“Tôi sợ mình sẽ giống như Vĩnh Hi vậy, trở thành quá khứ của cô ấy. Càng sợ Hân Vũ thay lòng, bởi tất cả những gì tôi làm, cho đến giờ phút này đều không thể sánh với Hải Kỳ được.”
Mấy ngày này bầu trời Lam thành đều chìm trong màn mưa tuyết bao phủ. Ngẩng mặt lên trời, lúc nào người ta cũng chỉ thấy được một tầng mây ảm đạm, thi thoảng lại rơi xuống vài bông tuyết xôm xốp nhỏ tí, từng chút từng chút một nhuộm trắng tấm thảm nhàu nhì dưới chân.Trong cái lạnh ẩm ướt của những ngày cuối năm đó, bóng dáng một đôi nam nữ thấp thỏm sóng vai cạnh nhau trước sảnh hoàng cung lại càng thu hút sự chú ý người người qua kẻ lại. Thi thoảng vài cung nhân hối hả bước ngang qua họ, chỉ dám thoáng nhìn rồi lại cúi đầu hành lễ, sau đó vội vã tiếp tục thực hiện công việc, xa xa vọng lại không thiếu những tiếng xì xầm.
Hạ Dương liên tục giẫm chân xuống nền tuyết hòng xua tan cái lạnh giá đeo bám đến tận đầu ngón chân, mắt anh thi thoảng lại lướt sang trông chừng Vân Tình bên cạnh. Hôm nay cô mặc bộ lễ phục màu hồng phấn nhạt theo đúng nghi lễ khi diện kiến hoàng đế, vạt áo vốn được đánh phồng lên lúc này cũng rũ xuống do áp lực của tuyết tan bám vào người, thế nhưng trái ngược với anh, từ đầu đến cuối cô đều cắn răng, không bật lên một tiếng than nào.
Hạ Dương càng nhìn cô như thế càng cảm thấy xót. Hai ngày rồi, mỗi ngày bọn họ đều chầu chực trước điện Kỳ Phong mong hắn có thể cho phép được gặp Hân Vũ, thế nhưng mặc kệ họ kiên trì đến thế nào vẫn vô ích. Vân Tình vì việc này mà đêm qua về đến nhà đã cảm nhẹ, anh những tưởng cô sẽ bỏ cuộc, nào ngờ sáng nay vừa kết thúc buổi chầu sáng thì anh đã thấy cô đứng đấy tự bao giờ, trên vai áo vẫn thấm đầy tuyết phủ, gương mặt vốn hồng hào giờ ửng đỏ co ro vì lạnh.
Dương càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, vội kéo cô đến gần, dùng đôi tay mình xoa xoa vừa thổi chút hơi ấm vào cho cô. Lúc này anh mới nhận ra tay chân Vân Tình đã tê cóng, anh vừa chạm cô thì cô suýt nữa đã ngã xuống, đành phải nương vào bờ vai anh làm chỗ tựa. Hạ Dương đau xót ôm lấy cô, dùng chính thân nhiệt của mình để thay cô sưởi ấm. Bỗng dưng anh thấy giận bản thân mình, Vân Tình của anh từ bé đến lớn đều được người khác hầu hạ, nào đã chịu uất ức như thế bao giờ?
Vân Tình ủ rũ gục đầu xuống vai anh, chẳng mấy chốc anh đã thấy vai áo mình chạm phải chất lỏng ấm nóng, cô gái trong lòng lại cứ ôm lấy anh, giọng điệu uất ức van lơn: “Em vô dụng quá phải không anh? Bao năm nay đều là Hân Vũ bảo vệ em, chị ấy xảy ra chuyện, em lại chẳng làm được gì cả.”
Nghe cô nói mà nỗi đau xót trong anh dâng tràn đến tận lồng ngực.
Anh không biết Hân Vũ xảy ra chuyện gì, những người trong hoàng cung cũng chẳng ai biết rõ, chỉ là bỗng nhiên Kỳ Phong loan tin cô mắc bệnh nặng, rồi từ đó đến nay đều không cho ai tiếp xúc hay gặp gỡ cô. Người bên ngoài hiển nhiên không nghi ngờ, thế nhưng Hạ Dương là người đã tiếp xúc với Hân Vũ, cũng biết điều cô đang toan tính, trong lòng lại lo lắng như lửa đốt.
Mà Vân Tình khi nghe được tin Hân Vũ bệnh thì lại sốt sắng đến thăm, bị quân lính chặn bên ngoài cửa điện. Một ngày hai ngày đều như thế, sau cùng cả Vân Tình cũng phán đoán được điều chẳng lành. Mặc kệ anh khuyên ngăn thế nào, cô cũng nhất quyết muốn cầu kiến, song Kỳ Phong phớt lờ như chẳng hề đoái hoài tới.
Hạ Dương cảm thấy vẫn nên khuyên can Vân Tình thì vẫn tốt hơn. Nhưng trước khi anh kịp lên tiếng thì cánh cửa đại điện trước mặt đã nhẹ nhàng mở ra, một ả cung nhân cúi người, trịnh trọng hành lễ với anh và Vân Tình: “Công chúa, tướng quân, bệ hạ cho mời hai người.”
Cung nhân dẫn Hạ Dương và Vân Tình qua một lối đi hẹp. Lúc này họ mới nhận ra đây chính là lối vào cung điện chính của hoàng đế đã được sửa sang lại. Ban đầu Hạ Dương chỉ nghĩ Kỳ Phong yết kiến mình, nhưng lúc nhìn thấy Lyrik bị sốt ruột đi quanh quẩn trong sảnh điện, anh mới chợt hiểu, vội vàng siết tay Vân Tình chặt hơn. Lyrik nhìn thấy họ đến cũng không mấy bất ngờ, mặt ủ mày chau nói: “Đến rồi đấy à? Đến rồi thì vào đi.”
Vân Tình bị cảm lạnh, cất giọng thì vẫn đau đến khàn cả giọng, song cô vẫn níu lấy Lyrik cố hỏi tình hình trước: “Chị tôi thế nào rồi?”
Lyrik không đáp lời, hậm hực đi trước mở đường. Lúc vào đến gian phòng trong Hạ Dương và Vân Tình mới hiểu vì sao sắc mặt Lyrik lại âm u đến vậy.
Hân Vũ nằm nghiêng trên long sàn cực lớn của hoàng đế, đầu hướng vào trong, Kỳ Phong lại ngồi cạnh ôm chặt lấy cô, bên dưới là tấm thảm đã nhàu nhĩ . Có vẻ như sự xuất hiện của hai người Dương, Tình đã phá vỡ thế giằng co của họ. Kỳ Phong vội ngồi thẳng dậy, một tay vẫn giữ chặt lấy Hân Vũ, tay còn lại nhanh nhẹn phất lên ra hiệu miễn lễ. Vân Tình đang quan tâm đến Hân Vũ, vừa được hắn đại xá như vậy thì không nén được mà lao đến trước: “Chị, là em, Tình đây.”
Hân Vũ vốn đang nghiêng đầu vào trong, nghe thấy tiếng Vân Tình thì mới sửng sốt quay lại. Cô nhanh chóng kéo lại vạt áo lông, lại đẩy Kỳ Phong ra, ngồi thẳng thớm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy ánh mắt chột dạ ấy của cô, đột nhiên Hạ Dương tự hỏi chẳng biết mình có phạm phải sai lầm khi xông vào đây hay không. Anh định kéo Vân Tình lại nhưng cô nàng này vừa nhìn thấy Hân Vũ đã quẳng anh sang một bên, sau đó cũng mặc kệ Kỳ Phong vẫn còn đứng tần ngần đó mà đã lao lại xem xét tình hình Hân Vũ.
Thực tế Hân Vũ không quá trầm trọng như anh nghĩ, ngoài gương mặt trắng bệch như trước giờ vẫn thế trên người cô chỉ có vài vết thương ngoài da và cánh tay được băng trắng lại thôi. Những thứ này đối với người chinh chiến quanh năm thì chẳng lấy gì làm lạ, hơn nữa Hân Vũ lại mang dòng máu biến thể, đúng ra cô sẽ nhanh lành lặn mới đúng. Ý nghĩ này khiến Hạ Dương bình tâm hơn trong khi Vân Tình trước giờ mới là lần đầu nhìn thấy Hân Vũ như thế, suốt cả buổi vẫn lo bò trắng răng, bắt chị mình phải uống thuốc đều đặn. Trong suốt trời gian cô lải nhải, Hạ Dương thận trọng đưa mắt sang quan sát Kỳ Phong, thấy hắn bình thản tựa người vào ghế thổi trà, tuy có vẻ ung dung là thế nhưng mắt lại không hề rời khỏi Hân Vũ, Lyrik dù chỉ đứng cách đó chưa đến năm bảy bước chân, dáng vẻ âu lo nhưng cũng chỉ quẩn quanh trước cửa chứ không bước vào phòng. Chuỗi hành động kỳ lạ này khiến tinh thần cảnh giác của Hạ Dương lên đến đỉnh điểm.
Dặn dò suốt từ chiều đến khi trời tối mịt, thấy Hân Vũ đã có vẻ mệt mỏi, bấy giờ Vân Tình mới chịu cam lòng ra về. Thấy bóng Kỳ Phong vẫn ngồi ì như tảng đá trên ghế tựa, Hạ Dương chỉ đành cúi đầu chào rồi sải bước ra khỏi điện. Lyrik lại vẫn đứng bất động đó mà không có ý tiễn. Hạ Dương càng nhìn càng cảm thấy lạ, song bởi vì Vân Tình ở bên cạnh nên anh cũng không thể thể hiện gì nhiều. Ra đến xe ngựa, đợi cho binh sĩ vừa hạ rèm, đột nhiên cánh tay lạnh buốt của Vân Tình mới siết chặt lấy tay anh.
Hạ Dương bị cái lạnh trong tay cô làm chợt tỉnh, nhìn kỹ lại mới thấy Vân Tình vừa nhét vào tay anh một mẩu giấy, tay đặt trước môi làm dấu hiệu yên lặng.
Mẩu giấy bị Vân Tình siết chặt trong tay đã có phần nhăn nhúm. Thấy gương mặt bất an của cô, anh mới vội kéo cô vào lòng, đoạn quan sát nhanh xung quanh rồi mới mở mẩu giấy ra. Dưới ánh sáng mờ nhạt trong xe, mấy dòng chữ viết tháu của Lyrik cứ vậy mà khiến hàng mày trên mắt anh cau lại thành một đường.
Tiễn Dương và Tình đi khỏi thì Kỳ Phong cũng lập tức đuổi Lyrik ra sảnh. Tách trà hắn cầm trên tay vốn đã nguội ngắt, vất vưởng bị đặt bừa bãi xuống bàn gỗ, hắn cũng chẳng để ý mà vội đến gần Hân Vũ lúc này đã xoay mặt vào tường, mắt nhắm chặt. Hắn đắp chăn cho cô, biết cô chỉ giả vờ ngủ, nhưng bản thân lại ngần ngại không dám phá đi ranh giới cuối cùng này, chỉ sợ nếu thật sự trở mặt, cô sẽ thật sự không cần hắn nữa.
Bốn phía gian nhà đều được che chắn gió, ánh đèn lông chim lửa trên bục lại đắp lên bóng dáng Hân Vũ nằm co ro trên giường. Vạt áo mỏng manh lộ ra đôi chân quắp lại như đuôi tôm, nhìn cô thế này lại khiến hắn nhớ đến tình cảnh hôm đó, lúc mang theo Lyrik về điện hóa giải bùa giam giữ.
Khi đó cả mặt đất đã thấm đầy máu của cô, con dao cũng bị cô rút ra từ lúc nào, nhưng nhìn gương mặt cô xanh lét, đôi mắt lim dim, hắn đột nhiên cảm thấy nỗi đau nửa năm trước lại một lần nữa ập về.
Nếu như, chỉ nói nếu như vì sai lầm của hắn mà cô có mệnh hệ gì, nửa đời còn lại làm sao hắn có thể an ổn trải qua?
Lyrik chữa trị cho cô. Theo lời cậu ta thì may mà Hân Vũ đã kịp thời cầm máu nên không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng bởi cô tùy tiện rút dao ra khỏi tay nên mới mất nhiều máu đến vậy. Cơ mạch bị vỡ, mà bản thân cô chỉ biết thuật sơ cứu đơn giản chứ không biết làm thế nào để nối mạch, vì vậy mà cũng đã bỏ qua thời gian chữa trị tốt nhất. Hắn nghe Lyrik huyên thuyên đủ điều, sau cùng cũng cáu giận quát cậu ta. Lyrik chẳng hề e sợ hắn, bực dọc đáp trả: “Nếu biết lo lắng sao lúc đó còn làm?”
Tổn thương mà Hân Vũ phải chịu lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều, Lyrik cấp cứu cho cô nửa ngày, sau cùng vẫn không cứu được cánh tay cô.
Kỳ Phong chẳng bao giờ quên được ánh nhìn đờ đẫn của cô khi tỉnh dậy, biết sau này mình hầu như không thể cầm pháp khí được nữa. Nửa đời học pháp thuật, lẽ ra khi đối mặt với tin này cô phải rất tuyệt vọng mới đúng, ấy vậy mà cô cũng chỉ cười lạnh nhìn hắn, không nói lời nào.
Lúc đó Kỳ Phong hiểu, có đôi khi sự im lặng mới là vũ khí sát thương nặng nề nhất.
Từ đó đến nay đã hai ngày, cô chưa hề mở miệng nói với hắn bất cứ lời nào, mặc cho kệ hắn tồn tại như chiếc bóng vô hình bên cạnh cô. Hắn ôm cô, cô lại đẩy hắn ra, khi hắn muốn đút cháo, cô chẳng thà tuyệt thực chứ không muốn để hắn chạm vào mình. Cứ thế mà cô đã không ăn uống gì hai ngày rồi, không còn cách nào khác, hắn mới cho phép Vân Tình đến thăm cô.
Nhìn thấy Vân Tình đến, lại thấy cô có thể thản nhiên cười nói với Vân Tình, tảng đá trong lòng hắn cũng nhẹ đi ít nhiều. Hắn nghĩ, thôi đành vậy, ít ra cô còn có thể cười, cho dù nụ cười đó chẳng hề dành cho hắn.
Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, hắn vẫn cảm thấy đau.
Trước cái nhìn chòng chọc của hắn, Hân Vũ dường như cũng cảm nhận được. Hàng mi cô chớp nhẹ, lại hơi cựa mình. Kỳ Phong nghĩ nghĩ, sau cùng quyết định gì đó bèn gọi thêm người vào trông chừng cô, thoáng cái mà bóng hắn đã mất hút.
Hân Vũ đợi đến khi không còn nghe thấy bước chân hắn nữa thì mới ngồi dậy. Ánh mắt cô khi mờ khi tỏ, nhìn theo chén cháo đã nguội ngắt được đặt trên bàn, thật lâu không nói nên lời.
Mãi đến cả giờ sau Kỳ Phong mới lại xuất hiện. Hân Vũ vừa thấp thoáng nhìn thấy bóng hắn đã nằm quay lưng lại, Phong biết nhưng không vội vạch trần. Hắn tự khiêng một cái ghế đến gần, đặt chén lên ghế rồi mới vội vàng lay cô: “Em ăn một chút đi rồi hẵng ngủ tiếp, được không?”
Giọng nói hắn rất nhẹ, hệt như sợ chỉ cần nặng lời một chút thì sẽ làm đau cô, vậy mà Hân Vũ vẫn lặng thinh như không nghe thấy. Kỳ Phong nài nỉ mãi một lúc vẫn không thấy cô đáp lời, chiếc chén mới thay trong tay hắn thoáng chốc đã nguội hẳn, đáy lòng lại lạnh toát.
Cả đời Kỳ Phong luôn kiêu ngạo trước người khác, cho dù là trước đây ở nhà cũng thế, mà đến thế giới này cũng vậy, hắn chưa từng phải nhún nhường trước mặt ai như thế. Nhưng đây lại là Hân Vũ, chỉ cần cô đồng ý tha thứ, cho dù bắt hắn làm bất cứ điều gì, hắn nghĩ mình cũng cam lòng. Song ngay cả một cơ hội như thế cô cũng chưa từng dành cho hắn.
Hân Vũ nheo mắt, cảm nhận được một bên thành nệm chợt lún xuống trước khi cả người bị ai đó ôm lấy từ phía sau. Kỳ Phong tựa cằm vào vai cô, thậm chí cô có thể cảm giác được cả cơ thể hắn đang run rẩy từng hồi: “Vợ à, phải làm sao thì em mới tha thứ cho anh?”
Âm thanh vừa nghẹn ngào vừa chua xót xông thẳng vào trái tim cô. Cô thu mình, không muốn bị hắn siết chặt, nhưng đồng thời lại bị giam giữ trong hơi thở ấm nóng của hắn, trong sự dịu dàng mà cô ngỡ đã vĩnh viễn mất đi.
Kỳ Phong chẳng biết mình thiếp đi từ lúc nào, tỉnh dậy thì Hân Vũ đã không còn nằm trong lòng hắn nữa. Thứ cảm giác chỉ có thể ôm lấy không khí như thế này khiến hắn sợ hãi, lồm cồm bò dậy đi tìm cô. Thế nhưng chân trần của hắn chỉ mới chạm đất đã thấy bóng Hân Vũ ôm vai đứng trước ngưỡng cửa. Gió miên man thổi qua bờ vai trần lộ ra bên dưới chiếc áo peplos màu trắng nhàu nhĩ tựa như tưới thêm dầu vào trái tim khô hạn của hắn. Giây phút đó, đột nhiên Kỳ Phong có một nỗi sợ hãi, dường như chỉ cần bước thêm một bước, hắn sẽ càng nhanh chóng mất đi cô hơn.
Hân Vũ không biết hắn đã tỉnh, nhưng quay đầu nhìn thấy hắn cũng không hề kinh ngạc. Cô nheo mắt, cứ thế đứng bên kia căn phòng ngẩng nhìn hồi lâu mới thở dài, cất giọng: “Anh đã nói, chỉ cần tôi tha thứ cho anh, cho dù tôi làm bất kỳ điều gì anh cũng đồng ý?”
Đây chỉ mới là lần đầu tiên Hân Vũ mở miệng sau biến cố đó. Kỳ Phong thoáng vui mừng trong lòng, đầu không ngừng gật mạnh. Trong một thoáng, hắn ngỡ đâu cô đã hồi tâm chuyển ý, vậy mà giọng nói cô khi cất lên chẳng khác gì đẩy hắn xuống tầng địa ngục sâu hơn: “Vậy, anh thả tôi đi đi.”
Đó hẳn không phải câu hỏi mà là lời yêu cầu. Tiềm thức Kỳ Phong nhanh chóng lắc đầu trước khi chính hắn chợt nhận ra. Tim hắn đau như đã vỡ ra thành từng mảnh, lả tả rơi rụng xuống sàn nhà, mà bước chân nặng chịch lại giẫm đạp lên đó: “Tại sao? Chúng ta khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, chỉ cần em tha thứ cho anh, em bảo anh làm gì cũng được, nhưng đừng đi được không?”
Thanh âm Kỳ Phong hạ thấp, gần như van nài, song Hân Vũ vẫn lắc đầu: “Em không hận anh. Thật đó, cho đến giờ vẫn chưa từng hận. Chỉ là em muốn dành một thời gian lại nhìn lại bản thân mình. Có một số chuyện, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu sai lầm đã là ở nơi em.”
Chẳng biết từ lúc nào Kỳ Phong đã bước nhanh hơn. Hắn nhanh chóng muốn ôm lấy cô, Hân Vũ cố tìm cách tránh đi lại không được, cả thân mình lại bị giam giữ trong vòng ôm của hắn. Bấy giờ giọng hắn đã pha chút khàn khàn: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh, muốn làm gì cũng được.”
“Anh nghĩ giam em lại là em sẽ không có cách đi sao?”, Hân Vũ lên giọng, khóe môi nở ra nụ cười mỉa: “Đừng nói là hoàng cung này, cho dù anh có huy động cả loài người, em cũng có cách rời khỏi đây.”
Kỳ Phong nổi nóng thật sự: “Dựa vào ai? Vào cánh tay tàn phế của em sao? Đừng quên em bây giờ không phải là Hân Vũ của trước đây nữa, em không phải biến thể, tay lại thành thế này, cho dù là muốn đấu pháp với anh thì em cũng không phải đối thủ. Không tin em cứ thử xem? Hay em trông mong gì ở Lyrik ngoài kia? Chẳng phải em không biết, thằng nhóc đó bước ra khỏi điện này ba bước thì chết cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”
Lời nói thốt ra rồi hắn mới nhận ra mình lỡ lời, thế nhưng Hân Vũ lại như không nhận thấy gì đặc biệt, ngữ khí kiên định: “Anh không ngăn cản được em đâu.”
Kỳ Phong cười khẩy: “Nếu em không muốn làm hại đến người vô tội thì đừng trông mong nhờ vả người khác. Cho dù là pháp sư Hàn muốn mang em đi, anh cũng có cách khiến ông ta không toàn mạng trở ra. Mà cho dù em đi được thì sao? Một ngày không gặp em, anh giết một người. Lyrik, Điệp Y, Vân Tình, Hạ Dương, cứ thử xem em tàn nhẫn hơn hay anh tàn nhẫn hơn?”
“Anh dám?”
“Vì giữ được em bên cạnh, em nghĩ có gì mà anh không dám?”, Phong dùng tay siết chặt vai cô, lại nhận ra cô đang co lại vì đau hắn mới sực tỉnh, những lời muốn nói bỗng chốc nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn không muốn, hoàn toàn không muốn, nhưng vì sao lần nào cũng là hắn nông nổi làm tổn thương cô?
Kỳ Phong đi như chạy khỏi phòng. Lúc gặp Lyrik ở bên ngoài điện hắn còn cẩn thận dặn dò cậu ta xem xét lại thương tích giúp Hân Vũ, nhưng bản thân hắn lại không có can đảm quay lại căn phòng đó lần nữa.
Thế giới dường như biến đổi chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Hắn đến tìm Khải Kiệt, nhưng rồi chợt nhớ ra vợ chồng Kiệt đã về Yên Thành, hắn muốn gặp Tâm Du, lại nhận ra Tâm Du ở một nơi rất xa. Cả chiến hữu thân thiết là Hạ Dương giờ cũng không còn đứng bên cạnh nữa. Hắn đứng trước cổng thành, cười nhạt, bỗng nhiên phát hiện nơi này tuy rộng lớn, nhưng trừ Hân Vũ ra lại không có gì thuộc về riêng hắn.
Mà có thể cả Hân Vũ, hắn cũng chẳng giữ nổi nữa.
Từ bao giờ mối quan hệ của hai người đã trở nên thế này, cứ mỗi lần gặp là lại kết thúc trong tranh chấp và tan vỡ? Đến mức cô thà bất chấp tất cả cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn? Hắn biết cô mưu tính điều gì, biết cô viện cầu sự giúp đỡ từ pháp sư Hàn, cũng biết vì sao ông ta đề nghị muốn được mang Điệp Y rời khỏi thành, tất cả đều biết, thế nhưng hắn chẳng thà mắt điếc tai ngơ, chẳng qua chỉ là muốn giữ lại cho cô một chút tự trọng cuối cùng.
Nhưng hắn lại quên mất, Hân Vũ của hắn kiêu hãnh biết bao, có lẽ cô cũng chẳng cần chút tự trọng được bố thí này.
Kỳ Phong rảo bước thơ thẩn cả thành, đi đến đâu, cấm vệ quân lại dọn dẹp cho hắn đến đó, dân chúng hai bên đường lại cúi đầu lén lút nhìn theo hắn lướt qua. Mãi rồi hắn cũng cảm thấy nhàm chán, chẳng hiểu thứ mình tìm kiếm điều gì, lúc quay đầu định trở về thì lại nhìn thấy Kiến Phi đứng sừng sững trước mặt, trên tay vẫn ôm một chum rượu to.
Hầu như chính hắn cũng quên mất, thoắt cái mà đã đến thất đầu của Diệp Anh rồi.
Phủ tướng quân của Kiến Phi chỉ cách nơi này vài con ngõ, nhưng dường như không khí tang thương quanh quẩn nơi đó khiến cả hai người đều không muốn về. Phi dẫn Phong đến một quán rượu nhỏ, phía trên chỉ còn trơ trọi tấm biển tên đã lâu không ai dòm ngó đến, không gian ẩm thấp và thui dột, trông chọi lỏi hẳn với bộ áo đắt tiền trên người Kỳ Phong.
Kiến Phi đến lúc này mới nhận ra vẻ ái ngại của cấm vệ quân đi cùng, anh lau sạch một chiếc bàn rồi mỉm cười ngượng nghịu: “Trước đây tôi và Diệp Anh thường đến đây, xin lỗi đã quên mất thân phận bây giờ của ngài.”
Lời nói không hề có ý trách khứ song lại khiến Kỳ Phong cảm thấy khó chịu. Hắn thản nhiên ngồi lên ghế, lại ra lệnh cho quân sĩ ra ngoài, xong đâu vào đó mới nói: “Ở đây chỉ có tôi và anh, không cần phải khách sáo như vậy, cứ gọi Kỳ Phong như trước kia là được.”
Kiến Phi mỉm cười, hồi lâu vẫn không đáp lại.
Chủ đề của Phi và Phong không có nhiều cho lắm, quanh đi quẩn lại vài câu thì đã cạn. Bấy giờ Phi uống hết một vò rượu, gò má ửng hồng như thể ngà ngà say, Kỳ Phong lại hết sức thanh tỉnh, chẳng phải hắn không muốn uống, thực tế Phi luôn giành từ đầu đến cuối, hoàn toàn không cho hắn cơ hội uống nhiều chút nào.
Hắn hơi bực dọc, vội trút đầy vào cốc của mình, chẳng ngờ Kiến Phi lại dùng tay chặn miệng cốc lại, ánh mắt đỏ ngầu trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “Đừng uống, Hân Vũ sẽ không thích.”
Lời nhắc nhở đầy thiện ý, nhưng lại khiến Kỳ Phong dâng lên từng đợt đau xót. Hắn cười nhạt, giật chiếc cốc khỏi tay Kiến Phi: “Giờ cô ấy chẳng thèm để ý đến tôi nữa đâu.”
Có lẽ là do rượu vài lời ra, chỉ mới được hai chum, Kỳ Phong đã trút sạch tình cảnh của mình và Hân Vũ cho Kiến Phi nghe. Tình trạng Phi cũng chẳng khá khẩm hơn gì, anh gục gặc cái đầu trên phần cổ đã đỏ au, mắt đăm đăm đờ đẫn nhìn Phong đập tay xuống bàn, uất ức nói: “Tôi biết mình đã làm sai, nhưng vì sao cả cơ hội để chuộc lỗi Hân Vũ cũng không cho tôi? Bây giờ tôi không dám mong cô ấy tha thứ, chỉ muốn cô ấy ở lại bên cạnh tôi mà thôi, vậy mà vì sao vẫn phải nhất mực muốn ra đi như vậy? Thân thể cô ấy bây giờ, cùng với thân phận đó, chỉ cần bước ra khỏi kinh thành này là bao nhiêu kẻ chực chờ muốn giết cô ấy. Chẳng lẽ việc rời khỏi tôi lại quan trọng hơn cả sinh mệnh bản thân mình hay sao?”
Kiến Phi lúc lắc đầu, cố xua tan đi cơn đau nhức ong ong sau gáy. Anh rót thêm một cốc rượu trước mặt Kỳ Phong, cố nén hơi thở đầy mùi rượu, chậm rãi thành thành tiếng: “Tôi biết suy nghĩ trong lòng cậu. Tin tôi đi, chẳng qua cậu chỉ đang cảm thấy khó chịu vì Hân Vũ không chịu cho cậu được quyền bảo vệ em ấy mà thôi.”
Không ngờ Kiến Phi chỉ nói một lời đã động trúng tâm can như vậy, Kỳ Phong cứ trơ mắt sững sờ nhìn anh, Phi lại như không để ý tới, ngón tay chậm rãi sờ lên những vệt gỗ đã bị cứa nát trên bàn, nhàn nhạt nói: “Thật ra Hân Vũ và Diệp Anh khá giống nhau, cả hai người đều quá mạnh mẽ. Đứng trước bọn họ, cả nam nhi chúng ta đôi khi cũng cảm thấy không sánh bằng. Chính vì Diệp Anh như thế, bao lâu nay tôi vẫn nhún nhường cô ấy. Không phải vì tôi không thể mạnh mẽ hơn, mà chẳng qua tôi không muốn tạo áp lực cho cô ấy. Diệp Anh là một con đại bàng lớn, cô ấy phải bay lượn trên cao, chiếm giữ một vùng trời, việc giam nhốt cô ấy trong lồng chẳng khác nào chặt đi đôi cánh của cô ấy vậy. Đối với Diệp Anh, đó là một sự tàn nhẫn, mà nhìn thấy cô ấy không vui tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Hân Vũ cũng thế, cậu muốn làm mọi cách ép Hân Vũ ở bên cậu, muốn chặt đi đôi cánh đại bàng của em ấy, để nuôi nấng em ấy như một con họa mi, nhưng Phong này, cậu có từng nghĩ, Hân Vũ có muốn làm họa mi hay không chưa?”
Kỳ Phong thẫn thờ hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến những lời Kiến Phi, trước đây hắn cũng từng nghĩ, người như Hân Vũ phải thỏa sức vùng vẫy trên cao, song đó là khi năng lực của hắn chưa đủ lớn. Khi hắn nắm giữ mọi thứ trong tay rồi, tự do của Hân Vũ lại trở thành gánh nặng. Hắn không muốn cô luôn bên ngoài tầm với của mình, vì vậy mới dùng những cách khác nhau muốn cô ở lại. Thế nhưng ý nghĩ này lại bị những cơn ghen tuông mù quáng làm mờ mắt. Đến cuối cùng, sợ rằng hắn không giữ được con người cô, cả trái tim cô e là cũng bay đến vùng biển khác rồi chẳng chừng.
Ngón tay hắn siết chặt chiếc cốc sứ, lại liên tục uống đến ba bốn cốc khác nhau rồi mới thu được chút can đảm cười cợt: “Anh không hiểu đâu, Hân Vũ không phải Diệp Anh, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ. Một khi đã đánh mất một lần, sợ là cả đời cũng không thể giữ được.”
“Không ai có thể dứt khoác như Hân Vũ, mà trong sinh mạng mỗi người, cũng thật khó để gặp được một người như Hải Kỳ. Anh biết không? Bao ngày rồi kể từ khi biết sự thật, tôi luôn sống trong sợ hãi. Tôi sợ, mình sẽ giống như Vĩnh Hi vậy, trở thành quá khứ của cô ấy. Càng sợ Hân Vũ thay lòng, bởi tất cả những gì tôi làm, cho đến giờ phút này đều không thể sánh với Hải Kỳ được.”
“Trong lòng cậu, Hân Vũ là người dễ thay lòng đến vậy sao?”
“Dĩ nhiên tôi tin Hân Vũ, nhưng đồng thời, tôi cũng biết cô ấy là người coi trọng tình nghĩa đến thế nào.” Phong nhếch làn môi mỏng, lặng nhìn chiếc cốc trước mặt đã cạn nước: “Nếu như Hải Kỳ vẫn còn, cho dù bảo tôi liều mạng tôi cũng muốn chiến thắng anh ta, mang Hân Vũ về. Nhưng anh ta chết rồi. Anh biết trên đời này thứ gì mới là khó đánh bại nhất không? Không có người sống nào có thể so với người đã chết được cả.”
Kiến Phi chép môi, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Kỳ Phong vẫn không chịu thua, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy hi vọng hỏi tiếp: “Anh nói tôi xem, nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?”
Ánh mắt Kiến Phi thoáng đờ đẫn, thật lâu lại nhẹ lắc đầu mang theo nụ cười hờ hững: “Tôi không biết, Phong à, tôi thật sự không biết. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ bảo cậu để Hân Vũ đi, để em ấy dang rộng đôi cánh thuộc về em ấy. Nhưng sau khi Diệp Anh đi rồi, tôi lại nghĩ…”
Mấy tiếng cuối, anh đột ngột nhỏ dần giọng khiến Kỳ Phong không nghe rõ. Bấy giờ hắn đã đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục truy vấn: “Anh nghĩ thế nào?”
Như được tiêp thêm sức mạnh, Phi gục mặt xuống bàn, nắm nay dịu dàng siết chặt lại: “Tôi nghĩ, nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ chặt đi đôi cánh của Diệp Anh mà giữ cô ấy ở lại bên cạnh mình. Có thể như thế sẽ khiến cô ấy đau đớn, khiến cô ấy hận tôi suốt quãng đời còn lại, nhưng vậy thì đã sao chứ? Chỉ cần cô ấy còn sống, chỉ cần cô ấy còn ở bên cạnh tôi, cho dù thương tật vĩnh viễn cũng có tôi tình nguyện dùng trái tim này cảm hóa cô ấy. Ít ra thì chỉ là thời gian thôi mà, tôi vẫn có rất nhiều…”
Âm thanh cuối chỉ còn lại những tiếng lèm bèm rồi tắt hẳn, Kiến Phi nhoài người nằm trên bàn, đôi mắt nhắm hẳn nhưng cánh tay vẫn siết chặt cốc rượu như thể nắm lấy thứ quan trọng nhất trong đời mình, đến khi Kỳ Phong sai người mang anh về, anh vẫn chẳng hề buông ra.
Kỳ Phong đứng lặng trên con phố nhỏ nhìn thuộc hạ nửa dìu nửa vác Kiến Phi về, hơi rượu cũng làm hắn chếnh choáng say, nhưng lại không ngăn được quyết tâm đang hừng hực cháy trong hắn.
Ngày hôm sau đó, nội bộ Lam Thành hầu như náo loạn bởi một tin tức kinh hoàng được lan truyền, pháp sư Hàn, người đứng đầu núi Tiên Tri đột nhiên chết trong hoa viên hoàng cung. Sáng sớm vài yêu tinh quét dọn đã tìm thấy xác ông trong tư thế co quắp một cách kỳ dị, hệt như đã chịu phải một hình phạt đau đớn khốc liệt nào đó. Thế nhưng Kỳ Phong cho người khám xét hết nửa ngày trời vẫn không sao phát hiện được chút manh mối nào, chẳng ai có thể hiểu được nguyên nhân một vị pháp sư tài phép lại chết một cách bất đắc kì tử như thế, đừng nói đến căn cơ pháp thuật của ông trên thế giới này chẳng mấy người có thể chống lại, mà trên người ông, người ta cũng không nhận ra một vết thương nào khác.
Việc này làm Kỳ Phong hết sức phiền não, bởi lý do chính pháp sư Hàn nán lại hoàng cung cũng chỉ vì muốn tìm ra phương pháp chữa trị cho Điệp Y mà thôi. Dự tính hai ngày nữa ông cùng với phái đoàn núi Tiên Tri sẽ mang Điệp Y đi cùng, chẳng ngờ giữa chừng lại phát sinh biến cố này. Ảnh hưởng của núi Tiên Tri với thế giới này là vô cùng lớn, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều thư của các hiệp hội pháp thuật gửi tới thăm hỏi ngọn ngành. Ngay cả núi Tiên Tri cũng lập tức phái Tứ Linh đến diện kiến. Suốt mấy ngày ròng rã, đích thân Tứ Linh nghiệm thi song chính họ cũng không tìm được nguyên nhân nào.
Sau cùng Tứ Linh cũng chấp nhận thua cuộc, bọn họ đành mang di thể của pháp sư Hàn trở về núi, kèm theo yêu cầu muốn loài người đưa ra một lời giải thích rõ ràng. Kỳ Phong mấy ngày không ngủ nghỉ, vừa tưởng có thời gian đánh một giấc thì lại nghe cung nhân báo lại Hân Vũ muốn gặp, trong lòng hắn lại vui mừng khôn xiết, còn tưởng đâu cô có ý muốn giảng hòa. Thế nhưng hắn vừa đến gian phòng cô, lại chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng kia hơi ngẩng lên, giọng nói bốc mùi sương khói: “Là anh làm phải không?”
Phong dĩ nhiên chẳng hiểu cô nói gì, hắn cau mày, thấy dáng vẻ lúng túng của Lyrik bên cạnh mới chợt vỡ òa ra.
Trong một tình huống như thế, vậy mà Phong lại đột nhiên cảm thấy mọi thứ rất buồn cười, mệt mỏi trong mấy ngày qua thì ra vẫn không đáng sợ bằng một câu nói của cô gái trước mặt. Hân Vũ nhìn hắn như vậy lại càng lạ lẫm, lại thấy hắn cứ đăm đăm nhìn Lyrik bèn bước đến chắn ngang trước mặt Lyrik vẻ đề phòng. Hành động của cô thoáng chốc khiến sống lưng Kỳ Phong lạnh toát.
Hắn sờ tay sau cổ, tựa như hành động chà sát này có thể làm đôi tay ấm lên phần nào. Hóa ra cảm giác bị người thân yêu nhất nghi ngờ mình cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Mãi thật lâu, hắn mới giương mắt nhìn đôi mắt đầy dè chừng của Hân Vũ, thản nhiên nói: “Anh nói rồi, bất kỳ ai muốn em ra khỏi đây anh cũng không bỏ qua. Pháp sư Hàn có thể là người đầu tiên, nhưng cũng không phải người cuối cùng.” Dứt lời ánh mắt lại liếc Lyrik đầy giễu cợt.
Lyrik chưa từng bị ai hù dọa như thế, nhất thời lại càng rút về phía sau Hân Vũ hơn. Qua mấy ngày tiếp xúc, cậu đã bị Kỳ Phong trêu chọc hết lần này đến lần khác. Hơn ai hết, cậu hiểu được người đàn ông này có thể nắm giữ sinh tử của mình, nếu như trước đây cậu nghĩ Hân Vũ còn có thể che chở cho cậu thì sau cái chết của pháp sư Hàn, ý nghĩ này cũng dần tiêu biến. Pháp sư Hàn là ai kia chứ? Nếu cả ông mà hắn cũng không bỏ qua, vậy sinh mạng còm cõi của chú hươu nhỏ này có là gì?
Hân Vũ ban đầu cũng không dám tin vào dự đoán của mình, nhưng sau khi nghe tin tức, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là hắn. Trong phạm vi hoàng cung này, nếu chỉ nói đến tài phép thì ngón chân của lão Hàn cũng chẳng ai dám mong động đến. Nhưng với Kỳ Phong thì khác, hoàng đế trước khi lên ngôi bao giờ cũng thông thạo bí thuật cũng như cơ quan trong hoàng cung, nếu người ra tay là hắn thì chẳng còn gì đáng ngạc nhiên. Đó là chưa kể đến, chính Kỳ Phong từng xác nhận mình sẽ không bỏ qua cho pháp sư Hàn.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi nghe thấy hắn thản nhiên thừa nhận, trái tim cô lại không hề nhẹ nhõm chút nào.
Kỳ Phong bước tới, chỉ với vài động tác ngắn gọn hắn đã có thể lôi Lyrik ra khỏi cô. Hắn dùng một tay trói chặt lấy cậu, lại quay sang nhìn Hân Vũ cười mỉa: “Thằng nhóc này tinh nghịch quá, để nó ở lại đây sẽ làm phiền em. Anh trông chừng nó giúp em. Khi nào em tĩnh tâm suy nghĩ lại rồi hãy cho người đến tìm anh.”
Hân Vũ biết lúc này mình không phải đối thủ của Kỳ Phong, càng biết hắn muốn dùng Lyrik để ép cô nghe lời, thế nhưng nếu chịu ngồi một chỗ thì đó đã không còn là Hân Vũ nữa rồi.
Đêm hôm trong phủ Hạ Dương đều canh phòng cẩn mật, thi thoảng mới có bóng một người hầu hấp tấp qua lại, vang vọng tiếng lách tách than thở, trách chi thời tiết mấy ngày này đều quá lạnh, khiến bé Hạ An trở sốt, vợ chồng Hạ Dương cũng vì thế mà đêm ngày ngủ không yên giấc.
Nửa đêm, bé Hạ An mới phần nào bớt sốt, lúc này Hạ Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, lại đặt bé trở về cũi gỗ, lẳng lặng nhìn ánh đèn soi sáng gương mặt vừa có nét giống mình, lại có chút hao hao nụ cười của Vân Tình. Nhìn lại cô gái bé nhỏ đã tựa người vào tường ngủ ngon lành, đột nhiên Hạ Dương hơi xót dạ. Anh còn định đỡ Vân Tình nằm sao cho thoải mái hơn, chẳng ngờ lúc này lại có một người hầu bước vào, trên tay cầm theo chậu nước ấm. Mắt Hạ Dương lướt qua chiếc chậu, tiếng trách cứ bất giác nghẹn lại trong cổ họng, anh vội lao người đến che chắn trước cũi gỗ và Vân Tình, giọng nói nhẹ nhàng răn đe: “Cậu đến đây làm gì?”
Gã hầu cận bấy giờ mới thận trọng đặt chậu nước lên bàn, đoạn đóng kín cửa lại. Lúc gã kéo khăn che mặt xuống để lộ gương mặt thâm trầm tự nhiên, cả Vân Tình vừa bị đánh thức cũng suýt chút nữa “ồ” lên một tiếng: “Vĩnh Hi?”
Sắc mặt Vĩnh Hi chẳng khá hơn chút nào so với lần cuối gặp họ. Anh ta gật đầu, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, mãi một lúc sau, cảm thấy an toàn rồi anh mới hạ giọng nói: “Tôi về là vì Hân Vũ. Rốt cuộc ở kinh thành đang xảy ra chuyện quái gì vậy? Vì sao Diệp Anh chết? Lúc Kiến Phi đến tìm tôi, cậu ta vẫn còn hớn hở lắm kia mà? Hân Vũ bảo tôi mang theo hiệp ước đến kinh thành, nhưng tôi đợi ở chỗ hẹn ba ngày vẫn không thấy mặt cô ấy, bên ngoài lại kháo nhau rằng pháp sư Hàn chết trong cung. Tôi đến tìm Kiến Phi năm lần, cả năm lần cậu ta đều say như chết, không còn cách nào khác mới phải đến tìm gặp hai người thử vận may. Có ai cho tôi biết xảy ra chuyện gì không?”
Vĩnh Hi xưa nay vẫn có chút kiêu căng, tuy giọng nói anh ta có vẻ bực dọc, nhưng thế này đã là quá mức nhún nhường trước mặt Hạ Dương rồi. Bấy giờ nghe anh ta nói vậy, Hạ Dương mới nhớ đến việc Hân Vũ nhờ Kiến Phi đi làm, chợt thở hắt ra. Anh bế Hạ An lên tay rồi đẩy cho Vân Tình, ý bảo Vân Tình ra ngoài, thế nhưng Vân Tình nghe nhắc đến Hân Vũ thì làm sao bỏ qua được? Sau cùng Hạ Dương đành giơ tay đầu hàng, thở dài nói: “Tôi cũng không biết rõ chuyện trong cung lắm, nhưng có vẻ Hân Vũ bị Kỳ Phong giam giữ trong cung điện hoàng đế rồi. Nơi đó có tường chắn pháp thuật, thế nên chúng tôi dù muốn cứu em ấy cũng không có cách nào khác.”
“Kỳ Phong? Không phải lần trước mấy người nói hắn thương Hân Vũ lắm sao?”, thấy Vĩnh Hi nhăn nhó mặt mày, Hạ Dương cũng không biết làm sao cho phải. Đành rằng Hi từng là bạn thân từ nhỏ của anh, nhưng cậu ta đã phản bội, mà lúc này người anh nên trung thành là Kỳ Phong mới phải.
Vĩnh Hi biết Hạ Dương vẫn có ý nghi ngờ mình, đành nói thẳng: “Chắc các người cũng biết, lần trước Hân Vũ nhờ tôi nghĩ cách giúp loài người giành lại sông Thương Thủy. Chuyện này vốn không đơn giản là vậy. Với sức lực của một mình tôi hoàn toàn không thể thuyết phục tể tướng quỷ tộc xuất binh. Để thành công, tôi đã mượn sức của Thiên Tường, song gã hoàng tử này tính khí kỳ quặc lại thất thường. Tôi không biết Hân Vũ đồng ý trao đổi gì với hắn ta mà hắn ta bằng lòng giúp đỡ, đồng thời còn cho phép Hân Vũ triển khai phương án Đồng Huyết lên biến thể. Một nửa lời hứa hắn đã thực hiện rồi, tôi đến kinh thành cũng là vì việc này. Nhưng giờ lại không gặp được Hân Vũ, nếu cô ấy không giao ra vật trao đổi, e là Thiên Tường sẽ nổi điên mất.”
Hiển nhiên Hạ Dương chưa bao giờ nghĩ việc này lại có dính dáng đến cả Thiên Tường. Tuy nhiên những lời Vĩnh Hi nói càng khiến anh mù mịt, môi mấp máy hồi lâu mới bật thành câu hỏi: “Đồng Huyết là gì?”
Vĩnh Hi dường như bị anh chọc đến phát cáu: “Ngay cả chuyện này mà Hân Vũ cũng không cho cậu biết sao?”
Nhất thời, vợ chồng Hạ Dương đều lắc đầu.
Vĩnh Hi càng bực dọc, vứt bỏ hẳn dáng vẻ trịch thượng mọi khi mà vò đầu bứt tóc: “Trời ạ, hai người làm tôi phát điên mất.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT