Central Park ngày thu gió thổi làm tóc tôi rối tung lên và khi tôi vấp phải một hòn đá Chris đã nắm lấy tay tôi, tôi cũng để mặc anh nắm tay mình như thế. Mặc dù không ai nói tiếng nào, nhưng sự yên lặng này giữa hai chúng tôi thật sự rất thoải mái. Dĩ nhiên là tôi thấy thoải mái rồi, anh là một trong số ít những người thực sự đã từng hiểu tôi, cái tôi cần bây giờ là một điều gì đó quen thuộc, tôi cần cái cảm giác an toàn, yên bình như khi tôi còn là một đứa trẻ mới lớn. Chris là người mở đầu cho thời điểm bình yên nhất cuộc đời tôi, và tôi thực sự cần anh, cần anh nhắc tôi nhớ về thời điểm tươi đẹp đó.

Dĩ nhiên là tôi không muốn là một cái tên trong danh sách những “chiến tích” của cựu cầu thủ đào hoa Christopher Albot nhưng tôi vẫn không muốn đẩy anh đi. Chris không phải là lựa chọn duy nhất mà tôi có nếu tôi cần một người bạn giải sầu, nhưng hiện giờ anh là lựa chọn tốt nhất. Nếu là Caris, chị chắc sẽ dẫn tôi đi uống rượu, còn Ed thì không phải là một người hiểu tâm sự của người khác, Dan thì quá nhỏ, quá trẻ con, thằng bé còn không thể được coi là một đối tượng có thể lựa chọn. Chris khác những người khác trong nhà, anh hiểu tôi nhất, hoặc ít nhất là hiểu con người trước kia của tôi.

Chris mỉm cười khi nhận ra rằng tôi đang nhìn anh chăm chú. Dưới ánh sáng mặt trời, màu xanh của mắt anh như đang thách thức cả sắc xanh của nước hồ thu, chúng như đang phản chiếu từng chuyển động chậm rãi của mặt nước, sẵn sàng thôi miên bất kỳ ánh mắt nào trót lạc vào đó. Trong trường hợp này, đó là tôi.

- Em muốn hỏi gì sao?

- Không có gì, chỉ là em đang băn khoăn điều này từ rất rất lâu rồi.

- Em nói thử đi!

- Ừm – tôi ngập ngừng tromg giây lát – Tại sao lúc đầu anh lại thích em?

Chris đứng khựng lại, thoạt đầu anh sửng sốt nhìn tôi, sau đó tới đoạn anh đắn đo trong giây lát rồi nhoẻn miệng cười rất tươi, và bóp nhẹ bàn tay tôi.

- Anh đâu có hỏi em rằng khi đó em thích gì ở anh!

- Anh cứ việc hỏi – tôi nhún vai, thích thú với phản ứng vừa rồi của anh.

- Em thích gì ở anh? – Chris nghiêm túc.

- Để em xem nào – tôi chần chừ - Anh tốt với em, anh đẹp trai…hết rồi – tôi bật cười.

Chris cũng bật cười sau khi nghe hai lời khen đơn giản mà tôi giành cho anh. Chris chờ tới khi tôi bình tĩnh lại, nghiêm túc nghe anh nói, anh mới chịu trả lời câu hỏi ban nãy của tôi.

- Lần đầu gặp em anh thấy em đẹp, lần thứ hai anh thấy em…có tài – tôi khẽ nhăn mặt khi thấy sự do dự trước Chris chọn hai từ “có tài” – và khép kín nhưng khá thẳng thắn – tôi nhớ lại lần tôi tuyên bố không tin tưởng ngay ngay khi mới gặp mặt – cũng chính vì thẳng thắn nên anh thấy em đáng ghét.

- Anh khen em hay chê em vậy???

- Cả hai, đừng ngắt lời anh nữa – Chris nói – Nhưng sau vài lần tiếp xúc anh thấy em cũng dễ thương mặc dù còn “khá” là trẻ con, vậy nên anh thích em.

- Anh đang chơi em đấy hả?

- Không – Chris siết chặt lấy tay tôi – Anh muốn xin một cơ hội thứ hai…Được không?

Tôi không phải là một người nhạy cảm vậy nên nếu nói là tôi có thể thấy trước điều mà Chris muốn nói với tôi khi anh liệt kê ra hàng loạt những nhận định trước kia của anh về tôi. Khen, chê, tất cả đều là những cảm nhận chân thật nhất mà anh có với tôi, hoặc ít nhất đó là những gì tôi nghĩ. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Chris, tôi giằng tay mình ra khỏi tay anh, quay người bước tiếp trên con đường đã trải sẵn trước mắt. Anh mặc tôi làm gì thì làm, không giữ tay tôi lại khi tôi kéo nó lại, không chặn đường tôi mà cứ yên lặng bước đi bên cạnh tôi. Kế hoạch của Marice đã phá sản khi chị đưa Hansel tới nhà hôm qua, chị đã cố gắng đánh vào điểm yếu của tôi, cố gắng đánh vào tình cảm của tôi nhưng chị đã thất bại, vậy mà Chris chỉ bằng một câu nói đã khiến tôi im miệng như gà mắc tóc vậy.

- Về nhà thôi – sau một hồi lâu lặng im, Chris lên tiếng – Anh muốn cho em xem cái này!

- Cái gì? – tôi hỏi.

- Nhìn thấy rồi biết.



Phòng ngủ của Chris khác với những gì tôi tưởng tượng, lần cuối cùng tôi vào phong ngủ của anh, anh thể hiện mình là một người ngăn nắp, gọn gàng, còn lần này thì khác hoàn toàn. Nhưng ít ra nó cũng đem lại cho tôi một cảm giác thoải mái, thoải mái vì tôi vốn sống bừa bộn, và vì tôi sẽ không phải cảm thấy xấu hổ khi mình kém ngăn nắp hơn một người con trai. Tôi thích căn phòng này ngay từ khi bước chân vào, mặc cho chăn trên giường chưa gấp, trên bàn thì ngổn ngang đĩa CD, giấy tờ, sổ sách. Màn hình TV vẫn bật nhưng trước khi tôi kịp nhận ra cái gì đang chiếu trên đài thì anh đã phụt nó đi.

Tôi đứng đơ ra giữa phòng không biết mình phải ngồi đâu, mặc dù trước đấy tôi đã tia được cái ghế độc, duy nhất trong phòng được đặt cạnh bàn làm việc. Ngoài cái ghế đó ra chỉ còn cái giường là có thể ngồi được nhưng có gì đó mách bảo tôi không nên tùy tiện ngồi lên giương một người đàn ông thế nên tôi cứ đứng đó chờ tới khi Chris xuất hiện sau cánh cửa nhà tắm, sau khi anh đã thay đồ xong. Chris bật cười khi thấy tôi lúng túng, anh để he hé cửa phòng tắm và phẩy tay ra hiệu về phía cái giường.

- Ngồi xuống đi – Chris nói – Cái giường của anh sẽ không ăn thịt em được đâu! Ở đây chỉ có anh ăn thịt được em thôi.

“Cái em lo lắng chính là ở đó, em không sợ cái giường của anh, em sợ anh kia!”

Tôi gạt cuốn “And then there were none” qua một bên và ngồi xuống mép giường, còn Chris thì kéo cái ghế cạnh bạn làm việc lại ngồi đối diện với tôi.

- Anh muốn cho em xem cái gì? – tôi hỏi.

- Đợi anh chút – dứt lời, Chris đứng lên đi về phía tủ đồ, anh nhanh chóng lấy ra một cái hộp đen hình chữ nhật vuông vắn, anh đưa nó cho tôi trước khi ngồi lại xuống ghế - Em cầm đi!

Tôi đón lấy cái hộp, không chờ đợi hay ngắm nghía gì, tôi nhanh tay mở nắp cái hộp giấy và bắt gặp một vật khá là “xưa cũ”. Tôi đặt cái nắp hộp xuống giường và nhẹ nhàng lấy cái chuông gió mà tôi tặng anh khi anh lần đầu tới Đà Lạt, chỉ nhìn nó thôi tôi đã mặc nhiên nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa, nhưng rồi tiếng chuông gió trầm mặc vang lên, tất cả những kỉ niệm hiện về như một thước phim quay chậm rõ nét hơn bao giờ hết. Tôi dần chuyển sự chú ý của mình khỏi cái chuông gió, để rồi ánh mắt tìm về phía Chris, anh nhìn tôi chăm chú và khi anh nhận ra tôi cũng đang nhìn mình, anh chìa tay ra hiệu đưa cái chuông gió cho anh. Tôi đặt cái chuông gió lại vào trong hộp, nhưng quên không đậy nắp lại, rồi đưa lại cho Chris.

- Em không nghĩ rằng anh vẫn còn giữ nó – tôi nói.

- Thế em nghĩ rằng anh sẽ vứt nó đi sao?

Tôi co hai chân lên giường, cúi gằm mặt ôm lấy hai chân. Cái cảm giác tội lỗi khi đã vứt bỏ hết tất cả những món quà, xóa bỏ hết những bức ảnh của tôi và anh bỗng xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi.

Chris khẽ nhíu mày khi thấy phản ứng đó của tôi, anh nhoài người ra, kéo hai chân của tôi xuống để nhìn rõ khuôn mặt của tôi hơn.

- Anh hiểu mà – Chris nói – Vứt bỏ những thứ “không cần thiết” để tránh tức cảnh sinh tình sau các mối quan hệ là điều dễ hiểu!

Suy nghĩ của tôi hiện rõ thế sao? Tôi không thể gượng cười nổi, nhất là khi khuôn mặt đó, đôi mắt xanh biếc đó chỉ còn cách tôi vài phân. Tôi mím chặt môi, định mở miệng tranh luận với anh nhưng khi thấy anh mỉm cười và nhìn sâu vào mắt tôi, tất cả những gì tôi định nói dường như đã có cánh mà bay đi mất rồi!

- Anh muốn em vui vẻ, không phải ủ rũ. Và anh biết chính xác phải làm gì để em chịu thả lỏng hơn – giọng anh nhẹ nhàng và ấm áp vô cùng – cố gắng suy nghĩ về điều gì đó tích cực thay vì cứ ôm cái cảm giác có lỗi đó đi Khánh - Lâu lắm rồi, rất lâu rồi không có ai gọi tôi với cái tên đó.

Anh đứng dậy và bước tới ngồi xuống bên cạnh tôi, cái đêm lún hẳn xuống trước sức nặng của anh.

- Anh nói rõ hơn đi – tôi nói – em phải nghĩ về cái gì bây giờ? – hơi thở của tôi dần trở nên gấp gáp, tim đạp mỗi lúc một nhanh.

- Anh – Chris nghiêng người thì thầm vào tai tôi.

Mùi hương cơ thể anh như bao lấy tôi, môi anh từ từ di chuyển xuống má, xuống cằm. Chris quả biết cách khiến kẻ khác giới, như tôi đây, tim đập thình thịch bằng chuỗi những nụ hôn ngắn dịu dàng và mơn trớn của anh. Đáng lẽ ra tôi không thể suy nghĩ được gì khi đầu óc bị mê muội như bây giờ nhưng có một điều mà tôi không thể không nghĩ tới, tôi tự hỏi trước đó anh đã làm chuyện này với bao nhiêu cô gái rồi… Từ nhỏ tôi luôn được mọi người công nhận là xinh đẹp, việc được gọi là tiên nữ hay cái gì đó tương tự là thường xuyên, nhưng tôi không có khả năng cưa cẩm như những mỹ nữ khác, có lẽ đó chính là lý do tôi chỉ giỏi rơi vào lưới tình chứ không giỏi giăng lưới.

Khi anh hôn xuống cằm của tôi, lúc chuỗi nụ hôn đó dừng lại cũng là khi môi anh gặp môi tôi, Chris không hôn tôi, anh giữ nguyên tư thế như vậy như một cách để trêu trọc tôi…

- Anh giỡn với em hả? – tôi thì thầm.

Chris cười, không đáp. Một tay anh đan lấy tay tôi, tay còn lại luồn xuống mái tóc đen mượt mà tôi luôn tự hào và kéo tôi lại gần.

Lần này, anh cho tôi một nụ hôn thực sự.

Toàn thân tôi đắm chìm trong một thứ cảm xúc rạo rực mà trước tới này chưa từng cảm nhận. Đây không phải lần đầu tiên tôi hôn Chris, nhưng đây chắc chắn là lần đầu tiên anh hôn tôi như thế này. Tôi như đang bị nhấn chìm trong biển lửa của sự đam mê mãnh liệt và tưởng rằng sẽ chẳng thể nào thoát ra được…cho tới khi cánh cửa phòng ngủ bật mở.

Tôi giật vội người ra, nhanh tới mức chính tôi cũng không biết mình vừa cái quái gì. Tôi chớp chớp mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra và rồi hai má tôi bắt đầu đỏ lựng lên, tôi vội vàng lấy tay vuốt lại tóc.

- Chị định tới xem người mới tới sống ra sao, ai ngờ… - Chị Caris đứng khoanh tay trước ngực ngoài cửa phòng, giọng chị nghe nửa đùa nửa thật khiến tôi ngượng chín cả người.

- Em có việc phải đi đây – tôi đứng dậy.

- Không – Chris nắm chặt lấy tay tôi.

- Làm gì mà phải đi chứ? – Caris nói.

- Và để chị lấy chuyện này ra chọc em hả? Không đâu – Tôi nói với Caris rồi quay lại nhìn Chris, cầu xin anh buông tay tôi ra – Chị muốn xem xét gì thì xem đi.

Tôi chạy thật nhanh xuống hành lang rồi chui tọt vào trong phòng, phớt lờ mọi sự khiêu khích của Caris nhằm moi chuyện từ tôi. Chuyện của buổi hôm nay kết thúc không mấy xuôn xẻ, tôi nằm phịch xuống giường với mớ hỗn độn trong đầu. Và phải rất lâu sau tôi tự mình nhận ra tôi hoàn toàn quên hết tất cả những nỗi day dứt trong lòng trước đó mà tôi chỉ nghĩ về Chris cho tới khi ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play