Vào trong nhà Bernadetta, mọi thứ khác hẳn với cảnh vật bên ngoài. Từ một lâu đài cũ kĩ, bị ma ám, suốt ngày hét lên "phù thủy sống ở đây đấy!" trở thành một kiến trúc sang trọng, tinh vi, cùng với một giọng nói đầy tao nhã "một phù thủy giàu sang sống ở đây."
Tôi ngồi lên ghế và James cũng ngồi theo. Liếc nhìn sang, tôi thoáng nhìn thấy sự bồn chồn trên mặt anh ta. "Anh ổn chứ?" Tôi hỏi.
Giật mình, James ngước lên nhìn tôi. "Hở? Ờ... Cái gì cơ?" Tôi cau mày lại trước phản ứng ấy. James thở dài. "Ôi đừng lo lắng. Chỉ là tôi buồn đi vệ sinh thôi."
Nhìn James lần nữa rồi tôi lại chăm chú vào cái TV to đùng trước mặt. "Nếu tôi nhớ không lầm thì phòng tắm ở gần phòng bếp ấy. Tới đó đi rồi anh-"
"Nhóc sẽ bị lạc trong mê cung mãi mãi và không còn bao giờ có thấy ánh sáng một lần nữa." Bernadette vào phòng khách với một khay bánh mỳ trên tay.
James trừng tôi.
Tôi chặc lưỡi, khoanh tay nhìn bà già. "Tôi suýt lừa được James rồi mà."
Bernadette trợn mắt lên, lơ đễnh nói. "Ta nhớ không nhầm thì nhóc chính là kẻ đầu tiên bị dính bẫy nhỉ."
Có tiếng khúc khích bên cạnh tôi. "Em đã bị giam ở đó bao lâu?" James hỏi, giọng nói hiện rõ vẻ thích thú.
"3 tuần."
Rồi cả hai người này cười lên nắc nẻ.
Tôi nghiến răng kèn kẹt còn bàn tay thì nắm chặt thành nắm đấm.
"Ôi trời ơi, ta đã-" bà ta cười "quên mất là nhóc đã-" và lại cười lần nữa. "-ở đó."
Tỏ vẻ khó chịu, tôi phồng má lên. "Tôi đã phải giết hàng trăm con quỷ thì bà mới chú ý tới." Nhớ lại khi đó đã phải tắm trong máu, tôi nhăn mũi lại.
"Nhóc đã ăn uống thế nào vậy?"
"Uống nước tiểu (piss) và ăn shit," Tôi đùa, nhưng đến khi nhìn James đang mở to mắt. "Này đừng nói anh tin thật chứ-"
"Ối giời ơi! Ý anh là- wow. Điều đó chắc đã làm em rất là buồn (pissed off). Ý anh là ôi, đó chắc là một tình huống rất bẩn thỉu(shitty). Như kiểu-"
"Trò đùa và cách chơi chữ ngớ ngẩn của anh đã quá đủ rồi đấy!" Tôi gằn giọng, trừng mắt nhìn James.
James giơ tay lên đầu hàng. "Thôi thôi có người sắp đi tiểu rồi đây này."
"Tôi thề James ạ, tôi sẽ cắt cái *** của anh và nhét nó vào trong họng nếu anh không im-"
"Thật ra thì, anh biết mình là một tên ngốc nhưng mà- Au!" James co rúm mặt lại vì đau đớn, xoa xoa cái vai bị tôi đấm vào. "Đâu cần phải thế." Tôi trừng mắt lên. "Mà ai đã lừa em vào đó vậy?" James lơ đễnh hỏi.
Kí ức về một cậu bé hiện lên tràn ngập tâm trí tôi.
"Một người bạn khi còn bé," Tôi nhìn xuống gối, gần như là thì thầm.
Lần này đến lượt tôi bồn chồn trên ghế của mình. James nhận ra và khúc khích, "Giờ thì đến lượt nhóc buồn đi vệ sinh rồi hả?"
Tôi mặc kệ và nhìn chăm chú vào thứ mà Bernadette mang vào trong phòng.
Bên dưới khay bánh là khay thuốc độc, toàn bộ đều có hình dạng, kích cỡ và màu sắc khác nhau.
"Bà cho bọn tôi lấy chúng hả?" James nhìn cái khay đầy nghi ngờ. "Ý tôi là đống thuốc thì ổn nhưng cái khay bánh thì... thật đáng ngờ." Anh ta nhìn vào mắt Bernadette, vẻ mặt kinh hãi khi anh ta cầm lấy một chiếc bánh rồi nuốt gọn. "Đây-là nho khô sao?"
Tôi thở hổn hển và để cái bánh vào chỗ cũ. "Bà để bọn tôi ăn cái... cái này á! Chúa ơi! Nó đã vào trong miệng tôi cả vài inch!"
Cả hai chúng tôi đều nhìn Bernadette với vẻ kinh hãi.
Bà già thở dài, lông mày nhăn lại và lẩm bẩm một ngoại ngữ nào đó mà tôi nghĩ chắc nó có nghĩa là "lũ nhóc con" rồi tới ngồi cạnh chúng tôi.
"Mà nhắc lại xem hai đứa nhóc lũ bây tới đây làm gì ấy nhỉ?"
"Bà đã biết về những con sói đỏ chưa? Thứ này biến họ thành như vậy. Ừm, bọn tôi nghĩ vậy." Tôi đặt chiếc bình thuốc độc đỏ lên giữa bàn cà phê, và bà phù thủy cầm nó lên và bắt đầu xem xét.
"Hàng chất lượng cao đấy," bà ta ngạc nhiên nói. Rồi lắc lắc cái bình, và nhíu lông mày lại vì tò mò. "Quá cao..." Bernadette ngừng lại.
"Thế tóm lại nó là cái gì?" Tôi hỏi. Tôi nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối.
Hình như bà già đã nhận ra nó. Đôi mắt nhìn tôi lấp lóe rồi lắc cái bình lần nữa. "Nó là..." Bernadette thốt lên, lắc mạnh cái đầu. "Không thể nào. Tôi nhớ là cô ta đã... Tôi biết cô ta... Không."
James và tôi nhìn nhau khó hiểu. "Cái gì không thể? Mà bà nhớ ai?" Anh ta thúc.
Bernadette đặt chiếc bình lại chỗ rồi đứng dậy. Đôi chân khá là run rẩy khi bước ra khỏi phòng.
Tôi có linh cảm xấu. Đôi chân tôi cũng bắt đầu run lên trong khi đợi bà già quay lại. James thì ở đó cẩn thận bỏ nho khô ra khỏi chiếc bánh như một đứa trẻ.
Chúng tôi đợi cả tiếng mà chẳng thấy Bernadette có dấu hiệu quay lại.
Thường thì bà già luôn muốn giai quyết mọi việc thật nhanh. Lúc nào cũng vậy, buổi gặp mặt giữa chúng tôi lúc nào cũng chỉ kéo dài gần một tiếng để giải quyết tất cả, rồi bà ta sẽ đá tôi khỏi nhà. Thế mà lần này... Điều này chắc chắn không bình thường.
"Em nghĩ là bà ấy đi đâu?" James đứng dậy, cuối cùng cũng bỏ hết nho khô ra khay.
"Sẽ không xa đâu. Bà ấy chắc chắn chỉ ở trong nhà thôi."
Tôi đã đề cập việc bà ta bị mắc kẹt trong chính ngôi nhà mình chưa chỉ? Hình như là chưa, phải không? Ừm có một lớp chắn ngăn bà ta với thế giới bên ngoài và bà ta chỉ có thể đi ra khỏi nhà được vài mét. Nó vô cùng mạnh. Một phép thuật mà đến Bernadette, phù thủy mạnh nhất trong giới thợ săn, cũng không thể phá vỡ.
Bà ta là một mụ phù thủy đã 1000 tuổi nên chẳng ai biết là bà ta đã ở đây bao lâu rồi. Thứ duy nhất kết nối Bernadette với thế giới là chiếc TV, Internet và những người đến thăm bà ta.
"Chúng ta có nên đi tìm bà ta không? "
"Và cuối cùng là chúng ta sẽ lạc trong nhà mụ phụ thủy này." Tôi nhìn quanh, mọi thứ cũng không đến nỗi cũ kĩ lạc hậu.
Tôi xem giờ rồi chộp lấy cái điểu khiển và bật TV lên.
"Đã rõ thưa thuyền trưởng"
Tôi nhẹ nhõm thở phào. "Vừa kịp lúc. "
"Tôi phải thư giãn một tí." James thì thầm và đứng dậy, giật lấy chiếc điểu khiển trên tay tôi và bấm nút.
Một tiếng bíp vang lên và TV đã sang kênh khác. Tôi rên rỉ và lập tức cố hết sức để giành lại cái điểu khiển, trong khi giọng ông dẫn chương trình thời sự vang lên.
"...tại địa điểm cắm trại. Đáng tiếc thay, không có bất cứ nhân chứng nào trong vụ thảm sát những học sinh tội nghiệp đó. " Máy quay chuyển hướng về phía hiện trường, dây vàng được chăng khắp nơi, và có cả đống người đang điều tra. "Hiện tại, vụ án đã được báo cho FBI. Nghi phạm và vũ khí gây án đến giờ vẫn là một bí ẩn. Nhà cầm quyền đã khuyến cáo mọi người nên ở trong nhà, đặc biệt là buổi tối. Và nếu không, tôi xin nhắc lại lần nữa, đừng ra ngoài một mình."
"Em có nghĩ FBI biết về những điều siêu tự nhiên xảy ra trên thế giới không?" James hỏi, mắt vẫn chăm chăm vào màn hình.
Tôi lắc đầu. "Không đâu. Chính phủ thậm chí không biết về những tồn tại này. Họ sẽ làm việc với người bình thường còn thợ săn chúng ta sẽ làm việc với dị nhân. Luôn là như vậy."
James nhìn tôi như một kẻ ngớ ngẩn rồi lại nhìn về TV, lúc đó tôi đã chuyển về kênh chiếu Spongebob (hoạt hình Anh Hùng Bọt Biển) vừa nãy.
Nhưng tôi đang mải suy nghĩ nên chẳng có tâm trí đâu để xem phim nữa, chuyện này rất hiếm khi xảy ra. Và rồi chúng thật bất ngờ khi Bernadette đột nhiên xuất hiện, chắn trước TV.
"Bà làm tôi bực mình thật đấy." Tôi cằn nhằn, tắt TV đi.
Bà ta lại ngồi cạnh chúng tôi lần nữa và tôi phải nhíu mày trước bộ dạng của bà ta. Đầu tóc rối tung, lớp trang điểm thì đã bị tẩy đi còn quần áo thì luộm thuộm.
"Chuyện gì xảy ra với bà vậy? Nhìn bà như thể vừa mới đánh một trận căng thẳng ấy." Tôi nhướn lông mày lên, nói. "Với một con gorilla." Tôi nhanh nhảu nói thêm, và cười khúc khích.
Chúa phù hộ Harambe (1 con gorilla).
Bà ta quắc mắt nhìn tôi, có vẻ bực mình vì những gì tôi vừa nói, và tôi cũng cười trả lễ lại.
Chỉ với một cái bật ngón tay, Bernadette lại trở nên gọn gàng và lộng lẫy như vừa nãy. Chúa ơi, nếu có phép thuật như vậy tôi sẽ chẳng bao giờ lo về vụ tóc rối nữa và có khi, chỉ là có khi thôi, tôi sẽ không còn lúc nào nhìn cũng cọc cằn nữa.
"Ta phải làm một vài chuyện. Kí ức về chuyện hàng trăm năm trước thật khó để nhớ lại nếu không nhờ có sự giúp đỡ của phép thuật." Rồi khuôn mặt Bernadette trở nên nghiêm túc, và bình thuốc đỏ chúng tôi đưa cho lại xuất hiện trên bàn tay bà ta. "Phù thủy tạo ra thứ thuốc này cũng chính là kẻ đã nhốt ta trong lâu đài này hàng thế kỉ."
Nét mặt Bernadette tối sầm lại, đôi mắt trở nên tối đen, bà ta rít từ tiếp theo lên như thể nó là nọc độc với cái lưỡi của mình:
"Cô em song sinh của ta..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT