Chúng tôi trở lại lớp học sau kì nghỉ tết dài đằng đẵng. Về cơ bản thì mọi thứ vẫn vậy, lớp học, bạn bè v…v mọi thứ vẫn y nguyên như cái ngày chuẩn bị nghỉ tết. Duy chỉ có một việc mà tôi không biết là nên vui hay buồn khi mà giờ đây Anh Quân, thầy dạy hóa của tôi, lại kiêm thêm chức vụ ‘chỉ dẫn bảo ban’ cho tôi về piano. ngoài thời gian đi học trên lớp chính, đi học trên lớp học thêm, thì đa phần thời gian tôi đều ở Back In Time, nghĩa là ở nhà của Anh Quân. Khi thì anh hướng dẫn tôi chơi đàn, khi thì bắt tôi lôi sách vở ra làm bài tập về nhà và nếu như không làm xong đương nhiên đứa bị ăn đòn là tôi. Chính vì vậy nên gia đình bác Lâm vốn đã thân thiết với gia đình tôi nay còn thân thiết hơn nữa. Mẹ rất quý Anh Quân, thật sự rất rất quý, quý tới mức suýt chút nữa nhận làm con nuôi. (Thôi mẹ ơi, con có một ông anh trai kia cũng đủ quá đáng lắm rồi TT^TT) Mẹ tôi quý ‘lão thầy’ của tôi một thì anh tôi quý mười. Lúc nào nhìn thấy Anh Quân là hai mắt ông anh tôi sáng như đèn pha ô tô. Căn bản vì hai người họ có cùng chung sở thích, tuổi tác cũng khá gần (Anh Quân kém anh trai tôi có 1 tuổi), từ nhỏ chơi cũng khá thân với nhau nay lại còn xuất hiện thêm một trò tiêu khiển mới nữa, đó là bắt và nạt trêu chọc tôi. Nếu như bạn nào có cái suy nghĩ là có anh ‘rai’ là thích lắm là vui lắm thế nọ thế kia thì thôi ngay đi nhé, nó không hề vui như các bạn nghĩ đâu, thật đấy! Chị dâu cũng quý Anh Quân nhưng không quý mấy trò mà anh cùng anh trai tôi bày ra để trêu tôi. Còn về phần tôi, thôi thôi miễn bàn phần này đi nhé, các bạn biết tôi sẽ nói gì về ‘gã’ đó rồi mà phải không, thật sự thì ngoài từ “kinh khủng” ra tôi chẳng còn từ nào để miêu tả hết. Mà nhắc đến kinh khủng, do tôi và Anh Quân gặp nhau khá nhiều ở nhà nên tất cả mọi người (bao gồm bác Lâm, mẹ tôi và cả lão anh trai đáng ghét nữa) đều đề nghị chúng tôi thay đổi cách xưng hô, họ không muốn trong nhà xuất hiện tiếng chí chóe mà cứ “thầy thầy em em”. Và đương nhiên tôi không có lựa chọn nào khác ngoài lựa chọn gọi “người ta” bằng “ANH”. (Thưa thầy, thầy làm gì mà gia đình của em quay lưng lại với em thế này? TT^TT)
Hôm nay lớp tôi náo nhiệt hơn hẳn thường ngày. Cũng đúng thôi, đang mùa valentine mà. Bất kể đứa nào trong lớp cũng hào hứng mơ màng về những thanh chocolate ngọt lịm hay những bông hồng đỏ thắm mang theo một thông điệp tình yêu đầy lãng mạn. Dù tuần sau mới là ngày 14/2 cơ mà lớp tôi đã nhao nhao hết cả lên, bàn tán xôn xao ngay từ bây giờ. Xem ra những ngày kiểu này chỉ có bọn F.A như tôi mới có thể bình tĩnh, tự tin và sáng suốt trong mọi trường hợp. (có vẻ tự hào). Mà nhắc đến hoa hồng đỏ là tôi lại nhớ đến Linh Trang. Là thế này, một ngày Valentine của một năm nào đó, chuyện xảy ra khi tôi cùng Linh Trang tới lớp học thêm. Linh Trang kéo tay tôi ngồi vào bàn, liên tục kêu than khiến tôi ong hết cả ‘thủ’.
– Ôi tao buồn quá, tao chán quá, tao nản quá aaaaaaaaa
– Ờ còn tao thì sắp phát điên lên vì mày kêu than đây.
– Mày chẳng đồng cảm tí nào gì cả ý. Valentine đấy, hôm nay là valentine đấy.
– Ờ thì?
– Thì????? Mày không hiểu sao An, hôm nay là valentine, là ngày tình nhân, là ngày mà người ta tay trong tay cùng nhau dạo phố. Người ta đi chơi, người ta tặng quà. Ôi ôi lãng mạn biết bao. Thế mà tại sao, tại sao tao lại phải chết ở một xó này với một con thiếu lãng mạn như màyyyy. Mày không thấy kinh khủng sao????
– Mày thử nói lại câu vừa rồi xem =’= tao thề tao sẽ cho mày “va-lung-tung” luôn.
– Ấy là tao ví dụ thế nhưng mày không thấy bất công sao? Ước gì có ai tặng hoa hồng cho tao thì tao sẽ yêu người đó đến trọn đời.
– Ờ cứ ước đi nhé. Bao giờ thành sự thật thì gọi tao nghe. – Tôi nhìn con bé bằng ánh mắt kì thị.
Trang bĩu môi một cái rồi nhét cặp xuống ngăn bàn như thường lệ. Nhưng nó cứ lúi húi mãi rồi lôi ra từ trong ngăn bàn một bó hoa hồng đỏ. Trên bó hoa có kẹp một tấm thiệp vuông vắn hình con gấu ôm một trái tim to đùng, hai má còn hồng hồng vẻ ngượng ngùng. Tôi với Trang hai con tròn mắt nhìn nhau rồi mạn phép mở “bức tâm thư” ra đọc cho nhau nghe…
“Gửi Linh Trang, tớ đã thầm mến cậu từ lâu lắm rồi nhưng chưa có dịp thổ lộ. Hôm nay nhân ngày valentine, tớ gửi đến cậu bó hồng này thay cho lời tỏ tình của tớ. Hoa hồng đỏ tượng trưng cho một tình yêu mãnh liệt và chân thành. Hương hoa hồng cũng bốc mùi như tình yêu tớ dành cho cậu chính vì vậy nên….”
Đọc tới đây thôi là tôi đã không thể thở nổi, chết vì cười. Tôi cứ thể cười bò lăn bò toài còn mặt Linh Trang thì đen xì, cảm tưởng không thể đen hơn được nữa. Nó không đọc nốt bức thư mà vò nát, xé rách… làm đủ mọi kiểu để trút hết tức giận vào tấm thiệp đó. Chẳng mấy chốc “lời tỏ tình” của cậu bạn nào đó đã được con bạn tôi đáp ngay ra thùng rác, một nơi rất thích hợp để …. “bốc mùi”.
Nhớ lại kỉ niệm cũ khiến tôi bật cười.
– Cười gì đấy? Tia được anh nào hả? – Lam nhìn tôi cười dầy gian xảo.
– Chắc tương tư anh nào rồi. – Thùy kéo ghế ngồi xuống phụ họa theo Lam
– Nhìn tao giống như hứng thú với ba cái trò yêu đương đấy không hả?
– Mà Lam với cái bạn bên lớp A3 thể nào chẳng đi hẹn hò, có mỗi tao với mày lang thang hôm đấy thôi An ạ! – Thùy cố ý ngân dài giọng để trêu Lam.
Lang thang à? Nghe có vẻ hay đấy nhưng trời vẫn còn lạnh lắm nên tôi sẽ chỉ nằm nhà ôm con mèo già, tự thưởng cho mình một cốc cacao nóng hổi rồi lên giường đắp chăn đi ngủ thôi. Dù nhà tôi không nuôi mèo nhưng chuyện đó không thành vấn đề, không ôm mèo cũng được mà. Mới nghĩ thôi mà cái kế hoạch đó mới cao cả và đáng quý làm sao.
– “Va lung tung” chúng mày cứ đi “va đập” đi, tao chỉ ở nhà ngủ thôi.
Tôi cười hềnh hệch rồi lôi ra từ trong cặp một đống bài tập tết số lượng “khủng” rồi vứt lên bàn. Lam và Thùy thì thi nhau trợn mắt lên nhìn cái “thứ” mà tôi vừa vứt lên. Nhìn gì chứ, bài tập tết mà ‘ông thầy yêu quý’ nhà chúng mày giao cho tao đấy. Sau lần thi học kì điểm hóa be bét, Anh Quân đã quyết định “đào tạo” lại tôi. Còn một việc nữa đó là anh đã thôi dạy hai môn toán và lý ở trung tâm do công việc giờ quá nhiều, mình anh không thể kham nổi rồi đã thế lại còn phải để tâm tới bài vở của tôi nữa rồi ..bla bla… nói chung là sẽ rất mệt nếu như ngồi liệt kê từng thứ ra. Và tóm gọn thêm một câu nữa là tôi phải chắc chắn hòan thành xong cái mớ này trước khi tới lớp học thêm hóa ở trung tâm vào buổi tối hôm nay. Cũng may là chỉ còn 5 bài nữa là xong không thì tôi chết chắc rồi. Mang tiếng là người nhà nhưng mẹ và anh trai tôi đều về phe của cái lão độc ác đó cho nên tôi mà làm gì khiến anh không vừa lòng thì các bạn biết sao rồi đấy. Và tôi tủi thân gần chết sau khi nhận ra điều đó.
