“Vậy nó là con gì?” Trúc Chi nhíu mày nhìn Tiểu Bạch. Nhìn qua nàng còn tưởng nó là Bạch Hồ. Nhưng nàng cũng chưa thấy mặt con Bạch Hồ nào lại giống mèo như vậy, lại còn chòm lông giữa trán màu đen hình mặt trăng kia nữa. Nàng càng ngày càng tò mò rồi.
“Tiểu Bạch là một linh thú cấp cao.” Băng Băng lạnh nhạt nói, thuận tiện vuốt lông cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch thấy vậy, nhắm mắt nằm vắt ngang trên vai nàng hưởng thụ, miệng thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng “grừm… grừm” đầy thoả mãn.
“Linh thú? Nó? Tiểu Băng Băng, tẩu có đùa không? Nói nó là một linh thú mới sinh còn có thể chấp nhận được.” Trúc Chi khó tin hỏi. Linh thú cấp cao nàng gặp không ít, đã thế còn có một con. Những con linh thú cấp cao nó to gấp mấy lần một người trưởng thành, làm gì có con nào nhỏ như lòng bàn tay như Tiểu Bạch này.
Tiểu Bạch nghe thấy có người coi thường nó, mắt ngọc mở lớn biểu hiện sự giận dữ, bộ lông trắng như tuyết dựng đứng lên. Miệng nó phát ra tiếng gầm gừ đầy tức giận, nhưng Tiểu Bạch đang trong hình dạng đáng yêu thế này, tiếng gầm gừ của nó không doạ được Trúc Chi, ngược lại làm mắt của Trúc Chi sáng lên, không nhịn được hô: “Oaaaaa, Tiểu Bạch thật là đáng yêu.”
Cảm thấy Tiểu Bạch sắp sửa biến lớn, Băng Băng ôm Tiểu Bạch vào lòng, gãi gãi cổ nó. Nàng biết, Tiểu Bạch dù mạnh mẽ đến mấy nhưng ở cạnh nàng nó không khác gì một con tiểu miêu, rất ham chơi ham ngủ. Nhìn sang Trúc Chi, nàng lạnh nhạt nói: “Chi Nhi tin hay không thù tuỳ”. Nói xong nàng nằm lên dây lụa giả vờ ngủ.
Trúc Chi thấy Băng Băng không để ý đến mình nữa thì hậm hực đến bên Hạo Nhiên ngồi xuống. Miệng nàng chu lên đầy bất mãn: “Tiểu Băng Băng đáng ghét, mới nói một câu phật lòng mà đã lạnh nhạt với người ta như vậy rùi, đáng ghét!”
“Tiểu bảo bối của huynh đừng giận nữa, muội mà giận thì huynh đau lòng lắm, nếu muội muốn có chỗ trút giận thì đánh huynh nè!” Thấy muội muội của mình giận dỗi, Hạo Nhiên cố gắng hạ hoả cho Trúc Chi, cầm tay Trúc Chi hướng vào ngực mình đánh. Thấy nhị vương huynh của mình như vậy, Trúc Chi mỉm cười, xoa xoa đầu Hạo Nhiên nói: “Huynh là ngoan nhất.”
Nhìn hình ảnh huynh muội nhà này, trên đầu của bốn người còn lại xuất hiện hắc tuyến. Sao bọn họ cứ cảm thấy Huyết vương kia giống như…một con thú sủng còn chủ nhân là vị công chúa đây. Thật là mất mặt a. Ài, ai bảo có người mắc bệnh cuồng muội muội, đã vậy còn nặng đến mức chuyển biến thành bệnh nan y, vô phương cứu chữa.
Không để ý đến hai huynh muội nọ, Minh Nhật quay sang Tử thần y hỏi: “Tử thần y, Băng Băng thật sự chính là Huyết Tử, tứ sư muội của ngươi?”. Hắn đến bây giờ vẫn không thể tin được, hắn nghĩ là mình đang nằm mơ sao có thể có chuyện đó. Nhưng đáp lại câu hỏi của hắn là những tiếng um…um đầy ai oán của y. Bây giờ hắn mới nhớ là Tử Thần Y bị Băng Băng cho ăn dược, không nói được. Minh Nhật khẽ hắng giọng, lạnh lùng nói: “Không còn sớm, mọi người nghỉ đi, mai sẽ khởi hành sớm”. Vậy là màn đêm đã được yên tĩnh trở lại.
Khi mọi người đã ngủ hết, Băng Băng vốn đang ngủ bỗng mở mắt ra, nhìn về phía một cái cây cổ thụ không xa. Gặp ánh mắt của nàng, hai người đứng ở trên cây cổ thụ chột dạ. Bọn họ là ám vệ xuất sắc nhất, thế mà lại bị một nữ tử phát hiện nơi ẩn nấp. Dù nàng là Huyết Tử đi chăng nữa thì cũng không thể được. Mà bọn họ thấy trong mắt nàng là sự cảnh báo.
Bọn họ biết nàng cảnh báo gì. Nếu đã vậy thì họ đành phải im lặng một thời gian, đợi nàng ta lơ là cảnh giác thì sẽ lén gửi mật thư. Nếu không họ tin chắc mật thư chưa gửi đến chỗ chủ tử thì đã sớm bị tiêu huỷ.
Thấy hai người đang ẩn nấp có vẻ quy thuận, Băng Băng nhắm mắt vào ngủ tiếp. Chặng đường này còn dài, nàng phải hảo hảo nghỉ ngơi để còn có sức.
~~~~~ Ta là dãi ngân hà ngăn cách…không biết ngăn gì giờ~~~~~
Sau cái ngày Băng Băng bị bại lộ, nàng thấy cái tên đại sư huynh ngốc Tử Mặc và Trúc Chi công chúa có vẻ thích bám lấy nàng. Đúng, chính là bám. Nàng đi đâu, y và nàng ta cũng đi theo. May là nàng ngồi xe ngựa cùng Lan Nhi Tình Nhi, không còn chỗ, không thì y và cô công chúa đó cũng lên ngồi cùng mất. Còn những lúc nghỉ chân ở một nơi nào đó, y và Trúc Chi đều bám lấy nàng thật chặt. Ngay cả lúc dừng lại ở một khu rừng có một con suối, nàng muốn tắm, y cùng Trúc Chi cũng đi theo. Nếu không phải một cục băng ngàn năm lúc đó giở chứng thì có khi nàng không dám tắm mất. Biết vậy nàng không cho y ăn tĩnh dược mà cho ăn mê dược cho y ngủ một thời gian thì tốt hơn là bị câm có ba canh giờ. Tên ngốc này bám nàng chỉ là muốn nàng cho y một bông hoa Tuyết Liên. Nhưng một bông Tuyết Liên lấy không phải dễ. Hơn nữa nàng không có mang theo bông Tuyết Liên nào trong người. Tất cả những bông Tuyết Liên của nàng đều được Tiểu Bạch giấu, ngay cả nàng cũng không biết nó giấu ở đâu cả. Còn Trúc Chi công chúa bám nàng với một lí do rất chính đáng là nàng ta muốn được thân hơn với nàng.
Khe núi tử thần
“Đi hết khe núi này, chúng ta sẽ đến núi Tuyết Liên. Cách núi Tuyết Liên nửa ngày đường là một tiểu thôn. Chúng ta có thể nghỉ chân và mua đồ ở đó. Thôn đó cách Trần gia trang một tuần đi xe ngựa đây là con đường nhanh nhất.” Hữu Ảnh báo cáo tình hình với Minh Nhật và những người khác.
Băng Băng ở trong xe ngựa vẫn chum áo choàng kín, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng thực chất nàng đang nghe ngóng xung quanh. Nàng từ núi Tuyết Liên xuống, địa hình quanh đó nàng nắm rất rõ.
Cái khe núi này, thực chất là khe giữa hai ngọn núi lớn tạo thành. Trong đó rất nhiều khí độc, còn có cả những loài vật cực độc đang ẩn náu. Trong đó cũng không thiếu những con tiểu linh thú vì muốn trở nên mạnh mà vào đây săn những loài độc vật này. Dù những con tiểu linh thú đó không mạnh nhưng vì trong cái môi trường đó, bọn chúng đã trở thành những độc linh, có thể độc chết người khác chỉ cần họ chạm vào nó. Vì vậy, khe núi này mới có tên là khe núi tử thần. Nàng và Lan Nhi Tình Nhi đi qua nơi đây không có việc gì là vì nàng có Tiểu Bạch bảo vệ, Lan Nhi Tình Nhi thì có đôi Tuyết xà bảo vệ nên các nàng không sợ đi qua khe núi đó. Những linh thú của các nàng đều rất cường đại nên một chút độc đó không làm gì được các nàng. Nhưng những người kia, bọn họ không có linh thú, không có cái gì để bảo vệ, dù có tên sư huynh ngốc kia nhưng chưa chắc bọn họ có thể an toàn đi ra khỏi khe núi này.
Giật mình với suy nghĩ của chính mình. Nàng…đang lo lắng cho bọn họ. Nhưng…tại sao? Nàng với bọn họ không quen không biết, mà nàng cũng không thân thiết với bọn họ. Tại sao chứ?
“Ngọn núi này rất nguy hiểm, người đi vào được nhưng không thể nào ra, khi vào mọi người nhớ cẩn thận.” Hạo Nhiên nghiêm nghị nói. Dù thường ngày hắn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, không đứng đắn nhưng những lúc nguy hiểm thì hắn lại vô cùng nghiêm chỉnh.
“Trong khe núi này toàn là khí độc với độc vật, linh độc. Người vào đó sẽ bị bọn chúng ăn vì vậy không có ai sống sót. Vì sư phụ của ta thường xuyên đi qua nơi đây nên người đã chế được một loại dược. Nhưng dược này chỉ hiệu quả trong vòng hai canh giờ. Vì vậy nếu chúng ta vào thì nên đi thật nhanh. Khe núi này đi ít nhất là hơn một canh giờ mới ra được”. Tử thần y lấy trong hòm thuốc một lọ dược nhỏ, đổ ra chín viên màu đen óng ánh, đưa cho mỗi người một viên rồi nói. Còn ba viên y đến bên xe ngựa, vén màn che lên nói: “Băng Nhi, muội với Lan Nhi Tình Nhi cũng ăn một viên đi.”
Băng Băng vẫn nhắm mắt không nói gì. Lan Nhi thấy vậy thì nói: “Chúng tôi không bị độc ở khe núi làm hại, cảm ơn thần y đã quan tâm.”
“Không có gì, chỉ là khi vào đó chúng ta phải đi bộ nên ba người chuẩn bị trước đi.” Tử thần y nói xong thì trở lại chỗ mọi người đang tập trung.
“Tiểu thư, chúng ta xuống thôi.” Tình Nhi lên tiếng.
Bây giờ Băng Băng mới mở mắt ra ôm Tiểu Bạch đi xuống xe ngựa. Lan Nhi Tình Nhi cũng cầm theo hành trang theo phía sau.
Thấy nàng đi về phía này, Trúc Chi chạy đến ôm lấy Băng Băng, vỗ ngực cực kì nam nhi nói: “Tiểu Băng Băng, yên tâm đi theo sau muội, muội sẽ bảo vệ tẩu.”
“Công chúa bảo vệ tiểu thư của chúng tôi hay là ngược lại, tiểu thư lại phải bảo vệ ngươi” Lan Nhi nói khích.
“Thì cũng hơn ngươi à nha” Trúc Chi không kém cạnh.
Thấy hai người lại bắt đầu đấu khẩu, Băng Băng lạnh nhạt nói: “Hai ngươi còn cãi nhau, ta cho các ngươi uống tĩnh tam dược.”
Nghe thấy nàng nói, Lan Nhi tức thời im lặng, không hé câu nào. Đùa, tĩnh dược khiến người uống không thể nói ba canh giờ, tĩnh tam dược còn lợi hại hơn, trực tiếp không thể nói chuyện trong ba mươi ngày, tức một tháng không thể nói chuyện. Như vậy nàng sẽ điên mất. Trúc Chi thấy Lan Nhi im lặng thì cũng không dám hó hé thêm câu gì. Đùa, nghe cái tên đã không phải vật tốt gì, tốt nhất im lặng một chút để giữ lấy mạng còn hơn.
Thấy hai người đã thôi không nói nữa, Băng Băng nói: “Vào khe núi chưa chắc các ngươi có thể sống sót mà ra. Tốt nhất các ngươi nên về bảo vệ nghĩa phụ đi.”
Câu nói của nàng không hề làm cho mọi người ở đây cảm thấy ngạc nhiên vì họ đã biết sự hiện diện của hai người kia rồi. Bạch Hổ Chu Tước hiện thân trước mọi người, quỳ trước mặt Băng Băng đồng nhất nói: “Chủ tử muốn huynh đệ bọn ta đi theo vương phi bảo vệ người, bọn ta không thể về, dù nguy hiểm đến mấy bọn ta cũng phải ở lại.”
“Thay vì đi theo ta rồi chết, các ngươi trở về bên nghĩa phụ, bảo vệ người thì càng tốt hơn. Thừa tướng muốn soái ngôi, nghĩa phụ đang rất là nguy hiểm. Các ngươi chỉ cần nói với nghĩa phụ là ta sẽ hảo hảo bảo vệ mình, nghiã phụ không cần lo lắng là được.” Vẫn giữ bộ dạnh lạnh nhạt nhưng ánh mắt của nàng lại bán đứng nàng. Ánh mắt nàng lộ ra vẻ lo lắng nồng đậm. Điều này không phải là giả. Vì Băng Băng mặc áo choàng nên Bạch Hổ Chu Tước không thể nhìn thấy ánh mắt của nang lúc này. Nghe Băng Băng nói, bọn họ khó xử nhìn nhau như để thảo luận.
Rồi giọng nói trong trẻo nhưng không có một chút cảm xúc nào vang lên: “Vậy bọn ta xin cáo biệt vương phi tại đây”. Nói xong bọn họ phi thân biến mất. Tình Nhi thấy vậy lên tiếng “Tiểu thư, người không sợ Hoàng thượng chán ghét người vì chuyện đó sao?”
“Chuyện gì nên đến sẽ đến, sau này, chúng ta sẽ phải lựa chọn…” Băng Băng cười khổ. Biết ngày này sẽ đến, nàng chắc chắn sẽ không đi nước cờ mạo hiểm này để rồi bây giờ lo lắng như thế này.
Không để ý nữa, nàng cất bước vào nhưng có một bàn tay to, ấm áp cách một lớp áo choàng chính xác bắt lấy tay nàng, giữ nàng lại. Băng Băng nhíu mày nhìn chủ nhân của bàn tay đó lạnh nhạt nói nhưng thật ra tim nàng đập rất nhanh: “Độc vương có chuyện gì sao?”
“Đi cạnh ta.” Minh Nhật nói. Hắn không hiểu sao, hắn muốn bảo vệ nàng. Chắc vì nàng là ân nhân cứu mạng hắn nên hắn muốn báo ân. Nhưng tại sao khi cách một lớp vải chạm vào tay nàng, hắn lại cảm thấy tim mình không được bình ổn. Chẳng nhẽ hắn bị bệnh nan y thật rồi sao.
“Vì sao ta phải đi cùng ngươi?” Băng Băng cố gắng bình ổn lại trái tim nhưng lại thất bại, dùng giọng lạnh nhạt để che đi sự bối rối của mình.
“Nàng là nương tử của ta, tánh mạng của nàng nằm trong tay ta” Minh Nhật bá đạo nói.
“Dựa vào đâu, ta lấy ngươi không phải tự nguyện, buông tay ra, ta đi cùng Lan Nhi Tình Nhi” Băng Băng giằng, kéo, giật, gỡ, chiêu gì cũng dùng nhưng cánh tay đó như cọng sắt kìm chặt tay nàng. Thấy nàng không an phận muốn thoát khỏi tay của hắn, một cỗ chua xót dâng lên trong lòng hắn. Hơi dùng sức, nàng không lường trước được hành động này của Minh Nhật liền ngã vào lòng hắn, eo nhỏ bị một cánh tay kìm chặt lấy, một cánh tay khác thì nâng cằm nàng. Ngay lúc này hắn thật sự rất muốn áp đôi môi mình lên cánh môi đỏ mọng của nàng, hắn nghĩ hắn biết cảm giác này là thế nào, đúng vậy, yêu, một thứ tình cảm đã chết từ lâu nay hắn đã gặp lại nàng dù nàng có tình nguyện hay không cũng đã là nương tử được mọi người chứng thực của Độc vương hắn, hắn nhất định sẽ không để mất nàng lần nào nữa. Nghĩ, hắn liền mạnh mẽ hôn lên cánh môi mềm của Băng Băng.
Băng Băng trợn to mắt, mũ của áo choàng bị rơi ra từ lúc nào, lộ rõ khuôn mặt ngạc nhiên xen lẫn thẹn thùng của thiếu nữ lọ ra trước mắt mọi người. Hành động đột ngột của Minh Nhật làm mọi người dường như dừng cả hô hấp.
Còn Băng Băng, khi nàng lấy lại tinh thần, nàng đẩy Minh Nhật ra, che môi. Khuôn mặt nàng bây giờ phải nói là đỏ hơn cả lửa, rất có sức mê hoặc làm cho tim người nào đó càng đập mạnh hơn. “Ngươi…ngươi…lưu manh…” Băng Băng lắp bắp mắng.
“Ta chỉ hôn nương tử của mình.” Minh Nhật khuôn mặt dịu dàng đầy nhu tình nói. Nhìn khuôn mặt bây giờ của hắn, mặt nàng càng đỏ hơn. Nàng lơ đi không thèm nói gì.
(lời của tác giả: tốc độ so với ta lật sách còn nhanh hơn)
Đám người kia đơ toàn tập. Có ai nói cho bọn họ, đây không phải là vương gia mặt lạnh ai cũng sợ được không? Sao khác vậy? Hay đây là người khác? Tử thần y nói nhỏ cùng bốn người còn lại :“Này các ngươi chắc chắn là chỉ có một Độc vương, không có người thứ hai chứ?”
“Bổn công chúa chắc chắn rằng không có hai Độc vương, đó là đại vương huynh đang yêu hắc hắc.” Trúc Chi nháy mắt.
“Yêu? Huynh ấy? Muội muội bảo bối, đại huynh của chúng ta mà biết yêu thì không ở một mình đến bây giờ. Muội phải biết là trong kinh thành nói huynh ấy yêu nam nhân nha.” Hạo Nhiên nói.
“Bọn ta ở bên phục vụ vương gia cũng không có thấy ngài ấy gần nữ nhi nào.” Hồng Ảnh nói.
“Này Hồng Nhi, muội đừng quên muội là nữ nhi.” Hữu Ảnh trêu.
“Ta khác” Hồng Ảnh nói: “Ta suốt ngày cải trang nam nhân nên không được tính.”
