Anh không tin vào tai mình, lắc đầu liên tục, bàn tay như muốn xé nát hai bức ảnh kia đi. Sao có thể như thế được? Mà đúng là như thế, tại sao cô không tìm đến anh, không nói cho anh biết mà một mình nuôi con vất vả từng ấy năm trời?

- Con bé tìm đến mẹ cách đây mấy tháng rồi. Lúc ấy nó đang trong tình trạng suy kiệt sức khỏe, yếu ớt lắm, nó mang bệnh gì đó trong người nhưng nhất quyết không nói cho mẹ biết. Nó kể hết cho mẹ mọi chuyện giữa con và nó rồi khóc, nó bảo không thể cứu vãn được điều gì nữa, nó phải rời khỏi đây và quên hết mọi chuyện…

Không đợi bà nói hết, anh gấp gáp hỏi:

- Mẹ, cô ấy đi đâu, đi đâu hả mẹ?

Bà lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm. Phía xa kia là chân trời đang dần ngả về chiều, những đám mây trắng được nhuộm vàng một nửa bởi ánh mắt trời cuối ngày nắm vắt vẻo ngang bầu trời, đàn chim gọi bầy nhốn nhác hết cả không gian. Tú Long đạp phải mấy chiếc lá khô nằm dưới chân, tiếng lá khô gãy kêu giòn tan. Mùa thu đến rồi ư?

Ngày xưa ấy cũng vào tầm này, cô tinh nghịch chạy nhảy lên những đám lá khô rồi cười toe toét với anh. Cô vô tư, hồn nhiên, đáng yêu nhường ấy, cớ sao anh lại khiến cô héo mòn, âu sầu như bây giờ? Anh không yêu cô? Không, anh yêu, yêu chứ? Nhưng sao anh không tin cô? Vì anh ghen, cơn ghen đã khiến ý chí anh lu mờ, anh không suy nghĩ được gì nữa, anh không thể bình tĩnh để nhìn nhận mọi việc.

Thế nhưng lý do anh đưa ra bây giờ cũng không thể mang cô quay trở về bên anh. Cho dù anh tin cô, cô cũng không cần nữa bởi anh là người đã có gia đình. Làm bạn với người mình yêu ư? Đó là một điều thật hoang đường!

Sau ngày hôm đó, Tú Long lục tung thành phố để tìm hai mẹ con Tử Di. Thiên Thiên biết việc này nên đã nổi điên, đòi uống thuốc ngủ tự vẫn. 

- Bao nhiêu tuổi rồi em vẫn làm trò trẻ con như thế? Mặc Lan là con anh, anh phải có trách nhiệm với nó, em yên tâm, anh không bỏ em để quay lại với Tử Di đâu.

- Không! Em không chấp nhận đứa con hoang đấy đâu. Anh đừng có mang nó về đây, anh mà mang về thì em sẽ đi khỏi cái nhà này cho anh xem!

Tú Long không nói gì thêm, lặng lẽ đi khỏi nhà.

Mắt Thiên Thiên hằn lên những tia đỏ như máu, khuôn mặt cô ta bây giờ không khác gì quỷ dữ. Nhưng rồi cô ta lại cười lên một cách sung sướng:

- Anh sẽ không bao giờ tìm được nó đâu, vĩnh viễn cả cuộc đời này! Hahaha!

Một năm, hai năm, rồi ba năm… Anh vẫn mải miết kiếm tìm, thời gian như vắt kiệt sức lực của anh. Sai lầm của anh, không thể cứu vãn được ư? Không được, Tử Di! Xin em đừng trốn anh nữa, anh chưa mệt đâu, không tìm được em anh tuyệt đối không bỏ cuộc. Con của chúng ta, con của anh và của em, sao em lại ích kỷ giữ con một mình bên cạnh thế?

Cô bé của anh. Xin lỗi em.

Lúc này trời đang mưa rất to, anh ngồi trong một quán cà phê ven đường quốc lộ nhìn dòng người hối hả qua lại mà trong lòng rối như tơ vò. Tú Long cảm thấy thật hổ thẹn vì không nhận ra con mình, con bé giống anh đến vậy mà anh chẳng mảy may suy nghĩ…

Có lẽ cuộc gọi ngày hôm ấy, cô gọi cho anh là để nói ra sự thật. Vậy mà anh lại chần chừ không nghe máy. Anh sai, đã quá sai rồi em à!

‘’ - Này cô bé, em có thấy gì ngoài kia không?

Đằng kia là những đóa hoa lưu ly bé bỏng, cánh hoa mỏng manh bay trong gió. 

Em xinh đẹp tựa như cánh hoa đó, đơn độc và đáng thương.

Anh muốn chạm vào nhưng tất cả lại hóa tro tàn. 

Vì tình yêu của anh chưa đủ lớn hay vì số phận không an bài cho đôi ta...

Bao năm qua, một phút cũng chưa hề quên em...

Bao năm qua, những cánh hoa lưu ly vẫn bay ngang qua kí ức của anh...’’

Bài hát cũ anh từng sáng tác vài năm về trước bỗng vang lên nhè nhẹ trong quán, nhưng đó không phải giọng của anh mà là giọng của một bé gái được phát ra từ điện thoại của một cô gái.

- Cô bé này hát hay quá! Mới mười tuổi thôi mà nghe như ca sĩ chuyên nghiệp! 

Cô gái ấy trầm trồ khen rồi quay sang nói với người bạn ngồi cạnh:

- Mày còn nhớ bài này không? 

- Nhớ chứ sao không? Bài hát yêu thích một thời của tao đấy!

Anh cười, thì ra vẫn có người còn nhớ nhạc của anh.

Rồi anh lại nghe hai cô gái kia nói chuyện tiếp.

- Bên dưới video cô bé này có viết thêm một ghi chú ‘’Mẹ của tôi rất thích bài hát này, mẹ thường ngân nga nó mỗi lúc chăm sóc vườn hoa lưu ly, mẹ bảo bài hát này có ý nghĩa rất lớn đối với mẹ nên tôi quyết định cover bài hát này. Bây giờ tôi mới biết bài hát này do một ca sĩ rất đẹp trai hát, chú ấy viết bài hát này dành tặng người con gái mình yêu. Tôi còn phát hiện ra một điều thú vị rằng người con gái chú ấy yêu trùng tên với mẹ tôi qua lời tỏ tình khéo léo được gửi gắm trong năm dòng cuối của bài hát, mỗi dòng lấy từ đầu tiên rồi chúng ta sẽ có một câu hoàn chỉnh: 

Tử sinh một đời anh đâu sợ, chỉ sợ kiếp này không thể bên em

Di dời tình yêu đã từng chớm nở

Anh đem gửi gắm vào những cánh hoa

Yêu đương một thời đành trôi vào quên lãng

Em là người sẽ khiến anh không thể lãng quên.’’

Lúc này hai cô gái mới hét ầm quán lên:

- Trời ơi. Là ‘’Tử Di anh yêu em’’ sao? Đến bây giờ tao mới biết.

- Tử Di là cô gái nào mà may mắn thế?

Bỗng một bóng người đàn ông cao ráo tiến tới bàn hai cô gái đang ngồi. Lặng lẽ cất tiếng:

- Xin lỗi hai cô, có thể cho tôi biết bé gái trong video là ai và hiện đang sống ở đâu không?

Hai cô gái trẻ ngạc nhiên ngẩn người ra một lúc rồi lại đồng thanh hét lên một lúc:

- Trời ơi là Liễu Y Thần!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play