Ngày xửa ngày xưa, khi Thời Gian vẫn còn đang lên dây cót cho chiếc đồng hồ của mình, còn Mặt Trời thì đang cố tìm hiểu xem đâu là hướng đông, đâu là hướng tây, có một vị quốc vương và bà hoàng hậu nọ. Tôi không biết vị vua và bà hoàng hậu này ở vương quốc nào. Câu chuyện không nhắc đến điều đó. Đôi khi, các câu chuyện không hiểu rằng những điều chẳng mấy quan trọng với chúng ta thì lại rất quan trọng với chúng ta.
Chắc là có người vẫn kể câu chuyện đặc biệt này mà không cần đến cái tên cho vương quốc nơi ông vua và bà hoàng hậu ngự trị vì.. Thần Jupiter (thần Zeus tối cao trong thần thoại Hy Lạp) ban phước lành chọ. Tôi nghĩ mình không phải là người kể chuyển giỏi đến thế, bởi vì tôi cần có một cái tên cho quốc vương đó. Tôi đã đặt câu chuyện xem liệu có phiền không nếu tôi đặt cho nơi đó một cái tên. Dường như việc này chẳng có hại gì cả, vì thế tôi sẽ gọi nó là Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại.
Câu chuyện cũng không có tên cho ông vua và bà hoàng hậu nọ. Tôi biết họ có tên, nhưng không ai nói với họ rằng , "Có chuyện gì thế, Chuck?" hay "Xem này, Liz", nếu Chuck và Liz là tên của họ. Lần này tôi đồng ý với câu chuyện. Nếu không có ai dùng đến tên của họ, thì không cần có những cái tên ấy trong câu chuyện này . Khi đức vua và bà hoàng hậu gọi nhau, có lẽ họ sẽ giống như bất kỳ cặp vợ chồng nào khác, đức vua sẽ gọi vợ là "Cưng ơi" và "Em yêu", còn hoàng hậu sẽ gọi chồng là "Cặp môi tuyệt vời" hay cái tên nào khác đại loại thế mà chúng ta không cần truy đến cùng làm gì.
Đức vua và bà hoàng hậu có ba người con gái. Tôi biết bạn đang nghĩ gì: những cô con gái này cũng chẳng có tên. Điều đó đúng một phần. Hai trong số ba cô gái hoàn toàn không có tên. Tôi vẫn chưa đi sâu vào câu chuyện, vậy mà ta đã có tới bốn người khiến cho Cơ quan Thuế vụ Quốc gia không thể gửi thư tới cho họ được rồi.
Thế thì, các cô gái cần phải có tên. Câu chuyện này gọi họ là "cô chị" và "cô em". Với tôi như thế là chưa đủ. Hai người chị này nhất định phải có tên. Tôi đang cân nhắc về việc tổ chức cho một cuộc bỏ phiếu để chọn tên cho họ, nhưng e rằng câu chuyện này sẽ phát chán vì phải chờ đợi việc kiểm đếm các lá phiếu mất thôi, nó sẽ bắt xe buýt để đến voivứ một người khác và nguười này sẽ không kể chuyện như cách mà nó đáng được kể, như tôi sắp kể câu chuyện như ccách mà nó đáng được kể, như tôi sắp kể đây. Thé nên tôi sẽ tự đặt tên cho họ vậy. Tôi sẽ gọi một cô là Thomasina, theo tên một co bạn gái mà tôi đã chét mê chết mệt hồi học trung học, nhưng cô ấy lại chẳng mê tôi (bây giờ tôi cá là cô ta đang rất hối tiếc), còn cô kia tôi sẽ gọi là Calla. Tôi không biết liệu trên đời có cái tên nào như thế không, chỉ là nó có vẻ hợp với câu chuyện này.
Thomasia và Calla là hai cô gái lớn và họ rất xinh đẹp. Cả hai đều có mái tóc dài màu vàng nhạt trải xuống tận thắt lưng. Sáng nào họ cũng dậy sớm, ngòi trên chiếc ghế ngoài bao lớn phòng mình, và hai người hầu gái sẽ chải ánh nắng sớm vào mái tóc của họ. Họ sẽ là những người phụ nữ đẹp nhất thế gian nếu không có một người khác-cô em gái của họ.
Tên nàng là Psyche, phát âm giống sigh-key, có nghĩa là "tâm hồn". Nó cũng có nghĩa là "con bướm". Có lẽ một linh hồn trông như thế - mong manh, đầy màu sắc và đẹp đẽ gióng như một con bướm, và có lẽ Pysche dẹp như thế bởi vì người ta có thể thấy tâm hồn nàng hiện rõ trên gương mặt nàng.
Tôi dã cố gắng miêu tả vẻ đẹp của nàng qua ngòi bút, nhưng những con chữ cứ trở nên lộn xộn khi cố sắp xếp bản thân chúng thành những ngôn từ miêu tả một người mà không có từ nào tả được, và cuối cùng chúng dành ngập chìm trong cơn lũ nước mắt vì tuyệt vọng. Tôi ghét phải cố tạo ngôn từ bằng những con chữ ấy vài sau khi đã khóc lóc ỉ ôi, chúng sẽ trở quá ướt át, không thể ở trên trang giấy được nữa. Vậy mà sau câu chuyện này, khi những con chữ đã khô rồi, tôi sẽ thử sắp xếp chúng thành những ngôn từ một lần nữa để các bạn có thể hiểu được dung mạo nàng Psyche trông ra sao. Còn bây giờ, các bạn chỉ cần tin tôi khi tôi nói rằng là người con gái đẹp nhất thế gian này.
Mọi người trong vương quốc nói rằng Psyche phải là một nữ thần bởi vì nàng còn đẹp hơn cả Venus, nữ thần Tình ái, người cho đến nay vẫn là người phụ nữ đẹp nhất của Tạo hóa.
Tiếng tăm về sắc đẹp của Psyche lan khắp thế gian. Chẳng bao lâu, người người từ khắp nơi đổ về đây để được ngắm nhìn Pysche - Rome, Rumania; Lagos, Latvia; Moscow, Mississippi; vịnh Xanh, Ghana; Paris, Ba Lan; Zurich, Zimbabwe.
Hằng ngày, vào lúc bóng người náu mình dưới những bàn chân để trốn ánh mặt trời, những cánh cổng gỗ lớn của hoàng cung được mở rộng, và Psyche ra ngoài đi dạo như thường lệ. Đàn ông, đàn bà, trẻ con và vạn vật đều ngừng việc đang làm để ngắm nhìn nàng. Chim bay ngang qua, thấy Pssyche, quên không vỗ cánh mà rơi xuống đất. Những chú kiến dang tha mảnh vụn thức ăn mà đối với chúng nó to như nước Trung Hoa, cũng không thể nhìn thấy gì khác ở pssyche ngoại trừ một phần mười sáu inch chiếc móng chân cái của nàng, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến chúng thất thần trước vẻ đẹp của nàng để rồi dánh rơi cả miếng mồi và chỉ biét nhìn nàng chăm chăm.
Psyche dạo bước dọc theo con đường dãn từ cung điện tới rìa của ngôi làng lớn nhất, không quá xa, sau đó nàng lại quay trở về cung điện và cánh cổng lớn của hoàng cung sẽ đóng lại sau lưng nàng. Nhưng trong khoảng thời gian còn lại trong ngày, cả vương quốc sẽ chẳng làm được việc gì bởi vì mọi người, mọi vật đều ngẩn ngơ nghĩ đến Psyche. Bò không cho sữa, cừu không chịu mọc lông, con gà quên ấp trứng, người bán thịt không giết gia súc, bánh mì và bánh ngọt của bác thợ thì cháy cả trong lò; còn thợ làm nến mụ đến nỗi không thể nhúc nổi sợi bấc vào trong mỡ nến.
Thế thì, điều này chẳng tốt cho nền kinh tế rồi. Kinh té bắt đầu trì trệ, rồi khủng hoảng và cuối cùng rơi vào bế tắc.
Đức vua phải làm gì đó, nếu không nền kinh tế sẽ sụp đổ hoàn toàn. Ngài trăn trở về chuyện này và quyết định rằng, nếu mỗi tháng Psyche chỉ được dạo chơi vào một buổi chiều thì nên kinh tế nước nhà sẽ ổn.
"Con không tán thành việc phụ vương quyêt định con được làm gì và khi nào được làm", Psyche nói với cha.
"Nền kinh té của quốc gia này quan trọng hơn niềm vui của riêng con con đấy", đức vua đáp lại.
Điều đó dã cho bạn thấy ông là một vị vua như thế nào rồi! Ai lại cho rằng nền kinh tế của quốc gia quan trọng hơn cả niềm vui của một người được chứ? Nhưng ông ta là vua mà, và ông ta nói thế nào thì nó phải thế ấy thôi.
Ông ta hẳn đã ngủ gật trong lớp học làm vua khi thầy giáo giảng về quy luật cung cầu. Khi cung của một thứ bị giảm đi trong khi cầu của nó vãn tăng, nó sẽ trở nên đắt giá hơn. Đức vua sẽ phải trả một cái giá rất đắt, bởi vì nhu cầu được nhìn ngắm Psyche sắp bị phá hủy cả quốc vương này.
Chim chóc và côn trùng mang chiếu chỉ của đức vua tới tận cùng bốn phương, một tuần sau, lời của đức vua đã lan đến những nơi cách xa cả vạn dặm đường. Người người và vạn vật rơi vào trạng thái hoang mang, lo lắng vì không còn biết ngày nào, giờ nào nàng Psyche mới đi dạo. Chỉ có một cách để ai cũng có thể chắc chắn được nhìn thấy nàng mà thôi. Cư dân của các quốc vương bắt đầu "gọi báo ốm" để nghỉ việc. Toi biét ngày ấy họ chưa có điện thoại. khi tôi nói họ "gọi báo", ý tôi là họ thò đầu ra ngoài của nhà họ mà hét lên" Tôi bị" cúm răng nanh" nên không thể đi làm được !". Thé rồi họ chuyển đến Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại để bất cức khi nào nàng Psyche đi dạo, họ đều có thể ngắm nhìn nàng.
Chẳng bao lâu sa, khắp vương quốc tràn ngập đủ mọi loại người không nói thứ ngôn ngữ này, không biết tập quán và hơn thé, chẳng quan tâm đến quốc gia này. Tất cả những gì họ muốn chỉ là được ngắm nàng Psyche mà thôi. Việc có quá nhiều người đến vương quốc này để gây một sức ép lớn lên cơ sở hạ tầng, có nghĩa là ở đây chẳng có đủ phòng tắm và giấy vệ sinh cho tất cả mọi người. Đức vua vội vàng giải quyết vấn đề đó, mặc dù câu chuyện không nói rõ bằng cách nào. Nhưng tôi có thể nói với bạn điều này: chỉ trong một thời gian ngắn, Shondie - thợ làm xẻng và Tyrone thợ làm giấy vệ sinh đã trở thành những người rất giàu có.
Nhưng ngay cả vấn đề sinh hoạt được khác phục, đức vua và hoàng hậu vẫn còn chuyện để lo lắng. Đó chính là Psyche.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT