Năm phút sau khi thức dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi xuống bếp và chuẩn bị cho mình một bát bỏng ngô thật lớn thơm phức và một cốc kem tươi vị va ni thật bự. Tôi đặt chúng vào một cái khay lớn, không quên để thêm vào một chai nước lớn đi kèm. Tôi bê chúng vào phòng và bật cái ti vi plasma lên và chọn phim Lord of the Ring: Fellowship of the Ring. Bộ phim chưa chạy được qua năm phút đầu thì điện thoại của tôi lên bần bật trên cái bàn nhỏ bên cạnh giường. Tôi rút điện thoại ra và thấy tin nhắn của Chris.
Đột nhiên lồng ngực của tôi như bị đốt cháy, trên môi thì xuất hiện một nụ cười lố bịch như một cô nữ sinh trung học. Cảm giác của tôi lúc này vừa sợ, vừa phấn khích, vừa hồi hộp.
Nửa phút sau Chris xuất hiện trước cửa phòng tôi. Anh mặc một cái áo phông màu xám với cái quần jean. Dù chỉ là một bộ quần áo quá chi là bình thường nhưng nhìn anh mặc nó mà như một người mẫu vừa bước ra khỏi một tạp chí thời trang cao cấp vậy!
- Chào em. – Anh nói, hai tay đút vội vào túi quần khi tôi ngước lên nhìn anh. Anh nhìn tôi thận trọng, như đang cố dò xét ý tứ của tôi để cư xử.
- Chào anh. – Tôi đặt bát bỏng ngô lên cái bàn nhỏ cạnh giường, ngồi thẳng dậy và khoanh hai chân lên giường.
- Anh có chuyện này muốn nói với em. – Anh rút hai tay ra khỏi túi quần, nhưng khác với hai bàn tay không lúc ban đầu, lần này tay phải của anh cầm một tờ giấy bìa màu bạc gấp đôi. Anh cúi gằm mặt xuống, trông anh thật mẫu thuẫn.
- Chuyện xấu sao? – Tôi hỏi.
Chris thở ra chậm rãi, tôi nín thở, im lặng chờ đợi câu trả lời từ anh.
- Thiệp mời này… - Chris giơ cái thiếp mời màu bạc được trang trí cầu kì lên cao ngang vai của anh, anh cũng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt tôi – Erowyn nhờ anh đưa cho em! – Chris phân vân trong giây lát trước khi quyết định đưa tôi cái thiệp.
Tôi nhận lấy cái thiếp. Chris ngồi xuống bên cạnh tôi khi tôi mở cái thiệp ra.
- Đây là thiếp mời tới một buổi đấu giá từ thiện do công ty mẹ của nhà Romanov tổ chức! – Chris thì thầm.
Tôi chưa kịp đọc được một từ trong cái thiếp mà cũng chẳng muốn đọc nó. Chỉ cần những lời của Chris ban nãy thôi cũng đủ để hiểu được những gì được viết trong đó.
- Em có đi không?
Tôi cười khan một tiếc trước khi vứt bừa cái thiếp đó về phía sau. Tôi cúi gằm mặt, cố gắng che đi khuôn mặt của mình sau mái tóc của chính mình. Chris nắm lấy tay tôi trước khi đan những ngón tay của anh vào tay tôi.
- Anh muốn em tới đó sao?
- Ừm.
Tôi hất đám tóc qua vai và quay lại nhìn anh và thấy anh đang nở một nụ cười ranh mãnh, đôi mắt xanh lơ của anh thì ánh lên những tia tinh nghịch. Trước đó ba giây tôi đang giận sôi sùng sục vì câu trả lời của anh, còn giờ đây, sau khi nhìn thấy vẻ mặt đó của Chris, tâm trạng đó bay biến hết. Tôi không thể không mỉm cười với Chris trong những lúc như thế này.
- Anh muốn em tới đây sao?
- Ừm. Nhưng là với tư cách là bạn hẹn của anh!
- Ý anh là bạn gái sao?!
- Còn phải hỏi sao? – Chris đứng dậy, anh cúi xuống nhìn tôi thăm dò, hai tay lại đút vào túi quần.
Thái độ của Chris khiến tôi thích thú, nụ cười nữ-sinh-trung-học lại một lần nữa xuất hiện trên mặt tôi. Trước khi tôi kịp định hình xem mình đang làm gì, tôi đã kiễng chân, vòng tay qua cổ anh. Và tôi hôn anh.
Chris vòng tay ôm lấy tôi, và cảm xúc của tôi càng trở nên dữ dội. Khi anh buông tôi ra cũng là lúc môi chúng tôi tách rời.
- Anh coi đấy là có được không ?
- Được.
- Eo ơi ! Hai đứa ghê quá ! – Caris mở toang cửa xông thẳng vào phòng.
- CARIS ! – Tôi đẩy Chris ra và tức giận hét lên – Chị không biết gõ cửa sao?
- Nhà chị, chị thích làm gì tùy chị ! – Caris thản nhiên lách qua khoảng trống giữa tôi và Chris, rồi ngồi phịch xuống giường – Erowyn vừa qua đưa cho chị một cái thiếp mời dự tiệc… - Caris dừng lại khi nhìn thấy tấm thiếp mời bị vứt ở một góc giường – và em cũng đã biết tiệc của ai rồi! Sao, có muốn đi không ?
- Cô ấy vừa đồng ý đi với em rồi ! – Chris nói.
- Á…Thôi chị sẽ để hai đứa được riêng tư ! – Nói rồi Caris đứng phắt dậy và biến mất đằng sau cánh cửa nhanh như lúc chị xuất hiện.
…
Tôi không thể nhớ được lần cuối mình ăn diện như bây giờ là khi nào, hình như là trong bữa tiệc sinh nhật mười sáu tuổi, trước khi tôi nhượng lại quyền thừa kế cho Jon. Cô gái trẻ trong gương đang nhìn tôi chăm chăm trông không khác gì một minh tinh điện ảnh. Chiếc váy bạc suông chấm gót vai trần giản dị nhưng vẫn đẹp mê hồn. Tôi để tóc buông lơi từ vai xuống ngực thành từng lọn. Tôi chỉ trang điểm tối thiểu để trông sao cho thật tự nhiên. Tôi nhìn lại mình trước gương một lần nữa trước khi choàng tấm khăn lụa trắng và xuống phòng khách.
Ngay khi tôi bước vào phòng, vẻ ngoài ấn tượng của Chris đã ngay lập tức thu hút cái nhìn của tôi. Dạ phục đen với cái nơ bướm cùng màu, trông anh đẹp tới choáng váng cả người. Anh sải bước về phía tôi khi tiếng giày cao gót của tôi dừng lại trước ngưỡng cửa phòng khách. Anh hôn lên trán tôi.
- Em đẹp tới nghẹt thở!
Mặt tôi nóng bừng sau lời khen của anh.
- Caris và Ed đâu anh ? – Tôi lúng túng hỏi.
- Họ đi trước rồi ! – Chris dừng lại như vừa nhớ ra một điều gì đó quan trọng. Anh biến ra một cái túi vải đen trên tay phải và đưa nó cho tôi – Anh đã phải đợi tới phút cuối chỉ để biết em sẽ mặc bộ dạ phục màu gì mới đưa em cái này.
Tôi với lấy cái túi và trí tò mò đã khiến tôi mở nó ra ngay khi nó rơi vào tay tôi. Bên trong là một cái mặt nạ màu trắng với những chi tiết trang trí tinh xảo bằng bạc và một chùm lông vũ màu đen phía trên.
- Một vũ hội hóa trang. – Tôi đưa ra một kết luận đơn giản.
- Nó sẽ tôn lên đôi mắt đẹp của em. – Chris lấy cái mặt nạ từ tay tôi và nhẹ nhàng đeo nó cho tôi.
- Thế còn mặt nạ của anh ? – Tôi thích thú hỏi.
- Đúng rồi. – Nói rồi anh biến ra một cái mặt nạ đen đơn giản che hết nửa trên khuôn mặt của anh. Giờ tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt xanh biếc như nước biển Caribe với đôi môi đẹp như tạc và phần quai hàm mạnh mẽ của anh. – Sẵn sàng chưa ? – Vừa nói, anh vừa đưa tay phải về phía tôi.
- Rồi, thưa quý ngài! – Tôi từ tốn đặt tay lên tay Chris.
Anh nở một nụ cười nửa miệng với tôi và hôn lên khớp ngón tay tôi trước khi làm phép dịch chuyển đưa chúng tôi tới nơi tổ chức vũ hội.
Tôi đang đứng trước giữa sân trước của một tòa nhà cổ kính, có phong cách kiến trúc Nga từ thế kỉ mười tám, rất đúng "mốt" nhà Romanov. Lần cuối tôi ở đây là khi tôi mới mười sáu tuổi.
Một tấm thảm màu xanh thẫm trải từ lối đi qua một bên hông nhà, dẫn tới khu vườn đẹp lộng lẫy phía sau. Chris khoác tay quanh người tôi khi chúng tôi bước đi trên tấm thảm dẫn tới nơi tổ chức bữa tiệc cùng một đoàn người đại diện cao quý của những người máu mặt của cả thế giới con người lẫn thế giới của chúng tôi. Những túp lều lớn được dựng lên trong vườn, ánh đèn lồng sáng rực rỡ khắp nơi.
Phía ven hồ là cái lều trại lớn nhất, nơi mọi người đang tập trung đông nhất. Từ chỗ tôi đứng nhìn ra đó có thể thấp thoáng nhìn thấy những dãy bàn ghế sang trọng được bày trí ngay ngắn.
- Chúng ta phải tới đó ? – Tôi hỏi Chris.
- Ừm. – Anh kéo tay tôi về phía cái lều trại.
- Christoper ! – Một người đàn ông trẻ mặc dạ phục đen, đeo mặt nạ cầu kì màu vàng bạch kim đi tới ôm chầm lấy Chris trong nửa giây rồi buông anh ra và một cái bắt tay xã giao đi theo đó. – Lâu rồi không gặp! Khỏe không bạn cũ ?
- Khỏe! – Chris thân thiện đáp – Vợ cậu thế nào rồi?
- Hazel khỏe lắm! – Anh chàng kia đáp.
Chỉ cần nghe có câu trả lời đó thôi cũng đủ biết người đàn ông này là Wave. Đã quá lâu kể từ ngày tôi thực sự gặp mặt cậu ta, nhìn cậu ấy bây giờ, thật sự khiến tôi bất ngờ với những thay đổi của cậu ta.
- Ai đây? – Wave hỏi Chris khi đưa mắt nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân.
Wave thay đổi, và có lẽ tôi cũng đã thay đổi nhiều không kém gì cậu !
Tôi đưa tay ra bắt tay Wave nhưng vẫn không lên tiếng trả lời của cậu, và tôi cũng không có ý định trả lời nó.
- Bạn cũ gặp lại nhau mà như người lạ vậy ! – Chris nói.
Wave sững người trong giây lát, tay cậu cứng đờ trong tay tôi và trước khi tôi kịp nhận ra, cậu rụt vội tay mình lại. Bộ dạng của cậu lúng túng thấy rõ.
- Venus! – Wave phát âm tên tôi một cách khổ sở, khi cậu xoa hai bàn tay lên chiếc quần âu được là phẳng phiu của mình.
- Chào cậu. – Tôi có nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể trên môi.
- Hai người cứ tự nhiên đi, tôi…à…đi có việc một chút. – Wave lúng túng nói trước khi bước những bước dài về hướng ngược lại.
Tôi quay sang nhìn Chris với ánh mắt chúng-ta-đi-được-không với hy vọng anh sẽ đáp ứng yêu cầu đó của tôi.
- Em không phải lo. Mình là khách mời hẳn hoi mà! – Chris trấn an tôi – Đi nào.
Nửa giờ tiếp theo, Chris cuốn tôi vào một cơn vũ bão giới thiệu với những nhân vật máu mặt lĩnh vực kinh doanh, giải trí và thậm chí cả chính trị. Nhưng dù vậy tôi chẳng thể ghi nhớ được tên ai trong số đó, dù chỉ là của một người trong số người mà tôi mới được gặp. Trong suốt thời gian đó, Chris vẫn luôn ôm tôi sát bên cạnh anh và tôi hoàn toàn biết ơn anh vì điều đó. Tất cả sự xa hoa, tráng lệ này thực sự đã trở nên quá xa lạ với tôi và trong trường hợp này, nó đang làm tôi kinh sợ.
Những người phục vụ vận đồng phục đồng bộ di chuyển thoăn thoắt qua đám khách khứa đông đúc với những chai sâm panh trong tay hay những cái khay với những ly sâm panh đầy. Bọn họ liên tục làm đầy ly của tôi với loại rượu sâm panh hảo hạng, nhưng tôi không cảm kích chuyện đó chút nào. Tôi tới đây không phải để bị chuốc say.
- Thưa các quý ông và quý bà. Xin hãy ngồi vào chỗ, bữa tối đã sẵn sàng. – Người dẫn chương trình đeo một cái mặt nạ chú hề che toàn bộ khuôn mặt đứng trên sân khấu chính thông báo.
Trong lều phải có ít nhất ba mươi bàn tiệc với những cái ly pha lê và vải lanh trắng trải trên bàn, ở giữa mỗi bàn tiệc là một chân nến bạc được chạm khắc tinh xảo.
Chris kéo tôi về phía bàn tiệc lớn nhất, đặt ở trung tâm lều. Ed và Caris đã ngồi sẵn ở chỗ, hai người đang trò chuyện rôm rả với nhau. Caris mặc một bộ đầm xanh dương thẫm với chiếc mặt nạ Venetian nửa mặt màu trắng và xanh. Đôi mắt ‘‘cọc cạch’’ và đẹp mê hồn của chị được tôn lên qua cái mặt nạ tinh tế càng khiến người nhìn thêm tò mò về nhan sắc kiều diễm đằng sau cái mặt nạ. Trông chị thật lộng lẫy và thư thái.
- Venus. Em lộng lẫy quá, rất xin đẹp! Đúng với cái tên của mình! – Caris nói.
Sau khi giúp tôi ngồi vào bàn, Chris ngồi xuống bên cạnh tôi. Những cặp đôi khác cũng dần ngồi xuất hiện và ngồi xuống cùng bàn với chúng tôi. Bắt từ Hazel và Wave, rồi Hansel và vợ của anh, cuối cùng là cặp-đôi-bất đắc-dĩ Erowyn và Jupiter. Không khí ở bàn ăn càng trở nên nặng nề hơn khi Jon xuất hiện. Tôi chẳng thể nghĩ ra được điều gì để nói, tất cả những gì tôi muốn làm là chạy biến mất khỏi nơi này và tôi đã có thể làm thế, nếu như không phải Chris vẫn nắm chặt lấy tay tôi, anh đan những ngón tay của mình vào của tôi thật chặt, thật khít. Đó chính là cái phao cứu đắm duy nhất mà tôi có được lúc này!
Tôi cúi mặt để cố lờ đi những ánh mắt nhìn mình chăm chăm của Hansel, Hazel và Jon, cậu em trai đã-không-còn-bé-bỏng của tôi.
Sự căng thẳng của tôi có thể dễ dàng lọt vào mắt bất cứ ai và Chris không phải là người duy nhất đáp lại nó, bằng cách nắm chặt tay tôi, Caris trấn an tôi bằng cách bắt tôi mở miệng nói chuyện với chị.
- Nè, ở đây có người không chịu rời mắt khỏi em lấy một giây đấy! – Caris hướng mắt về phía bên tay trái của tôi, và tôi biết chị đang nói về Chris.
- Thật không ? – Tôi cố nín tiếng cười khúc khích của mình.
- Thật! – Caris cười thích thú – Chris mê em như điếu đổ rồi! Ai mà không mê cơ chứ?
- Caris! – Tôi nhắc khéo chị - Đừng trêu em lúc này ! Đây không phải chỗ để đùa đâu!
- Em sợ gì chứ ! Chẳng ai dám ra lệnh cho chúng ta dừng lại đâu! – Caris nở nụ cười nửa miệng kênh kiệu, thách thức.
- Cũng đúng. – Tôi ‘‘nhại’’ lại nụ cười của Caris và cả hai chúng tôi cùng cười khúc khích thành tiếng.
Chris khẽ bóp nhẹ tay tôi để thu hút sự chú ý của tôi. Khi tôi quay lại về phía anh, Chris ‘‘ném’’ tôi cái nhìn tò mò với nụ cười nhếch môi thích thú, anh ghé sát tai tôi, thì thầm.
- Anh nghe thấy tên mình đấy! Nói xấu anh hả ? – Anh hỏi trêu tôi.
- Có thể lắm chứ! – Tôi thì thầm, miệng cười khiêu khích.
Chris kề sát mặt với tôi, và trong giây lát tôi dường như quên mất tất cả khán giả quanh đó đang nhìn chúng tôi chằm chằm. Chỉ chậm vài giây nữa tôi thì có lẽ tôi đã hôn anh trước mặt tất cả mọi người ở đây rồi, may mà Caris kịp hắng giọng nhắc khéo hai đứa. Tôi ngồi thẳng lại trên ghế và cảm thấy tự tin hơn hẳn ban đầu, tôi nở một nụ cười xã giao thật lòng một cách kì lạ trên môi. Mặc cho những cái nhìn của mọi người trong bàn vẫn hướng về mình, tôi đã gạt được sự tự ti của mình với chúng rồi, tôi cũng chẳng còn để tâm tới chúng nữa. Tôi hướng mắt lên sân khấu và theo dõi buổi đấu giá gây quỹ từ thiện, tìm kiếm một thứ gì đó đáng để mình vung tiền ra mua.
Bữa tối được dọn ra trên bàn với đủ loại sơn hào hải vị, nhưng tất cả mọi người trong bàn đều ăn rất từ tốn, thậm chí là gần như chẳng ăn gì hết. Những câu chuyện được ai đó mở ra đều được dập tắt một cách nhanh chóng để rồi chỉ có những cái nghiêng đầu thì thầm vào tai nhau của những người trong bàn.
Bữa tôi trôi qua một cách chậm rãi, thời gian tưởng chừng như trôi chậm gấp mười lần, và khi thông báo buổi đấu giá kết thúc cũng là lúc tôi cảm thấy như mình vừa được giải thoát. Tôi và Chris tách ra khỏi đám đông tập trung ở những cái lều trại và tản bộ dọc quanh hồ nước. Để kết thúc buổi dạ tiệc sẽ có một màn bắn pháo hoa truyền thống quen thuộc, tôi biết điều này vì tôi lớn lên với những buổi tiệc như thế này. Tôi kéo Chris đi xa khu lều trại hơn chút nữa và dừng lại ở cái nhà thuyền cũ kĩ mà ngày xưa tôi hay trốn đây để khóc mỗi khi có chuyện không vui, và đây cũng chính là vị trí đẹp để xem pháo bông.
Một bản nhạc cổ điển sôi động vang lên cùng lúc hai quả pháo hoa bay vọt lên không trung, bung ra theo tiếng nổ lớn từ phía bên kia hồ nước rộng, chiếu sáng tất cả với ánh sáng chói màu cam và trắng lấp lánh. Cứ thế tiếp tục hết quả này tới quả khác, hết ánh sáng này tới ánh sáng khác. Tiếng đám đông tán dương cũng mỗi lúc một lớn khi cường độ bắn mỗi lúc một tăng lên. Để kết thúc, sáu trái pháo được bắn lên và nổ bung cùng một lúc và ‘‘nhấn chìm’’ tất cả trong ánh sáng vàng bạc kim của chúng. Tiếng vỗ tay hoan hô và huýt gió ào lên rồi lại lắng xuống.
- Người nhà em đúng là biết cách tổ chức một bữa tiệc ra trò. – Chris khen ngợi.
- Tuyệt vời đúng không? – Tôi cười rạng rỡ với anh, còn anh thì cúi xuống hôn phớt lên môi tôi.
- Chúng ta đi về được chưa? – Chris hỏi.
Tôi gật đầu trả lời anh.
- Hai người vội vàng vậy sao? – Tiếng Hansel vang lên cách đây không xa.
Chris đứng thẳng người và nhìn chăm chăm ra đằng sau lưng tôi, tôi cũng từ từ quay người lại và bắt gặp ánh mắt bối rối, soi mói của Hansel. Thật khác với những gì tôi nhớ về chúng, đôi mắt ấy trong trí nhớ của tôi luôn chứa đựng sự dịu dàng, tinh nghịch và yêu thương. Có lẽ thời gian đã thay đổi nhiều phần cảm xúc của tôi cũng như của anh, vậy nên việc ánh mắt đó đổi thay cũng chẳng có gì là lạ.
- Tiệc tan rồi! Chẳng phải ai cũng sẽ ra về sao?! – Chris nói.
- Còn phần khiêu vũ cuối cùng nữa. – Hansel đáp – Và nếu cậu không phiền, tôi muốn quý cô đây nhảy một bài.
- Tôi thì không nhưng còn phải xem ý của Venus thế nào đã!
- Em không phiền đâu. – Tôi nhanh chóng đáp.
…
Giai điệu quen thuộc của bài hát ‘‘Crazy In Love’’ bản slow vang lên. Hansel mỉm cười với tôi trước khi kéo tôi lại gần hơn. Anh bắt nhịp cho điệu nhảy chậm. Tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng khi anh xoay tít tôi trên sàn nhảy.
- Anh sẽ bắt đầu hỏi.
- Hả ? – Tôi tròn mắt nhìn Hansel.
- Tại sao lúc đó bỏ đi mà không nói lời nào ?
Vậy ra đây là một màn tra hỏi sao! Được, tôi sẽ chiều theo ý của anh. Ít ra thì tôi còn nợ anh điều đó.
- Điều khoản trong hợp đồng là vậy.
- Hợp đồng nào ? – Hansel nhíu mày nhìn tôi ý khó hiểu – Em ký hợp đồng lúc nào ?
- Dù không phải là tự nguyện nhưng em tự ký nó khi em động vào cuốn sách quái quỷ ở trong cái hang chết tiệt đó! Chắc anh vẫn còn nhớ ?
- Còn nhớ. – Mặt Hansel giãn ra – Tiếp. Sao không liên lạc ?
- Một điều khoản chết tiệt nữa. Em chỉ có thể liên lạc với người thân khi đã được thăng cấp, khi đã chứng minh rằng mình có khả năng làm việc ổn định. Khi em được lên chức là bốn năm trước và việc liên lạc dường như chẳng còn cần thiết nữa khi cuộc sống của mọi người đã đi vào quỹ đạo mới mà em thì không muốn phá vỡ nó. Dĩ nhiên em không tính tới việc Marice thông đồng với Salazar giết ba em để lên làm người đứng đầu. – Tôi nói liền một hồi.
- Em muốn…
- Em không muốn quay lại và làm lại bất kì điều gì hết! Anh đã có vợ và cũng đã dần có tình cảm với cô ấy nên hãy cứ cố gắng đi tiếp đi, đừng nhìn lại quá khứ làm gì!
- Vậy những gì chúng ta từng có, có phải là thật không?
- Có. – Tôi trả lời anh gần như ngay lập tức.
Khi bài hát kết thúc, tất cả mọi người đều vỗ tay. Cô ca sĩ trẻ cúi đầu nhã nhặn cám ơn khán giả trước khi giới thiệu cả ban nhạc phía sau.
Chris quay trở lại bên cạnh tôi.
- Hansel. – Chris chào Hansel một cách cứng nhắc.
- Chris. – Hansel gật đầu về phía anh rồi quay đầu bước đi.
- Chúng ta về nhé! – Chris đề nghị.
- Vâng ạ! Cả buổi em chỉ đợi có thế thôi! – Tôi gần như reo lên.
Chris trao cho tôi một nụ cười ấm áp trước khi kéo tay tôi đi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT