Đăng Lâm siết chặt nắm tay, chú Hổ đối với ba con anh trung thành đến chết, ngay cả con gái chú cũng liều mạng cứu mình, ân tình này anh trả sao cho đủ đây. Anh hít một hơi thật sâu, phân phó Tất Ưng tiến hành các thủ tục hành chính của Khắc Ngọc, mà hiện tại anh đang nghĩ là Hà Vân.

Một giờ sau, bác sĩ khoảng hơn bốn mươi tuổi bước ra, mời người nhà bệnh nhân Hà Vân về phòng làm việc nói chuyện. Ông nói:

- Tôi thay mặt bệnh viện báo đến gia đình tình hình của bệnh nhân. Cô ấy bị chấn thương ở đầu vùng dưới chẩm. Trên hình ảnh chụp cắt lớp, chưa thấy được tổn thương thực thể rõ ràng. Tuy vậy, hiện tại chưa nói trước được diễn biến bệnh tình. Chúng tôi sẽ cố gắng theo dõi sát, điều trị tốt nhất cho bệnh nhân, nhưng người nhà cũng cần chuẩn bị trước tâm lý nếu có diễn biến xấu hơn.

Đăng Lâm sắc mặt thâm trầm, nhìn vào cửa phòng bệnh. Anh trách mình bất cẩn đẩy Hà Vân vào hiểm cảnh. Thông tin anh đến đón Hà Vân bị nội gián tiết lộ cho chú anh, để ông ta huy động tay chân đàn em đến trước lấy mạng cô ấy. Anh dẫn người đến khu lao động giải nguy cho cô thì đã chậm một bước, chỉ thấy bà vú của cô đang bị tra tấn chỉ còn một hơi thở nói rằng Hà Vân đang trên đường đến khách sạn Sunrise. Anh lập tức sắp xếp cho người chờ đón cô ở khách sạn. Sau khi khống chế được kẻ thù, anh định đến gặp cô thì bị phục kích, không hiểu vì sao cô lại có mặt ở đó để đỡ cho mình mà bị thương.

Đăng Lâm thầm khẩn cầu cho cô gái nhỏ vượt qua nguy hiểm, anh sẽ chăm sóc, bảo bọc cô cả đời…

Sắc trời tối lại, Đăng Lâm ngồi sát giường bệnh nắm tay Khắc Ngọc, hiện tại anh nghĩ là Hà Vân, cảm giác xương nhỏ cấn vào lòng bàn tay làm anh thương cảm. Anh thật muốn biết cô trải qua hai tháng bôn ba trốn tránh sự truy đuổi của kẻ thù như thế nào mà khiến cô gầy gò, tiều tụy như vậy.

Đã một ngày trôi qua, cô vẫn chưa tỉnh, anh thấp thỏm lo lắng không yên.

Khắc Ngọc lay nhẹ ngón tay, rèm mắt giật giật hé mở, thấy trước mắt người đàn ông xa lạ, mọi thứ xung quanh đều xa lạ. Cô hoảng hốt, sợ hãi. Đăng Lâm kích động cười vui sướng, khom người ôm cô thật chặt, nhỏ tiếng:

- Đừng sợ hãi, không sao đâu, tỉnh là tốt, tốt rồi.

Khắc Ngọc vùng vẫy, lực yếu ớt, mở miệng nói loạn không ngừng:

- Thả tôi ra, anh là ai, tại sao tôi lại ở đây, tôi là ai… tôi không biết anh, tôi đau đầu quá…

Đăng Lâm tròn mắt nhìn cô gái nhỏ mình đang ôm. Cô ấy nói như thế là sao, mất trí nhớ à? Đăng Lâm với tay bấm chuông trên tường, nói lớn:

- Bác sĩ, bệnh nhân phòng mười đã tỉnh, mời đến ngay.

Tiếng đẩy cửa, bác sĩ và y tá bước vào. Đăng Lâm buông Khắc Ngọc ra, đỡ cô ấy nằm xuống, nhưng Khắc Ngọc kinh hãi ngồi bật dậy, lùi sâu vào trong, hét lên:

- Các người là ai, định làm gì tôi? Ra ngoài, tránh xa tôi ra, tôi không biết các người, tôi không biết tôi là ai, đừng đụng vào tôi…

Đăng Lâm với tay kéo Khắc Ngọc vào lòng, trấn an:

- Em là Hà Vân, anh là anh của em, đừng lo lắng. Em bị bệnh, bác sĩ sẽ điều trị cho em, mọi người muốn tốt cho em mà. Anh sẽ luôn bên cạnh em, không sợ hãi nữa.

Khắc Ngọc nhìn bác sĩ và y tá, sau chọn tin tưởng người đang ôm mình, vòng tay ôm chặt Đăng Lâm , nói:

- Anh bảo bọn họ ra ngoài, em không có bệnh.

Bác sĩ và y tá đánh giá tình hình, mở cửa ra ngoài. Khắc Ngọc nghĩ không còn nguy hiểm rình rập, thả lỏng người. Đăng Lâm đỡ cô nằm xuống, ngồi bên cạnh giữ tay cô. Qua một lúc, Khắc Ngọc chìm vào giấc ngủ. Đăng Lâm đặt tay cô trên giường, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài gặp bác sĩ. Bác sĩ nói:

- Tình trạng của cô ấy cho thấy tổn thương đột ngột làm cô ấy mất trí nhớ tạm thời. Những trường hợp như thế này, có thể sẽ hồi phục sau một tuần, một tháng, một năm, có đôi khi nhiều năm sau, rất khó xác định. Khả năng hồi phục trí nhớ phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, nhưng chính nhất vẫn là bản thân bệnh nhân muốn ký ức trở về, tự mình tìm tòi cảm giác quen thuộc, đánh thức ký ức tạm thời mất đi của mình. Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra lại toàn diện cho bệnh nhân lại một lần nữa sẽ báo cho người nhà.

Đăng Lâm thở dài, ký ức mất đi có ngày có thể tìm được, hoặc giả sử nó không thể tìm về thì cũng tốt, quên hết những biến cố đau đớn, đón nhận tương lai tốt đẹp. Anh chỉ cầu mong Hà Vân (từ đoạn này Khắc Ngọc được gọi là Hà Vân luôn) khỏe mạnh bình an là đủ rồi.

Kết quả kiểm tra của Hà Vân đều bình thường, Đăng Lâm phải nhanh chóng trở về thành phố B, có rất nhiều việc đang chờ anh. Để đảm bảo an toàn cho Hà Vân khi thế cục hỗn loạn chưa dọn dẹp xong, anh sắp xếp Hà Vân đến sinh sống cùng với vợ con của trợ lý Thành tại khu đô thị Hải Thi yên tĩnh, ngoại ô thành phố B.

*******

Ông Khắc Nguyên bơ phờ lặng nhìn tin tức “ Xác một cô gái trẻ trong giai đoạn phân hủy, nạn nhân mặc quần áo lao công, khoảng 18-20 tuổi, tấp vào bờ cách cầu Sông Trà 2km, gối phải của nạn nhân bị vỡ, có thể do va đập, không thấy ngoại lực khác...” Ba ngày qua, hình ảnh Khắc Ngọc lao xuống dòng sông không thoát khỏi tâm trí ông. Tiếng chuông điện thoại vang lên, ông bắt máy, nghe giọng nói của trợ lý Dương:

- Alo, tôi đã làm việc với cơ quan chức năng, họ sẽ lưu mẫu đối chiếu ADN, thi thể nạn nhân sẽ được hỏa thiêu đưa về chùa như ông ra lệnh rồi.

Ông Khắc Nguyên nín thở, điện thoại cũng rơi xuống đất, mắt nhắm nghiền, lòng nghĩ giám định đối chiếu ADN thế nào khi tất cả bí mật theo người chết rời khỏi nhân thế mười sáu năm rồi. Hồi tưởng về một năm trước đây, ông đi Singapore công tác hai tuần bỏ mặc nó, để mẹ mình muốn sắp xếp số phận nó thế nào cũng được. Nhưng khi ông nhìn thấy nó bẩn thiểu, nhếch nhác cùng cực, ông đã không khống chế cảm xúc của mình. Ông tức giận, tức giận mẹ mình quá đáng, tức giận nó không nghĩ đến cầu xin mình giúp đỡ. Ông đã đuổi theo nó, nhưng nó không gọi ông là “ba” nữa, nó đúng là không có người “ba” là ông. Phẫn hận ông cũng chỉ có thể cười, cười cho bản thân bao nhiêu năm lẩn quẩn không thoát. Nó chọn cái chết thay chọn một người hững hờ, khắc nghiệt như ông.

Trời chiều vào thu buồn bã, ông Khắc Nguyên rảo bước trên con đường vắng của chùa Ái Nhân. Ông đi vào linh đường hậu viện thờ cúng vong linh. Đây là lần thứ hai ông vào nơi này, cách lần trước mười sáu năm. Nhìn hai hũ gốm đựng hài cốt một cũ, một mới góc trái dãy thờ, đầu ông trống rỗng, lặng người.

Sư trụ trì hơn tám mươi tuổi mời ông Khắc Nguyên ra ngoài uống nước. Sư trụ trì nhẹ nhàng nói với ông:

- Con người đến từ cát bụi sẽ về với cát bụi, cái gì nên buông bỏ thì hãy buông bỏ, có như thế cả người chết và người sống đều thanh thản.

Ông Khắc Nguyên lặng im, chốc sau nhàn nhạt trả lời:

- Đời người có nhiều việc muốn buông cũng không buông được.

Sư trụ trì mỉm cười, đưa cho ông một cái ly thủy tinh. Ông Khắc Nguyên đón nhận cầm trong tay. Kế tiếp, sư rót trà còn nóng mới pha vào đầy ly, ông Khắc Nguyên chịu đựng cái nóng phỏng tay, một lúc sau thì buông ly rơi xuống nền vỡ toang.

Sư trụ trì nói:

- Đời người đôi khi không buông bỏ sớm, đến lúc buông được đã thương tổn thật sâu, tại sao cứ đợi đến lúc thương tổn không cứu vãn được mới buông bỏ, Nam mô a di đà phật!

Nhìn bàn tay đôi tay đỏ au nóng rực, ông Khắc Nguyên trầm tư hấp thu thật kỹ lời sư trụ trì vừa nói. Ông ngẫm lại tất cả mọi việc xảy ra. Nếu ông không cố chấp không buông quá khứ, nếu ông không cố chấp truy đuổi thì con bé không lao xuống dòng sông mênh mông. Nếu có hàng vạn câu nếu như, ông nguyện được sửa đổi, nguyện được để con bé cách xa ông để nó có cuộc sống bình thường như bao nhiêu người khác. Một khi như vậy, ông đã không đến bước đường ngày hôm nay, ôm ray rứt ân hận lay lắt sống tiếp quãng đường đời nghiệt ngã…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play