Tú Long vẫn nắm chặt tay Tử Di không buông, cô thoáng bất ngờ, ngửng mặt lên nhìn anh, cố thu tay về nhưng chẳng được. Cô đành lên tiếng:

- Anh...

Người đang nắm chặt tay cô chợt giật mình buông tay ra, lúc ấy anh mới lấy lại được vẻ bình thản trên khuôn mặt mình, cười nói với cô:

- Cảm ơn em vì đã cứu Thiên Thiên. Nếu không có em chưa biết cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì. Anh muốn mời em ở lại dùng cơm cùng với bọn anh. Mong là em đồng ý!

Anh nhấn mạnh câu cuối, ngữ điệu như muốn cô không được từ chối. Nhưng bây giờ mặt dày ở lại, nhìn hai người bọn họ tình tình tứ tứ trên bàn ăn sao? Cô không dám tưởng tượng!

Điện thoại reo lên từng hồi trong túi, cô xin phép ra ngoài cửa nghe máy, là một dãy số lạ, chưa kịp mở miệng ra thì bên kia đã oang oang:

- Tử Di! Cô đang rúc ở xó xỉnh nào đó hả? Có mau về đây cho tôi không? Cô đã làm gì khiến anh trai tôi ra nông nỗi này? Cô chết chắc với tôi rồi!

Tử Di cau mày:

- Diễm Oanh à? Cô nói Thiên Long làm sao cơ?

- Cô cứ về đây thì biết!

Nói rồi Diễm Oanh tắt máy.

Tử Di bực mình nhét điện thoại vào túi. Bây giờ bắt xe về nhà cũng phải mất ba tiếng nữa, tức là chín giờ tối. Ôi... cô ôm đầu, tại sao lại dở hơi chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này làm gì cơ chứ! Cô mất trí đến nỗi bắt nhầm tuyến xe khách, ngồi trên xe những mấy tiếng rồi đến tận nhà anh. Bệnh tương tư của cô quả thật nặng lắm rồi!

Tử Di quay vào nhà, ngượng ngùng nói:

- Xin lỗi hai người, tôi có việc phải về gấp. Hẹn hai người khi khác.

- Việc quan trọng lắm à? Bây giờ bắt xe về cũng rất khó. Hay để anh chở em về. - Tú Long lên tiếng.

Mí mắt cô giật giật, trái tim đập mạnh hơn bình thường lồng ngực. Có thế sao?

- Không được. Nhà em cách đây tận ba tiếng đi xe... - Nói rồi cô quay người đi ra cửa.

- Thế thì càng phải đưa em về.

Tú Long chạy nhanh ra lấy xe, Thiên Thiên đứng chặn trước mặt anh, giọng giận dỗi:

- Anh định đưa cô ta về rồi để em ở nhà một mình, ăn cơm một mình sao? Không được! Em không chịu đâu!

- Cô ấy dù sao cũng là ân nhân của em. Em hành động như thế coi có được không? Ở nhà đợi anh.

Thiên Thiên vẫn không chịu tránh ra. Tú Long đành gọi người ra kéo Thiên Thiên vào nhà.

***

Trên đường đi, Tử Di ngồi yên trên ghế phụ, mắt nhìn xa xăm. Một phần vì quá bất ngờ, một phần lại vì quá hạnh phúc, đường đột được ở cạnh anh với khoảng cách gần thế này, đây là điều cô chưa từng nghĩ đến.

- Mấy năm nay em sống có tốt không? - Giọng anh trầm mặc vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Cô nhìn anh đầy nhớ nhung và dịu dàng, anh điển trai hơn xưa, cao hơn xưa và cũng chín chắn hơn xưa rất nhiều. Đã mấy năm rồi, đã mấy năm rồi nhưng nghe anh nói sao nhẹ nhàng thế? Anh có biết cô đã sống đau buồn như thế nào trong cái ''mấy năm'' đó không?

Một giọt lệ nhanh chóng trào ra từ khóe mắt, đó chính là nỗi đau được tích tụ theo năm tháng không cách nào xóa tan. Ngay lúc này đây, cô muốn được lao vào lòng anh mà khóc nức nở, muốn tựa đầu vào bờ vai vững chãi kia mà ngủ quên trong giây lát. Nhưng nào có được, bởi anh giờ đã là chồng chưa cưới của người ta, đã không còn là của riêng cô từ lâu rồi!

- Em... sống rất tốt, vô cùng tốt... Còn anh?! - Nghe giọng cô nghẹn ngào, rõ ràng là sắp khóc.

Bàn tay anh nắm chặt vô lăng, lông mày nhíu lại, giọng nói có phần dịu đi:

- Rõ ràng là em nói dối, nếu muốn trách, muốn mắng chửi gì anh thì hãy nói ra hết đi. Từ nhỏ đến giờ có bao giờ em giấu anh điều gì...

Cô nhắm nghiền mắt, tay úp lên mặt, nước mắt trào ra từ kẽ tay, cô lắc đầu quầy quậy:

- Em... không... nói... dối... - Cô bắt đầu khóc nhiều hơn, khi ở bên anh, cô chẳng thể giả vờ mình là một người mạnh mẽ.

Anh dừng xe bên lề đường, gỡ bàn tay đang ôm lấy mặt của cô rồi lau nước mắt cho cô.

- Anh làm gì thế? Mau lái xe đi tiếp đi!

Cô gạt tay anh ra khỏi mặt mình. Lúc này nửa người anh đang nghiêng hẳn sang ghế cô, hai khuôn mặt gần sát nhau đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, hương hoa bạch đàn tỏa ra từ người anh đánh thức nỗi đau sâu thẳm trong lòng, nước mắt Tử Di càng tuôn nhiều hơn, nhìn anh ngơ ngác.

- Anh xin lỗi!

Dứt lời, bờ môi anh sà xuống tìm môi cô, người cô run lên từng hồi, hai tay nắm chặt lấy vai áo anh. Môi anh chạm vào cánh môi mềm mại mà mát lạnh của cô, hơi thở nồng ấm toát ra từ khuôn miệng của anh như khiến cô tê dại, lưỡi anh thuần thục cuốn lấy lưỡi cô, ngọt ngào, mang theo sự ướt át. Ban đầu anh còn nhẹ nhàng, về sau lại điên cuồng chiếm hữu khiến cô không kịp trở tay. Anh dày vò bờ môi cô thật lâu, sau đó mới chịu buông. Cô thở lấy một hơi, vừa nãy anh hôn cô quên mất cả việc thở!

Anh quay người ngồi nghiêm chỉnh trên ghế lái, khởi động xe rồi lại lao nhanh trên đường quốc lộ. Thành phố đã lên đèn, trái tim cô cũng như được sống lại.

- Chúc mừng anh! - Lâu sau đó cô mới thốt lên một câu nói khó hiểu.

- Chúc mừng?! Gì?

Tất nhiên là anh không hiểu.

- Anh định làm đám cưới ở đâu? Có định mời em đi dự không? Anh là anh trai của em, dù sao đó cũng là chị dâu của em.

Trái tim anh nhói đau. Cô đang nói gì thế?

- Em đừng nói nữa. Anh với cô ấy sau này chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Anh không hề yêu cô ấy.

- Nhưng anh cũng là chồng của người ta rồi. Sau này anh sẽ có con, em sẽ có cháu để bế đúng không? - Cô cười đau khổ, nhớ lại giấc mơ trước đây, anh giang tay chạy về phía một người phụ nữ, trên tay cô ấy bế một đứa bé giống hệt anh.

- Em trật tự đi, paparazzi đang đuổi theo chúng ta. Anh bất cẩn quá! Không để vệ sĩ đi theo để cắt đuôi bọn họ.

Cô nhìn qua kính chiếu hậu, đằng sau xe anh quả thực có hai chiếc xe đang bám đuôi.

- Bọn họ định theo đến bao giờ hả anh? - Cô lo lắng.

- Theo đến bao giờ túm được anh thì thôi.

Cô sửng sốt, họ mà chụp được ảnh cô và anh đi cùng nhau thì cô chỉ có nước đập đầu vào đậu phụ mà chết đi thôi. Việc này sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của anh, đến tiền đồ của anh!

- Anh là ngôi sao lớn, tại sao lại hạ mình đưa một con bé vô danh tiểu tốt như em về làm gì. Mau tìm một chỗ kín, cho em xuống rồi anh đi về, nhanh lên!

- Em ngồi yên đấy, anh nhất định sẽ đưa em về nhà an toàn. - Nói rồi anh tăng tốc, cố gắng đánh lạc hướng các tay thợ săn ảnh.

Cô nín lặng ngồi bên cạnh theo dõi anh lái xe. Ba mươi phút sau, quả nhiên bọn họ đã bị anh cắt đuôi một cách gọn gàng.

Một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng trôi qua... hai người tuyệt nhiên không nói với nhau câu nào. Mặt cô buồn rười rượi, sắp về đến nhà rồi, đồng nghĩa với việc là sẽ không được ngồi cạnh anh nữa...

- Lưu số điện thoại của em vào đây. - Anh đưa máy của anh ra trước mặt cô.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, đầu óc còn ngây ra chưa hiểu chuyện, mấy giây sau mới run run cầm lấy rồi lưu số mình vào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play