Bên Tử thần y là vậy, bên song sinh Lan Nhi Tình Nhi thì khác hoàn toàn. Hai nàng không như những người kia to nhỏ bàn luận mà hai nàng nói hẳn ra.
“Tình Nhi tỷ tỷ, tiểu thư đỏ mặt, chuyện lạ!” Lan Nhi biểu tình ngạc nhiên nói. Ở với tiểu thư cũng đã hơn bốn năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư đỏ mặt.
“Đúng a, mặt tiểu thư thật đỏ” Tình Nhi gật gù nói. Nàng cũng như Lan Nhi, ngạc nhiên không kém. Có khi Độc vương từ cô gia giả thành cô gia thật cũng nên.
“Oaaaaaa…so với bánh bí đỏ của Lưu thẩm càng muốn đỏ hơn a”
“Ân…”
Giọng của hai nàng không lớn cũng không nhỏ. Vì vậy Băng Băng nghe rất rõ hai kẻ muội tung tỷ hứng bên kia. Khuôn mặt nàng càng đỏ hơn. Bối rối lấy mũ choàng lại che đi dung nhan khuynh thành vì xấu hổ mà càng trở nên mê hồn hơn, nàng nhẹ nhàng đằng hắng che đi sự bối rối, giọng nói lạnh nhạt nói: “Lan Nhi Tình Nhi, chúng ta đi. Trước tối phải đi qua nơi đây, khe núi này vào buổi tối rất nguy hiểm.”
“Ân…” Lan Nhi Tình Nhi biết Băng Băng đang bối rối, hai nàng nén cười, đáp một tiếng đi theo sau Băng Băng.
Nhưng Băng Băng chưa đi được hơn một bước thì nàng lại đột ngột bị kéo lại, chiếc mũi cao thẳng bị đập vào một lồng ngực rộng đau khiến nàng nhăn mày. Eo thon lại bọ một bàn tay giữ chặt khiến nàng đỏ mặt hơn. May là có mũ choàng che chứ không thì Lan Nhi Tình Nhi cười chết nàng mất. Bị ôm đột ngột này, nàng có thể hạ dược hắn nhưng sao nàng không làm, đã vậy nàng có cảm giác an toàn khi được hắn ôm chứ. Nàng bị bệnh rồi.
“Vương gia đại nhân, ngài còn điều gì muốn nói thì có thể nói nhưng ngài buông ta ra trước, được không vậy?” Băng Băng cố duy trì giọng nói lạnh nhạt nói.
“Gọi ta là Nhật.” Minh Nhật nói.
“Tại sao ta phải làm theo ngài yêu cầu?” Băng Băng nói.
“Nàng là nương tử ta lấy về vì vậy nàng là của ta. Nàng phải làm theo yêu cầu của ta, gọi ta là Nhật, ta gọi nàng là Băng Nhi.” Minh Nhật bá đạo nói.
“Ta…” Băng Băng á khẩu, chẳng nói nổi với cái logic bá đạo của cái tảng băng này nên nàng trực tiếp im lặng, quay về phía cặp song sinh nọ phóng mắt. Minh Nhật thấy nàng im lặng thì tự cho là nàng đồng ý nên vui vẻ ôm ngang eo của nàng, kéo nàng đi vào khe núi.
Lan Nhi Tình Nhi thì đi theo, qua một mảnh vải cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của Băng Băng phóng đến thì trực tiếp bỏ qua, đầu hai người rất đồng nhất niệm đi niệm lại một câu “Không nhìn thấy, ta không thấy gì cả”.
Nhóm đằng sau thấy màn đặc sắc đã hạ màn thì im lặng đi theo bốn người hướng khe núi đi đến. Vừa nãy họ cũng đã nghe thấy Băng Băng nói, khe núi này đêm xuống thì nguy hiểm tăng lên gấp bội. Vì vậy nên tranh thủ thời gian, bây giờ là buổi chiều, hai canh giờ nữa là đã đến tối.