Khai Nguyên Tự đối với chàng không còn lạ gì nữa, cho nên hai ngày đi đường, chàng tìm thẳng vào phòng phương trượng. Vừa đặt chân vào phòng, chàng ngửi thấy mùi dược thảo, chàng nghĩ ngay đã xảy ra chuyện gì, liền chạy nhanh vào. Quả nhiên nhìn thấy Đạo An pháp sư nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai mắt thâm sâu. Đứng bên giường hầu còn có Đạo Huyền sư thúc và Bạch Thắng. Đầu giường đặt một chiếc lư đồng, mùi dược thảo chính tỏa ra từ đó.

Bọn Đạo Huyền nhìn thấy lại Chu Mộng Châu thì vô cùng kinh ngạc, xa nhau mấy năm họ từng nghe đến những hành tung của chàng, như đả bại Nguyệt Hoa Đầu Đà, Thất Bộ Truy Hồn. Gần đây nhất nghe tin chàng phó hội tại Quy Hồn Bảo bị trúng một chiêu của Đằng Thân, bỏ chạy mất tung tích, đa phần nghĩ là đã chết, chẳng ngờ nay lại trở về.

Khi ấy sau giây phút kinh ngạc, cả bọn la lên:

- Chu Mộng Châu, ngươi đã trở về?

Chu Mộng Châu liền quỳ lạy xuống bái kiến Đạo Huyền sư thúc, rồi chạy đến bên cạnh Đạo An pháp sư. Đạo An mắt hiện hồi quang, miệng buông tiếng mệt mỏi:

- Sao? Chu Mộng Châu ư? Có phải là Chu Mộng Châu đây không?

Vừa nói lão thiền sư vừa đưa đôi tay gầy guộc sờ nắn tấm thân rắn chắc của chàng thanh niên, từ khóe mắt hai giọt lệ nóng rơi ra lăn dài trên đôi má hốc hác, chứng tỏ lão thiền sư vô cùng xúc động. Chu Mộng Châu thi đại lễ, vấn an một câu, rồi lập tức vận công lực vào tả chưởng đặt lên huyệt Linh Đài của Đạo An pháp sư, một luồng chân khí từ tay chàng truyền qua người thiền sư.

Đạo An thiền sư cả người rung động nhẹ, mắt dần dần hữu thần sáng lên, khuôn mặt đã thấy hồng hào đầy sinh khí, qua chừng một bữa cơm thì thần thái của thiền sư đã thấy ổn định. Lão thiền sư ánh mắt hiện niềm vui cứ chăm nhìn chàng thanh niên cường tráng trước mặt, đoạn nói:

- Đây không phải giấc chiêm bao chứ?

Chu Mộng Châu lấy tay ra, ưỡn ngực khẳng khái đáp:

- Đúng là Chu Mộng Châu điệt nhi về đây, sư thúc vui mừng không?

Đạo An thiền sư ngồi thẳng người lên, hai tay cứ nắm lấy đôi vai rắn chắc của chàng, gật gù cười nói:

- Khá lắm, chẳng tồi tí nào, đúng là Chu Mộng Châu sư điệt! Đáng tiếc sư huynh ... sư huynh thì ...

Nói đến đó Đạo An thiền sư lặng người đi không nói tiếp được.

Chu Mộng Châu giật thót người, vội giục hỏi:

- Sư phụ làm sao? Điệt nhi ở Từ Vân Tự đã tìm khắp mà không thấy sư phụ đâu cả?

- Tìm không thấy vậy là đã mang hài cốt sư huynh đi?

Chu Mộng Châu càng chấn động hơn, vội hỏi dồn:

- Sư thúc sao lại bảo là hài cốt của sư phụ?

Đạo An thiền sư gật đầu nói:

- Chuyện khá dài, sư huynh năm xưa thân mang kỳ oan, biết có kẻ ngấm ngầm gia oan thảm hại. Thế nhưng nếu chỉ nghĩ về mình cố bày tỏ thanh bạch, thì nhất định sẽ khiến cho không biết bao nhiêu nhân vật thành danh trong giang hồ phải chịu thân bại danh liệt, thậm chí còn có thể phát sinh một trường phong ba huyết kiếp. Cho nên sư huynh đã nguyện hàm oan ẩn tử. Chuyện này duy nhất một người biết rõ là vị tăng câm theo hầu sư huynh nhiều năm, thế nhưng người này vô cùng kỳ quái, tuy biết rõ nội tịnh, nhưng một chữ nhất định không lộ ra.

Nói đến đó, lão thiền sư bỗng nhận ra Chu Mộng Châu thân hình chao đảo muốn ngã, bèn ngưng lại.

Đạo Huyền thiền sư ở bên cạnh cũng thấy, liền chạy lại đỡ Chu Mộng Châu.

Chu Mộng Châu mắt đứng tròng, miệng lẩm nhẩm thốt lên:

- Chết! Chết ư?

Đạo Huyền thiền sư vỗ vào người chàng mấy cái, nhưng vẫn chưa làm chàng tỉnh lại, bèn ghé sát tai chàng nói lớn:

- Chu sư điệt, nhân sinh tại thế, có ai không chết hử?

Chu Mộng Châu cả người giật mạnh một cái mới thật sự tỉnh lại, mắt ngước nhìn Đạo Huyền thiền sư đầm đìa thống lệ, nấc nghẹn hỏi:

- Sư phụ qua đời từ lúc nào?

Đạo An chớp mắt hỏi lại:

- Sao ngươi lại hỏi ngược chúng ta?

Chu Mộng Châu nghe vậy thì ngớ cả người, lát sau như tỉnh ngộ ra, hỏi:

- Sư thúc, bảy năm trước, lúc sư thúc vừa nhìn thấy pho tượng Kim La Hán từ tay tiểu điệt, có phải đã biết sư phụ tự tuyệt?

Đạo An thiền sư gật đầu đáp:

- Sư huynh tuổi lớn hơn lão nạp không nhiều, có nhiều chuyện về sư huynh lão nạp không biết, nhưng lão nạp từng đáp ứng một yêu cầu của sư huynh là hễ nhìn thấy người nào mang pho tượng Kim La Hán trên tay đến đây thì lão nạp đem hết bổn môn võ học truyền thụ cho người đó. Sư huynh cũng từng nói, ngày nào lão nạp nhìn thấy pho tượng Kim La Hán, thì ngày ấy ông trở về Tây phương cực lạc sau khi hoàn thành ý nguyện của mình, người nắm pho tượng Kim La Hán chính là truyền nhân duy nhất của sư huynh!

Chu Mộng Châu hồi ức lại chuyện mình bái sư Kim La Hán trong rừng táo bảy năm trước, trong lòng đã hiểu ra hết mọi chuyện, chàng lặng người hồi lâu rồi nói với Đạo An thiền sư:

- Tiểu điệt thân hoài tuyệt học như ngày hôm nay đều là nhờ ân của sư phụ, lẽ nào có thể để cho hài cốt của người hư nát trong rừng hoang? Đã vậy tiểu điệt xin bái biệt nhanh trở lại tìm thi hài của người chôn cất cho trọn nghĩa sư đồ, có thế mới không hổ thẹn với người ở miền cực lạc.

Đạo An thiền sư nghĩ cũng không nên lưu bước chàng, bèn nói:

- Sư điệt nghĩ như thế là đúng, sư huynh năm xưa cừu gia lợi hại rất nhiều, bản thân sư huynh không tự tay rửa hận báo cừu, việc sắp đặt thành toàn cho ngươi đến các nơi danh đầu hấp thụ võ nghệ chỉ e bên trong có hàm ý. Tốt nhất ngươi tìm cho được vị tăng câm kia mà hỏi cho rõ, nhưng cần nhớ trước lúc nội tình còn chưa rõ ràng, tuyệt đối không nên để lộ hành tích, tránh để đối phương nắm bắt được tin tức của ngươi.

Chu Mộng Châu cúi đầu tạ ơn lời dạy bảo của Đạo An sư thúc.

Đạo An còn căn dặn thêm một hồi nữa, rồi mới để cho chàng rời tự xuống núi trở lại Trường An.

Chu Mộng Châu xuống khỏi Mễ Thương Sơn, trước hết tìm một chiếc tăng y màu đen mặc vào, rồi mới lên đường trở lại Trường An.

Chàng trong lòng nôn nóng tìm hài cốt sư phụ, nên bất quản ngày đêm thi triển hết khinh công thân pháp phóng đi như một con chim ưng vạn lý.

Chỉ sau hơn một ngày đã về đến rừng táo năm nào. Vào đến rừng táo, chàng nhớ lại phương hướng rồi tìm đến đúng nơi mà chàng đã gặp sư phụ, trong rừng táo tối xẩm, nhưng với nội lực của Chu Mộng Châu hiện tại thì có thể vận nhãn thần nhìn thấy trong bóng đêm, nội trong mười trượng có thể phân biệt được sự vật.

Chu Mộng Châu đưa mắt nhìn quanh một vòng, chỉ thấy cỏ mọc um tùm trùm lên mặt đất.

Chàng vén cỏ tìm quanh một vùng khá rộng, nhưng vẫn không phát hiện thấy dấu vết gì. Đang phân vân thì bất chợt trong tầm mắt chàng thấy một vùng cỏ xanh tốt vượt lên rất rõ ràng, chàng lấy làm lạ bèn lần bước đến, đưa tay vén cỏ xem mới hay đó là một miệng hố đen ngòm.

Chàng bước lần vén cỏ quanh miệng hố, lúc này mới phát hiện đây là một miệng giếng khô, chàng không chút do dự đề chân khí nhún mình phi xuống.

Giếng không sâu lắm, nên nháy mắt đã đứng dưới đáy giếng khô, định nhãn quang chỉ nhìn là chàng đã nhận ra một bộ xương khô trắng phếu nằm trên mặt đất.

Chu Mộng Châu thống khổ thốt lên:

- Sư phụ!

Rồi chàng quỳ xuống trên đất, chấp tay vái lạy bộ hài cốt ba lạy, mắt chàng rướm lệ, lát sau chàng lấy tấm áo choàng của mình ra đem bộ xương khô gói kỹ lại, đoạn tung người lên quay về Từ Vân Tự.

Việc đầu tiên là chàng tìm một nơi cao ráo thoáng đãng chôn cất bộ hài cốt của sư phụ, đoạn tìm một tấm đá dựng lên làm bia, chàng vốn định dùng chỉ lực khắc lên đó mấy chữ "Ân sư Kim La Hán chi mộ", nhưng chợt nhớ lại lời căn dặn của Đạo An sư thúc, nên chàng để tấm bia trống, tạm thời chưa khắc chữ.

Chôn cất hài cốt sư phụ xong, chàng ngồi tựa người bên bia đá, đầu óc hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong bảy năm vừa qua kể từ ngày duyên hạnh gặp được sư phụ. Càng nghĩ chàng càng cảm phục thương mến tấm lòng quãng đại từ bi của sư phụ, bất giác thốt lên thành lời:

- Sư phụ, Đạo An sư thúc bảo rằng sư phụ thân mang kỳ oan, nhưng sống để bụng chết mang theo, nguyện chịu ẩn khúc mà chết, không nguyện để võ lâm phân tranh khởi sóng.

Chu Mộng Châu nếu năm xưa không gặp được ân sư thì làm sao có được ngày hôm nay. Chu Mộng Châu này xin thề ngày nào còn một hơi thở, sẽ dốc sức rửa sạch hàm oan của ân sư năm xưa.

Nói rồi chàng chưa kịp đứng lên thì một giọng cười khan vang lên từ sau lưng, tiếp đến nói:

- Con người ngươi mới thật là tuyệt, lảm nhảm nửa ngày chỉ nói được có bấy nhiêu.

Chu Mộng Châu giật mình chấn động, không ngờ trong tự viện còn có người thứ hai, thân hình chàng nhanh như tia chớp xẹt đến hướng vừa có tiếng người. Người kia chừng như rất gần trước thân pháp phi phàm của chàng, chỉ kịp "ái" lên một tiếng thì đã thấy người chàng ở trước mặt rồi, đành phải để lộ thân hình.

Lúc này Chu Mộng Châu nhìn thấy đối phương thì ngược lại há hốc mồm miệng kinh ngạc, một lúc mới cười lớn la lên:

- A, thì ra Đào huynh ... Ồ! Không, là ... Lý cô nương ...

Nguyên người kia chính là nữ giả nam trang Nam Thiên Nhất Yến Đào Văn Kỳ.

Lý Uyển Nhược trách móc:

- Con người ngươi mới thật là kỳ!

Chu Mộng Châu cảm thấy ky lạ, thầm nghĩ:

- Làm sao cô nương vừa mở miệng là đã trách người ta chứ?

Nhưng ngoài miệng vẫn vui vẻ nói:

- Sao cô nương lại đến Trường An?

Lý Uyển Nhược hai tay chống nạnh, hất hàm nói:

- Liên Vân Bảo chủ mở lôi đài kén chồng cho con gái, ngươi nghĩ thân nam nhi như ta há bỏ qua cơ hội tốt như thế này sao chứ?

Nói cuối câu nàng cười khúc khích.

Chu Mộng Châu vỗ trán thốt lên:

- A! Chút nữa thì tôi đã quên mất hôm nay là ngày thứ hai đấu lôi đài trong Liên Vân Bảo!

Nhắc đến mấy tiếng Liên Vân Bảo, lập tức hình bóng Vân Thường, Liêu Thứ, Hồ Dã rồi cả Thiên Lai Thủ Lạc Đại Xuân hiện lên trong đầu chàng với bao cay đắng, phẫn uất lẫn thù hận.

Bên trai chàng tiếng Lý Uyển Nhược cất lên hỏi:

- Chu huynh cũng có ý đăng đài thi đấu chứ?

Chu Mộng Châu cố nén tâm sự trong lòng, gật đầu đáp:

- Tại hạ cũng có ý thử một phen!

Lý Uyển Nhược vừa nghe sắc mặt không còn được tự nhiên, nói:

- Lần này Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã mở "anh hùng lôi đài" là để kén rể, nếu ngươi mà đăng đài thi đấu thì chẳng có kẻ nào thắng nổi, xem ra vòng nguyệt quế đăng đài hoa chúc thuộc về ngươi rồi đấy.

Lý Uyển Nhược càng nói cuối câu sắc mặt diễn biến càng phức tạp.

Chu Mộng Châu vốn không để tâm đến chuyện này, mà trong đầu chàng nghĩ đến một vấn đề khác, bất chợt chàng rút phắt thanh trường kiếm trên vai múa một vòng, giọng đầy hào khí nói:

- Chỉ bằng thanh kiếm này, nhất định đánh bại hắn!

Một câu nói bất ngờ, Lý Uyển Nhược đương nhiên không thể biết được "hắn" trong câu nói của Chu Mộng Châu muốn ám chỉ ai? Thế nhưng cô nàng thầm đoán được người kia tất có liên quan trọng yếu đến cuộc đả lôi đài lần này.

Hai người đứng đối diện nhau lặng lẽ không nói. Trong tự viện chỉ còn lại tiếng dạ phong đung đưa cành tùng kêu xào xạt.

Nên biết, trước đây chừng nửa tháng, nhiêu phương các xứ giang hồ đều nhận được thiếp mời, thông báo đấu lôi đài kén rể cho vị thiên kim ái nữ của Liên Vân Bảo chủ Cương Kiếm Đoạt Hồn Hồ Dã. Anh hùng trai trẻ các môn hộ từng nghe nhắc đến vị thiên kim ái nữ của Hồ Dã, đương nhiên chẳng ai bỏ qua cơ hội này.

Thứ nhất là hy vọng có cơ may đoạt được giai nhân, sau đó tất nghiễm nhiên trở thành người kế vị Bảo chủ Liên Vân Bảo. Thứ hai, nhân cơ hội này ra mặt quần hùng, chẳng ít thì nhiều danh tiếng cũng xuất hiện trên giang hồ. Chính vì vậy mà hào kiệt trẻ tuổi các phương nườm nượp kéo về phó hội. Tính chất cuộc đấu chỉ đơn thuần là thi thố tài nghệ phân thắng phụ để tranh vòng nguyệt quế giai nhân, nhưng hai ngày vừa rồi các trận đấu diễn ra cũng không kém phần quyết liệt.

Bởi vì bọn họ đều là tuổi trẻ hiếu thắng, phần vì sĩ diện, cho nên đã đấu là đấu tới cùng. May mà đích thân Hồ Dã cùng thêm vài nhân vật lão bối danh đầu đứng làm trọng tài mới không để dẫn đến tình trạng thảm sát lẫn nhau.

Chu Mộng Châu lần này tìm về Trường An cũng vì nhiều nguyên nhân, trong đó không ngoại trừ lần đấu lôi đài này.

Thế nhưng, chàng chưa bao giờ nghĩ đến muốn chiếm được Hồ Vân Thường, mà chỉ muốn rửa nhục một kiếm của Liêu Thứ năm xưa, đồng thời truy vấn Hồ Dã và Lạc Đại Xuân.

Hai người vẫn đứng lặng theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, đột nhiên có tiếng áo lướt gió, Chu Mộng Châu giật mình thét hỏi:

- Bằng hữu đêm khuya đột nhập bổn tự, há chẳng thấy thất lễ sao?

Lý Uyển Nhược đã nhận ra người vừa phóng vào là ai, bèn la lên:

- Chu huynh, là người một nhà!

Chu Mộng Châu khi thét hỏi liền tung chưởng, bấy giờ nghe thế vội thâu chưởng.

Bóng người kia né chưởng phóng đến đứng bên cạnh Lý Uyển Nhược, mới hay là một thiếu niên mặt hoa mày ngài, dáng vẻ thanh thoát vô cùng.

Chu Mộng Châu thấy thiếu niên lạ mặt, bèn ngưng mắt chăm nhìn, chỉ thấy sắc mặt thiếu niên ửng hồng, rồi cúi đầu thẹn thùng như một thiếu nữ.

Lý Uyển Nhược đứng bên cạnh nói:

- Chỉ mới cách nửa năm mà Chu huynh không nhận ra sao?

Chu Mộng Châu nghe vậy thì càng chăm nhìn vào mặt thiếu niên, lúc này chàng mới thấy quen quen, chừng như đã gặp qua ở đâu, thế nhưng nhất thời chàng không nhớ ra nổi.

Lý Uyển Nhược thì nắm lấy tay thiếu niên, kề vai rất thân thiết, thầm thầm thì thì to nhỏ với nhau một hồi.

Chu Mộng Châu tuy không nghe rõ họ nói gì với nhau, thế nhưng thanh điệu ngữ khí của người kia trong trẻo khiến chàng càng sinh nghi.

Câu chuyện của họ chừng như xoay quanh chuyện đả lôi đài, hai người cứ đứng say sưa nói chuyện với nhau, chẳng biết cố ý hay vô tình mà bỏ mặc Chu Mộng Châu đứng ngây người như trời trồng.

Bọn họ nói chuyện đến cả canh giờ mới thôi.

Chu Mộng Châu vẫn kiên trì chờ đợi không hề đả động đến bọn họ.

Cuối cùng thì Lý Uyển Nhược mới quay lại nói với chàng:

- Chúng tôi muốn ở nơi đây nghỉ ngơi điều nhiếp tinh thần chân lực, Chu huynh hẳn không từ chối?

Chu Mộng Châu gật đầu nói:

- Tệ tự vốn là của gia sư, hiện thời tại hạ tạm quyền làm chủ, xin cô nương và vị bằng hữu kia cứ tự nhiên.

Đêm ấy Lý Uyển Nhược và thiếu niên kia ở chung phòng, Chu Mộng Châu không lấy làm ngạc nhiên, vì chàng đã nhận ra thiếu niên kia chừng như mười phần cũng là nữ hóa nam trang.

Lôi đài cả thảy năm ngày.

Hai ngày sau đó, cứ sáng ra là Lý Uyển Nhược cùng thiếu niên kia lên đường, chiều tối mới về, bọn họ bàn chuyện đấu lôi đài trong ngày, cho nên Chu Mộng Châu ít nhiều cũng nắm được tình hình.

Nhưng chàng chung thủy chỉ ở lại bên mộ sư phụ, trong lòng thầm tính đến ngày cuối cùng mới lộ diện.

Tối hôm ấy, Lý Uyển Nhược tìm đến gặp Chu Mộng Châu nói gọn:

- Cảm tạ Chu huynh đã chiếu cố, mấy ngày qua xem đấu đài vậy quá đủ, giờ chúng tôi xin cáo từ!

Chu Mộng Châu ngạc nhiên hỏi:

- Ngày cuối cùng là hấp dẫn nhất, lẽ nào nhị vị không nán lại xem cho hết?

Lý Uyển Nhược điềm nhiên cười nói:

- Kết quả thi đấu "Anh hung lôi đài" thế nào cũng đã nhìn thấy rõ, xem hay không xem cũng vậy thôi! Vả lại, người của Quy Hồn Bảo mỗi khi nhìn thấy Chu huynh xuất hiện đấu đài, tất liên tưởng tôi đi cùng Chu huynh, chỉ thêm phiền phức. Chúng ta hậu ngộ có lúc!

Nói rồi định đi ngay, nhưng Chu Mộng Châu cản lại:

- Lý cô nương về đâu? Sau chuyện này nhất định tôi đến thăm.

Lý Uyển Nhược nói:

- Tôi hiện tại vẫn tạm thời ở cùng sư muội, sư thúc lại không thích người ngoài đặt chân đến, nhất là đàn ông. Chu huynh đừng đến thì hơn!

Nói xong nàng quày quả nắm tay thiếu niên bỏ đi.

Chu Mộng Châu không cản nữa, chỉ đưa mắt tiễn chân bọn họ như chính lần nào bọn họ ngóng mắt tiễn chân chàng ra khỏi u cốc.

Đến lúc này thì cũng đã nhận ra thiếu niên kia chính là vị ni cô xinh xắn trong u cốc mà hơn nửa năm trước chàng đã gặp khi Lý Uyển Nhược đưa chàng đến đó định trú lại dưỡng thương.

Khi bóng họ khuất hẳn trong rừng cây, chàng trở lại trước mộ sư phụ lặng người tưởng niệm đến người. Hồi lâu chàng bất giác thở dài thốt lên:

- Sư phụ chịu hàm oan uổng tử, đệ tử Chu Mộng Châu nhất định rửa oan cho người ...

Vừa nói đến đó, bỗng chàng nghe có tiếng chân người, liền quay phắt lại hỏi:

- Ai?

Bước chân kia dừng hẳn, như hcợt phát hiện ra người quen, người kia reo lên:

- A! Châu đệ phải không?

Chu Mộng Châu cũng đã nhận ra giọng nói quen quen, bèn hỏi:

- Cô là ...

Thì ra người kia là một thiếu nữ, bấy giờ bước đến gần, Chu Mộng Châu reo lên:

- Vân tỷ, là tỷ đây rồi!

Bạch Vân gật đầu, hỏi:

- Châu đệ lâu nay vẫn khỏe chứ?

- Khỏe, thế Vân tỷ?

- Ừm, lần ấy Châu đệ đi rồi, bỗng ta nghe bên ngoài có tiếng người, may mắn lúc ấy thương thế đã khá hồi phục, lẻn ra lén nhìn mới hay là bọn người của Quy Hồn Bảo. Ta liền trốn bỏ chạy, chỉ kịp để lại chút tin cho Châu đệ, hẳn khiến ngươi lo lắng?

Chu Mộng Châu đối với Bạch Vân quả thật tình như chị em, chàng nhận thấy Bạch Vân dịu dàng nhu mì, chăm sóc chàng chu đáo, nên tình cảm đối với Bạch Vân rất lớn. Khi ấy chàng nói:

- Có nhiều chuyện để nói lắm, ài ... không ngờ chúng ta lại gặp nhau, Vân tỷ sao lại đến đây?

Bạch Vân nói:

- Lần ấy ta nghe Châu đệ sau này sẽ về Từ Vân Tự, lần này nghe có tỷ đấu lôi đài trong Liên Vân Bảo, ta nghĩ thế nào Châu đệ cũng về Trường An, nên mới tìm đến đây.

Chẳng may khéo gặp ...

Nói đến câu cuối, mắt nàng nhìn quanh, phát hiện ra ngôi mộ mới nhưng tấm bia thì chưa khắc chữ, ngạc nhiên hỏi:

- Mộ phần này của ai? Tại sao trên bia không khắc tên tuổi?

Chu Mộng Châu mặt u buồn, nói:

- Chính là của gia sư ...

- Hả? Kim La Hán thiền sư viên tịch rồi ư? Bao giờ? Tại sao?

Chu Mộng Châu lắc đầu đáp:

- Mọi điều còn chưa rõ lắm, nhưng có lẽ từ sau khi tiểu đệ rời người ...

Nói rồi chàng kể nhiều điều mà chàng đã nói chuyện với Đạo An thiền sư cho Bạch Vân nghe.

Cuối cùng chàng nói:

- Chính vì nội tình huyết án năm xưa chưa rõ ràng, cho nên tiểu đệ mới không dám khắc tên tuổi ân sư lên bia, sợ đối phương bị đánh động tất có sự chuẩn bị đối phó.

Bạch Vân nói:

- Kim sư phụ bị hàm oan mà uổng tử, chẳng lẽ năm xưa Kim sư phụ bị dính líu vào một vụ án nào sao?

Chu Mộng Châu ngước mắt nhìn Bạch Vân, chàng vốn không định nói ra cho Bạch Vân nghe, nhưng rồi nghĩ giờ chàng chỉ có duy nhất bước là thân cận, có thể giải bày nỗi lòng. Khi ấy chàng bèn kể ra những điều mấu chốt trong huyết án năm xưa của cha chàng cho Bạch Vân nghe, nhưng chung quy không nhắc đến mẫu thân chàng là Tuyệt Dương nữ ni.

Bạch Vân nghe xong trầm ngâm hồi lâu, nói:

- Không ngờ trong chuyện của Châu đệ cũng có tay Đằng Thận nhúng vào, con người hắn thật là nham hiểm thâm độc!

Nói đến cuối câu nàng tỏ ra vô cùng căm hận, Chu Mộng Châu bèn hỏi:

- Vân tỷ sao mãi chạy trốn bọn Quy Hồn Bảo vậy, chẳng lẽ giữa Vân tỷ với bọn chúng có thù oán gì?

Bạch Vân nghe hỏi thì thở dài, hồi lâu mới kể:

- Năm xưa khi gia phụ bị nạn thì ta còn nhỏ lắm, chưa biết gì nhiều. Nhưng sau này khi kiếp nạn ập đến cho gia đình chúng ta thì ta đã mười ba tuổi. Ta nhớ là một bọn người bịt mặt đánh gia đình chúng ta không chừa, sau đó lại còn phóng hỏa đốt cháy sạch. May mà hai chị em ta thoát nạn ...

Chu Mộng Châu chen ngang hỏi:

- Nhưng mà giữa gia đình Vân tỷ với Quy Hồn Bảo thì có thù oán gì?

Bạch Vân lắc đầu nói:

- Thù oán thì có lẽ không, nhưng tranh chấp thì có thể có ... Gia phụ vốn là tiền nhiệm Quy Hồn Bảo chủ, sau khi người mất tích một cách bí mật thì Đằng Thận mới nghiễm nhiên lên được cương vị Quy Hồn Bảo chủ!

Chu Mộng Châu gật đầu thốt lên:

- A! Thì ra thế, sao mà giống tình cảnh gia phụ tiểu đệ đến thế?

Bạch Vân gật đầu:

- Phải, tiểu đệ không bị truy sát, còn chị em chúng ta phải dắt nhau chạy lánh nạn, bọn người Quy Hồn Bảo không lúc nào không truy đuổi.

Chu Mộng Châu ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ Đằng Thận dám ngang nhiên như vậy sao?

Bạch Vân nói:

- Chúng hô hoán lên là chị em ta trộm Bảo lệnh trốn chạy, cho nên truy bắt lấy lại Bảo lệnh.

- Thì ra là vậy!

Chu Mộng Châu hỏi tiếp:

- Vậy Vân tỷ chẳng lẽ chạy trốn mãi?

- Không, ta định trước hết tìm cho được Hân đệ đệ, sau đó truy tìm mọi chứng cớ rõ ràng rồi mới thanh toán với Đằng Thận.

Nói rồi nàng lại hỏi Chu Mộng Châu:

- Vậy Châu đệ giờ định làm gì?

Chu Mộng Châu đáp:

- Trước hết tiểu đệ sẽ vào Liên Vân Bảo tìm cách bức vấn Hồ Dã, nếu lão chịu nói ra thì tiểu đệ sẽ nhẹ tay, bằng không sẽ quyết với lão ta một trận, sau đó sẽ tìm đến Đằng Thận.

Chàng dừng lại một lúc, rồi nói tiếp:

- Sáng mai tiểu đệ vào Liên Vân Bảo, Vân tỷ cứ ở lại đây, hy vọng tiểu đệ có tin tức về cho Vân tỷ.

- Ừm, hy vọng là như vậy!

oo Trong Liên Vân Bảo đã trải qua bốn ngày thi đấu vừa ngoạn mục vừa gay cấn, anh hùng hào khách các lộ được dịp thi thố tài năng sở học của mình, càng gần đến ngày chung cuộc thì không khí càng trở lên sôi động hơn.

Những ngày qua, thiên kim ái nữ của Liên Vân Bảo chủ - Hồ Vân Thường thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trên khán đài với chiếc trường y thiên thanh, quả thật là trang quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành, khiến cho hào khách càng thêm phấn chấn tinh thần thi đấu. Bọn họ lần này tề tựu về đây đấu lôi đài hiển nhiên không chỉ để dương danh đánh tiếng, mà chính là còn muốn chiếm được giai nhân.

Thế nhưng, Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã hẳn bên trong đã ngầm có sự chuẩn bị, lần mở lôi đài này đều có tính toán trong đầu, thiên kim ái nữ của mình gả cho ai thì tự bản thân ông đã có chỗ định, cho nên ông đã ngầm mời bảy tay cao thủ làm hộ đài giám thị, thật chất chính là để đề phòng Liêu Thứ vạn nhất gặp bất trắc.

Phàm là người đến đây thuần túy đấu tài trau luyện võ nghệ thì có thể tùy nghi chọn đối thủ tỷ đấu, nhưng người nào có ý men thêm bước nữa chiếm lấy giai nhân, thì tất phải qua kiếm khảo ba trong số bảy vị giám sát hộ đài này. Chỉ khi nào qua nổi cửa quan này thì mới được gọi là đủ tư cách vào đấu chính thức tranh chức hộ hoa sứ giả.

Hôm nay là ngày cuối cùng đấu lôi đài, Hồ Dã cùng thêm mấy tay cao thủ thân phận cực cao đăng khán đài. Toàn trường vẫn tề tựu trước mặt lôi đài như thường lệ, nhưng hôm nay không khí xem ra trang trọng khẩn trương hơn nhiều. Vừa thấy Hồ Dã lên khán đài, lập tức mọi người im phăng phắc, hẳn bọn họ đều chờ lời tuyên bố của vị Liên Vân Bảo chủ.

Hồ Dã quét mắt nhìn toàn trường, hắng giọng mấy tiếng mới bắt đầu nói:

- Tại hạ lần này mở ra "anh hùng lôi đài", mục đích chính cũng chỉ là tề tập anh hùng trẻ tuổi về đây, mọi người bằng vào tuyệt học của mình đấu luyện trau dồi, ngõ hầu tìm ra nhân tài tương đồng có thể tiến cử chấp chưởng vài địa vị quan trọng trong giang hồ về sau.

Thứ đến mới là chuyện chọn vị hiền tế cho tiểu nữ.

Nói đến đó lão hơi dừng lại, đưa mắt nhìn tiếp một vòng rồi nói:

- Hôm nay là ngày chung cuộc đấu lôi đài, chư vị anh hùng như chỉ trau dồi võ nghệ thì tự tìm đấu thủ, thắng phụ thế nào đều có tưởng thưởng, đến chiều sẽ chọn ra người võ nghệ được xem cao cường nhất. Còn nếu vị có ý sánh duyên cùng tiểu nữ, thì vẫn theo lệ như bốn ngày trước, thông qua khảo nghiệm của ba trong bảy vị hộ đài. Nếu như số người đủ tư cách không chỉ là một người, thì sẽ tỷ đấu kén chọn hiền tế của lão phu!

Thật ra thì những lời tuyên bố này ngay từ ngày đầu tiên khi khai mạc lôi đài, vị tổng quản Thiên Cang Thủ Lạc Đại Xuân cũng đã nói rõ.

Nhưng lúc này chính đích thân Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã tuyên bố thì toàn trường cũng không tránh khỏi ồ lên sôi động.

Hồ Dã tuyên bố xong, vừa ngồi xuống ghế thái sư đã lập tức thấy một gã đại hán trạc tuổi ba mươi nhảy lên lôi đài.

Thiên Cang thủ thân phận tổng quản, lúc này cũng nằm trong bảy vị hộ đài, bản thân là chủ nên liền đứng lên ra mặt trước.

Gã đại hán liền báo tính danh:

- Tại hạ họ Tôn, tên Chí Tây, đệ tử đời thứ mười ba phái Hoa Sơn, xin lĩnh giáo cao kiến các vị hộ đài.

Tôn Chí Tây vừa đăng đài tuyên bố rõ như vậy, cả trường quần hùng reo ầm lên vang dậy.

Nguyên là trong bốn ngày qua đã có không ít những trận đấu ngoạn mục, tuy thế trước sau vẫn chỉ mới là những trận đấu có tính khai mào dương uy diễn võ. Chứ chưa có người nào mạnh dạn thách đấu vượt ải bảy vị hộ đài, nguyên do bọn họ đều nhận ra bảy vị hộ đài cao niên lão bối, thần thái mỗi người cũng đủ thấy đều là cao thủ thành danh không nhỏ trong giang hồ, nên ai cũng chờ đợi có người ra mặt trước xem tình hình thế nào mới dám hạ kế sách.

Thiên Cang Thủ nghe báo danh tánh môn phái, ôm quyền thi lễ nói:

- Như tôn giá đã có ý chỉ giáo, Thiên Cang Thủ Lạc Đại Xuân này nguyện tiếp trận đầu. Tôn giá qua nổi năm mươi chiêu, coi như qua được cửa thứ nhất!

Tôn Chí Tây không muốn nhiều lời, liền rút trường kiếm hoa lên một vòng, nói:

- Tôn Chí Tây xin lĩnh giáo vài chiêu kiếm!

Phái Hoa Sơn kiếm pháp kỳ tuyệt, thịnh danh giang hồ, gã vừa đăng đài yêu cầu đấu kiếm không phải là chuyện khiến người ta đáng lấy làm ngạc nhiên.

Thiên Cang Thủ cũng liền lấy thanh bảo kiếm tùy thân từ góc đài, bước ra giữa, ngưng thần cao giọng nói:

- Mời!

Tôn Chí Tây đã có chuẩn bị nên vừa nghe thì tả thủ yết lưỡi kiếm, hữu thủ thâu kiếm rồi lướt tới đâm một thế Thanh Long Thám Huyệt nhắm vào bả vai trái đối phương.

Thiên Cang Thủ hai mắt nhìn chăm vào mũi kiếm đang lướt đến, hẳn lão cũng thừa hiểu đây chỉ là chiêu đầu dò thám nhau, nên không hốt hoảng cũng chẳng vội vàng né tránh hay trả đòn. Đợi đến khi mũi kiếm chỉ còn cách vai trái mấy thốn, lão xoay nhẹ vai đủ để lưỡi kiếm lướt qua, tay trái thuận thế búng ra kình chỉ lực vào lưỡi kiếm, hữu thủ lướt kiếm ra chiêu Phi Giao Nhập Huyệt từ trên chếch xuống đúng tiểu phúc đối phương.

Một chiêu vừa nhanh vừa hiểm khiến chẳng những đám quần hùng dưới đài vỗ tay reo hò, mà ngay cả vị chủ tọa Liên Vân Bảo chủ và những nhân vật danh đầu cũng phải kêu:

- Hảo!

Tôn Chí Tây chiêu đầu bị đối phương vừa hóa vừa công thật sự hơi bất ngờ, thế nhưng không dễ bị hoảng loạn. Lưỡng kiếm đi bộ tránh chiêu, đồng thời thế kiếm đang hết đà biến chiêu Tà Khiêu Bắc Đẩu hồi kiếm nhắm đúng ngực Thiên Cang Thủ đâm tới.

Chỉ một chiêu phản thủ tấn công này cũng đủ thấy Tôn Chí Tây không kém Thiên Cang Thủ chút nào.

Đám quần hùng võ lâm đến đây tuy để tham dự "anh hùng lôi đài" nhưng thực chất phần đông chỉ là đến chiêm ngưỡng thưởng thức tinh hoa võ học các phái, cho nên hễ thấy bất kỳ ai có thức hay thế lạ, họ đều reo hò hoan hô một cách vô tư.

Lúc này nhìn thấy một chiêu tuyệt học của Tôn Chí Tây, họ không thể không vỗ tay tán thưởng.

Song phương trên đài đấu, ngược lại chỉ qua giao thủ một chiêu đầu cũng đã nhận biết nhau, cho nên không ai dám khinh suất coi thường đối phương. Ai cũng liền giở hết sở học ra chiêu quyết đấu.

Trong nháy mắt, bọn Tôn Chí Tây và Thiên Cang Thủ đã đấu nhau ba mươi chiêu, bên ngoài thì thấy đấu rất quyết liệt, nhưng nói chung không bí hiểm tinh ảo như những chiêu đầu.

Thiên Cang Thủ vai chủ nhà, cho nên trong đầu đã có tính toán, đánh rất tỉnh táo thong thả, nhưng Tôn Chí Tây thì thấy càng lúc càng nao núng nóng vội.

Tôn Chí Tây vốn là cao thủ nhất nhì trong đời thứ mười ba đệ tử phái Hoa Sơn, bản lĩnh kiếm pháp tự nhiên hấp thụ được chính truyền, hỏa hầu cũng đạt bảy tám phần. Mấy hôm nay gã chỉ ở dưới đài quan sát theo dõi các trận đấu, nhận thấy kiếm pháp Hoa Sơn tinh diệu hơn cả, tự bản thân gã hấp thụ bảy tám thành hỏa hầu, tuy không dám chắc có thể qua nổi ba vị hộ đài, nhưng cũng không đến nỗi mới trận đầu đã bị đánh lui.

Thấy sau ba mươi chiêu trở đi, kiếm pháp của Thiên Cang Thủ vẫn trầm ổn thong thả, quả khó lòng phá nổi, Tôn Chí Tây càng giở hết các ngón tuyệt học tấn công.

Thiên Cang Thủ đã nhận thấy từ đầu, Tôn Chí Tây kiếm thuật tinh thông, thế nhưng công lực chưa đạt đến trình độ thâm hậu. Vốn lão có ý để cho Tôn Chí Tây vượt qua ải này, thế nhưng nhận thấy nếu để cho hắn qua được, tất nhiên có nhiều cao thủ trẻ tuổi khác cũng phấn chí mà đăng đài quyết đấu, như thế kết cục sẽ thêm khó cho Liêu Thứ, bởi vậy lão thi triển kiếm pháp càng tinh diệu hơn, quyết bức lùi Tôn Chí Tây. Chẳng ngờ ngoài bốn mươi chiêu, Tôn Chí Tây bỗng thay đổi kiếm pháp, thi triển liên hoàn cửu kiếm, chín chiêu tuyệt học chân truyền của Hoa Sơn.

Toàn trường quần hùng dưới đài nhìn thấy song phương quyện lấy nhau kiếm thép trùm không gian, biết trận đấu đã đến hồi quyết liệt nhất, cho nên họ càng ngưng mắt chuyên chú hơn. Hai người ra chiêu cực nhanh, nháy mắt đã năm chiêu chỉ nghe Tôn Chí Tây hét lớn một tiếng, thân hình từ trong vòng kiếm ảnh vọt nhanh ra ngoài. Thiên Cang Thủ mặt đắc ý, trường kiếm vươn theo một chiêu Nộ Sát Hoàng Long nhắm ngực Tôn Chí Tây lướt tới.

Tôn Chí Tây vừa rồi phải nhảy tránh ra ngoài màn kiếm ảnh, lúc này thấy thế kiếm hung mãnh tuyệt luân của đối phương truy tới, thoáng chút chần chừ, rồi vội nhảy người năm bộ né đòn, không dám trực tiếp nghênh chiêu. Thiên Cang Thủ thấy thế thì mừng thầm trong lòng, cười lạt một tiếng, người lướt tới kiếm thổ xuất tiếp một chiêu, trùm lấy toàn thân Tôn Chí Tây.

Tôn Chí Tây vừa rồi không dám trực tiếp nghênh chiêu, cũng chỉ là vì nhất thời thất cơ trúng chiêu, tay trái còn ê ẩm, nhưng lúc này cũng đã ổn định trở lại. Lần này quyết định lên đài tỷ đấu, trong lòng gã vốn tự tin, huống gì đây còn là danh dự cho toàn phái Hoa Sơn, lẽ nào dễ dàng để bại trước Thiên Cang Thủ.

Lúc ấy nghiến răng vận tận chân lực, múa kiếm ra liền ba chiêu cuối tinh diệu nhất trong Hoa Sơn kiếm pháp Tiên Viên Hiến Quả, Thượng Cùng Cửu U, Nhất Nguyên Phục Thỉ.

Tuy thế Thiên Cang Thủ kiếm thuật tinh thông, chẳng những hoá giải được ba chiêu kiếm của đối phương, mà còn bức Tôn Chí Tây lùi liền mấy bước.

Lôi đài bằng gỗ diện tích không lớn lắm, lúc này sau khi Tôn Chí Tây lùi liên tiếp bảy bộ thì đã thấy đến mé đài, nếu chỉ cần lùi thêm một bước nữa tất sẽ rơi xuống đài, chẳng phải là thua một cách đáng thẹn mặt sao?

Dưới đài, quần hùng thưởng mục đã nghe thấy những tiếng reo hò kích động sôi nổi, xem ra cuộc đấu đã đến hồi kết thúc. Thiên Cang Thủ chiếm hoàn toàn ở thế thượng phong không bỏ lỡ cơ hội, kiếm ảnh loang loáng ra tiếp một chiêu Quân Lâm Đại Địa, kiếm trùm cả không gian phân làm ngũ hướng, ập tới người Tôn Chí Tây.

Nên biết đây là chiêu kiếm tối uy lực nhất trong Thiên Cang kiếm pháp, Thiên Cang Thủ Lạc Đại Xuân vẫn thường kết thúc đối phương bằng chiêu kiếm đầy uy vũ này.

Tôn Chí Tây nghiến răng múa kiếm phong kín cả người hóa giải chiêu tuyệt kiếm của đối phương. Tuy rằng đắc thủ, nhưng vốn nội công căn bản của Tôn Chí Tây vẫn kém so với Thiên Cang Thủ, bởi thấy kiếm khí bức tới ngực khiến gã thót mình, không thể không nhảy thoái lui né tránh.

Thân hình Tôn Chí Tây đã thấy tung lên không nhào hai vòng, thoạt xem thì sắp rơi xuống đất trong chớp mắt. Nào ngờ Tôn Chí Tây chẳng thẹn mặt cao thủ nhất lưu Hoa Sơn phái, đề khí đan điền nhào người bằng thế Lý Ngư Đả Đỉnh, người đang rơi xuống tung ngược lên mặt đài đứng một cách trầm ổn, tuy vậy cách vị trí ban đầu đến tám chín xích.

Quần hùng lần này lại reo hò tán thưởng một thế đảo người phi thân của Tôn Chí Tây.

Thiên Cang Thủ chẳng ngờ đối phương vẫn chưa bị rơi xuống đất, lão hơi tức giận liền phóng người nhảy tới, kiếm tiếp tục ra chiêu.

Tôn Chí Tây trở lại được mặt đài đã là thành công lớn, lúc này người chưa ổn định đã thấy kiếm ào ào chém tới cực kỳ hung mãnh, gã lạnh người định nhảy sang bên né tránh, nhưng nghĩ né tránh mãi thì đáng mặt anh hùng sao? Mà nếu không tránh, trực tiếp ra chiêu chống đỡ thì nguy hiểm vô cùng ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play