Triệu Hoài An đưa tay sờ miếng ngọc khắc hình rồng trên cổ. Chỉ thấy nó mang theo lạnh lẽo xuyên qua da làm cô không khỏi khẽ nhíu mày. Đây là sợi dây chuyền Trần Hạo mới đưa cô vào ngày đính hôn. Ngày hôm ấy anh đeo nó lên cổ cô rồi hỏi liệu cô có còn nhớ sợi dây này hay không? Triệu Hoài An suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu. Anh khẽ cười nói cô từ từ rồi nhớ cũng không sao.

Cô tựa người vào tường rồi cụp mắt nhìn miếng ngọc. Nhớ ra rồi, năm sáu tuổi cô từng phải vào viện một lần vì tai nạn. Còn vì sao lại xảy ra thì nhớ không nổi. Chỉ là sau khi tỉnh lại, người đầu tiên cô thấy chính là Trần Hạo. Anh trông tiều tụy rất nhiều, thấy cô tỉnh liền mừng rỡ không thôi, nét vui sướng lan tràn trên khuôn mặt non nớt. Ngày cô xuất viện anh đã đeo cho cô sợi dây chuyền này, rồi đến năm bảy tuổi liền làm mất. Thì ra nó trong tay anh nhiều năm qua, cô ngày đó tìm không thấy liền chán nản, khóc một hồi ba mẹ khuyên nhủ mới ngừng. Sau đó cũng vô tình quên mất. Nhưng vì sao anh giữ lại mà không đưa cho cô, chuyện này cô quyết định không hỏi. Dù sao anh cũng sẽ có lựa chọn của riêng mình, cô quản sao được.

Hồ Yên nhìn người phía trước mà không khỏi trào phúng cười một tiếng. Cô gái này có phúc lại không biết hưởng, thật là nực cười làm sao. Hồ Yên bước tới, tiếng giày cao gót đạp vào nền vang lên tiếng cộp cộp. Thấy Triệu Hoài An ngẩng đầu lên nhìn mình, Hồ Yên cười đến vui vẻ đưa tay lên gạt lọn tóc ra sau.

"Thế nào Triệu tiểu thư, xem ra những ngày qua cô sống rất vui vẻ."

Triệu Hoài An lạnh lùng nhìn Hồ Yên, không nói một lời liền đứng thẳng định rời đi. Cô ta bắt lấy tay cô giữ chặt.

"Cô không nên quay lại đây. Nếu đã quay về thì đừng đến gần anh ấy nữa."

Anh ấy? Tô Minh Tuấn? Triệu Hoài An khẽ cong khóe môi nhìn thẳng vào mắt Hồ Yên.

"Không rảnh."

Hồ Yên nghi hoặc nhìn cô. Thật thú vị, Triệu Hoài An bây giờ đã bớt gai lại thêm nhiều lớp rồi. Ngày xưa cô ta cho dù xù gai như nhím cùng chỉ là kẻ yếu đuối, hiện tại nội tâm cứng lên không ít nhỉ? Đang nghĩ thì Hồ Yên thấy cổ tay bị người đối diện dùng tay còn lại bắt lấy nắm chặt khẽ vặn. Lực đạo mạnh mẽ không kiêng kị làm Hồ Yên đau khẽ bật ra tiếng kêu khẽ, đồng thời buông tay Triệu Hoài An ra.

Tay đã được tự do làm cô thấy thoải mái. Đã không muốn gây sự lại cứ tìm đến đây. Cô mới không rảnh đi tìm Tô Minh Tuấn. Dù sao hiện tại vẫn chưa phải lúc.

Triệu Hoài An quay lại bên cạnh Trần Hạo khoác lấy tay anh khẽ nói.

"Về thôi."

"Được." Anh không hỏi gì thêm liền đồng ý, ở lại đây lâu cũng không có gì hay. Nên trở về rồi.

Vừa định xoay người thì đèn trong phòng chợt tắt, bước chân của cả hai đồng thời dừng lại. Xem ra không về sớm được rồi. Lúc nãy Tô lão gia đã phát biểu cảm ơn quan khách tới dự. Lúc này có vẻ không phải Tô Viễn Chi rồi. Quả như dự đoán, bữa tiệc này thực chất là để Tô Minh Tuấn chính thức ra mắt mọi người, tuyên cáo anh trở thành người đứng đầu Minh Trí. Trước đây chỉ là báo chí đưa tin nhưng vẫn chưa từng có một bữa tiệc nào đính chính. Giờ thì tốt rồi, danh chính ngôn thuận nắm giữ tập đoàn, cho dù có kẻ không muốn cũng đành phải ngậm ngùi lùi bước mà thôi.

Vốn định êm đẹp rời khỏi, không nghĩ tới Tô Minh Tuấn đột nhiên gọi một tiếng Trần tổng. Cả phòng đang trong tâm tạng cười nói vui vẻ sau bài phát biểu của Tô Minh Tuấn nên cũng không quá để ý.

"Thật lâu không thấy anh. Lần này gặp lại có cả người bầu bạn rồi. Vị hôn phu của anh làm tôi không khỏi nhớ tới một vị cố nhân."

Lời nói không hề có ý tốt.

"Có giống cũng không phải một người." Triệu Hoài An trực tiếp cắt lời Tô Minh Tuấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play