Hết tiết 4, Thùy kéo tôi xuống canteen mua nước. Đúng là valentine, đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy người ta tụm ba tụm năm bàn tán xôn xao. Có gì đâu chứ.
– Đông vui hén – Tôi quay ra làm mặt hề nhìn Thùy đang vật vã cực khổ để mua được chai nước trong đám học sinh hỗn loạn.
– Còn trêu tao nữa, sắp nghẹt chết rồi.
Khi hai đứa tôi chen được ra ngoài thì cũng là lúc trống báo vào tiết. Hai đứa chẳng ai bảo ai, cùng chạy một mạch lên lớp cho kịp giờ.
Trời vẫn mưa, từng hạt mưa trắng xóa rơi ngoài trời. Tôi ngồi trong một quán trà sữa, nhìn những vệt nước đang lăn dài phía bên kia ô cửa kính, tôi khuấy khuấy ly trà sữa trên tay rồi thở dài một tiếng. Mới đầu tháng 2 mà đã mưa sao? Ngốc thật, nắng mưa là việc của trời, làm gì có ai quản nổi chứ.
Vừa tan học là tôi đã ghé qua đây, vốn định hẹn cả nhóm ra đây ngồi một lát nhưng Dương Thùy thì phải về sớm nhà có việc, Lam thì lại đi với bạn trai, Việt Anh thì cả ngày không thấy mặt. Tôi rủ cả Linh Trang nhưng trời mưa to thế này chắc nó không ra đâu. Xem ra tôi lại một mình rồi. Cười một cái để an ủi mình, tôi tiếp tục cắn cắn những hạt trân châu trong chiếc ly của mình, đôi mắt nhìn bâng quơ. Ngồi thêm một lúc, cơn mưa cũng ngớt dần, tôi quyết định tới lớp học thêm sớm hơn một chút.
Trên một con phố nào đó của Hà Nội, có một con bé mắt mũi buồn thiu đang lê từng bước nặng nề trên con đường ướt mưa. Con bé đó không ai khác, chính là tôi. Thêm một bước chân đi là lại cái sự cô đơn chống vánh trong tôi lại đầy thêm một chút, trong lòng tôi lúc này thật sự trống trải. Cơn mưa qua là mọi thứ phải sạch sẽ và quang đãng hơn chứ, thế mà tại sao tôi lại chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhiều lúc muốn buông xuôi. Có những mảng kí ức chập chờn rời rạc cứ hiện về trong tiềm thức khiến tôi cảm thấy phát điên.
Chạy thật nhanh lên tầng 3, tôi lại mon men trèo lên lan can ngồi vắt vẻo, mặc cho cái lạnh cứ chốc chốc lại ào qua. Thế cũng tốt, gió bay ngang đây có thể đem theo cái cảm giác nặng trịch này đi được không? Sự bức bối, những áp lực của một miền kí ức đè nặng trong lồng ngực, tôi trở nên thở dốc ngay cả khi không làm gì. Nếu cứ như thế này thì tôi sẽ khóc mất. Tôi đung đưa chân, đang định hét to một điều gì đó để giảm bớt tâm trạng u uất thì một bàn tay túm tôi lại một giọng nói gay gắt vang lên.
– Xuống ngay. Em thích chết hả? – Anh gằn từng chữ khiến tôi sợ hãi.
– Em chỉ là… muốn hóng gió một chút…
– Tôi không cần biết là em làm gì nhưng tôi cấm em leo lên đó lần nữa.
Mặt tôi cúi gằm xuống như đang ăn vụng mà bị phát hiện. Thấy tôi buồn thiu anh mới hạ giọng, day day hai bên thái dương.
– Có phải vì như thế nên làm rơi dép hả?
Tôi gật gật đầu. Mặt vẫn cúi gằm, hai tay vân vê chiếc khăn len đeo trên cổ. Tự dưng lại nhắc lại cái chuyện đáng xấu hổ đó, không lẽ trước giờ anh vẫn nghĩ việc làm rơi dép là tôi cố tình?
Anh Quân trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.
– Tú An.
– Dạ?
– Tôi nghĩ em nên nghỉ học toán và lí ở đây.
– Tại sao ạ?
– Vì hai môn đó của em cũng khá ổn rồi, nêm tập trung vào những môn mà em học chưa tốt. Như môn hóa. Dù mai sau em không cần đến nó để thi đại học nhưng em vẫn cần đủ điểm để lên được lớp và thi tốt nghiệp. Em hiểu chứ?
– Vậy cũng được ạ.
– Còn hai môn lí và toán, có chỗ nào không hiểu em có thể trực tiếp hỏi tôi. Mà đừng quên buổi tập đàn tiếp theo đấy, nhớ mang cả sách vở đi nghe chưa.
Tôi chậm rãi nhìn anh đi vào lớp. Thật không thể tin được tôi lại có thể quen một con người….”đa di năng” đến vậy. Lắm lúc tôi tự hỏi đó là người hay quái vật?
Gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ tôi cũng chạy nhanh vào lớp. Ngoài trời, mưa lại bắt đầu nặng hạt.Mưa cứ thế rơi cho đến sáng hôm sau…
Nếu mọi người quan niệm “trời đẹp” là phải có ánh nắng ấm áp, có gió đong đưa thì theo tôi, trời như thế này mới là đẹp. Dù là ban ngày nhưng trời không khác gì lúc 7h tối là mấy. Từ sáng tới giờ, mưa cứ rả rích rơi trên mái nhà, mưa nhuộm một màu ghi xám xịt buồn bã cho bức tranh ngoài cửa sổ phòng tôi. Tâm trạng vốn u buồn giờ lại gặp thêm cảnh mưa, thật không vui chút nào.
Tôi đẩy cửa bước vào Back In Time. Vừa đi học về là tôi đã vội vã soạn đồ chạy sang đây. Hôm nay tôi có lịch tập đàn. Back In Time giờ chẳng khác nào ngôi nhà thứ 2 của tôi. Tần suất tôi xuất hiện ở đây còn nhiều hơn cả Việt Anh. Các anh chị nhân viên phục vụ người thì nói tôi là em gái của Anh Quân, người lại nói tôi là học sinh của anh, người thì nói tôi tới đây làm thêm, công việc của tôi là ngồi đó và chơi piano mỗi khi không có khách nào cần sử dụng tới chiếc đàn. Thực ra những gì họ nói cũng đúng. Tôi khác gì em gái của anh chứ, ở nhà thay vì gọi “thầy” tôi phải gọi “anh”, ở lớp thì chuẩn xác tôi là học sinh rồi.
Đang ngẩn người nghĩ lung tung thì ai đó đã nhìn thấy tôi và “tặng” tôi một cái cốc đầu.
– Đến mà còn đứng đây để tôi đợi hả.
– Em vừa mới đến thôi mà.
Tôi xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình, nhìn con người đang cười ngạo nghễ bằng ánh mắt ai oán. Rõ ràng là cố tình kiếm chuyện để đánh tôi mà. Người gì đâu mà kì cục.
– Hôm nay khách đông lên phòng tôi trên gác học nhé. Lên trước đi lát tôi lên.
Tôi vác cặp sách lết lên phòng anh, miệng lầm bầm không ngừng chửi rủa. Đồ đáng ghét. Cơn giận vừa giảm đi được một chút thì nó lại tiếp tục bùng lên sau khi tôi mở cửa bước vào phòng. Lão anh tôi đang ngồi ở bàn làm việc của Anh Quân, mắt nhìn mải miết vào màn hình laptop. Nghe thấy tiếng xịch cửa mà lão anh già cũng chẳng thèm ngước lên nhìn mà chỉ hỏi:
– Tú An đến chưa hả Quân? Trời đang mưa to không biết con gà đấy có bị ướt không.
Vâng, cái kiểu quan tâm em gái một cách rất quái dị của “lão anh già” khiến tôi không biết nên vui hay buồn nữa. Tôi vứt cặp vào một góc rồi lên tiếng trả lời.
– Con gà này không bị ướt đâu nhé, có anh là con gà ý.
– Ơ mày đến lúc nào thế?
– Vừa đến. Mà anh làm gì ở đây thế?
– Xem lại máy cho Quân. Toàn mấy con gà vi tính.
– Thầy Quân còn gà hơn em á? – Mắt tôi sáng bừng như vớ được vàng.
– Đương nhiên là mày gà hơn rồi con gà, nghĩ gì vậy.
– Này có anh là con gà ý.
– Ít ra tao còn sửa được máy nhé. Mà bảo bao nhiêu lần rồi. Ở nhà thì gọi bằng gì cơ mà, sao vẫn thầy thầy trò trò gì ở đây?
– Quen mồm.
– Con gà, não mày đúng não gà.
– Thế làm anh của đứa não gà vui không?
– Đen đủi nhất là làm anh mày đấy con gà.
– Có mà làm em gái anh mới khổ ý đồ con gà.
– Cả hai con gà có thôi đi không nhức đầu quá.
Anh Quân nhăn mặt bước vào, trên tay là 3 cốc cacao khói bốc nghi ngút.
– A con vịt…- Tôi buột mồm.
Sau hôm nhìn thấy bộ dạng lù khù công với dáng đi lạch bạch của Anh Quân, tôi quyết định gọi anh là con vịt (bởi nhìn rất giống con vịt).
– Nghỉ uống cacao nhé con gà
– Ơ hơ…
– Lôi sách vở ra làm bài tập đi.
Nói rồi cả hai con người đó cùng chúi mũi vào cái laptop chỉ chỉ chỏ chỏ thậm thà thậm thụt. Thực ra không phải thậm thụt nhưng hai ông anh nói toàn mấy cái mà tôi không hiểu nên với tôi nó cũng như nhau cả thôi.
Nhìn cả hai bằng ánh mắt ai oán, tôi ngồi xuống ghế và bắt đầu lôi sách vở ra. Được một lúc, khi mà tôi đang chăm chú vào bài hàm số với đống sin cos bay lượn trong đầu thì ai đó đã áp chiếc cốc cacao vào má tôi. Hơi ấm nhanh chóng lan ra cả khuôn mặt khiến cái lạnh bị xua đi chút ít. Tôi giật mình nhìn lên, thấy Anh Quân một tay cầm cốc cacao áp vào má tôi, tay còn lại cầm cốc cacao của mình đưa lên miệng uống, đôi mắt nâu trong veo chăm chú vào cái mớ lộn xộn toàn sin cos tôi bày ra. Thứ duy nhất tôi không ghét có lẽ là đôi mắt nâu ấy.
– Rốt cục thì em có định cầm cái cốc này không hả?
– Ở chỗ này ạ. Em không hiểu, nếu tách ra thì lũy thừa sẽ lại tăng lên, thầy….
– Ẹ hẹ hèmmmm – Lão anh già tuy đang chăn chú vào màn hình laptop nhưng tai thì vẫn dỏng lên hóng chuyện. Khi vừa nghe thấy tôi gọi ‘thầy’ thì lại hẵng giọng một tiếng đầy ‘đe dọa’. Khổ thật.
– Ờ, chỗ này cứ tách ra đi, rồi bên này lại thu gọn thì sẽ triệt được.
Anh Quân thì chẳng thèm để tâm đến cái hãng giọng mang tính chất dọa dẫm kia, cứ thế nói tiếp. Tự nhiên trong đầu tôi hiện lên một suy nghĩ ngu ngốc, giữa “anh già” và “anh thầy” thì ai đáng ghét hơn? Nói chung cả hai cùng đáng ghét như nhau.
Vài tiếng đồng hồ qua đi, đống bài tập của tôi cũng ít dần ít dần trước sự bảo ban hướng dẫn của Anh Quân. Còn anh tôi, sửa xong máy cho “lão quái vật” thì cũng nhấc mông ra về. Trước khi cuốn gói ra đi cũng không quên trêu chọc tôi vài câu như thể nếu không trêu tôi thì lão anh tôi không sống nổi.
Sau khi hoàn thành xong các thể loại bài tập, tôi nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị tập đàn. Như đã nói từ trước, piano không phải là đam mê số 1 của tôi nhưng tôi có lí do để không thể rời bỏ nó.
Anh Quân từ ngoài bước vào phòng, nhìn tôi đang ngồi co lại như một con mèo lười trên ghế với vẻ mặt chán nản.
– Hầyyy. Hôm nay khách đông quá. Xem ra chúng ta không tập được ở dưới nhà rồi.
– Nghỉ ạ?
– Đương nhiên là không rồi. Lên tầng đi.
Đó là tầng cao nhất của tòa nhà và cũng là tầng mà tôi chưa bao giờ đặt chân lên. Tầng này được chia làm hai phần. Một nửa là sân vườn, một nửa trong nhà. Phần trong nhà được chia làm hai phòng, một phòng nhỏ hơn để đặt bàn thờ, một phòng lớn hơn ngoài chiếc đàn trắng ra thì chẳng còn gì khác. Ngoài sân đặt bộ bàn ghế mây và có rất nhiều cây cảnh. Lá cây xanh mơn mởn, màu xanh của hoa Lưu Ly làm rực một góc sân. Mưa vẫn rơi nhưng không còn nặng hạt như trước. Khung cảnh nhẹ nhàng thư thái như tách biệt khỏi khu phố bụi bặm, tách biệt khỏi khu tầng 1 lộng lẫy trang hoàng. Tôi khựng lại bởi vẻ đẹp dịu dàng của tầng trên cùng.
– Chưa bao giờ lên đây hả?
Tôi lắc đầu, mắt mở to hết cỡ.
– Cũng phải, nơi này chỉ dành cho người trong gia đình, khách không được lên.
– Ồ…
– Thôi nào. Tập đàn thôi.
Anh Quân lướt qua tôi, mùi hương nhẹ nhàng phảng phất trong gió. Đôi mắt nâu kia chợt mang một vẻ buồn ảm đạm. Sắc thái trên gương mặt điển trai của Anh Quân có vẻ không vui. Anh ghét cái sân vườn này hay ghét việc có người lạ lên sân vườn này?
Tôi lút cút theo sau anh vào căn phòng đặt chiếc piano. Anh ngồi ở chiếc ghế, chỉ vào bên cạnh ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Anh im lặng, đôi mắt nâu cũng im lặng. Chiếc ghế này dài hơn chiếc ghế ở dưới nhà rất nhiều, có phải vì thế nên dù anh ngồi cạnh nhưng tôi lại cảm thấy xa cách? Tôi đặt tay lên phím đàn nhưng trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng.
– Em còn đợi gì nữa?
Giọng nói của người bên cạnh lạnh lùng vang lên làm tôi giật mình, cả mười đầu ngón tay ấn vào phím đàn tạo nên âm thanh kinh rợn mà chỉ thường thấy ở trong những bộ phim ma. Chính tôi cũng giật mình vì âm thanh ấy.
– Em làm sao vậy?
– Em xin lỗi. Em hơi mất tập trung.
Tôi vội vàng đặt 10 đầu ngón tay vào vị trí. Từng nốt nhạc chậm rãi vang lên. Đều đều, trống rỗng … Ngoài trời mưa bắt đầu to hơn, tiếng mưa rơi trên sân át hết tiếng đàn. Tôi hắt xì vài cái khiến cho bản nhạc bị gián đoạn.
– Để tôi lấy cho em cốc cacao nóng nhé.
Chẳng đợi tôi trả lời anh đã bước ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sập lại tôi liền thở dài một hơi. Tại sao tôi lại không cảm thấy thoải mái một chút nào hết vậy? Hồi trước tôi chỉ mong anh im lặng, bây giờ thì tôi nhận ra rằng khi im lặng anh còn đáng sợ hơn lúc trêu chọc bắt nạt tôi.
…..Ầmmm……
Một tia sáng lóe lên kéo theo những tiếng sấm rền vang khiến tôi giật mình. Tiếp theo đó căn phòng tối om, có lẽ do mất điện.
Tôi sợ.
Từng giọt nước mắt bắt đầu tràn ra, chảy dài xuống đôi gò má buốt lạnh. Tôi ngồi co ro ở một góc phòng, nước mắt cứ thế chảy ra không ngớt. Trên đời này, tôi sợ nhất là sấm. Mỗi một tiếng sấm là một lần tôi co rúm lại. Dù đã bịt chặt tai nhưng thứ âm thanh kinh khủng đó vẫn lọt vào tầm nghe của tôi. Tôi nhắm chặt mắt. Một gương mặt quen thuộc hiện lên, giọng nói quen thuộc ùa về trong tiềm thức. Người đó ôm tôi vào lòng, râu cọ cọ vào trán tôi tạo ra một cảm giác thô dát. Giọng cười hiền từ, ấm áp khiến tôi cảm thấy bình yên.
“Nào nào, Tú An của bố giỏi lắm, không sợ gì đâu nhé. Tú An ngoan lắm, không khóc nhè đâu”
Tôi khóc to hơn. Tháng 2, trời vẫn còn vương lại cái lạnh lẽo của mùa đông vừa đi qua nhưng mùi hương thân thuộc từ chiếc áo của bố từ mùa hè năm ấy vẫn phảng phất trong tâm trí tôi. Tôi vẫn khóc, khóc nấc lên. Căn phòng mất điện tối om vang lên tiếng khóc không khỏi khiến người ta cảm thấy ghê sợ. Người ta ghê sợ nhưng tôi thì không, đầu óc tôi không còn chừa lại chỗ trống nào cho sự sợ hãi nữa bởi giờ đây nó đã bị lấp đầy bởi những mảng kí ức rời rạc về một quá khứ xa xôi. Cái cảm giác ấm áp khi được bé trở lại ngồi lọt thỏm trong lòng bố mỗi chiều mưa lại ùa về, câu chuyện cổ tích xa xưa mà bố thường kể giờ hiện ra, cái cách bố cưng nựng mỗi khi tôi giận dỗi hay sợ hãi, … Giờ đã chỉ còn là một miền kí ức xa xôi nào đó. Tôi chạy theo cố níu những kí ức ấy lại, cố gắng với lấy những điều tươi đẹp đó trở lại nhưng nó trôi nhanh quá, xa quá. Tôi ngã nhào.
Thế giới của một đứa trẻ 8 tuổi chỉ có toàn màu hồng chỉ sau chốc lát đã biến thành một màu đen u tối. Đứa trẻ đó vô cùng bướng bỉnh và không muốn bất cứ ai thương hại mình cho nên nó đã tự tô màu hồng cho thế giới xám xịt của mình. Nó cứ ngỡ như thế là ổn nhưng nó đâu biết rằng lớp sơn mong manh của nó sẽ trôi sạch khi trời đổ mưa. Màu hồng cũng chỉ là một lớp che đậy, nó có thực sự vui vẻ, có thực sự hạnh phúc không khi mà một người đã từng đi qua cuộc đời nó bỗng nhiên biến mất mãi mãi? Xung quanh nó vẫn còn nhiều người, nhưng những người đó không thể và sẽ không bao giờ có thể bù đắp nỗi mất mát to lớn ấy. Nó sẽ phải làm sao đây?….Tôi sẽ phải làm sao đây?
Cánh cửa mở toang. Gió lạnh ùa vào góc tường nơi tôi đang co ro. Tôi nghe thấy tiếng bước chân, rồi một tiếng cạch, rồi tiếng loẹt xoẹt, rồi một tia sáng len lói thắp sáng cả căn phòng tối. Tiếng bước chân lại vang lên một cách chậm rãi. Tôi cảm thấy có người ngồi xuống cạnh mình.
– Rõ ràng mấy ngày hôm nay nhìn em rất không vui.
Anh Quân thở dài một tiếng. Tôi nhìn lên cây nến đặt trên đàn piano. Ánh sáng yếu ớt không đủ rõ để tôi có thể nhìn thấy gương mặt anh nhưng tôi dám chắc rằng đôi mắt nâu ấy vẫn đang mang một màu buồn ủ dột. Anh chìa cốc cacao về phía tôi.
– Rõ ràng không phải vì sợ sấm. Phải không?
Im lặng…
– Nếu em không muốn nói tôi cũng không ép. Nhưng tôi nghĩ là nếu như nói ra thì sẽ dễ chịu hơn đấy.
Im lặng…
Trong căn phòng nước mắt đã ngừng rơi nhưng ngoài trời mưa vẫn rả rích. Anh cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi đó cùng tôi im lặng.
– Ngày nhỏ, cứ mỗi lần mưa, có sấm chớp, người đầu tiên em tìm đến là bố. Ông thường ôm em vào lòng rồi dỗ dành. Bố gọi những tiếng sấm chớp kinh hoàng đó là “Ông Ù” rồi lồng vào những câu chuyện mà bố tự nghĩ rồi kể cho em nghe. Bố thường chỉ lên bầu trời và nói rằng em là 1 trong những ngôi sao sáng nhất trên đó, là vì tinh tú xinh đẹp nhất. Từ “Tú” trong Tú An cũng có thể hiểu theo nghĩa đó. Bố luôn mong con gái bé bỏng của mình sẽ mạnh mẽ, bớt khóc nhè và bình an.
Tôi ngừng lại, giọng trở nên run run. Anh Quân khẽ ‘ừ’ một tiếng giọng vẻ thâm trầm. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
– Rồi khi em lớn thêm một chút, bố thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Những chuyến công tác xa nhà khiến mái đầu của bố trở nên bạc dần đi, thời gian dành cho em cũng thưa dần đi. Rồi em trở nên xa cách bố. Có lần bố quên ngày sinh nhật em, em đã hét to rằng em ghét bố rồi bỏ chạy.
Sau đó tôi im bặt như một đứa trẻ chuẩn bị ăn đòn.
– Rồi sao?
– Mãi cho đến khi bố thật sự không còn bên cạnh em nữa, em mới thấy mình thật sai lầm. Thực chất Piano không thực sự là đam mê của em. Em chơi Piano là vì bố. Bố thích âm hưởng của đàn piano.
– Thế nên em đã đeo đuổi piano suốt ngần ấy năm chỉ vì cảm thấy tội lỗi?
– Cảm giác ấy nhiều hơn “tội lỗi”. Cái kí ức ấy cứ ám ảnh em từng đêm, em đã cố để không khóc, em đã cố để mạnh mẽ nhưng…
Tôi ngừng lại. Tôi sợ rằng nếu tiếp tục nói ra thì tôi sẽ òa khóc mất. Tôi không muốn bị người ta thương hại, cũng không muốn nước mắt trào ra thêm bất cứ một lần nào nữa. Dư vị của nó khiến lòng tôi đắng ngắt. Anh thở dài rồi quay sang tôi.
– Kí ức, dù đẹp nhưng vẫn mãi chỉ là kí ức. Điều quan trọng bây giờ là thực tại và tương lai kìa. Em có thể thay đổi thực tại và tương lai nhưng có thể thay đổi được quá khứ không? Nếu không thì hãy cất nó vào một góc của riêng em và mạnh mẽ bước tiếp. Khóc thì ai chẳng phải khóc, vấn đề sau khi khóc phải tự lau khô nước mắt và đứng dậy mạnh mẽ chứ.
Tôi bó gối ngồi im. Hiện tại suy nghĩ của tôi vô cùng hỗn độn. Tôi cảm thấy sợ hãi nhưng đồng thời cũng thấy bình tĩnh.
– Suy cho cùng, lúc ấy em cũng mới chỉ là một đứa trẻ. Trẻ con thì hay giận dỗi vu vơ, dễ giận nhưng cũng mau quên. Chỉ cần em thật sự không ghét bỏ thì tôi tin rằng dù có ở đâu đi nữa thì bố em sẽ vẫn mãi bên cạnh em. Hoặc ít nhất là còn tồn tại trong tim em… Xung quanh em còn nhiều người, đừng đánh mất họ…
Tôi ôm cốc cacao gần như nguội lạnh. Đôi mắt nâu nhuốm một màu buồn của anh lại hiện lên dưới ánh nến.
– Thầy ghét việc em xuất hiện ở đây sao? Xuất hiện ở nơi-chỉ-người-nhà-được-lên ấy?
– Sao em lại nghĩ thế?
Tôi lại im lặng. Tại sao tôi nghĩ thế ư, tôi cũng không rõ nữa. Có lẽ tại lúc mới lên đây anh nói câu nói ấy, rồi vẻ mặt cũng lộ rõ vẻ không vui. Không phải vậy sao?
– Cô ấy là mối tình đầu của tôi.
Tôi hơi bất ngờ nghe đến 3 từ “mối-tình-đầu” nhưng rồi cũng chăm chú lắng nghe. Trong lòng vẫn không thầm nghĩ ai mà yêu nổi một người có tính khí “dị dạng” như thế này chứ.
– Cô ấy không biết chơi piano nhưng lại rất thích piano. Chính vì vậy nên tôi thường xuyên đàn cho cô ấy nghe. Cô ấy rất thích lên đây, vì căn phòng này, vì mảnh sân ấy. Nhưng khi tôi đi du học thì mọi thứ cũng đổi thay và tôi chẳng thể làm gì khác. Cô ấy chỉ để lại lời nhắn “Xin Lỗi” rồi biến mất. Hôm đó trời cũng mưa như hôm nay. Sau đó tôi cũng ít khi lên đây, cũng hiếm khi đánh piano. Tôi sợ khi phải nhìn thấy mảnh vườn kia, vì nơi ấy đã in lại từng nụ cười, từng hinh ảnh của cô ấy. sau khi cô ấy ra đi, tôi đã tự tay trồng một chậu cây Lưu Ly, tôi mong cô ấy đừng quên. Nhưng giờ thì tôi không chắc về điều đó nữa.
Tiếng anh nhỏ dần rồi chìm dần vào với bóng đêm. Anh chấp nhận bị bỏ rơi?! Ngoài trời gió vẫn rít qua từng khe lá, mưa vẫn lặng lẽ qua ánh đèn đường hiu hắt. Tôi chợi thấy mình và Anh Quân giống nhau, tôi và anh đều là người bị bỏ lại, bị những người mà mình yêu thương nhất bỏ lại. Tôi và anh, suy cho cùng cũng chỉ là hai kẻ cô đơn đang cố gắng trở nên mạnh mẽ.
– Nếu đã vậy thì sao hôm lâu thầy còn lên chơi piano?
– Vì em cũng biết chơi.
– À, ra là ra oai với em cơ đấy
Anh im lặng, thở dài rồi khẽ nói.
– Xin lỗi, tự dưng lại nói với em mấy cái này, thật không vui chút nào.
– Không sao ạ. Không phải thầy cũng nói rằng nếu nói ra thì sẽ nhẹ lòng hơn sao
– Nếu có chuyện buồn, em có thể nói với tôi. Tôi sẽ làm một người bạn và sẽ cố gắng hiểu và đồng cảm với em.
– Sao tự dưng thầy lại nói thế?
– Vì em mạnh mẽ hơn tôi vẫn nghĩ. Em có thể gọi tôi bằng ‘anh’. Có một cô em gái cũng không phải là điều quá tệ.
– Cái này thì em cần xem xét lại đã thưa ‘anh’
Tôi cố tình ngân dài từ “anh” và kết quả là bị cốc đầu một cái. Sau hôm nay tôi lại hiểu thêm về con người ấy một chút, sau hôm nay tôi lại có thêm một người anh trai. Hôm nay tôi và Anh Quân cùng buồn, một nỗi buồn về những con người vì một lí do nào đó mà có lẽ từ nay sẽ không được nhắc đến nữa.
‘Có những người chấp nhận bị bỏ rơi như một sự chống cự đầy yếu đuối, có những người lại coi đó là một sự hả hê để tự vuốt ve lòng tự trọng , có những người thì cố vùng vẫy nĩu kéo nhưng không thể… Có những người lựa chọn từ bỏ người kia như một sự giải thoát, có những người lựa chọn ra đi như một lần đánh cược, có những người buộc phải ra đi dù họ không muốn…. Nhưng còn lại phía cuối của những sự bỏ rơi, dù nguyên nhân có là gì đi nữa, vẫn là nỗi đau rất đắng, là nỗi đau chát mặn, của cả người ở lại và nguời ra đi…’
Có những con người, họ giống như một bài hát nằm trong list nhạc của bạn. Bạn không bao giờ nghe lại nhưng cũng chẳng thể xóa đi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT