vệ cả đời. Hắn đành uỷ khuất mình làm người chỉ đường cho nàng vậy.

Băng Băng xấu hổ đỏ bừng mặt, cảm thấy nam nhân bên cạnh đang cố nén cười, nàng giận dỗi nói: “Cười đi, cười thật to vào, tốt nhất là cười chết chàng luôn đi.”

“Ấy ấy Băng Nhi, tướng công của nàng mà chết không phải nàng trở thành quá phụ thủ tiết đến già sao. Ta làm thế nào có thể nhẫn tâm để nàng ở lại đây cô độc một mình.” Minh Nhật bày ra cái bộ mặt rất ư là…vô lại, chọc cho nàng càng ngượng hơn. “Đừng mơ ta thủ tiết, chàng chết ta tái hôn, đi theo người khác.”

“Nàng dám.” Nghĩ tới nữ nhân của hắn núp trong lồng ngực của một tên nam nhân khác, bình giấm nào đó lại đổ ra, thật chua thật chua. Băng Băng trợn mắt: “Sao bổn tiểu thư không dám?”

“Nàng mà tái hôn, ta có chết cũng kéo nàng theo cùng làm một đôi phu thê dưới âm phủ.” Minh Nhật nhìn thẳng vào mắt Băng Băng như muốn nhìn đến sâu tận đáy lòng nàng: “Vì bây giờ, nàng đã trở thành trái tim của ta, là điểm yếu của Độc vương ta. Nếu thiếu nàng, ta không thể nào sống tiếp được.”

Xong, chưa kịp để Băng Băng có ý kiến gì, hắn đã hạ cánh môi, in lên đôi môi căng mọng của nàng, dịu dàng phác hoạ đôi môi của nàng. Còn Băng Băng, nàng chỉ biết ngây ngốc đáp trả lại nụ hôn đó của Minh Nhật. Thấy nàng đáp trả, hắn vui mừng ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của nào như muốn nhập nàng vào trong người của hắn. Hắn ôm chặt đến nỗi hai người không có một kẽ hở. Băng Băng cánh tay vô thức vòng lên cổ Minh Nhật ôm chặt lấy. Nhìn hai người, thật hạnh phúc.

Nhưng vào lúc lãng mạn nhất, ở đâu chui ra chín người mặt dày đến phá hoại khung cảnh. Trúc Chi đỏ mặt khụ khụ để báo cho đôi phu thê kia là ở đây còn có người, đã thế những người ở đây đa số là độc thân đến nhăn răng, nên mong người nào đó muốn ân ái thì vào phòng đóng cửa rồi tiếp tục ân ái.

Băng Băng xấu hổ, trốn trong lồng ngực của Minh Nhật. Còn Minh Nhật, mặt không hề đỏ dù là một chút, trừng mắt nhìn đến những người mặt dày phá hoại tình cảm gia đình người khác. Phải biết hắn mất biết bao nhiêu công sức mới được nương tử đồng ý cho hắn bước vào lòng nàng.

Mấy người kia bị trừng, ai cũng đều có một vẻ mặt ai oán. Tên vương gia này, hắn chọn chỗ nào không chọn lại đi chọn trước cổng Trần phủ bọn họ chỉ là vô tình đi ngang qua. Hắn lại đi trách người khác, đã vậy sao không trách bốn tên gia đinh gác cổng kia luôn đi, chẳng nhẽ bốn tên gia đinh Trần phủ đó đều là tượng hết hay sao. (bốn tên gia đinh nghe vậy kêu trong lòng: “Cứ coi bọn họ là đá, tượng, không khí hay trực tiếp coi bọn họ không tồn tại, bọn họ không muốn bị ánh mắt của Độc vương liếc đến đâu. Bọn họ không đỡ nổi (T^T))

“Chúng ta đi dạo thôi.” Băng Băng nãy giờ núp trong ngực Minh Nhật bây giờ mới lên tiếng. Câu nói nàng vừa thốt ra đã giải vây giúp chín người. Ai cũng hùa theo Băng Băng. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đứng trước con phố sầm uất nhất ở Trần gia trang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play