Cô và anh được coi là thanh mai trúc mã, hai người vốn là hàng xóm của nhau. Anh luôn tốt với cô, luôn coi cô là đứa em gái mà anh cần bảo vệ. Anh hơn cô hai tuổi, cấp một rồi lên cấp hai, cô luôn học cùng trường với anh. Buổi sáng anh đưa cô đi, đến chiều lại đưa cô về. Thành tích của anh luôn đứng đầu trong lớp, là học sinh ngoan, còn cô thì luôn ở mức bình bình, có cố gắng mấy cũng không thể được dù chỉ một lần như anh. Cho đến khi anh đỗ vào trường cấp ba đứng đầu thành phố, cô cảm thấy bản thân cần nỗ lực thật nhiều hơn để có thể học cùng trường với anh. Năm cô thi vào cấp 3, đến cuối cùng cô lại không chọn thi vào ngôi trường mà anh đang theo học, bởi cô biết, cho dù bản thân có thi đỗ vào đó, có cố gắng đến mấy thì cũng chưa chắc đã có thể theo kịp anh.

Ngày đầu tiên đến trường, khi cô còn cảm thấy chưa quen với ngôi trường mới, lớp học và bạn bè. Trong buổi học đầu tiên đó, cô gặp cậu, cậu là một chàng trai không quá nổi trội hay đẹp trai, thành tích cũng chẳng phải đứng đầu. Cô được phân ngồi cùng bàn với cậu, cả hai bắt đầu làm quen với nhau.

“Chào cậu, mình là Tuấn, cấp hai mình không học ở đây, gia đình mình mới chuyển về thành phố Y không lâu. Chúng ta làm quen đi”

Cô buông quyển truyện đang đọc dở xuống, quay sang mỉm cười nhìn cậu:

“Còn mình tên Triệu Hoài An. Từ nhỏ mình đã sống ở thành phố Y này rồi. Rất vui khi được làm quen với cậu.”

“Hoài An, có nghĩa là cuộc sống sẽ mãi bình an. Cậu có cái tên rất đẹp, ba mẹ cậu thương yêu cậu lắm mới đặt cho cậu tên này.”

“Ừ.”

Cả hai quen nhau như thế, cậu là người bạn thân nam đầu tiên của cô. Ở lớp cô cũng có hai người bạn thân là nữ nữa, họ đều rất hòa đồng tốt bụng.

Ngày hôm đó, cô cứ nghĩ anh sẽ không đến đón cô, vì trường của anh và trường cô học nằm ở hai hướng khác nhau nhưng khi tan học cô giật mình khi thấy anh đang đứng ngoài cổng trường. Từ sau hôm thi vào cấp ba, đã gần một tháng cô không gặp anh, cho dù nhà của hai người cùng một con phố nhưng lại có ba đường đi khác nhau nên cô có thể tránh mặt anh. Đến chính cô cũng không hiểu, bản thân trốn anh vì cái gì. Cô đi từ từ đến chỗ anh, anh đưa mũ bảo hiểm cho cô rồi bảo cô lên xe, trên đường đi về cô im lặng, đi được một đoạn thì anh hỏi.

“Hôm nay đi học thế nào?

“Bình thường ạ.”

“ Tại sao lại tránh anh.”

Thực ra anh muốn hỏi cô rằng ' Hoài An, tại sao em không thi vào ngôi trường anh đang theo học?' Nhưng anh không hỏi thế, cô đã từng nói sẽ cố gắng thi vào ngôi trường chuyên shunshine, nơi mà anh đang học, như thế thì cả hai sẽ lại học cùng nhau được một năm nữa, anh sẽ lại gặp cô hằng ngày ở trường, cô sẽ bám theo anh không cho cô gái nào lại gần anh. Nếu cô muốn, anh sẽ giúp cô ôn tập để thi đỗ vào đó. Đến cuối cùng, cô đã thi vào ngôi trường khác, tuy ngôi trường đó cũng là ngôi trường tốt, không phải là trường chuyên. Nhưng anh không muốn, nếu cô học trường khác, anh sẽ không thể hằng ngày thấy cô, bảo vệ cô.

“Em không tránh anh, Trần Hạo, trường anh và trường em đang học ở hai hướng khác nhau, chúng ta không gặp cũng là chuyện thường thôi.”

Thấy tâm trạng anh có vẻ không được tốt cho lắm, cô liền im lặng. Đi được một lúc thì đến nhà cô, anh dừng xe lại và bảo:

“Đến nhà em rồi, vào nhà đi mai anh đưa đi học.”

Không đợi cô trả lời anh đã phóng xe đi. Lời nói từ chối vừa lên đến miệng lại nuốt xuống. Cô lẩm bẩm:

“Đi xe đạp điện mà phóng nhanh thế không biết!”

Thực ra cô thích anh nhưng lại không dám nói. Cô biết anh không hề thích cô mà chỉ coi cô như một đứa em gái vậy nên cô luôn giấu kín tình cảm đơn phương này vào một góc. Tại sao cô chắc chắn rằng anh không thích mình ư? Chẳng phải vì anh đã có bạn gái rồi sao, và cả cách anh đối xử với cô nữa. Bạn gái anh cô cũng đã gặp qua rồi, đó là một cô gái ưu tú, tốt hơn cô về mọi mặt. Nhìn mặt nào cũng cảm thấy hai người họ là trời sinh một cặp, cô cũng chẳng muốn thành kẻ xấu đi phá hoại tình yêu của họ. Cô sợ nếu mình làm thế, anh sẽ ghét cô và thứ cô nhận được chính là sự thất bại cùng đau lòng. Bạn gái anh tên Thiên Di có nghĩa là cánh chim trời bay về từ phương Bắc, cô gái đó học cùng trường anh, không những thế, hai người họ còn học cùng lớp. Mỗi lần cô thấy hai người họ bên nhau thì cũng thấy được sự quan tâm của anh dành cho cô gái đó. Cô ghen tị với cô ấy, bởi vì cô ở bên anh lâu như vậy cũng chỉ có thể trở thành em gái anh, còn cô ấy quen anh chưa lâu nhưng lại chiếm được anh rồi. Năm cô học lớp 9, có lần cô định nói cho anh biết, cô thích anh, nhưng khi cô lấy hết dũng khí để chuẩn bị nói thì anh bảo: “Hoài An, anh có bạn gái rồi, cô ấy học cùng lớp với anh.”

Vậy chẳng phải cô mất hết cơ hội rồi sao, bao nhiêu dũng khí cũng theo câu nói của anh mà bay đi hết. Tối hôm đó cô đã khóc, xong rồi cô tự nhủ với bản thân rằng: “Có việc gì đâu mà phải khóc, chẳng qua là thất bại thôi. Không yêu anh ấy thì yêu người khác, có rất nhiều người tốt ngoài kia đó thôi.”

Từ lúc đó trở đi, cô luôn ép chính mình phải vui hơn kể cả khi thấy anh đi cùng Thiên Di cũng mặc kệ. Nhưng cô biết, cô không thể hết yêu anh, cô chỉ là đang cố gắng vứt bỏ nó đi thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play