"Hết hồn! Cái tên này tránh ra coi, đang đoạn hay." - Tôi giật mình định chọi remote vào hắn nhưng bỗng chốc chuyện ngày hôm qua xẹt ngang qua đầu tôi khiến tôi chỉ muốn tránh hắn.
"Đó giờ mới biết chị thích coi quảng cáo dầu xả đó nha." - Hắn cười đê tiện chọc quê tôi.
Tôi ngước lên dòm vào TV, ặc đúng là đang quảng cáo dầu xả Dove thật. Úi úi nhục chết mất. Thẹn quá hóa giận tôi lườm hắn một cái rồi nhanh chân chạy lên lầu. Cơ mà không dễ dàng rồi, hắn đang chậm rãi bước theo sau tôi, chắc sẽ không buông tha tôi như hôm qua nữa đâu. Haizz chả là lúc nãy đang nghĩ về cái con bé mới chuyển vào lớp hắn, tôi suy nghĩ mãi cũng không thể nào đoán được con bé có quan hệ ra sao với thầy Thiên. Vị hôn thê? Vợ sắp cưới? Ôi xàm xí đú quá, chuyện của Dĩnh Vy với thầy là đã thấy quá "vi diệu" rồi nói chi đến một con nhỏ thua nàng hai tuổi. Em gái? Chậc chậc có em gái nào mà nói chuyện vô lễ như thế với anh trai không ta? Chắc có đấy, nhưng mà Dĩnh Vy đã điều tra thân thế của thầy Thiên rồi, thầy sống một mình, chẳng có em gái, cha mẹ thì ở xa - Loại. Tôi quay qua nhìn cái tên đáng ghét đằng sau, hay hỏi hắn nhỉ? Chẳng phải cô bé đó ngồi gần hắn sa...? Ặc nhớ rồi, cô bé đó ngồi gần hắn, KHÔNG AN TOÀN.
"Này Khải, hồi sáng lớp cậu có học sinh mới hả?" - Tôi đứng trên cầu thang, quay người lại chậm rãi dò hỏi.
"Ừ, sao chị biết." - Hắn nhướn mày hỏi.
"Thì My kể cho chị nghe." - Tôi cố tình giấu nhẹm chuyện tôi muốn xuống lớp gặp hắn.
"Ồ thì ra là vậy. Thế chị cũng biết con nhỏ đó ngồi gần tôi rồi chứ." - Hắn nhìn tôi trông đợi.
"Biết." - Tôi thản nhiên trả lời, hừ đợi xem phản ứng của tôi thế nào chứ gì, mơ đê.
"Ồ." - Hắn cười nham hiểm nhìn tôi đang có tỏ ra thản nhiên cười thầm.
"Mà này cậu có thấy con bé đó có gì kỳ lạ không?" - Tôi mặc kệ, tiếp tục câu hỏi đang dở dang.
"Kỳ lạ, hừm, quả thật có gì đó rất kỳ lạ. Cơ mà sao chị quan tâm vậy?" - Hắn sờ cằm.
"Chỉ là lúc nãy... À mà không có gì, chỉ là thấy lạ thôi." - Tôi vốn đang định kể cho hắn nghe chuyện hồi sáng nhưng nghĩ lại chuyện cũng chưa rõ ràng, mang đi kể tùm lum thì cũng không hay.
"Nói thật thì tôi chưa thấy ai mới vào mà hổ báo như con nhỏ đấy. Cơ mà cái tính như thế có hơi ấn tượng." - Hắn ngẫm nghĩ một hồi không biết hữu tình hay vô ý buộc miệng nói ra.
"Ấn tượng thì đi mà làm quen." - Tôi nheo mày, quăng lại một câu rồi biến vào phòng. Gớm chưa, mới ngồi gần thôi đấy.
Hắn lại cười, chắc thấy tôi như vậy hắn khoái trá lắm mà, đáng ghét.
"Những lúc chị như thế, thật sự là rất dễ thương." - Trước khi vô phòng, tôi loáng thoáng nghe được câu nói này từ hắn, trái tim lại mềm nhũn như cọng bún.
Aiza, nếu mà dễ thương thật thì ngày nào tôi cũng làm nhỉ? :v
__________________________________________________________________________________________________________________
Tối đó đang lăn lộn dằn vặt với môn Lý đáng ghét thì điện thoại bỗng reo lên mấy tiếng báo tin nhắn.
"Này bà chị, đi chơi không?" - Tin nhắn chình ình trên màn hình điện thoại của tôi. Tên này rãnh tiền thế.
"Không!" - Tôi nhắn tin từ chối thẳng thừng, không phải là tôi không thích mà tại vì ngày mai nhiều bài quá, đặc biệt là môn Lý đáng chết này.
"Vậy tiếc quá, định dẫn chị đi coi phim, chắc mời người khác đi vậy." - Tin nhắn của hắn tới gần như tắp lự, có vẻ tiếc nuối.
Ặc coi phim hả? Sao ngày mai kiểm tra mà hôm nay lại nhiều cám dỗ vậy trời. Đầu tiên là hắn và sau đó là phim. Tôi dằn vặt, vò đầu bóc tóc suy lên nghĩ xuống, cuối cùng quyết định tống khứ đống bài tập Lý vào cặp rồi chọn đại bộ đồ lọt tọt chạy qua phòng hắn gõ cửa. Coi như là xõa trước khi kiểm tra đi, nãy giờ quằn quại như vậy là quá đủ rồi.
"Khải ơi,..." - Tôi chưa nói hết từ cánh cửa bất ngờ mở ra. Tim tôi lại một lần nữa được trải qua cảm giác muốn rụng xuống đất.
"Đi thôi." - Hắn nhìn tôi mỉm cười rồi bước đi trước.
Sao cái tên đó biết là tôi sẽ đi mà nói như đúng rồi thế. Tôi ngơ ngác nhìn hắn, khi thấy bóng lưng hắn sắp khuất khỏi cầu thang tôi mới giật mình chạy theo. Chắc hắn biết rằng tôi chả thể nào chống lại nổi cám dỗ mà. Lại còn chuẩn bị trước nữa chứ, ui dễ thương thế. Vậy mà cứ làm bộ làm tịt. Ha ha. Tôi làm điệu bộ cười gian xảo.
"Chị làm hành động gì vậy?" - Hắn đột ngột quay người lại, và tàn tan hắn lại bắt gặp khoảnh khắc bựa nhân của tôi.
"Có gì đâu!" - Thật sự thì dù có đang quen nhau đi nữa thì bị bắt gặp như vậy vẫn quá là nhục nhã đi.
"Vậy mau đi thôi, trễ là khỏi có chỗ đẹp đó." - Hắn cứ đứng đó đợi tôi bước đến, xòe tay ra để tôi nắm vào. Hi hi dù đang cảm thấy quê xệ nhưng hành động đó của hắn lại khiến trái tim tôi thật ấm áp!
Thật may là bố mẹ đã qua nhà ngoại, chúng tôi có thể tự do mấy tiếng để hẹn hò một cách chính đáng rồi.
___________________________________________________________________________________________________________________________________
Tôi đứng trước quầy vé nghiền ngẫm tự hỏi nên xem phim gì. Đúng là thật sai lầm khi chưa check lịch phim trước khi đi mà, toàn phim lạ hoắc. Cuối cùng vẫn là phim kinh dị được chọn, giống như lần kỷ niệm 1 tháng đáng nhớ ấy. Tất nhiên là do tôi bị khích nên mới cứng đầu cứng cổ chọn mà không suy nghĩ. Lại một đêm mất ngủ. Cái tên đáng ghét. Cầm hai tấm vé trên tay tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa. Đợi hắn mua bắp rang và nước ngọt mà mồ hôi tôi cứ túa ra, lúc trước là coi ở nhà, tôi sợ thì có thể rúc vào lòng hắn la hét thoải mái nhưng ở rạp thì có hơi ba chấm. Lỡ lát nữa tôi sợ quá mà hú hét um sùm, nước mắt đầm đìa, ruột đau như cắt thì hay lắm đấy, nhục không tả nổi.
Đang nhăm nhe tìm cửa thoát hiểm với suy nghĩ nếu mà bí quá tôi sẽ lao ra nhà vệ sinh thì ánh mắt tôi lại vô tình xẹt qua hai dáng người khá quen. Sau khi nheo mắt kiểm tra thì tôi đã xác định được danh tín. Đó là thầy chủ nhiệm của tôi và cô bé lớp 10 mới chuyển đến. Cô bé như trở thành một con người khác, gỡ bỏ mặt nạ kiêu kỳ lạnh lùng và đã trở lại đúng tuổi của cô bé. Tươi cười, xinh xắn trong bộ váy hồng. Còn thầy Thiên lại mang bộ mặt khác lạ vói thường ngày, vẻ mặt đầy khó chịu, lâu lâu lại hơi nhíu mày,c ó vẻ thầy không thích nơi đông người như rạp phim.
Họ đang tiến tới gần chỗ của tôi, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại lật đật quay mặt qua chỗ khác suýt thì va vào hắn. May mà hắn nhanh nhẹn lách người qua một bên bảo vệ túi bắp rang và hai ly Coca an toàn. Tôi có làm gì bậy bạ đâu mà phải trốn nhể? Đúng là. Hai người kia đã lướt qua tôi và đến quầy vé mà không phát hiện ra tôi, cũng tốt, không nhận ra vẫn tốt hơn.
"Chị sao vậy?" - Hắn cuối người nhìn tôi rồi hướng về phía hai người kia - "Đó chẳng phải là thầy Thiên và con bé hồi sáng sao?"
"Ừ cậu cũng nhìn ra rồi hả? Nhìn họ như đang hẹn hò ấy. Đúng là mối quan hệ không được bình thường mà." - Tôi tặc lưỡi, còn Dĩnh Vy thì sao đây. Mong hai người đó không có gì nếu không nàng ta sẽ đau lòng chết mất.
"Kệ họ đi, coi phim thôi, trễ giờ rồi kìa." - Hắn nhún vai đi vô cổng soát vé, tôi cũng lọt tọt chạy theo.
Kể cũng lạ, lúc trước tôi tò mò lắm cơ, cái gì cũng muốn biết rõ ngọn ngành, nguồn gốc, không biết thì sẽ bứt rứt khó chịu. Nhưng mà lúc hẹn hò với hắn thì tôi chỉ biết có hắn thôi, cũng chẳng buồn tò mò nữa, ai hẹn ai cũng được chỉ cần tôi được đi chung với hắn là tôi vui rồi.
Tôi cứ nghĩ mình không tò mò tọc mạch thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nhưng mà ông trời luôn muốn trêu ngươi người khác. Cái cặp "không rõ quan hệ" kia lại không hàng ghế trước hàng ghế sau mà chọn ngay hàng ghế tôi ngồi, chỉ cách duy nhất một người ngăn giữa. Ha ha, are you kidding me, God?
____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Nói là ngồi gần nhau, nhưng khi đèn tắt thì cái rạp phim cũng tối thui, muốn nhận ra nhau cũng khó, còn may. Tuy nhiên cái tính tò mò đúng là hơi khó bỏ một chút, lâu lâu tôi vẫn len lén nhìn sang họ. Cô bé vì sợ mà rúc hẳn vào người thầy Thiên, trông khá đáng yêu trong mắt người khác nhưng trong mắt tôi thì nó rất là khó chịu và giả tạo, nếu là Dĩnh Vy chẳng biết nàng có như vậy không trời? Còn thầy Thiên thì ngược lại hoàn toàn, đôi lông mày càng nhíu chặt hơn, nếu là lúc trước thì tôi vẫn còn nghĩ là thầy không thích đến chỗ đông người nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, thầy thật ra không muốn đi cùng cô bé này, đúng hơn là khó chịu ra mặt.
Mà tôi quan tâm làm gì, tốn tiền mua vé thì nên coi phim thì hơn, nhiều chuyện quá. Thế nhưng vừa quay qua nhìn màn hình thì tôi suýt lọt ghế, con ma mặt mày xanh lè, đôi mắt đen sâu hun hút đang chằm chằm nhìn tôi, cha mạ ơi hên là tôi đang trong quá trình quen nhờn với phim ma đấy, không thì cũng la hét đủ kiểu rồi. Sau khi lấy lại bình tĩnh tôi mò tay bốc một ít bắp rang, đồ ngọt sẽ giúp tôi bớt sợ hơn. Mò hoài chẳng thấy bịch bắp rang để bên cạnh đâu tôi quay qua nhìn hắn, cái tên này, có cần mang bắp rang để xa vậy không. Chồm người qua tôi rướn tay cố với lấy bịch bắp, và "chụt" một cái, hắn liền lợi dụng thời cơ hôn lên má tôi. Tôi giật mình nhìn hắn thì thấy hắn cười tủm tỉm, á à thì ra tính toán hết rồi cơ đấy. Tôi lè lưỡi giật mạnh lấy bịch bắp giằng mặt hắn, chị đây còn chưa hôn được cậu cái nào mà cậu đã dám hôn chị, cho mi khỏi ăn bắp luôn. Như thường lệ cái suy nghĩ đó chẳng kéo dài được bao lâu khi hắn nắm tay tôi. Hơi ấm từ tay hắn truyền đến các ngón tay lạnh buốt do máy lạnh của tôi, chỉ cần có hơi ấm đó thì con ma quỷ quái kia cũng thật dễ thương.