“Anh tin em, cho dù có tận mắt nhìn thấy thì anh cũng sẽ không tin. Anh không tin em, dù em có nói gì thì cũng vô dụng.”

Cái chết của Diệp Anh hầu như đã phủ một tầng mây ảm đạm lên bầu trời Lam Thành. Cũng vì điều này mà hôn lễ của Kỳ Phong và Hân Vũ buộc phải hoãn lại. Cho dù Kỳ Phong có uất ức đến thế nào đi nữa thì cũng hiểu chuyện này không thể ép buộc được, hắn đành hạ lệnh an táng Diệp Anh thật chu đáo, đồng thời để cô ra đi với danh nghĩa vợ của Kiến Phi.

Thời điểm chiếu chỉ này ban ra, Kiến Phi chỉ mới vừa hồi tỉnh khỏi bùa ngủ không lâu, Hạ Dương đưa anh đến thăm quan tài Diệp Anh lần cuối. Bấy giờ anh chẳng cười nổi nữa, chỉ quỵ xuống trước cỗ quan tài, thật lâu thật lâu cũng không đứng dậy nổi.

Lễ tang Diệp Anh được thực hiện ngay tại phủ tướng quân. Vợ chồng Hạ Dương lo lắng cho Kiến Phi nên hầu hết thời gian đều cử người trông coi anh. Mãi đến đêm hôm đó, Hân Vũ mới thu xếp xong mọi thứ mà đến được. Lúc này người đưa tiễn cũng chẳng còn mấy ai, cô đứng một mình giữa sảnh rộng lớn, nhìn bóng dáng Kiến Phi vẫn tựa sát vào cỗ quan tài, yết hầu khô khốc, đôi mắt trắng dã, trái tim cô lại như bị ai đó bóp nghẹn.

“Anh!”

Tiếng gọi vừa thoát ra khỏi môi cô, Kiến Phi lại đưa ngón trỏ lên ra dấu hiệu im lặng. Ánh mắt anh đục ngầu, giọng nói run rẩy: “Suỵt, em nói nhỏ một chút, cô ấy đang ngủ.”

Hân Vũ bị dáng vẻ này của anh làm nghẹn đắng. Cô mấp máy môi mấy lần là không thốt ra được lời nào, Kiến Phi lại cười cười, ngón tay vuốt ve quan tài bằng gỗ, tựa như xuyên qua nó có thể chạm đến người mà anh yêu nhất. Thật lâu anh mới quay sang nhìn Hân Vũ, khóe môi kéo lên một cách kỳ dị: “Hân Vũ, anh rất vui, thật đấy. Sau cùng thì cô ấy cũng trở thành vợ anh rồi.”

Thật sự Hân Vũ muốn phát điên mất. Cô nghĩ, chẳng thà Kiến Phi dùng dao lăng trì cô một trận hẳn cũng không đau đớn đến thế này. Cô cắn môi mình đến bật máu, Kiến Phi nhìn thấy lại như không, vô tâm dùng tay nắm chặt cổ tay cô, rồi lại từ tốn chạm lên thành quan tài đã lạnh hơi sương.

“Hân Vũ, em nói cho anh biết đi, những gì nên làm, những gì không nên làm, anh đều đã làm. Vì sao đến chết cô ấy vẫn không chấp nhận anh?”

“Anh đừng như vậy. Nếu Diệp Anh nhìn thấy, nó cũng không đành lòng.”

Hân Vũ đắn đo rất lâu mới nói được những lời này, vậy mà Kiến Phi lại đờ đẫn nhìn cô đau xót. Trước giờ cô chưa từng trông thấy Kiến Phi như vậy, nhất thời không biết phải an ủi thế nào, mãi lâu sau mới thấy Kiến Phi lại cúi đầu, hơi thở thoát ra một nụ cười mỏng manh: “Ừ, nếu cô ấy nhìn thấy…”

Giọng nói anh nhỏ dần, khiến Hân Vũ chẳng cách nào nghe được nữa.

Hôm đưa tiễn cũng là ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm. Những hạt tuyết còn bé hơn cả ngón tay út cứ thế lãng đãng phảng phất trong không khí, từng chút từng chút một phủ trắng mái đầu của người đi đường. Thời gian này có rất nhiều người từ khắp nơi trên thế giới đổ xô kéo về để viếng thăm Diệp Anh, cũng vì vậy mà Hân Vũ buộc phải chạm trán rất nhiều người đã lâu không gặp, điển hình như Khải Kiệt, Ngôn Chi… Thế nhưng cô lại không nghĩ mình sẽ gặp lại pháp sư Hàn.

Lần cuối cùng cô nhìn thấy lão pháp sư này cũng chẳng vui vẻ gì. Khi thấy đoàn người của ông ngạo nghễ tiến vào, cô còn định lui ra phía sau. Song pháp sư Hàn vốn nhanh tay lẹ mắt, mục đích chính ông ta đến cũng chẳng phải vì Diệp Anh, thế nên làm lễ viếng xong đã tóm ngay Hân Vũ lại, dùng mắt khẽ ra hiệu với cô. Nói cho cùng ông cũng là trưởng bối, Hân Vũ chẳng còn cách nào khác đành phải đi theo ông ra sau hành lang hẹp.

Trước giờ Hân Vũ đều có ấn tượng không tốt về pháp sư trên núi Tiên Tri, đặc biệt là pháp sư Hàn này, người hễ có dịp là sẽ làm mọi cách để châm chọc và khiêu khích cha cô. Lúc này cô đứng đối diện với ông cũng không hề để lộ dáng vẻ sợ sệt hay yếu ớt nào, pháp sư Hàn nhìn thấy thế cũng không muốn lên tiếng bắt bẻ, trong lòng ông lại thầm nghĩ, quả nhiên là học trò của lão già kia, cho dù có dòng máu của nhị hoàng tử thì sau hai mươi năm cũng chỉ trở thành kẻ thô kệch. Ông khẽ tằng hắng, ngón tay đeo nhẫn cũng chậm rãi mơn trớn cánh mũi, đoạn lên giọng hỏi: “Ta nghe nói cô đã tìm được Điệp Y?”

Thì ra là chuyện này. Khóe môi Hân Vũ khẽ mở ra, trong lòng lại thở phào. Người của núi Tiên Tri đến kinh thành vốn là theo lời mời của Kỳ Phong. Lúc này hôn lễ bị hoãn lại, cô còn nghĩ lão pháp sư này sẽ lên tiếng chỉ trích mình, lại không ngờ ông quan tâm đến Điệp Y như vậy. Cô nghĩ nghĩ, sau cùng mỉm cười lễ phép: “Vâng, con bé đang ở lại hoàng cung. Nếu thầy muốn gặp, một lát con sẽ cho người dẫn thầy đến đó.”

Pháp sư Hàn ừ hử, cũng không nói gì. Thái độ hai người trước giờ đều hục hặc, nhất thời không còn vấn đề gì phải trao đổi. Ông đưa mắt quan sát Hân Vũ một chút rồi mới phất tay quay người. Hân Vũ còn nghĩ thế là đã qua ải này rồi, chẳng ngờ chưa đi được năm bước, ông đã quay lại nhìn cô đầy tò mò: “Chuyện Tứ pháp bảo của tiên tộc, lão Tần có nói với cô chứ?”

Hân Vũ bị hành động của ông làm ngạc nhiên, pháp sư Hàn lại cho rằng cô kiêng kị mình, đến gần cô rồi mới nói: “Nhị hoàng tử, cha của cô đã gửi thư đến yêu cầu ta trợ giúp. Chuyện lớn như vậy núi Tiên Tri hiển nhiên không thể đứng ngoài.”

Hân Vũ nhớ đến mối quan hệ của ông ta với pháp sư Thiệu, lúc này mới khẽ gật đầu.

Pháp sư Hàn thở dài: “Ta biết cô có thành kiến với ta, mà bản thân ta cũng chẳng ưa gì cô. Lần đó quả thật núi Tiên Tri và Điệp Y có lỗi với cô, nhưng dù sao cô cũng đã xem Điệp Y là em gái mấy mươi năm, con bé lại mù mờ, chưa hiểu chuyện. Mấy ngày nữa ta phải đến chỗ nhị hoàng tử, chuyến đi này có lẽ cũng chẳng dễ dàng. Nếu có thể mong cô niệm tình đối đãi tốt với con bé. Còn nếu như cảm thấy mình không đủ vị tha để tha thứ cho nó, ta cũng mong cô cho nó một con đường sống, để nó được trở về núi Tiên Tri.”

Nhìn thấy ông lão trước mặt lúc nào cũng coi trời bằng vung, lúc này lại ăn nói nhỏ nhẹ với mình, Hân Vũ không khỏi mỉm cười: “Xin thầy an tâm. Điệp Y là em gái con, con sẽ làm mọi cách để cứu con bé.”

Có được lời khẳng định của Hân Vũ, lúc này pháp sư Hàn mới khẽ an tâm.

Cũng giống như tình hình trong kinh thành, hoàng cung thời gian này có khá nhiều hoàng thân quốc thích ghé thăm. Hân Vũ biết Kỳ Phong vẫn còn đang bận rộn tiếp đãi những vị khách từ xa đến, cô cũng chẳng muốn làm phiền hắn, một mình trở về phòng nghỉ ngơi. Thế nhưng cô vừa về đến cung của mình đã thấy Lyrik ngồi chờ sẵn, thấy cô bước vào liền quỳ gối khấu đầu. Hân Vũ không quen trông thấy cậu ta ngoan ngoãn thế, nhất thời có hơi phiền não.

“Đứng dậy đi.” Cô phất tay, cố trấn áp cơn buồn ngủ đang ập đến, uể oải hỏi: “Việc điều tra thế nào rồi?”

Lyrik chậm rãi đứng dậy, cậu lôi trong tay ra hai mảnh tên gãy đặt lên bàn để Hân Vũ nhìn thấy, xong mới lên tiếng: “Thưa phu nhân, Từ Cảnh đã tiến hành đối chiếu mũi tên này. Anh ta nói, chất liệu, kiểu dáng cũng như độ đàn hồi, tiểu tiết của hoa văn đều giống hết như tên chuyên dụng của cấm vệ quân.”

Ngón tay đặt trên bàn của Hân Vũ khẽ động, đây đều nằm trong dự tính từ trước nên Lyrik cũng không quá ngạc nhiên. Cậu nhìn ấm trà đặt trên bàn, thấy Hân Vũ vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ mới cúi người, tỉ mỉ rót trà vào cốc rồi cung kính mời cô. Hân Vũ nhận lấy chiếc cốc, nhìn gương mặt mình long lanh sóng sánh trên nước, đột nhiên lại nhớ đến tình cảnh mấy ngày trước.

Khi đó cô tìm được xác Diệp Anh, trên thân đại bàng lại có vết thương xuyên thủng. Hân Vũ cũng từng học binh khí, đương nhiên vừa nhìn đã đoán được đó là vết thương do tên bắn. Bọn lính quỳ xung quanh vừa nhìn thấy Hân Vũ trừng mắt thì vội khóc lóc minh oan. Theo lời bọn họ, lúc họ nhìn thấy Diệp Anh thì cô đã chết rồi, họ bèn rút tên cắm trên người cô ra, sau đó mang đến đây. Thế là Hân Vũ lại bảo Lyrik điều tra theo lời họ, nhờ vậy mới tìm được hung khí giết chết Diệp Anh.

Hai ngày qua, cô tuy nán lại bên cạnh Kiến Phi nhưng vẫn luôn suy nghĩ về việc này. Nếu nói Diệp Anh bị kẻ biến thể hại chết thì chắc chắn không hợp lý, kẻ biến thể lẫn quỷ tộc xưa nay đều rất tự hào về tốc độ và sức mạnh của mình, một số ít kẻ có dùng binh khí thì cũng chỉ là những thanh chùy khổng lồ hay búa nặng. Cho đến giờ cô vẫn chưa nhìn thấy kẻ biến thể nào dùng đến cung tên. Mà loại tên bắn này cũng chẳng phải tầm thường, thân tên hoàn toàn làm từ thép, một hợp chất chỉ được phát triển sau khi Khải Kiệt trở thành cố vấn binh khí cho quân đội. Vậy nên việc cô bảo Lyrik và Từ Cảnh điều tra lại chẳng qua chỉ là làm rõ chân tướng mà thôi.

Lyrik thấy tách trà trên bàn đã nguội mà Hân Vũ còn chẳng đoái hoài tới, lúc này mới dùng pháp thuật hâm nóng lại lần nữa rồi chìa đến trước mặt cô: “Phu nhân!”

“Lyrik.” Hân Vũ mỉm cười, giọng nói nhàn nhạt: “Mục đích của cậu đã đạt được rồi, sau này đừng gọi tôi như vậy nữa.”

Lyrik giật thót hệt như đứa trẻ bị bắt quả tang phạm tội, rụt cổ lắc đầu: “Phu nhân, con không có ý gì thật mà.”

Hân Vũ vỗ vỗ mu bàn tay của cậu ta, đều giọng tiếp: “Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, đừng cố gắng tính toán với người khác, không chừng sẽ rước họa vào thân. Lần này chỉ là tôi, nếu là người khác thì sao? Tính tình Kỳ Phong cũng rất xấu đó.”

Bị Hân Vũ nói trúng tim đen, Lyrik không còn cách nào chối cãi, chỉ cúi gầm mặt xuống. Lyrik trước đây đều gọi cô là công chúa, vậy mà từ lúc xuất hiện ở kinh thành thì một tiếng hai tiếng đều gọi là phu nhân mãi, cứ như sợ mọi người không biết cô đã là phu nhân của người khác rồi vậy. Hiển nhiên người có tâm suy nghĩ một chút liền hiểu, cậu ta sợ thân xác thầy mình chưa tan biến hẳn thì Hân Vũ đã đi theo người khác, thế nên cứ liều mạng mà trêu tức Kỳ Phong.

Lyrik bình thường rất hay tỏ vẻ kẻ cả, song chỉ mới mấy ngày, đứng trước mặt cô đã trở thành cậu học trò nhỏ bị bắt nạt. Lúc này nhìn thấy cậu tỏ vẻ đáng thương, cô cũng không nhịn được bèn xoa đầu cậu: “Tôi biết trong lòng cậu nghĩ gì. Bây giờ tuy Hải Kỳ không còn nữa nhưng vẫn còn tôi ở đây mà. Tôi sẽ thay anh ấy chăm sóc cậu. Lyrik, cậu phải biết mình không hề tồn tại một mình, hiểu không?”

Hai người chỉ tâm sự vài câu mà mắt Lyrik đã đỏ hoe, lúc cậu rời khỏi phòng thì gương mặt vẫn còn tràn đầy nước mắt. Hân Vũ khó khăn lắm mới dỗ được đứa nhỏ này bèn vươn vai, bụng bảo dạ đánh một giấc. Nào ngờ cô vừa đứng dậy đã thấy Kỳ Phong hùng hổ đi vào. Khóe mắt hắn vẫn âm ỉ cơn tức giận.

“Hay nhỉ? Anh thấy em mệt mỏi ở chỗ Kiến Phi nên không dám làm phiền, vậy mà lại đi gặp thằng nhóc đó. Có nhiều chuyện để nói đến vậy sao?”

Đối với thái độ này Hân Vũ nhìn thấy mãi cũng quen. Cô thở dài, mệt mỏi uống nốt cốc nước mà Lyrik đã cố tình giữ ấm, xong mới đứng dậy buông một câu chẳng đầu đuôi: “Em mệt rồi, đi nghỉ một lúc đã.”

Thật ra Kỳ Phong cũng rất mệt mỏi. Mấy ngày nay số lượng các vương tôn quý tộc trở về kinh thành để viếng tang Diệp Anh nhiều không kể xiết, mà những người này sau khi đến chỗ Hạ Dương xong cũng ghé qua hoàng cung chào hỏi. Hắn tiếp bao nhiêu khách quý mỗi ngày, cả thời gian tâm tình với Khải Kiệt còn chưa có, vừa mãn tiệc đã lập tức chạy đến tìm Hân Vũ, còn sợ cô mệt mỏi nên cố tình bảo cung nhân nấu thức ăn định thần tẩm bổ cho cô. Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ lại gặp Lyrik trước cổng điện. Nửa đêm nửa hôm, trai đơn gái chiếc, hỏi hắn làm sao không giận cho được?

Vẫn chưa trút được cơn bực dọc trong lòng, hắn bèn kéo tay Hân Vũ lại, nghiến răng nói: “Thời gian cho thằng nhóc đó thì có, anh thì không, chỉ vì nó là học trò của Hải Kỳ sao?”

Hân Vũ càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi trước thái độ kiềm hãm quá mức của Kỳ Phong. Mấy ngày này, tuy hắn vẫn để cô có không gian riêng để lo chuyện Diệp Anh, thế nhưng hễ động đến Hải Kỳ thì cứ như chạm phải ổ kiến lửa, cũng chẳng thèm nói lý lẽ phải trái gì nữa. Cô rút tay mình ra khỏi tay hắn, thật lâu mới cất giọng nhàn nhạt: “Em mệt lắm rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói được không?”

Cô không hề biết rằng trước cơn thịnh nộ của hắn, những lời mình nói lúc này chẳng khác nào châm dầu vào lửa.

Trên điện Kỳ Phong đã phải chịu đựng rất nhiều lời khó nghe. Rượu vào lời ra, qua lời các quý tộc từ phương xa đến, hắn mới biết thì ra chuyện Hân Vũ và Hải Kỳ đã lưu truyền trong dân gian, rất nhiều dị bản của mối tình tay ba này thậm chí đã bị người ta sao chép rồi truyền tai nhau, chẳng khác nào thời hiện đại mà đi nghe ngóng scandal của mấy người nổi tiếng. Một số người thậm chí còn tin rằng Hân Vũ và Hải Kỳ đã kết hôn rồi, suốt nửa năm hai người mất tích, kỳ thực là cùng nhau xây dựng cuộc sống thần tiên. Thế nhưng Hân Vũ vẫn một mực quan tâm đến đời sống của loài người, biết tin loài người có chuyện nên một mực đòi quay lại kinh thành, vì chuyện này mà Hải Kỳ đã tức giận, thậm chí không thèm ngó ngàng gì đến cô nữa. Cũng nhờ vậy mà Kỳ Phong mới có thể nhân cơ hội nhảy vào. Những lời này nếu là người quen biết với Hân Vũ, hiển nhiên chẳng ai tin, song xuất phát từ miệng của những người xa lạ thật sự khiến Kỳ Phong khó nuốt trôi cơn tức giận.

Ban đầu hắn còn nghĩ, cho dù nửa năm qua cô xảy ra chuyện gì cũng được, chỉ cần cô quay về, hắn chấp nhận bỏ qua tất cả. Thế nhưng giờ đây đứng trước những lời bàn ra tán vào của thiên hạ hắn lại có phần hoảng sợ. Những tình tiết trong câu chuyện đó sau cùng có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, chính hắn cũng chẳng biết. Có lúc hắn muốn chính miệng Hân Vũ tiết lộ với mình, song cũng có lúc tình nguyện rằng mình hoàn toàn chưa hay chưa biết điều gì cả.

Tâm trạng Kỳ Phong rất mâu thuẫn. Thế nên hai ngày này hắn đều để Hân Vũ tự do ra vào cung, một lý do khác cũng là vì muốn bí mật theo dõi cô. Song Hân Vũ trừ chuyện ở lại bên cạnh Kiến Phi, gặp gỡ pháp sư Hàn thì cũng không có gì khác thường, mãi cho đến khi hắn nhìn thấy cô gặp Lyrik.

Chẳng thể phủ nhận là cuộc gặp này đã làm bùng phát tất cả oán hận giấu kín của hắn.

“Anh cho em một cơ hội.” Kỳ Phong đứng thẳng người, ngón tay trỏ hắn đột nhiên giương lên, ánh mắt sắc lạnh đăm đăm nhìn Hân Vũ: “Chỉ một lần cơ hội này thôi. Em nói thật cho anh biết, giữa em và Hải Kỳ có chuyện gì không?”

Tâm tình Hân Vũ không tốt, nghe hắn nói vậy còn nghĩ là hắn ghen bóng ghen gió, cô vội lắc đầu như trốn tránh phiền não: “Không có, anh đừng mãi lôi anh ấy ra nữa được không? Hải Kỳ chẳng dính dáng gì đến chuyện chúng ta cả.”

“Vậy vì sao Lyrik gọi em là phu nhân? Em đừng bảo anh là thằng nhóc gọi bừa đấy.”

Nụ cười thoáng nở ra trên môi Kỳ Phong bất giác khiến đáy lòng Hân Vũ trở nên lạnh lẽo. Lúc này thay vì trấn an hắn, cô lại cảm thấy những gì trước giờ mình làm đều rất buồn cười. Cho dù trong những thời điểm khó khăn nhất, cô vẫn chưa từng nghi ngờ hắn, thế mà hắn lại sẵn lòng vì những lời ra tiếng vào của người ngoài cuộc mà không tin cô? Cảm xúc này như một lưỡi dao bén ngót cắt vào da, khiến nỗi đau xót chẳng mấy chốc lan tràn, xộc lên mũi. Cô hơi cúi đầu, cố dằn lòng xuống. Hành động này trong mắt Kỳ Phong lại trở thành trốn tránh. Hắn cười nhạt, lực tay đẩy vai cô cũng mạnh hơn.

“Không có gì để nói sao? Là thật sự không biết, hay chẳng qua là không biết phải giải thích thế nào với anh?”

Trong mắt Hân Vũ, Kỳ Phong xưa nay bao giờ cũng rất dịu dàng và chiều ý cô, hắn chưa bao giờ đối xử với cô thô bạo như vậy. Sức khỏe cô thời gian này đã không tốt, bị hắn đẩy liền mấy cái, những vết thương chằn chịt trên người càng giở chứng, song cô vẫn cố nén không thốt lên tiếng nào. Lúc cô ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười đã trở thành cười cợt: “Anh tin em, cho dù có tận mắt nhìn thấy thì anh cũng sẽ không tin. Anh không tin em, dù em có nói gì thì cũng vô dụng.”

Thật ra Kỳ Phong không phải mới biết Hân Vũ ngày một ngày hai. Trước giờ cô gái này vẫn là người chịu nhu chứ không chịu cương, thế nhưng lúc này mọi lời cô nói đều khiến hắn nghe không lọt tai, càng nghĩ là cô tìm cách trốn tránh. Hắn giữ chặt lấy tay cô, gằn từng tiếng một: “Vậy được thôi, em muốn chứng cứ, anh muốn thử xem anh có tìm được chứng cứ trên người em không.”

Cứ thế, hắn lôi tuột Hân Vũ vào gian phòng ngủ, mặc kệ cô vùng vẫy thế nào cũng vô dụng. Ban đầu Hân Vũ còn không hiểu hắn muốn làm gì, thế nhưng khi hắn áp chặt lên người cô, sau đó lại dùng tay xé toạt phần áo bên hông, ánh mắt cô cũng dần sáng tỏ.

Thì ra cái hắn muốn tìm là ấn ký của tiên tộc.

Bất giác phát hiện điều này khiến Hân Vũ vùng vẫy kịch liệt hơn, nhưng lúc này Kỳ Phong cũng không để cô có cơ hội thoát thân nữa, một tay hắn đã giữ chặt tay cô, tay còn lại xé vải áo ra thành từng mảnh, mãi đến lúc ấn ký màu vàng nhạt mơ hồ hiện ra, không chỉ Kỳ Phong mà cả Hân Vũ cũng thẫn thờ.

Từ giây phút đó, cô biết rằng mối quan hệ giữa cô và hắn vĩnh viễn cũng chẳng thể trở về như xưa được nữa.

Kỳ Phong bỗng cười rộ lên. Trong phòng vắng, tiếng cười của hắn như va phải các bức tường, gào thét vọng lại như than khóc thê lương. Tiếng cười càng lớn, lòng Hân Vũ càng chết lặng.

Ngón tay hắn vẫn tỉ mẩn vuốt ve ấn ký màu vàng nhạt trên làn da nõn nà của cô, ánh mắt dị hoặc đến mức khiến Hân Vũ quên đi phản kháng, trơ mắt nhìn hắn mà không cách nào đoán được động tác tiếp theo.

Phong cũng không để Hân Vũ đợi lâu, chẳng mấy chốc đã thốt lên tiếng tắc lưỡi khẽ khàng: “Em đừng nói với anh cái dấu này là tự nhiên mà có đấy nhé.”

Sự điên cuồng trong không khí bất giác khiến Hân Vũ rét lạnh, song cô vừa mờ miệng lại bị hắn cắt ngang: “Nửa năm, nửa năm rồi, cô có biết nửa năm qua tôi sống thế nào không?”

Cùng với tiếng rống, cánh tay hắn cũng đập mạnh xuống thành giường khiến một mảng gỗ lớn cứ vậy mà sụp xuống. Hân Vũ lập tức ngồi dậy kéo lại vạt áo, trong lúc cô còn chưa hoàn hồn đã nhận thấy cả chiếc giường bỗng nhiên bốc cháy hừng hực. Kỳ Phong lôi cô ra ngoài phòng, đến lúc này cô mới nhận ra ngọn lửa này không phải bốc ra từ bất kỳ đâu khác, nó tỏa ra từ chính Kỳ Phong.

Cả người hắn cứ như một ngọn đuốc hừng hực cháy, chẳng mấy chốc vạt áo cô va phải hắn cũng bốc khói. Hân Vũ hoảng hốt định dập lửa, nhưng tay Kỳ Phong vẫn giữ chặt lấy cô, mà phần da thịt bị cọ xát lúc này cũng đã sưng phồng bỏng rợp, nhắc nhở cô về nỗi đau mà nãy giờ tiềm thức vẫn cố gắng bỏ qua.

Rõ ràng là rất đau đớn, thế nhưng chính Hân Vũ cũng chẳng hiểu tại sao giọng mình cất lên lại bình thản đến lạ: “Bỏ tay em ra.”

Kỳ Phong nhìn cô, ánh nhìn chòng chọc, nhưng cánh tay vẫn không hề buông ra.

Hân Vũ nở nụ cười: “Nếu anh không buông, cánh tay này của em thật sự sẽ bị phế đó.

Giọng nói điềm tĩnh này của cô khiến Kỳ Phong có chút khó hiểu, dần dần cảm xúc trong lòng cũng có thể nén xuống tựa như đám lửa ngập chìm vào dòng nước, le lói trước khi dần tắt hẳn. Trong giây phút đó, hắn hồ như đã thấy ánh sáng cuối đường hầm, bất ngờ cánh tay cũng buông lỏng.

Vừa được trả tự do, Hân Vũ đã nhanh chóng kiểm tra lại tay mình. Tuy sưng rất đáng sợ song vẫn may mà chưa ảnh hưởng đến các cơ mạch bên trong, chỉ cần dùng bùa chú chữa trị vài ngày sẽ khỏi. Cô giương tay lên, chưa kịp đọc thần chú thì cả người đã bị Kỳ Phong đẩy ngã.

Kinh nghiệm giáp chiến của Hân Vũ không phải tệ, song lúc này cô đang bị thương, hơn nữa lại đứng trước mặt Kỳ Phong nên vẫn không dùng hết sức. Ngược lại Kỳ Phong lại bình thản túm chặt lấy tay cô, sau một lúc giằng co hắn liền áp chế được cô, cử động cũng ung dung hơn hẳn.

“Anh muốn làm gì vậy?”

Giọng nói Hân Vũ lúc này cũng đã hoảng loạn, Kỳ Phong lại không quan tâm. Tay hắn trườn xuống chân cô, nhẹ nhàng rút ra con dao bạc phòng thân mà cô luôn giắt ở đó. Lúc thấy hắn cầm lưỡi dao, đăm chiêu nhìn nó trước mặt mình, Hân Vũ càng trở nên hoảng loạn.

Đây chắc chắn không phải là Kỳ Phong, chắc chắn không phải. Cô cố vùng vẫy, song vì đã bị hắn áp chế ngay từ đầu, cộng thêm giãy một lát thì lại chạm phải vết thương cũ khiến cô đau không kể xiết. Kỳ Phong nhận ra được hàng mày cô đã cau chặt, ngón tay cái còn rỗi rãi cũng nhân dịp vân vê lên nó, hơi thở cũng nhẹ nhàng chạm vào làn da cô: “Anh chưa bao giờ muốn làm em đau.”

Trong khoảnh khắc mắt chạm mắt, Hân Vũ mơ hồ có thể nhận thấy bóng dáng thâm tình của Kỳ Phong trước kia, người luôn dang rộng vòng tay trước mọi rắc rối của cô, người luôn yêu chiều và bao dung cho cô, người mỗi khi cô khóc sẽ ôm xiết cô vào lòng.

Cô chỉ mất tập trung có vài giây ngắn ngủi, lại không ngờ đó là sai lầm của cả đời mình.

Lúc cơn đau xâm chiếm qua từng tế bào, Hân Vũ vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì, mắt cô hết nhìn Kỳ Phong lại nhìn cổ tay phải của mình, nơi khiến cô đau đến mức rên lên khẽ khàng.

Cánh tay không còn bị Kỳ Phong giữ lại nữa, thay vào đó là một mũi dao bạc cắm phập sâu xuống đất, xuyên qua cổ tay cô.

Máu rỉ thành dòng, rồi ứa ra càng lúc càng nhiều, vậy mà Hân Vũ lại không hề cảm thấy đau nữa, đôi mắt cô cứ thế giương lên nhìn Kỳ Phong đang chống tay ngồi dậy, vẻ mặt hắn lạnh băng, thấp thoáng nụ cười mỉa mai: “Có phải em đau lắm phải không? Nửa năm qua, mỗi giờ mỗi giờ, tôi đều đau như vậy.”

Bóng dáng cao lớn của hắn dợm đứng dậy, che khuất đi ánh sáng của đèn chim lửa trên bàn. Hân Vũ bỗng có cảm giác, chiếc bóng này cũng đã che đi ánh sáng của cả đời cô.

Kỳ Phong đọc thần chú giăng một lá bùa giam giữ bên ngoài chỗ cô nằm. Khi nhìn thấy vòm cầu màu ánh sáng dần dần hiện rõ bên ngoài, Hân Vũ bỗng nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, cười nhạt: “Tôi có thể giải bùa, anh biết mà.”

Kỳ Phong cũng không vội đáp lại cô, hắn giăng thêm hai lá bùa giam giữa bên ngoài rồi mới yên tâm dừng lại. Hân Vũ nhìn thấy cũng không khỏi mỉa mai. Với tình trạng của cô bây giờ, cho dù chỉ một lá bùa cô còn giải chẳng nỗi, nhưng nhìn hắn nhọc lòng như vậy, bỗng chốc cô cũng có cảm giác thỏa mãn nho nhỏ.

Mặt đất vẫn bị tưới đầy máu đỏ thẫm rỉ ra từ cánh tay bị thương. Hân Vũ cũng chẳng thèm cầm máu. Cô cười đến toét miệng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh giấu anh ấy ở đâu rồi?”

Kỳ Phong vẫn còn đang suy nghĩ cách giam giữ cô, bất chợt nghe cô nói vậy còn cho rằng mình nghe nhầm. Hắn nheo mắt: “Em nói cái gì?”

“Anh giấu anh ấy ở đâu rồi?”, Hân Vũ kiên nhẫn lặp lại, khóe môi nở ra nụ cười đẹp đến thê lương: “Kỳ Phong của tôi ấy, anh giấu anh ấy ở đâu rồi?”

Chút kiên định cuối cùng trong lòng Kỳ Phong thoáng chốc sụp đổ. Hắn không dám nhìn thẳng vào nụ cười đó của cô nữa, bước đi như chạy ra ngoài.

Sau tang lễ của Diệp Anh thì khách quý đến kinh thành cũng vãn hẳn, bấy giờ Kỳ Phong mới chợt nhớ đến Khải Kiệt đang trú lại một cung điện trong hoàng cung. Khải Kiệt bấy lâu vẫn ở lại Yên Thành, sau trận chiến chống Thiên Tường, cảm tình của cậu ta và Diệp Anh vẫn khá tốt, lúc này nghe tin Diệp Anh mất mới dẫn theo Ngôn Chi về. Kiệt tâm sự với hắn chưa được nửa tách trà đã trầm ngâm bảo: “Mấy hôm nay trông câu khá bận nên mình không làm phiền. Hôm nay nếu cậu không đến thì mình cũng tự đến tìm cậu từ biệt.”

Nghe đến đấy, tâm tình vừa phấn khởi đôi chút của Kỳ Phong cũng chẳng còn sót lại chút nào. Hắn xụ mặt: “Cậu phải đi sao?”

Kiệt cười đến híp cả mắt: “Ừ. Không giấu cậu, ở Yên Thành mình đang nghiên cứu một công trình mới, nếu đi đúng hướng, mình hi vọng có thể mở ra cánh cổng không gian, đưa chúng ta trở về.”

Đã rất lâu rồi mới có một người ở trước mặt Kỳ Phong nhắc đến khả năng trở về thế giới hiện đại. Mấy năm bôn ba nơi này, có lúc hắn hầu như quên bén đi xuất thân của mình, huống chi hắn thật sự là đứa trẻ lưu lạc, dòng máu của hắn đến từ Nhân quốc chứ không phải xứ sở bên kia. Thế mà lúc này nghe nhắc đến nơi ấy hắn vẫn chộn rộn nhiều cảm xúc khó tả. Hắn nhớ trường đại học, nhớ ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng của mình, nhớ cả chiếc mô tô phân khối mà có lần Eden đã ôm lấy, cười khúc khích đặt tên… Vừa nghĩ đến Eden, đột nhiên hắn ngẩng người như vừa bắt được ngọn kim dưới đáy biển. Thế nhưng chớp mắt, chiếc kim ấy lại lần nữa chìm sâu vào mặt cát âm u.

Khải Kiệt thấy hắn ngẩn người, còn nghĩ hắn đang nhớ về cuộc sống trước đây. Cậu cười khích lệ, đặt tay lên vai hắn: “Mình chưa bao giờ bỏ cuộc cả. Cho dù chỉ có một phần nhỏ cơ hội trở về mình cũng phải thử. Cậu cũng vậy phải không?”

Phong mỉm cười, đột nhiên lại trầm ngâm: “Mình cũng không biết. Chỉ cảm thấy cuộc sống ở nơi này thật sự rất mệt mỏi.”

“Mệt thì đừng nghĩ nữa. Ban đầu cậu muốn làm gì, muốn thực hiện thứ gì, cứ kiên trì với đó đi đến cùng. Như cuộc sống của mình và Chi nè. Bây giờ cả hai đều rất ổn, có thể là không oách bằng cậu, nhưng có cô ấy bên cạnh, có được trở về hay không đối với mình cũng không phải là vấn đề đáng quan tâm nhất nữa.”

Gương mặt Kiệt tràn đầy phấn khởi. Nhìn vẻ mặt cậu ta, đột nhiên Kỳ Phong lại cảm thấy khó chịu. Hai năm rồi, kể từ lúc đến đây Kiệt vẫn là Kiệt, thế nhưng Kỳ Phong hắn dường như đã không còn là Kỳ Phong của buổi ban đầu nữa.

Gió thổi lành lạnh, Kỳ Phong còn chưa kịp co người đã thấy Ngôn Chi sốt sắng đi ra. Cô chào hỏi bọn hắn rồi lại kiên quyết khoác thêm bên người Kiệt một tấm áo lông. Kiệt thấy cô nàng thì đứng dậy, giận dữ bởi cô ăn mặc quá mức phong phanh. Hai cô cậu cứ đứng tranh cãi mãi, tiếng ồn vang vọng đến mức lính canh cũng nhìn nhau mỉm cười. Kỳ Phong thì ngược lại, hắn chưa bao giờ cảm thấy bải hoải đến thế.

Lúc Khải Kiệt ngồi xuống lại còn lầm bầm trách Ngôn Chi thêm mấy bận. Phong không cho là cậu ta mắng thật, trầm tư nói: “Mình cũng chẳng tham lam gì. Thật ra trong thế giới xa lạ này, mình cũng chỉ mong có một cô gái, giống như Chi ở bên cạnh cậu vậy. Cho dù cô ấy làm bất kỳ điều gì cũng là vì muốn tốt cho cậu mà thôi.”

Kiệt cau mày, không đồng ý: “Hân Vũ cũng rất tốt mà. Người vừa đẹp lại vừa giỏi. Hơn nữa ai cũng nhìn thấy là cô ấy rất yêu cậu.”

Phong lắc đầu: “Có đôi lúc mình cảm thấy, mình thật sự không hiểu nổi cô ấy. Vì cô ấy, mình ép bản thân phải trưởng thành, phải mạnh mẽ. Tất cả những gì mình muốn thật ra cũng chỉ là có thể bảo vệ cô ấy thật tốt. Nhưng Kiệt à, vì sao mình cố gắng nhiều đến vậy, sau cùng lại cảm thấy dường như cô ấy hoàn toàn không cần sự bảo vệ của mình? Chẳng lẽ vì mình không có tài phép bằng người đó hay sao?”

Đối với những tin đồn liên quan đến Hân Vũ vốn đã lan truyền khắp nơi, Khải Kiệt chẳng lạ nữa. Nhưng cậu ta vốn chỉ xem đó là tin đồn vô căn cứ mà thôi. Lúc này thấy Kỳ Phong uể oải, cậu lại khẽ lắc đầu, thật lâu mới thốt nên lời: “Mình thấy cậu sai rồi?”

“Ai sai?”, Phong ngẩng đầu, hầu như không tin được nhìn cậu bạn chí cốt.

“Cậu.” Khải Kiệt cho hai tay vào bao giữ ấm, thật lâu mới trầm ngâm tiếp: “Còn nhớ trước đây, mình đã hơn một lần nói với cậu, Hân Vũ không phải là loại người như chúng ta. Trong mắt cô ấy có quá nhiều gánh nặng, cá tính cô gái này lại lạnh lùng. Nếu yêu cô ấy, cậu sẽ phải chịu khổ rất nhiều. Nhưng lúc ấy cậu bảo thế nào? Cậu nói, chỉ cần cô ấy bằng lòng ở bên cạnh cậu, cậu không quan tâm mình không phải là vị trí số một trong lòng cô ấy, thậm chí số hai, số ba cũng không cần. Chỉ cần cô ấy đồng ý ở bên cạnh cậu, cậu sẽ đối xử với cô ấy thật tốt. Những chuyện này cậu quên cả rồi sao?”

Thật lâu, Kỳ Phong mới tiêu hóa được những lời này. Thì ra đã từng có một thời hắn yêu ngây ngốc đến như vậy. Khải Kiệt mỉm cười tiếp lời: “Sau đó cậu và Hân Vũ trải qua rất nhiều chuyện, cho đến lúc nhìn thấy Hân Vũ và cậu ở cạnh nhau, mình đã rất mừng cho hai người. Thật đấy. Mình cảm thấy với một cô gái như Hân Vũ, nếu cô ấy không yêu cậu thì cậu chẳng là gì cả. Nhưng vì trong lòng cô ấy có cậu nên cậu sẽ là cả thế giới của cô ấy. Nhưng giờ nhìn lại xem, cậu đã làm gì thế này?”

“Cậu bảo Hân Vũ quá mạnh mẽ, dù cậu cố gắng thế nào cũng không bảo vệ được cô ấy. Nhưng Phong này, đó là lỗi của Hân Vũ sao? Ngay từ khi bắt đầu cậu đã biết cô ấy là người như vậy, vì sao lại muốn thay đổi cô ấy? Hân Vũ từ trước đến giờ vẫn vậy. Về những tin đồn bên ngoài, chẳng lẽ trong lòng cậu Hân Vũ lại là người dễ dàng thay lòng như vậy sao? Cô ấy yêu cậu, nên sẽ không thể chấp nhận bất kỳ ai khác. Song đó là nói nếu như cậu không làm cô ấy thất vọng. Tin mình đi, cô gái này rất quyết đoán, nếu như cậu làm những chuyện khiến cô ấy không yêu cậu nữa, vậy cậu sẽ chẳng còn là gì trong lòng cô ấy đâu. ”

Suốt một ngày sau đó, những lời Kiệt nói vẫn là nỗi đau trong tim Kỳ Phong.

Thật ra nếu không có Kiệt, hắn sẽ không nhớ đến khoảng thời gian trước đây của mình, không nhớ thì ra Kỳ Phong đã từng là một người ấm áp và chân thành đến như vậy. Lời Kiệt nói cũng như giọng nói chất vấn của Hân Vũ cứ vang vọng trong đầu hắn. Chẳng lẽ đi một vòng lớn đến thế, quay đầu lại vẫn là sai lầm rồi sao?

Hắn không nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu, mãi cho đến khi gà gật trở về. Lúc đi ngang qua vườn hoa, đột nhiên lại nghe râm ran giọng nói ai đó đang kêu gào ầm ỹ cả góc trời: “Ngươi ra đây, tên hoàng đế chết tiệt.”

Kỳ Phong nheo mày, cơn say rượu khiến đầu óc hắn mơ màng, ngẫm nghĩ mãi một lúc mới hiểu ra người đang bị mắng là mình. Hắn đá một tên cấm vệ quân đứng gần đó, giọng lè nhè: “Ai to gan vậy? Dám mắng cả ta. Còn không lôi ra ngoài giết đi.”

Gã cấm vệ quân khó xử, gãi đầu gãi tai một chút mới quyết định rằng lệnh của hoàng đế phải quan trọng hơn. Thế nhưng gã đi chưa được mấy bước đã lại nghe tiếng la thất thanh bên ngoài gào như khóc: “Hoàng đế chết tiệt, công chúa có mệnh hệ nào thì ta làm ma cũng phải về giết ngươi.”

Kỳ Phong nhướng mày, cái giọng ồm ồm như thanh niên chưa vỡ giọng này bất chợt khiến hắn nhớ đến mái đầu nâu lòa xòa lấp ló hai chiếc sừng của cậu nhóc. Nếu nói vậy, công chúa được nói đến phải là Hân Vũ rồi. Hắn nghĩ nghĩ, cố kiềm chế cơn say, tìm một chiếc ghế lớn ngồi vắt chân lên, lại bảo cấm vệ quân mang cậu nhóc kia vào.

Chưa đầy vài phút, Lyrik đã bị cấm vệ quân trói gông tứ chi mang đến. Trên miệng cậu ta còn bị nhét mảnh gỉ lau, vừa nhìn thấy Kỳ Phong đã giãy giụa kích động. Phong bảo người thả cậu ta xuống, lại lấy giẻ ra khỏi miệng cậu ta. Hắn xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh, nhàn nhã nói: “Cho cậu ba phút, không nói được trọng tâm vấn đề thì lôi ra chém.”

Lyrik vừa rồi hùng hổ thế, nhưng trước khi vào đây cấm vệ quân cũng nện cậu một trận ra trò rồi, giờ nhìn ánh mắt Kỳ Phong cậu lại cảm thấy hồn vía bay mất, nhất thời lắp bắp: “Trọng… trọng tâm gì cơ?”

Kỳ Phong xòe ra ba ngón tay, ánh mắt đỏ ngầu lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Hân Vũ. Chẳng phải cậu muốn kiện cáo gì tôi sao?”

Bấy giờ Lyrik mới òa ra, sực tỉnh.

Nhắc đến cậu vẫn cảm thấy uất ức không thôi. Hai hôm trước cậu gặp công chúa, khi ấy công chúa còn khỏe mạnh đi an ủi cậu. Thế mà chưa đến nửa ngày sau đã nghe cung nhân kháo nhau cô bệnh nặng không thể ra khỏi phòng. Lyrik cảm thấy rất kỳ lạ, thế là cậu nhân lúc lính canh sơ sót bèn lẻn vào cung của Hân Vũ xem thế nào. Chẳng ngờ cậu nhìn thấy Hân Vũ bị thương đã đành, bên ngoài còn có một lớp bùa giam giữ, cậu cố đến mấy cũng chỉ dỡ bỏ được hai lớp bùa thì đã bị phát hiện, trói gông cổ đến chỗ cấm vệ quân.

Lyrik không còn người thân. Sau khi biết Hải Kỳ không còn nữa, Hân Vũ chính là người thân duy nhất của cậu ta, thế nên trông thấy cô như vậy cậu càng xót thương, tìm mọi cách đánh động đến Kỳ Phong, cho dù phải phạm thượng cũng bất chấp, chỉ mong có thể cứu được cô là cậu đã cam lòng.

Thật ra Lyrik rất ghét Kỳ Phong, trong mắt cậu thì gã đàn ông này chẳng tài cán gì, lại còn dám giành Hân Vũ với thầy cậu. Từ khi cậu đến đây hắn cũng chẳng hòa nhã gì, hết lần này đến lần khác bắt nạt Hân Vũ. Thế nhưng vì tính mạng của Hân Vũ, cậu không còn cách nào khác đành dập đầu, nhân cơ hội trong lúc Kỳ Phong không nhìn thấy mà lấy tay quét được bọt lên mắt, vờ khóc sướt mướt: “Bệ hạ, ngài cứu công chúa đi. Nếu ngài không cứu, công chúa chết mất.”

Kỳ Phong nghe cậu ta nói thế thì giật mình nhỏm dậy. Nhưng hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy không đáng tin tí nào. Tuy lúc đó hắn giận đến mức muốn biến cô trở thành người tàn phế thật, thế nhưng Hân Vũ là kẻ biến thể, hơn nữa cô lại có phép thuật, cho dù thương tật nặng đến thế nào cũng không mấy nguy hiểm. Suy nghĩ này khiến hắn an lòng đôi chút, lại ngả người ra sau ghế đá, lên giọng hăm dọa: “Còn nói dối ta giết thật đấy.”

Lyrik ức đến líu lưỡi. Cậu biết chỉ nói ba hoa vài từ Kỳ Phong nhất định sẽ không tin, hơn nữa hắn cũng không phải Hân Vũ, cậu tỏ vẻ đáng thương đến mấy cũng vô dụng. Lyrik nghĩ ngợi hồi lâu, sau cùng lấy lại giọng trầm tĩnh nói: “Đây là việc rất quan trọng, bệ hạ có thể gặp riêng tôi được không?”

Phong nghe cậu ta nói vậy thì nhướng mày, tuy vậy hắn lại rất nhanh chóng đồng ý với cậu ta. Đợi cho bọn cung nhân và cấm vệ quân đã ra ngoài hết, hắn mới cười cười nói: “Sao nào? Cậu muốn nói gì? Về thầy cậu hay là về phu nhân của cậu?”

Thằng nhóc này ngay lần đầu gặp đã liên tục gọi Hân Vũ là phu nhân, nếu bảo không cố tình thì hắn thua gì cũng thua. Nhưng Kỳ Phong đã nhân nhượng đến cực hạn rồi. Lyrik cũng như hiểu ý, vội cúi đầu theo lễ nghi, sau đó mới lên tiếng: “Bệ hạ, tôi biết ngài nghi ngờ công chúa, đây cũng là một phần lỗi do tôi. Nhưng tôi mong người hiểu, thật sự theo tục lệ tiên tộc, công chúa Hân Vũ đã thật sự là phu nhân của thầy tôi, tức Hải Kỳ tiên nhân từ nửa năm trước rồi.”

Chiếc cốc trong tay Kỳ Phong vỡ vụn. Dù biết thằng nhóc sẽ nói đến vấn đề này song hắn vẫn chịu không nổi, định phất tay bỏ đi. Chẳng ngờ Lyrik lại cả gan níu tay hắn, giọng cậu ta bấy giờ mới nghẹn ngào thật sự: “Chỉ là, ngài không cần phải lo lắng. Bởi vì cũng nửa năm trước, thầy tôi đã mất rồi.”

Tin tức này khiến bước chân Kỳ Phong sững lại hẳn. Hắn hoảng hốt quay đầu, thật lâu mới giữ được bình tĩnh mà lặp lại: “Cậu nói cái gì? Hải Kỳ mất rồi?”

Lyrik gật đầu xác nhận: “Tình hình lúc đó tôi không thật sự rõ chi tiết, thế nhưng công chúa bị thương rất nặng, tưởng chừng không thể qua khỏi, bản thân thầy tôi thì gặp nạn. Vì cứu công chúa, cũng là để giữ lại cuộc sống bình thường của hàng ngàn yêu tinh khác, bất đắc dĩ nên thầy đành phải truyền ấn ký cho công chúa. Nhờ vậy mà sợi dây liên kết pháp thuật của thầy mới không bị đứt đoạn.”

Cậu đã dứt lời hồi lâu mà Kỳ Phong vẫn đứng sững một chỗ. Đột nhiên hắn nhớ ra Hân Vũ đã hơn một lần đề cập đến chuyện nửa năm trước với hắn, thế nhưng lúc đó hắn vẫn bị chuyện cái thai của cô ám ảnh nên không muốn nghe. Giờ nghĩ lại, ngay từ đầu hắn đã trách oan cô.

Nếu như tất cả những gì cô giải thích đều là sự thật, nếu nửa năm trước Hải Kỳ đã chết, cô bị hôn mê mất nửa năm, vậy chuyện cái thai đó là thế nào?

Lyrik nhìn sắc mặt của Kỳ Phong, thầm thở dài. Cậu biết hắn đã dần tin mình, nhưng hy vọng rằng sửa sai lúc này thì chưa quá muộn.

“Sau khi tôi đến kinh thành, công chúa có hỏi tôi một số chuyện, lúc này tôi nghĩ bệ hạ cũng nên biết.” Cậu mím môi, quan sát sắc mặt đờ đẫn của Kỳ Phong mà lựa lời: “Công chúa tuy là con cháu của Thiên đế, thế nhưng cô ấy chỉ có nửa dòng máu là con người. Một nửa còn lại là của người cá.”

“Có nghĩa là sao?”, Kỳ Phong nhăn mặt, nhất thời vẫn chưa hiểu.

“Chắc bệ hạ đã nghe pháp sư Tần kể câu chuyện về Phi Yến, mẹ của công chúa. Trước đây lúc thầy Kỳ còn sống, người cũng đã từng tra cứu về vấn đề này. Vì sao Phi Yến khi mang thai công chúa lại có sự chênh lệch lớn về thời gian đến vậy, gây hiểu lầm cho tất cả mọi người? Kết quả rất bất ngờ. Chu kỳ sinh lý của người cá vốn bất thường. Thời gian ủ trứng đến khi mang thai của họ kéo dài đến hơn năm tháng, trước khi trở thành bào thai hoàn chỉnh. Nói cách khác, khi pháp sư Thiệu nổi trận lôi đình với vợ mình, thực tế Phi Yến đã mang thai hơn chín tháng rồi. Đối với trường hợp công chúa cũng vậy. Lương y bình trường chuẩn đoán ba tháng, thực tế công chúa đã có thai từ tám tháng trước, tức là khi bệ hạ vẫn còn ở thành phố Vĩnh Hằng.”

Thoáng chốc, Kỳ Phong có cảm giác như pháo vừa nổ bên tai mình.

Hóa ra đứa trẻ đó, đứa trẻ mà hắn đã vui xiết bao khi không thể chào đời lại là con hắn?

Hắn loạng choạng đứng dậy, bờ môi run rẩy. Thế nhưng mỗi lần chớp mắt lại nghĩ đến đứa trẻ, đến lúc Hân Vũ hầu như nài nỉ mình tin tưởng cô, song hắn lại chưa từng tin.

Hóa ra niềm tin của hắn dành cho cô, thậm chí còn mong manh hơn cả sinh mệnh của đứa trẻ kia.

Lyrik biết lúc này Kỳ Phong đang phải chịu đả kích rất lớn, nhưng cậu lo lắng cho Hân Vũ, cũng thầm suy tính chẳng biết có kịp cứu đôi tay cô hay không. Nghĩ mãi, cậu mới cả gan nói: “Bệ hạ, ngài còn có thể nghe tôi nói tiếp không?”

“Nói đi.” Không ngờ Kỳ Phong lại trả lời ngay tắp lự. Thật ra Lyrik không hiểu Kỳ Phong, tâm lý hắn không tốt, nhưng hắn càng sợ hãi nếu mình bỏ qua tin tức nào đó về Hân Vũ, bèn vội ngồi ngay thẳng lắng nghe. Lyrik vuốt tay lên sống mũi, chậm rãi nhớ lại: “Bệ hạ luôn cho rằng công chúa không quan tâm đến ngài, vừa tỉnh dậy thì không đến tìm ngày mà chạy đi tìm tôi. Thật ra không phải như vậy. Ngay sau khi công chúa biết thầy tôi đã qua đời, việc đầu tiên cô ấy làm là muốn đến sông Thương Thủy tìm ngài. Thế nhưng không ngờ giữa đường, công chúa lại bị quỷ tộc mai phục. Pháp lực của công chúa tuy rất tốt nhưng dù sao thể lực cũng không sánh được với nhóm quỷ tộc. Cô ấy bị thương nặng, thậm chí còn bị một kẻ biến thể hút máu.”

Nắm tay Kỳ Phong thoáng chốc siết chặt lại. Hắn không biết, thật sự không biết cô đã từng đứng trước ranh giới sinh tử như thế. Mà điều oán giận là cho đến giờ phút này cô vẫn chưa từng nói với hắn.

“Điều kỳ lạ bắt đầu phát sinh từ đây.” Lyrik thở dài, như chậm rãi nhớ lại điều gì đó: “Theo lời công chúa kể, cô ấy và gã biến thể đó vật nhau cùng ngã xuống thác nước, sau đó lại va phải đá nên bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, cô ấy phát hiện gã biến thể nằm trên mặt đất đã tắt thở. Song gã không còn là biến thể nữa.”

“Sao lại có chuyện như vậy?”, Kỳ Phong kinh ngạc hỏi.

“Công chúa dựa vào dấu tích những vết thương trên người gã biến thể nọ, phát hiện gã chết vì mất máu. Bệ hạ biết điều này có nghĩa là gì không? Đó chính là quy trình đã đảo ngược. Mà vấn đề là những vết thương khi giao chiến trước đó đều đã lành. Gã biến thể này chỉ thật sự đảo ngược quy trình, bắt đầu từ lúc hút máu cô ấy.”

“Công chúa tuy mang thương tích trên người nhưng lại bị phát hiện này kích thích đến quên ăn quên ngủ, thuê ngựa chạy thẳng một mạch về kinh thành. Không ngờ điều cô ấy mơ hồ dự đoán lại trở thành sự thật. Công chúa dùng máu của mình cứu một trăm đứa trẻ trong pháo đài Chết trở thành người bình thường. Cũng chính vì thế mà mấy ngàn kẻ biến thể trong pháo đài mới chấp nhận đi theo cô ấy. Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy công chúa cứu con cháu mình. Họ biết, dòng máu của cô ấy chính là thứ duy nhất có thể thay đổi số mệnh của họ.”

“Thế nhưng sự vui mừng của công chúa chỉ kéo dài được một ngày. Sau đó cô ấy phát hiện mình kiệt sức vì mất máu quá nhiều. Cô ấy không thể cung cấp máu cho tất cả bọn họ, và quan trọng hơn nữa, những vết thương của công chúa cũng không hề lành lại.”

Bước chân Kỳ Phong bấy giờ đã không còn vững nữa. Hắn nhếch môi, thật lâu mới có thể lắp bắp: “Sao… sao lại có thể được?”

Lyrik lắc đầu, hồ như cả cậu ta cũng không tin nổi: “Bệ hạ biết không, trước đây thầy Kỳ từng đặt ra một giả thuyết, quỷ tộc thật ra chỉ là một nhánh con người bị biến dị mà thành. Chỉ là thời đại đó cách chúng ta quá xa, không ai có thể xác minh được biến thể phát triển từ đâu nên không xác định được. Trường hợp của công chúa cũng vậy, mọi thứ phát triển một cách rất vô tình. Cô ấy bẩm sinh đã mang hai dòng máu, con người và người cá, đến năm mười bốn tuổi thì trở thành kẻ biến thể. Thế nhưng thực tế biến thể cũng chỉ là một dị biến của con người mà thôi, trong phân loại chủng loài, cô ấy vẫn chỉ là người cá hoặc con người. Sau này việc thay máu phượng hoàng vô hình chung đã thay đổi cấu trúc loài, khiến công chúa bắt đầu nảy sinh những dấu hiệu kỳ lạ. Cô ấy từng nói, thời gian tiếp thu dòng máu phượng hoàng, cô ấy có khẩu vị ăn hơn trước đây. Cũng chính lúc đó công chúa đã âm thầm thử nghiệm bản thân mình. Khoảng thời gian cô ấy nhịn dùng huyết thạch có khi kéo dài đến hơn hai tuần, thế nhưng vẫn không hề hấn gì.”

“Sau khi tiếp nhận máu phương hoàng?”, Kỳ Phong lẩm bẩm, lại âm thầm nhớ đến khoảng thời gian đó. Hắn cứ nghĩ cô có gì đó kỳ lạ, song nghĩ mãi cũng chẳng ra, thì ra từ khi đó cô đã che giấu bí mật cơ thể mình.

“Công chúa biết sự thay đổi của mình bắt đầu từ lúc được thầy Kỳ truyền dòng máu tiên tộc. Sự kích thích của máu tiên vượt quá sự suy đoán của cô ấy. Lúc này thầy Kỳ không có bên cạnh, công chúa lại nhớ đến sự có mặt của tôi.” Lyrik nhớ lại lần đầu tiên gặp Hân Vũ, không khỏi mỉm cười tiếp: “Bệ hạ, ngài đã đoán đúng một việc, thật ra công chúa đến thị trấn đó hoàn toàn là vì tôi. Cô ấy biết tôi tiếp quản toàn bộ kiến thức của thầy Kỳ về nghiên cứu chủng loài này, nên cố tình đến đó để nhờ tôi giúp đỡ. Chúng tôi cùng nhau tra cứu vài ngày, nhanh chóng liền phát hiện ra dòng máu cô ấy đã hoàn toàn thay đổi. Nói cách khác, công chúa hiện nay không phải con người, không phải người cá, càng không phải kẻ biến thể. Có thể gọi cô ấy là một giống loài hoàn toàn mới, mà quan trọng là, sự tồn tại của máu cô ấy có thể khiến kẻ biến thể không còn là kẻ biến thể nữa.”

Trên mặt đất tuyết vẫn rơi chậm rãi, bệt thành tấm thảm tuyết mịn màng dưới chân. Tuy là rất lạnh nhưng Lyrik vẫn quỳ ngay ngắn dưới đất, hầu như không chút cảm giác nào. Cậu vẫn ngẩng đầu, cặp mắt cương quyết nhìn Kỳ Phong đầy trông đợi. Phong lại ngây người thật lâu, mãi rồi hắn mới nhớ đến những lời cậu ta cố nhấn mạnh.

“Cậu nói vậy… những vết thương của Hân Vũ…”

Lyrik lắc đầu, cười khổ: “Không khác gì người bình thường cả. Nếu thương nhẹ thì vài ngày sẽ khỏi, vết thương nặng thì vài tháng, gãy xương thì phải bó nẹp, nhưng quan trọng là, nếu cả mạch cũng đứt, công chúa sẽ thật sự tàn phế.”

Bước chân Kỳ Phong loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã ngồi dưới đất. Đến lúc này hắn mới hiểu lý do tại sao Lyrik phải bất chấp tất cả để cho mình biết sự thật như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play