“Cạch” một tiếng, cánh cửa đá nặng trịch di chuyển mở ra một lối vào. Cuối lối vào đó là một căn phòng. Căn phòng này có một chiếc giá sách và một bộ bàn ghế bằng gỗ thượng hạng. Nhưng, trên giá sách lại trống không, không có lấy một cuốn sách. Căn mật thất này, chắc hẳn đã bị bỏ hoang rất lâu rồi. Nhưng nay, nó lại được Băng Băng phát hiện ra. Nhưng nó chưa được nàng tận dụng thì bao nhiêu chuyện xảy đến. Thật là tiếc. Ở trong góc căn phòng có một chiếc cột chắc chắn to bằng vòng tay của một tiểu oa nhi tám chín tuổi. Mà cạnh chiếc cột, một nam nhân bị trói hai tay ngược vòng qua chiếc cột, cả người không có sức sống dựa người vào cột nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy tiếng cửa đá mở, nam nhân đó ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân đang bước đến gần, thở dài nói “Tứ muội, chuyện này không thể nào đùa được. Muội có nghĩ đến khi vương gia biết được muội vì bảo vệ ngài ấy mà mạng sống của muội và tiểu vương tử cũng hi sinh, ngài ấy sẽ tự trách bản thân như thế nào. Tứ muội, muội ở cùng ngài ấy có hơn một năm, nhưng ta ở cạnh vương gia sáu năm rồi. Ta hiểu vương gia hơn cả muội đó”.
“Đại sư huynh, hôm nay ta sẽ giải độc cho Nhật. Huynh đợi ở dưới này thêm nhiều nhất hai tuần nữa, để ta chắc chắn chàng đã khỏe rồi, ta sẽ cho người đến đón huynh ra. Đến lúc đó, chắc ta cũng đã đi đến nơi nào đó thật xa rồi. Huynh yên tâm, Nhật không cô đơn, chắc chắn chàng sẽ rất nhanh quên đi ta thôi” Băng Băng vừa nói, vừa mở lọ thuốc lấy từ trong tay áo ra, đút cho Tử Mặc. Đúng vậy, người ở dưới mật thấy này chính là Tử Mặc thần y. Hắn ngày đó bị Băng Băng lừa, từ hôm đó, cứ một ngày Băng Băng lại cho hắn ăn một viên dược bổ để duy trì dinh dưỡng và nước cho hắn. Đếm số lần hắn ăn, cả hôm nay đã là ngày thứ ba hắn bị nhốt. Ngày mai chính là hạn cuối giải độc cho Độc vương gia. Nếu không phải là trong dược có mê dược và bị Băng Băng điểm huyệt, có khi hắn đã phá dây trói đi ra ngoài thông báo một tiếng cho Độc vương rồi. Nhìn cái nữ nhân ngốc nghếch đang chuẩn bị rời khỏi mật thất, hắn nói “Băng Nhi, muội có bao giờ nghĩ cho nhi tử trong bụng hay nghĩ đến những người thân của muội không, nhất là…sư phụ?”
Câu hỏi của Tử Mặc làm Băng Băng dừng bước chân. Một tay nàng đặt lên chiếc bụng đã có chút nhô lên, đôi môi nở nụ cười gượng gạo, nhìn mà đau lòng. Nàng nói “Đại sư huynh, tình cảnh có mẫu thân mà không có phụ thân và có phụ thân mà không có mẫu thân, cảm giác đó ta rất hiểu. Ta cũng không muốn nhi tử của ta sinh ra để phải chịu cảnh đó. Còn phụ thân, ta chỉ có thể nói một câu xin lỗi. Ta biết ta là người thân duy nhất của người. Nhưng, nếu Nhật chết, ta sẽ sống không bằng chết. Như thế, phụ thân ta người sẽ càng đau lòng hơn. Không bằng ta cứu Nhật rồi chết, phụ thân đau khổ chỉ một thời gian sau sẽ vơi”. Nói xong, nàng liền tăng nhanh bước chân, bước thật nhanh ra khỏi mật thất. Cánh cửa đá vừa đóng lại, nước mắt của nàng không nhịn được mà lăn dài trên đôi má hơi gầy. Đại sư huynh, ta có nghĩ đến chứ, ta nghĩ rất nhiều là đằng khác. Ta nghĩ cho Nhật, cho nhi tử của ta, cho người phụ thân đáng thương của ta, cho tất cả người quen và cho cả ta nữa. Nhưng, ta đã quá yêu Nhật, ta không thể nhìn chàng chết. Nếu chàng phải chết, ta nguyện lấy mạng mình ra để đổi…
………………………………………….
Vân Hương lâu – Tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, trong một nhã gian riêng, hai nữ nhân ngồi đối mặt với nhau. Không khí trong phòng ngột ngạt lại mang theo nồng đậm sự nghiêm túc. Không biết bao lâu, cuối cùng một trong hai nữ nhân đó mới lên tiếng “Băng Nhi, ngươi sao lại hỏi cách ức chế độc Hoa Tình?”. Vâng, nữ nhân đang nói chính là Trần Linh Đang. Hôm nay, đang muốn đến tìm Hạo Nhiên, đột nhiên muội muội của nàng trở lại nói là Băng Nhi hẹn nàng ở Vân Hương lâu. Vừa đến, chưa kịp uống nước, nàng liền nghe thấy Băng Nhi hỏi cách ức chế độc Hoa Tình.
“Ta nghĩ chỉ cần biết được cách ức chế, có khi nào ta sẽ tìm được dược liệu giải độc” Băng Băng lạnh nhạt nói.
“Ta cũng không biết cách ức chế. Nhưng khi ta lấy Hoa Tình về trồng, ở cạnh quyển sách kia ta lấy được một lọ dược. Trong lọ dược này tổng cộng có ba trăm viên. Trong quyển sách cũng có nói về nó. Đây là dược liệu được chế biến từ rất nhiều linh dược quý. Nhưng nó chỉ để ức chế độc Tình tái phát” vừa nói, Trần Linh Đang lấy từ trong chiếc túi treo bên hông ra một chiếc lọ sứ. Băng Băng nhận lấy lọ dược, đổ ra một viên ngắm kĩ. Viên dược nhỏ như viên bi sắt, có màu đen tuyền, mùi hương thật là không dễ ngửi. Bỏ viên dược vào bình, Băng Băng nói “Ta có thể cầm lọ dược này chứ?”
“Được chứ, nếu lọ dược này ở cạnh ngươi mà có thể tìm ra giải dược, ta nghĩ vị đại thần y kia chết cũng sẽ nhắm mắt” Trần Linh Đang nói. Nghe nàng nói, trong lòng Băng Băng âm thầm xin lỗi Trần Linh Đang. Sợ là vị đại thần y đó chết chưa nhắm mắt được rồi.
………………………………..
Đêm nay, không trăng cũng không sao. Thật là âm u. Cách doanh trại ngoài thành vài dặm có hai con ngựa đang chạy thục mạng. Đến cửa doanh trại, hai người liền bị lính canh ngăn cản. Một người trong đó lên tiếng đồng thời giơ lệnh bài lên nói “Ta là Tử Mặc thần y bên cạnh Độc vương gia”.
Tên lính canh nhìn lấy lệnh bài liền vội vàng đứng sang một bên, cúi người nói “Thần y, vương gia đag ở trong doanh trại chính”.
Nghe xong, hai người liền thúc ngựa nhanh đến doanh trại chính. Ngoài doanh trại chính, Hữu Ảnh và Hồng Ảnh đang đứng ôm kiếm canh gác. Khi Tử Mặc cùng một người nam nhân lam y bên cạnh phi ngựa đến, trên khuôn mặt của Hồng Ảnh và Hữu Ảnh hiện lên vẻ hi vọng. Nhìn hai người đến gần, Hữu Ảnh nói “Thần y, ngài đã tìm ra thuốc giải rồi đúng không?”.
“Đúng, ta tìm được rồi. Vương gia sao rồi?” Tử Mặc lạnh nhạt hỏi.
“Thần y, vương gia vừa uống thuốc ngài phối, bây giờ đã ngủ rồi” Hồng Ảnh nói
“Tối. Thời gian không còn nhiều, ta muốn giải độc cho vương gia. Các ngươi ở ngoài này canh gác, dù có bất cứ tiếng động gì cũng không được vào” Tử Mặc nói xong, dẫn theo nam nhân kia vào.
Trong doanh trại, Trên chiếc giường trúc, Minh Nhật nằm yên lặng ngủ ở đó. Tử Mặc đến gần gường, lấy từ trong ngực áo một lọ sứ, đổ một viên ra rồi đút vào miệng Minh Nhật. Nhi đã thấy hắn nuốt xuống, Tử Mặc mới lấy trong ngực áo ra một bọc vải, trong bọc vải đó là một bông hoa đỏ tươi như máu. Đó không phải là Hoa Tình thì là gì chứ. Nhìn Hoa Tình, nam nhân từ nãy đến giờ im lặng đi theo Tử Mặc nói “Hoa Tình, sao muội có bông hoa này?”
“Nếu nhị sư huynh có hứng thú với bông hoa này thì đến Trần gia trang Trần phủ, nơi đó có một rừng hoa cho huynh lấy. Bây giờ, huynh chỉ cần đứng bên cạnh ta, nếu ta ngất, huynh hãy đưa ta đi”. Không sai, người này chính là Băng Băng dịch dung. Nàng lấy thêm từ trong ngực ra một bức thư, để lên chiếc bàn làm việc rồi đi đến cạnh giường. Ngắt từng cánh hoa của Hoa Tình, vừa định cho lên miệng thì cánh tay của nàng bị ngăn lại, cùng với đó là lời nói lo lắng của Hiên Viên Phong. Hắn nói “Tứ muội, muội điên à? Trong bụng của muội đang mang tiểu hài, độc Tình dược tính mạnh như thế nào, dù không được chứng kiến nhưng ta lại rất rõ. Muội chẳng lẽ muốn chết sao?”
Nở nụ cười nhìn Hiên Viên Phong, Băng Băng nhẹ nhàng gỡ bản tay của hắn ra, nói “Huynh yêu chưa? Người yêu của huynh bị trúng độc, thời gian không còn nhiều, cách giải độc duy nhất là dùng mạng đổi mạng, huynh có chọn cách đó không?”
“Muội…không dùng cách này thì có thể dùng cách khác mà” Hiên Viên Phong nói.
“Nếu có thời gian, ta sẽ tìm được cách giải. Nhưng, Nhật của ta chỉ còn thời gian không quá mười hai canh giờ nữa. Huynh muốn ta phải làm sao đây. Nếu huynh nghĩ cho ta thì đừng ngăn cản ta” nói rồi, nàng nhanh tay cho cánh hoa vào miệng, nhai vài cái rồi nốt. Cứ lặp đi lặp lại hành động đó đến khi bông hoa chỉ còn một cành đầy gai, nàng liền gói lại cất vào ngực. Lấy một chiếc dao găm ở trong hài, Băng Băng nhằm động mạch chỉ ở cánh tay trái của nàng mà cắt. Tứ thì một hàng máu từ vết thương đó chảy ra. Nàng vội vàng bóp miệng Minh Nhật, để cánh tay gần miệng hắn, ép hắn nuốt những giọt máu đó. Không biết bao lâu, nàng liền cảm thấy hoa mắt, bụng dưới bắt đầu quặn đau. Nàng liền thu tay lại, lấy chiếc khăn tay buộc vết thương lại, suy yếu nhìn Hiên Viên Phong, nói “Đưa…đưa ta đi…” nàng chưa dứt lời, ý thức của nàng liền mất đi, cơ thể mất đi trọng lượng ngã ngửa ra sau. Nếu không có Hiên Viên Phong đỡ, nàng đã tiếp xúc thân mật với đất rồi. Nhìn cổ tay buộc khăn tay của Băng Băng, Hiên Viên Phong nhíu mày. Đúng như tứ muội của hắn nói, nếu nữ nhân kia trúng độc, thời gian không đủ để hắn tìm giải dược, mà chỉ cần hắn đổi một mạng thì nữ nhân kia được sống, hắn chắc chắn sẽ giống như tứ muội
của hắn, hi sinh không chút oán than.
Lấy bình dược trong ngực ra, đút cho Băng Băng ăn rồi bế ngang nàng, vận khinh công như gió đi ra khỏi doanh trại. Hắn mong dược của hắn sẽ kéo dài thời gian cho tứ muội này.
Hữu Ảnh Hồng Ảnh đang canh gác ngoài lều, đột nhiên thấy bóng dáng lam vút qua, hai người liền cảnh giác chạy vào trong lều. Trong lều ngoài trừ Minh Nhật ra hai người không thấy Tử Mặc và vị công tử lam y bên cạnh Tử Mặc, hai người liền nhớ đến bóng dáng lướt ra khỏi lều, chắc người đó chính là vị công tử lam y rồi. Hữu Ảnh đi xung quanh lều quan sát, còn Hồng Ảnh thì đến kiểm tra tình hình của Minh Nhật. Trong lều nồng nặc mùi máu tươi, trên khóe miệng của Minh Nhật vẫn còn vương chút máu. Hồng Ảnh thấy vết máu đó, vội vàng bắt mạch cho hắn. Nhưng ngoài ngoài dự đoán, Minh Nhật mạch đập rất bình thường, dù hơi yếu một chút, nhưng cũng có dấu hiệu khỏe lên. Điều này làm nàng cảm thấy vui mừng. Thần y thành công rồi, chủ tử của nàng đã khỏe lại rồi, vương phi cuối cùng cũng yên tâm hơn rồi. Nàng thật cảm thấy cao hứng mà…
“Hồng Ảnh, ngươi xem cái này đi” đang cao hứng, tiếng Hữu Ảnh từ đằng sau vang đến. Nàng quay lại, nhìn tờ giấy trong tay Hữu Ảnh, cấm lấy đọc. Đọc xong, nàng nhíu mày nói “Có gì đâu, chỉ là thần y bị hao tổn nguyên khí, cần phải chữa trị một thời gian thôi mà”.
“Ngươi không thấy chữ này quen sao?” Hữu Ảnh nói.
“Chữ viết?” Hồng Ảnh nghe vậy, nàng liền thật tốt đánh giá kĩ chữ viết. Một lúc sau, đôi mắt của nàng mở lớn, nói “Nét chữ này, sao lại giống với nét chữ của vương phi?”
“Chuyện này ta thấy không được bình thường” Hữu Ảnh nói. Mới đầu, vì nhìn thấy Tử Mặc thần y nên hắn không để ý đến nam nhân bên cạnh thần y. Nam nhân đó, hắn cảm thấy quen quen. “Hồng Ảnh, ngươi ở lại đây chăm sóc vương gia, ta đi gửi mật thư cho Vô Ảnh”.
“Vô Ảnh đang ẩn núp bên cạnh Hoàng thượng, nếu không có lệnh của vương gia, hắn ta không được trở lại” Hồng Ảnh nói.
“Nếu vậy, vương gia nhờ ngươi, ta đi điều tra việc này” nói xong, Hữu Ảnh lắc người rời khỏi nơi này.
………………………………
Đông Uyển…
Đông Uyển, nơi ở của thứ phi vương gia. Nơi này, không hoang sơ, nhưng cũng không hoa lệ. Độc vương từ nhỏ đến nay không gần nữ sắc, nếu không có Hoàng thượng ban hôn, không biết hắn còn ở không đến bao giờ. Nay, Hoàng thái hậu đột nhiên ban một trắc phi cho hắn. Vốn Đông Uyển rộng nhất trong phủ, nay chỉ có một thứ phi duy nhất dùng, ai nhìn đều đỏ mắt. Nhất là vị trắc phi này lại chỉ là một tỳ nữ bên cạnh Hoàng thái hậu, điều này càng khiến mọi người đỏ mắt hơn nữa. Nhưng, đáng thương thay, từ khi được vào Độc vương phủ, đã không được hạ nhân coi trọng, vị trắc phi này còn chưa có được vương gia động vào người dù chỉ là một góc áo.
“Trắc phi nương nương, trắc phi nương nương” một giọng nói lanh lảnh vang lên. Một nha hoàn ngũ quan đáng yêu chạy nhanh vào trong phòng của Thúy Nhi, miệng không ngừng hô. Nha hoàn này tên là Minh Nhi, là nha hoàn Hoàng thái hậu chọn ra để đi theo Thúy Nhi. Nhìn tiểu nữ nhân thở không ra hơi, nàng nhíu mày, nói “Tự rót cốc nước uống xong rồi nói”. Giọng nàng mang theo nét khinh miệt rõ ràng làm cho Minh Nhi khẽ hừ một cái. Nếu không phải Hoàng thái hậu cử nàng đi, nàng nào nguyện hầu hạ một nữ nhân thấp kém như thế này. Dù gì nàng không phải con nhà quan, nhưng gia đình nàng cũng là buôn bán được. Chẳng qua nàng hiếu kì trong cung nên mới ghi danh làm nha hoàn thôi. Nếu so ra, thân phận của nàng còn cao quý hơn nữ nhân này gấp ván lần. Nghĩ bản thân đi theo Hoàng thái hậu là ngon á.
“Trắc phi nương nương, vương gia đã trở về, đang ở đại sảnh” sau khi uống một cốc nước, Minh Nhi liền lạnh nhạt nói.
“Cái gì? Vương gia trở lại? Mau mau trang điểm cho ta” Thúy Nhi khi nghe đến người trong lòng trở lại, nàng liền gấp gáp lên. Minh Nhi dù không tình nguyện nhưng vẫn chỉ có thể giúp nàng ta trang điểm. Chịu thôi, ai bảo nàng tự dưng hứng lên, không nghe lời phụ mẫu mà ứng tuyển làm cung nữ. Haizzzz…thật là ngu ngốc mà…
………………………………….
Đại sảnh Độc vương phủ bây giờ đang trong không khí rất là ngột ngạt. Phong quản gia sợ hãi quỳ ở giữa sảnh. Không biết vương phi đi đâu, một tuần liền chưa thấy về. Lão sau mới biết vương phi không có trong phủ, nhưng lão chỉ nghĩ rằng nàng đang ở cùng vương gia. Ai ngờ sáng nay vương gia trở lại, người chưa nói gì mà việc đầu tiên người làm là chạy đến Tây Uyển xa xôi kia. Nhưng nào ngờ, trong Tây Uyển ngoại trừ Lan Nhi Tình Nhi và mấy tỳ nữ thì chẳng thấy bóng dáng của vương phi đâu cả. Khi vương gia biết được vương phi đã không ở trong phủ ba ngày, khuôn mặt của người liền trầm xuống. “Vương gia, lão nô không làm tròn chức trách, xin vương gia xử phạt”.
“Phong quản gia, ông cũng đã lớn tuổi rồi, không nên quỳ như vậy. Người đâu, đỡ Phong quản gia đứng dạy” Minh Nhật nói xong, quay mặt nhìn hai nữ tử đứng cúi đầu kia, lạnh lùng nói “Hai ngươi là người thân cận của Băng Nhi. Nàng đi đâu, sao hai ngươi lại không biết?”. Một tuần trước hắn tỉnh lại, hắn thấy hắn đang ở trong quân doanh. Trong miệng hắn toàn vị máu. Hỏi Hồng Ảnh hắn mới biết Tử Mặc đã tìm được vị thuốc và đã giải hết độc cho hắn. Nghe Hồng Ảnh kể lại, hắn nhớ đến khi hắn phát độc, dường như hắn đã quên mất kí ức của hắn với Băng Nhi. Nhớ đến nét mặt đau thương của nàng lúc đó, tim hắn liền thắt lại. Hắn muốn trở lại Độc vương phủ gặp nàng, nhưng lúc đó cơ thể hắn vẫn còn rất yếu. Dưỡng thể một tuần, hắn liền phi ngựa nhanh chóng trở về. Ai ngờ lúc trở lại, Băng Nhi của hắn không biết đi đâu một tuần liền. Nghe tin này, ngực hắn như có tảng đá nặng đè lên. Liệu nàng có giận hắn vì hắn không nhớ nàng, bỏ hắn đi rồi…
“Mặc dù chúng tôi là người thân cận của tiểu thư, nhưng không phải chuyện gì tiểu thư cũng bảo với hai tỷ muội ta. Nếu vương gia mà lo lắng cho tiểu thư của bọn ta như vậy, vậy thì mấy ngày nay ngài ở đâu? Tại sao có tiểu thư ta rồi lại còn nạp thêm một nữ nhân khác làm thiếp. Theo luật của Phong Thiên quốc, ngài là phạm vào quốc quy” Lan Nhi nghe vậy, không nhịn được nói. Tiểu thư của các nàng mấy ngày nay sống tốt lắm sao? Đột nhiên có một nữ nhân đến tranh giành phu quân với người, đã vậy phu quân của tiểu thư các nàng lại bỏ đi đến quân doanh. Tiểu thư của các nàng, người cảm thấy đau khổ lắm chứ.
“Nạp nữ nhân kia không phải là ý của vương gia, Lan Nhi cô nương đừng trách người” Hồng Ảnh nói.
“Không phải ý của hắn, vậy sao hắn không từ chối?” Lan Nhi lạnh lùng nói.
“Cô nương…” Hồng Ảnh định biện minh cho chủ tử của nàng thì Minh Nhật giơ bàn tay ý bảo nàng ngừng, Hồng Ảnh liền nghe lời, im lặng đứng đó. Nhìn Hồng Ảnh, cuối cùng nhìn tỷ muội Lan Nhi Tình Nhi, Minh Nhật nói
“Bổn vương tự nhận bổn vương không phụ lòng Băng Nhi, tại sao các ngươi hết lần này đến lần khác nói ta phụ nàng?”
“Không phụ tiểu thư của chúng ta? Vậy ngài biết tiểu thư đang mang trong mình cốt nhục của ngài, sao ngài còn đồng ý nạp thiếp? Đã vậy còn tung tin là thái y nói tiểu thư nhiễm hàn. Ngài đã không yêu tiểu thư, vậy ngài đừng có quấy rầy tiểu thư của bọn ta” Tình Nhi lạnh lùng nhìn Minh Nhật nói. Chỉ riêng lúc này, hai tỷ muội Lan Nhi Tình Nhi thật khó làm người phân biệt ai là tỷ, ai là muội. Khuôn mặt giống hệt, sắc thái giống hệt, ngay cả ánh mắt cũng chả khác tý gì.
“Ý của Hoàng thái hậu, một tiện tỳ như ngươi có thể nói sao? Một tiện tỳ như ngươi dám vô lễ với vương gia như vậy sao?” chưa để Minh Nhật lên tiếng, một giọng nói nữ nhân bén nhọn vang lên. Tất cả mọi người trong đại sảnh nhìn nữ nhân đang ung dung bước vào, mỗi người đều có cảm xúc khác nhau. Minh Nhật cảm thấy phiền chán, Lan Nhi Tình Nhi thì căm ghét, Phong quản gia trực tiếp thở dài. Nữ nhân kia, vận một bộ thanh y, tóc vấn theo kiểu quý nhân, mái tóc đen tuyền búi sau đầu, hai hàng tóc mai thả ra, đung đưa theo chân nàng đi. Trên đầu cắm một bộ trang sức. Nàng không phải dung mạo chim sa cá lặn, nhưng lại mang theo nét ôn
nhu. Nhưng, ngữ điệu của nàng lại phá hủy cái ôn nhu đó.
“Ha, một trắc phi chưa qua cửa mà dám lớn lối như thế này. Mà cho dù đã được nạp về rồi, ngươi cũng không có cái quyền mắng hai tỷ muội bọn ta. Ta không phải là người hầu trong phủ, ta là người của tiểu thư. Cả đời này ta chỉ nghe lời duy nhất một người, đó là tiểu thư của ta. Độc vương gia, ha, muốn ta cung kính với hắn như hạ nhân đối với chủ tử, hắn chưa có cái tư cách đó” Lan Nhi hừ hừ nói.
“Tiểu tiện nhân, người đâu, đến vả vào miệng nàng ta cho ta” Thúy Nhi tức giận hướng hạ nhân phía sau ra lệnh. Mấy tỳ nữ ở đằng sau nhìn nhau không biết nên tiến hay lùi. Hai cô nương kia là hai nha hoàn thân cận của vương phi, các nàng không đắc tội nổi. Mà hai nàng dám vô lễ với vương gia nhưng không bị đánh, đủ để biết vương gia dung túng vương phi như thế nào. Các nàng không đắc tội nổi.
Lúc nước sôi lửa bỏng này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên “Là ai muốn đánh người của bổn cung”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT