*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhạn.
Văn mụ mụ cảm thấy thương tâm thay cho tiểu thư của mình, còn trẻ tuổi như thế, cuộc sống tươi đẹp chỉ vừa mới nở rộ, mà vốn là còn có thể nở rộ thêm mấy chục năm nữa, nhưng tuổi còn trẻ mà đã hương tiêu ngọc vẫn, chỉ có thể hàm oan mà chết đi….Nếu nàng (VMM) không khiến những kẻ hại chết mẫu tử nàng ấy nợ máu phải trả bằng máu thì sau này khi nàng (VMM) xuống dưới đó cũng không còn mặt mũi nào đi gặp mặt tiểu thư, đi gặp mặt lão gia cùng phu nhân?!!
Thấy Văn mụ mụ khóc đến thương tâm, trong lòng Chu Quân Uyển cũng ngập tràn vị chát, mà bản thân mình đến nửa giọt nước mắt cũng không thể nào chảy ra được.
Nước mắt của nàng, ngay từ đêm hôm đó đã bị hỏa hoạn hong cho khô, chỉ sợ cả cuộc đời này cũng không chảy ra nửa giọt nước mắt nữa rồi. Huống chi, sẽ có ai để ý nước mắt của nàng đây? Nếu để ý đến nàng, sẽ không để cho nàng khóc, để cho nàng khóc thì căn bản không để ý đến nước mắt của nàng, cho nên, nàng muốn làm một người chỉ để ý đến nàng, nàng tuyệt sẽ không để cho mình khóc!
Văn mụ mụ đã khóc một hồi lâu cuối cùng cũng bình tĩnh không ít, chỉ là giọng nói hơi khan khan: “Nếu nói chỗ yên lặng, trong phủ không thể nào không nói đến cái rừng trúc ở góc Đông Bắc kia, nhưng mà nghe nói chỗ kia năm xưa từng có ma quỷ náo loạn, vừa đến ban đêm lập tức âm âm u u cho nên mới yên lặng như vậy…”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Chu Quân Uyển khoát tay cắt đứt: “Vậy cứ chọn nơi đó đi, cũng đỡ cho người khác nghi ngờ, để cho người ta nhìn thấy chúng ta thắp hương đốt giấy mã là thứ yếu, để cho người ta nhìn thấy ta làm sao có thể nhanh chóng khoẻ mạnh sẽ lộ chân tướng, thật sự có thể mang đến phiền toái, cứ chọn rừng trúc này là được rồi!” Quỷ náo loạn có gì đáng sợ, chính bản thân nàng không phải là một oan hồn hay sao? Nàng thật sự muốn nhìn xem, còn có ai có thể có oan khuất hơn cả nàng, có thể chết thê thảm hơn nàng được!
Sau khi Văn mụ mụ mở miệng nói mới hậu tri hậu giác nhớ tới Chu Quân Uyển hiện tại đã không phải là Chu Quân Uyển ngày xưa nữa, lập tức cảm thấy lời kia của mình có chút dư thừa, nhưng Chu Quân Uyển lại có thể chủ động nói lên muốn thắp cho tiểu thư nhà mình nén hương trăm ngày, cực kỳ hài lòng, vì vậy vội vàng nói: “Vậy hai ngày này ta sẽ nghĩ cách chuẩn bị ít nhang đèn cùng giấy mã, sau buổi tối có thể dùng.”
“Ta đang có ý đó, làm phiền mụ mụ.” Chu Quân Uyển đáp, lại cùng Văn mụ mụ nhỏ giọng nói chuyện thêm một lúc nữa mới cảm thấy mệt mỏi, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
So sánh với tiểu viện của Chu Quân Uyển giờ phút này có chút an tĩnh, Nghi Lan viện lại ‘náo nhiệt’ hơn nhiều.
“...... Kẻ tiện nhân kia, đúng là do nàng ở sau lưng làm hư chuyện của ta, nhìn xem lần này ta làm cách nào lột da nàng, rút gân của nàng, đuổi một đôi mẫu tử tiện nhân kia ra cửa, khiến cho tiện nhân kia không còn thời gian xoay sở!”
Vừa mới nghe thê tử Vương Đại cẩn thận bẩm báo Lưu Lam bên cạnh Phùng di nương mấy ngày trước đây mới gặp dì mụ, mà dì mụ của nàng (Lưu Lam) không ở chỗ nào khác lại đúng là người hầu Hoàng phủ của tỷ tỷ Hàn phu nhân, nàng ta (Ninh phu nhân) hoài nghi chuyện lần này là do Phùng di nương ở sau lưng phá huỷ, cơn giận của Ninh phu nhân lại bắt đầu dâng lên, hung hăng hất đổ một bộ trà cụ mã não rơi xuống đất vỡ tan, lại lấp tức muốn đi tìm Chu Thái phu nhân: “Trước kia lãobất tử kia đã đồng ý với ta cái gì? Luôn mồm luôn miệng nói tuyệt đối không để cho cái đồ hồ mị tử kia tiết lộ một chút chuyện gì ra bên ngoài, hôm nay lại mặc cho kẻ tiện nhân kia làm xằng làm bậy, xem ta hôm nay tha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT