Chẳng lẽ sự trinh trắng của cô sẽ bị anh ta đoạt mất? Mấy chục năm nay cô vẫn luôn muốn hiến dâng lần đầu tiên của mình cho người cô yêu. Phải chăng cái ý muốn đó sẽ sụp đổ hoàn toàn từ đây?! Mặc dù biết nam nữ ngày nay yêu đương rất thoáng, nhưng cô vẫn mãi không sống theo cái kiểu ''thoáng'' đó được.

Bàn tay thô ráp của Thiên Long sờ soạng lên làn da trắng nõn mịn màng, anh ta ra sức hưởng thụ hương thơm quyến rũ trên người cô mà sung sướng run rẩy. Con người này quả thực rất bệnh hoạn! Tại sao bấy lâu nay cô lại không hề nhận ra.

Mặc cô khóc lóc, van xin, anh ta vẫn bỏ ngoài tai mà tiến xa hơn. Tiếng khóc của Tử Di lạc dần rồi chìm vào vô vọng, cô sẽ vĩnh viễn sống trong nỗi tủi nhục cả cuộc đời...

Ai đó hãy đến cứu cô, đem cô tránh xa tên đàn ông biến chất này. Cô thực sự rất hoảng, chân tay run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt xám ngoét vì sợ hãi.

Quẩn quanh đâu đó có tiếng của anh, cô mong mình không nghe lầm. Anh vẫn luôn luôn là thiên sứ hộ mệnh cho cô, cô ước gì lần này không phải là ngoại lệ.

- Em khóc gì chứ? Chẳng phải anh vẫn luôn yêu chiều em đó sao? Đúng là một cô gái bướng bỉnh không biết điều!

Cô cười, khung cảnh trước mắt mờ dần, làn nước mắt như dòng suối trong vắt từ từ chảy xuống má, xuống ngực, thấm xuống tấm đệm trắng, đau đớn vô bờ. Trong nỗi đau đó, loáng thoáng ngửi thấy hương bạch đàn dìu dịu quyến rũ, khiến cô nhớ lại cái đêm kinh hoàng trong quán bar, anh đã đến và giải thoát cho cô. Nhưng giờ sao anh chưa tới?

Ầm! Cánh cửa rung lên! Tâm trí của Thiên Long bị đánh thức, anh ta tiến gần đến cánh cửa. nhưng chưa kịp đến gần, khóa cửa bỗng kêu ''cạch'' một tiếng. Có người tiến vào.

Thấy người đó, Tử Di như vỡ òa trong sung sướng, cô vừa cười vừa khóc, trông rất khó coi. Thế nhưng người đó vẫn tiến đến phía cô, dùng con dao găm cắt đứt sợi dây thừng , nhanh chóng dùng chăn quấn lấy thân hình cô và ôm chặt vào lòng, chất giọng trầm trầm ấm áp vỗ về tâm trí hoảng loạn:

- Đừng sợ, đã có anh ở đây rồi. Xin lỗi em, anh có đến quá muộn không?

Hu hu, chẳng muộn gì cả. Chỉ cần anh đến, chưa bao giờ là quá muộn. Cô không nghĩ gì nữa, lúc này vô cùng muốn nằm yên trong vòng tay vững chãi này mà yên tâm thiếp đi. Tử Di giục anh mau mau đưa cô rời xa nơi đây.

Thiên Long đến gần, cô càng run rẩy nép vào lòng anh. Anh vỗ vỗ vào người cô tỏ ý hãy an tâm. Anh ta muốn làm càn với cô thì cũng phải bước qua xác anh!

- Đây chẳng phải là nam tài tử Liễu Y Thần? Anh từ đâu xuất hiện rồi nhúng tay vào chuyện của chúng tôi? Anh không thấy chúng tôi đang gần gũi với nhau hay sao mà xông đến phá đám? Người như anh mỹ nữ xung quanh đếm không xuể, cớ gì lại để tâm đến người đàn bà của tôi?

- Vô sỉ! Anh đang hãm hiếp tôi thì có, ai thèm gần gũi với hạng người như anh! - Tử Di bất mãn, lấy hết sức lực để hét lên.

Cô ngẩng mặt nhìn anh, mắt ầng ậng nước:

- Nếu anh thương em thì hãy mang em ra khỏi đây. Em không muốn nhìn thấy con người này thêm một giây phút nào nữa.

Lúc này người của Thiên Long mới lật đật chạy vào, thằng thì như mới đi bụi về, thằng thì mắt, mũi, chân tay sưng tím. Tên cầm đầu mếu máo thưa:

- Cậu chủ, bọn em đã hết sức ngăn cản nhưng không làm gì được! Hắn giỏi võ lắm ạ!

Tú Long đai đen taekwondo.

Tử Di ngạc nhiên, anh học võ từ bao giờ? Thảo nào thân hình anh cường tráng hơn ngày xưa.

Bọn chúng đương nhiên không dám ngăn cản anh bế Tử Di ra ngoài. Thiên Long đứng hình, trơ mắt nhìn người khác bế cô đi, trong lòng cảm thấy mình thật vô dụng.

***

Xe anh vẫn đỗ im lìm dưới tán cây bằng lăng, tựa lúc nào cô đã ngủ yên trên vai anh, Tú Long bế cô ra hàng ghế sau của xe, đặt cô nằm ngang rồi cũng nằm xuống cạnh cô. Ừm, người anh dài hơn nhiều so với chiếc ghế, có hơi không thoải mái nhưng được ở gần cô, anh tình nguyện.

Tử Di, đã bao lâu rồi chúng ta không thế này, lắng nghe hơi thở, cảm nhận hơi ấm của nhau?


Anh rất nhớ em.

Cả ngày lẫn đêm đều rất nhớ.

Xem em này, nước mắt còn vương trên má, hàng lông mày khi ngủ vẫn nhíu chặt lại. Hẳn là vừa rồi, em rất hoảng sợ, nhưng anh còn sợ hơn em gấp vạn lần. Anh sợ em không chịu được sự ô uế đó mà cắn lưỡi tự tử. Tính em anh còn lạ gì nữa.

Cô bé của anh, em gầy đi nhiều lắm. Mong manh như cánh hoa lưu ly vậy, một cơn gió thổi qua tựa như muốn bay xa. Không, anh không cho phép em rời xa anh. Không một giông bão, cơn gió nào có thể thổi em đi cả. Chỉ có cuộc đời này ép em đi xa anh mà thôi.


Tú Long ôm cô vào lòng mà không ngừng thổn thức. Từng giọt nước mắt chảy dài theo mặt anh thấm vào tóc cô, mang theo cả tình yêu và nỗi đau. Anh ước gì khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi, để anh có thể ôm người con gái này lâu hơn nữa, để anh không phải sống trong sự nhớ nhung kéo dài đằng đẵng.

Cô động đậy, hàng lông mi dài khẽ rung, nói mơ thành tiếng:

- Ở bên em, đừng đi đâu cả... Em rất sợ... Tú Long!

Cô đấy, sao lại yêu anh nhiều như thế? Sao hai người lại yêu nhau nhiều như thế? Duyên phận khó cưỡng, nhưng sao mong muốn hạnh phúc lại khó đến vậy? Anh càng thắt chặt vòng tay ôm cô, hít hà hương thơm quen thuộc trên mái tóc ấy, lại thổn thức một mình.


Nếu có một điều ước, anh sẽ ước là em đừng yêu anh nữa. Như vậy em mới không bị tổn thương, sau này mới không bị tổn thương. Tương lai phía trước, anh không chắc rằng mình không làm em đau.

Tử Di này, hồi nhỏ có phải em đã từng hỏi anh: ''Anh có yêu em không?'' Vậy mà anh vẫn chưa trả lời em, bây giờ anh sẽ cho em câu trả lời nhé!


Tú Long hôn lên vầng trán cô, ngọt ngào thốt lên ba chữ:

- Anh yêu em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play