Trong khi thần Tình yêu đứng trên bao lơn, cố gắng hiểu điều gì đang xảy ra với mình thì tiếng gõ khẽ khàng lên cánh cửa phòng Psyche.

"Psyche?"

"Cha ạ?"

Cánh cửa phòng mở ra và một người đàn ông mảnh khảnh, cao lớn với chòm râu đen đã điểm bạc bước vào.

"Sao con lại có vinh hạnh được cha đến thăm vào đêm khuya thế này ạ?"

Đức vua thở dài. "Cha không ngủ được. Cha sợ rằng cha và mẹ con đã quá hà khắc với con khi chỉ cho phép con ra ngoài mỗi tháng một lần. Tuy nhiên, nếu ngày nào con cũng ra ngoài đi dạo, sắc đẹp của con sẽ làm tê liệt cả vương quốc. Cha muốn xin lỗi con về cách giải quyết vô lý của mình trong một tình huống phức tạp như thế.""Con cám ơn cha. Con xin lỗi vì đã thu hút nhiều sự chú ý đến thế. Sắc đẹp của con là gánh nặng cho tất cả chúng ta. Con ước sao con biết được điều mọi người thấy và cảm nhận khi họ nhìn con. Con chỉ biết có duy nhất nỗi cô đơn kể từ khi các chị kết hôn và rời khỏi đây. Bây giờ cha và mẹ là những người duy nhất con có thể bầu bạn. Những người khác sợ trò chuyện với con, thậm chí không dám hỏi thăm xem con có khỏe không. Cha không hiểu được sắc đẹp ác nghiệt đến mức nào đâu, cha ạ"

Đức vua gật đầu. "Mẹ con và cha đang băn khoăn không biết chúng ta có khiến nữ thần Venus nổi giận khi cho phép con tiếp nhận sự ngưỡng mộ của mọi người hay không."

"Ôi, cha ơi! Chỉ mấy khắc trước con đã cầu nguyện với nữ thần và cầu xin người tha thứ cho con nếu sắc đẹp của con có xúc phạm tới người."

"Con nghĩ sao nếu cha tới đền thờ của thần Apollo để xin thần nói với chúng ta biết về tương lai của con?"

"Đó có phải là giải pháp khôn ngoan nhất không ạ?" Psyche hỏi sau một lúc im lặng. "Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cha đến đền thờ của nữ thần Venus và cầu xin sự tha thứ của người hay sao?"

Trên bao lơn bên ngoài, thần Cupid đang lắc đầu một cách kịch liệt, và có lẽ thần đã xen vào cuộc nói chuyện nếu không nghe thấy đức vua nói: "Nữ thần là hiện thân của cảm xúc mạnh mẽ, và sự giận dữ là một cảm xúc còn mạnh mẽ hơn cả tình yêu. Khi nổi giận, nữ thần còn hung dữ, khắc nghiệt hơn cả chó ba đầu Cerberus, kẻ canh gác đường xuống địa ngục ấy chứ. Nhưng thần Apollo không bị cảm xúc chế ngự. Và thần không thể nói dối"

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu thần tiết lộ rằng số phận của con là một điều gì đó mà con không thể chịu đựng được?"

Đức vua giang tay ôm con gái thật chặt. "Dù gì đi nữa, biết được sự thật không phải vẫn tốt hơn sao?"

Psyche gục đầu lên ngực vua cha "Con cũng cho là vậy", nàng thì thầm "Nhưng điều đó không làm cho con thấy bớt lo sợ hơn"

Dù nàng nói rất khẽ nhưng thần Cupid vẫn nghe rõ từng lời. Đôi tai chàng có khả năng hòa hợp một cách sâu sắc đối với những lời của trái tim, còn trái tim Psyche thì đang quá đau buồn đến nỗi chàng nghĩ rằng chàng có thể nghe thấy cả những giọt nước mắt của nó. Thần tình yêu muốn mang những nỗi buồn rời khỏi nàng và bảo vệ nàng trước bất cứ ai hay bất cứ điều gì có thể khiến nàng đau khổ. Nhưng mẫu thân chàng sẽ nói gì đây? Nữ thần sẽ...sẽ...Chàng không muốn tưởng tượng đến điều mà nữ thần sẽ làm với mình hay với Psyche. Nhưng nếu Venus không biết gì cả thì sao? Khi nữ thần phát hiện ra, rốt cuộc người sẽ thế nào, rồi sau đó người sẽ làm gì? Nữ thần có lẽ sẽ tức giận trong chốc lát, nhưng chuyện ấy sẽ không kéo dài. Mẫu thân luôn mong chàng được hạnh phúc, vui vẻ, và nếu Psyche là người làm cho chàng hạnh phúc thì nữ thần Venus sẽ vui lòng thôi.

Trong phòng của Psyche, đức vua và công chúa đã nói lời chúc ngủ ngon. Psyche thổi tắt nến và lên giường ngủ.

Cupid vẫn còn ở bao lơn, không thể rời đi. Chàng chưa bao giờ quan tâm tới bất cứ ai, nhưng giờ chàng lại quan tâm tới những gì xảy đến với người con gái đang nằm bên trong căn phòng kia. Mãi cho tới khi Mặt Trời bắt đầu xua tan đêm đen về đường chân trời phía tây, thần Cupid mới miễn cưỡng rời khỏi nàng Psyche xinh đẹp đang say ngủ.

Trong lúc chậm rãi bay về Olympus, vị thần điển trai vừa hoan hỉ vừa bối rối, vừa phấn khích vừa lo lắng, vừa sợ hãi vừa tức giận. Chưa bao giờ có quá nhiều cảm xúc quấn lấy chàng đến thế. Chàng, vị thần có quyền năng điều khiển cuộc sống của những kẻ phàm tục và thần linh, lại đánh mất khả năng điều khiển cuộc đời của chính mình. Làm sao có thể như thế chứ? Làm thế nào mà việc nghe thấy một giọng nói, nhìn thầy một gương mặt lại có thể biến đổi hoàn toàn cuộc sống của chàng như vậy? Tất cả ý nghĩ giờ đây đặt cả nơi một người con gái mà chàng chưa từng nói chuyện cùng. Điều đó thật kỳ quặc! Tuy nhiên, điều đó cũng đúng đắn và có thật như những bài hát của những chú chim đang đón chào ngày mới.

Tôi biết điều đó là sự thật và bạn cũng thế. Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi ngã vào lưới tình. Đó là vào năm thứ hai đại học. Nhưng đợi đã nào! Các bạn có nghe tôi nói gì không? Tôi đã ngã vào lưới tình.Chúng ta ngã nhào xuống, ngã khỏi một cái thang, sa vào một việc gì đó, nhưng tại sao chúng ta lại ngã vào lưới tình nhỉ? Và do đâu mà chúng ta ngã vào lưới tình chứ? Khi chúng ta sử dụng động từ này, có phải chúng ta đang cố gắng miêu tả trạng thái tự nhiên, tình cờ của sự trải nghiệm không?

Cái ngày mà tôi rơi vào lưới tình lần đầu tiên, tôi không hề có ý nghĩ rằng: "Hôm nay mình sẽ biết yêu". Tình yêu không phải là chủ ý. Dự định ngày hôm ấy của tôi là đi tới thư viện trường và kiếm một cuốn sách. Khi đang kiểm tra sổ danh mục xem thư viện này có quyển sách mà tôi cần hay không, tôi bỗng cảm thấy một sự hiện diện và ngước lên nhìn quanh, và tôi thấy nàng! Chỉ thế thôi. Tôi thấy nàng và linh hồn tôi như bay ra khỏi cơ thể để lao tới bên nàng với sự chắc chắn và dứt khoát như việc đêm chuyển sang ngày vậy. Nàng chưa nhìn thấy tôi, nhưng cuộc đời tôi giờ đây đã tìm thấy cái ý nghĩa mà nó vẫn thiếu trước khi tôi nhìn lên và trông thấy nàng. Tất cả những khoảnh khắc trước đó dường như chỉ là một giấc mộng. Lúc này, lần đầu tiên trong suốt mười chín năm đầu của cuộc đời mình, tôi mới thấy mình đang sống. (Và Sylvia đã yêu tôi. Liệu nàng yêu tôi ngay khoảnh khắc nàng cảm thấy ánh mắt tôi đang nhìn nàng mà ngước lên nhìn về phía tôi, hay từ những ngày, những tuần sau đó tôi không tài nào biết được. Chuyện đó chẳng quan trọng. Điều quan trọng duy nhất là chúng tôi đã nắm giữ linh hồn nhau trong gần ba năm trời, nhưng nàng muốn kết hôn còn tôi thì không. Tôi vẫn còn có nhiều lần ngã vào lưới tình khác nữa.)

Cũng như tôi và bạn, thần Cupid chấp nhận sự thật rằng, chẳng có gì là vô lý hay viển vông khi yêu một người mà chàng chưa bao giờ nói chuyện cùng- mà mới chỉ lắng nghe giọng nói của người ấy, ngắm nhìn khuôn mặt của người ấy trong vòng...bao lâu nhỉ? Năm phút chăng? Hay mười phút? Chắc chắn là không lâu hơn thế. Nhưng chỉ cần như vậy thôi, chàng đã cảm thấy mình có khả năng nâng những ngọn núi, đánh bóng các vì sao và nắm giữ cả mặt trời trong đôi tay mình.

Trong tích tắc nữa thôi, tôi sẽ đưa ra một triết lý vì đây là một cuốn tiểu thuyết triết lý. Trong tình yêu, và có lẽ chỉ trong tình yêu mà thôi, những giới hạn của bản thân tự tan ra và chúng ta hợp nhất không chỉ với người chúng ta yêu thương mà còn với chính điều kỳ diệu đó nữa. Trong tình yêu, dù là tình yêu với một ai đó, hay với âm nhạc, nghệ thuật, hoặc bất cứ thứ gì, chúng ta đều thuộc về một người hay điều gì đó và sẽ không còn cô đơn nữa.

Cupid không hề biết rằng mình cô độc và trơ trọi. Nhưng giờ đây, khi chàng đã hòa nỗi cô đơn của mình với nỗi cô đơn của người khác, cho dù nàng không biết điều đó, chàng đã thuộc về nàng như nụ cười trên môi nàng là của nàng vậy.

Trong niềm vui sướng và lòng biết ơn, Cupid cười vang. Tiếng cười của chàng vang rền từ đầu này tới tận đầu kia của bầu trời lúc rạng đông, và khiến cho những con người nơi trần gian bất giác mỉm cười trong giấc ngủ say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play