Có nhớ buổi dã ngoại, chúng tôi có tìm thấy một túp lều nhỏ và tôi đã bí mật đi vào đó chứ? Rồi thì tôi đã phát hiện ra một tầng hầm bí mật... Ừm, và tôi đã để ở đó một cái camera tí hon.
Tôi và James đã xem nó rất chăm chú ở chế độ timelapse. Sau vài phút, chúng tôi vẫn chẳng thấy có gì lạ. Thực sự cả hai giống như hai đứa ngốc, mặt nghiêm trọng nhìn chăm chăm vào một bức ảnh. Nó chẳng khác nào một bức ảnh đâu, bạn biết đấy, mọi thứ cứ đứng yên vậy.
Đến tận 5 phút sau, cánh cửa tầng hầm mới được mở ra. Bàn tay cầm chiếc cốc cà phê nắm chặt lại. Và đúng như dự đoán, Declan xuất hiện trên màn hình.
Declan, người được gọi là "có thể tin được" trong nhóm của Kent. Tôi bắt đầu tự hỏi bọn họ đã gặp nhau ra sao.
Trong đoạn video, hắn mang theo một thùng đựng những lọ thuốc độc cùng màu.
James dừng video lại còn tôi thì cầm lọ thuốc trên bàn lên, cái mà Kent đã tìm thấy trong lều của Declan. Quan sát nó một lúc, tôi nói. "Chúng ta phải đến nhà Bernadette, ngay bây giờ," Vừa nói tôi vừa chạy lên cầu thang để chuẩn bị.
"Bây giờ ư?" James ngạc nhiên hỏi. "Chẳng lẽ em không định tham dự tang lễ sao?"
Tôi đứng lại và nhìn anh ta. "Sau khi Xavier và những người khác phát hiện ra chúng ta là thợ săn, anh đoán chúng ta còn có thể lộ diện được sao? James, anh không nghĩ mọi người sẽ chào đón chúng ta chứ?" Tôi cười, tự giễu, rồi trợn mắt lên. "Chúa ơi, tôi cược là họ sẽ vô cùng đấy ghét chúng ta."
"Em chắc chứ?" James đứng dậy, uống nốt cốc cà phê và đóng cái lap top lại. ""Vì tôi không hề nhớ là đã có ai đó căm ghét nhìn chúng ta khi chúng ta rời đi."
"Đó là bởi vì họ còn chưa biết chúng ta đã làm chuyện gì ở đó."
"Kent ở đó. Và Xavier cũng thế." Anh ta khoanh tay lại, nét cười thoáng qua trên mặt trong khi cái đầu nghiêng qua một bên. "Xavier không có biểu hiện gì là ghét chúng ta cả đâu. Thế cho nên, cái gì mà "mọi thứ chỉ là một màn kịch" chứ, nói thế thật là tàn nhẫn."
Đôi má đỏ ửng lên, tôi trừng mắt nhìn James. "Anh đã nghe trộm rồi hả?" Tôi gần như hét lên.
Anh ta duỗi tay ra, che bàn tay trước mặt tôi để tôi đứng nguyên tại chỗ. James tỏ ra vô hối hận. "Ấy, ấy. Chỉ là tình cờ thôi mà? Tôi đã không đi tè cả một đêm, và tôi cũng không thể chịu thêm được nữa, nên tôi đến khu vực đó để giải quyết và tình cờ nghe thấy, được chưa? Với lại, em cũng không thể trách tôi vì đã có một đôi tai!"
Tôi nhắm mắt lại, hít một thật sâu vào rồi mới mở mắt ra. "Chúng ta đi được chưa?" Tôi nói một cách khó chịu.
Anh ta im lặng gật đầu.
--
"Trông em có vẻ bực bội. Sao thế?" James vừa hỏi vừa trèo lên xe. Chúng tôi đang chuẩn bị đến nhà Bernadetta, bà phù thủy ở cạnh nhà, để điều tra về thứ thuốc độc đã gây ra vụ tai nạn.
Tôi nhìn trừng trừng vào bộ mặt ngây thơ của anh ta. "Sao anh lại lên xe của tôi? Anh cũng có một cái cơ mà, dùng nó đi chứ."
Cửa xe đã đóng lại, và James nhìn tôi ngượng ngùng. "Ôi. Đã quá trễ rồi."
Thở dài, tôi đành nổ máy. Trong ba tiếng đồng hồ đi với tốc độ bình thường, cả hai đều im lặng ngoại trừ những tiếng bụng kêu vì đói.
James nhìn những cái cây với vẻ mặt chán nản. "Chúng ta sắp tới chưa hả?" anh ta hỏi như một đứa trẻ.
Liếc nhìn qua, tôi có thể thấy James đang hoang mang. "Hả." Tôi trở lại với con đường phía trước. "Tôi cứ nghĩ là anh biết bà ấy chứ? Tưởng là anh biết bà ấy sống ở đâu."
"Tôi có... nhưng đã qua mấy năm rồi." James thở dài.
Tôi gật đầu ra hiệu là mình đã hiểu rồi rẽ vào một cái ngõ hẹp. Đây là một con đường lát đá và khi chúng tôi tiến vào sâu hơn thì xung quanh càng lúc càng tối. Hiểu theo cách thông thường thì đây là nơi mà lực lượng siêu nhiên tồn tại.
Sau mười lăm phút, chúng tôi đã dừng trước một cánh cửa khổng lồ đã rỉ sắt. Tôi đỗ xe ở bên cạnh rồi cả hai cùng ra ngoài.
"Bấm chuông chứ?" Tôi hỏi James, anh ta đang đứng bên cạnh tôi, quan sát lâu đài cổ kính đằng sau cánh cổng.
Anh gật đầu. "Làm sao tôi có thể quên được một nơi kinh dị như thế này nhỉ?"
Tôi khịt mũi, bước về phía trước để mở cánh cổng còn chưa bị khóa. "Đã là một thợ săn thì dù là điều kinh dị nhất trong những điều kinh dị thì cũng chỉ là bình thường."
Cánh cổng đột nhiên tự mở ra, tiếng rít vang lên. Khói đen bỗng lan mọi chỗ còn bầu trời thì trở thành màu xanh, thậm chí có thể nghe thấy một tiếng cười ghê rợn từ dưới lòng đất.
Một cái bóng xuất hiện trước mặt chúng tôi, chậm rãi tiến về phía này.
"Kẻ nào dám xâm phạm nơi đây?!" Một âm thanh khó nghe, the thé vang lên bên tai chúng tôi. James lùi lại. Một phù thủy già xấu xí xuất hiện, khuôn mặt đầy tàn nhang, một cái mũi dài ngoằng cùng một nốt ruồi khổng lồ cùng với mái tóc trên mặt. "Này những thiếu niên bẩn thỉu kia! Cút đi! Hoặc các người sẽ phải-" Đôi mắt bà ta và tôi nhìn vào nhau.
Rồi đột nhiên, bầu trời trở về màu sắc vốn có của nó, khói đen cũng biến mất vào trong không khí và mụ phù thủy già cũng biến mất và thay vào đó là một cô gái trẻ.
"Ồ, ra là nhóc." Bernadette nói.
Tôi gật đầu. "Vầng... là cháu. À cả anh ta nữa." Tôi chỉ vào tên đang sợ hãi phía sau.
"Đó chắc là đồng bọn mới của nhóc nhỉ?" Cô ta đến gần chúng tôi. "Ta xin lỗi vì chuyện vừa nãy. Dạo này, bọn thanh niên bắt đầu tới cánh rừng này chẳng rõ vì lí do gì. Bọn chúng còn dám đi vào trong ngôi nhà "Ma" này. Một số thằng còn dám ném trứng vào nhà ta nữa hừ hừ." Cô ta trợn mắt lên. "Và chúng làm như thể ta là kẻ xấu vậy."
Tôi cười. "Bà nhận ra anh ta không? Anh ta nói là anh ta quen bà." Tôi tò mò nhìn James.
Cô nàng quan sát James từ đầu đến chân. "Ồ... có. Ta nghĩ là... ta không chắc lắm. Trước đây ta từng gặp nhóc chưa nhỉ?"
James cười với bà ta. "Có đấy, cháu là James ạ."
"Đúng rồi, đúng rồi." Bernadette gật đầu rồi nhìn về phía tôi. "Sao hai người đột nhiên lại đến đây?" bà già hỏi.
"Chúng tôi tới đây để...ừm, chất độc. Chúng cháu tới đây để lấy nó." Tôi nói và chui vào trong xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT