Mặc dù đã tốt nghiệp nhưng Tú An vẫn chưa về Việt Nam, nó quyết định ở lại London cho đến khi nào Anh Quân xong việc rồi sau đó cả hai cùng nhau về Việt Nam. Trong quãng thời gian đó An vào làm cho công ty mà trước đây nó đã từng thực tập. Hiện tại nó vẫn tiếp tục được xếp vào dự án với công ty Estermir. Điều đó cũng có nghĩa là một ngày nó phải chạm mặt Anh Quân và cả “bà thím” tên Lan gì đó khá nhiều. Kể từ sau lần họp trước anh hay đem Ngọc Lan ra để trêu nó, dần dà nó cũng chẳng quan tâm xem chị ta có gì với anh hay không. Lắm lúc nó thật chỉ mong bà chị đó “bếch” được cái đồ lắm mồm này đi cho cuộc đời thanh thản đi một chút bởi anh thực sự nhắc tới chuyện đó quá nhiều. Mọi chuyện giữa Tú An và Anh Quân chắc cũng chẳng có gì thay đổi nếu như những ngày hôm đó Anh Quân không cư xử lạ như thế.
Đó là một ngày đẹp trời, khi mà bầu trời thì cứ cao vút, mây trắng hiền hoà thả mình tư lự trên nền trời thiên thanh. Ngày hôm ấy London thật đẹp và nhẹ nhàng. Buổi sáng khi mặt trời còn chưa thèm lên anh đã đánh thức nó dậy bằng những cuộc gọi inh ỏi.
– Alo? – An đầu bù tóc rối lồm cồm bò dậy đáp lại anh bằng một giọng đặc sệt chất ngái ngủ.
– Dậy chưa? Dậy đi nhanh lên.
– Để làm gì? – Nó lè nhè.
– Hôm nay là sinh nhật một người rất quan trọng với em đấy em không nhớ à?
– Mẹ em sinh nhật từ tháng trước rồi mà. – An ngồi dậy gãi gãi đầu giả ngu.
– Không.
– Anh trai em tháng 8 mới sinh nhật. Chị dâu cũng thế.
– Không. – Anh kiên nhẫn.
– Thằng nhóc Bi sinh nhật tháng 1 mà?
– Kệ em đấy. Anh cho em đúng 15 phút, 15 phút nữa anh sẽ qua đón em.
Nói rồi anh dập luôn máy mà chẳng cần biết Tú An có đồng ý hay không. Nó vứt điện thoại sang một góc rồi lại từ từ đổ xuống như một cái cây vừa bị người ta đốn ngã. Nằm lơ mơ một lúc nó giật mình, anh vừa nói là 15 phút nữa? Tú An bổ nháo bổ nhào dậy đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị đồ. Đúng 15 phút sau anh có mặt trước cổng nhà. Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh nhạt dài tay, tay áo được xắn lên gọn gàng cộng thêm chiếc kính gọng đen cùng với nụ cười tươi rói cũng đủ khiến cho một trái tim nào đó lạc nhịp một cách ghê gớm. Hôm nay anh không xịt nước hoa nên mùi hương ấm áp quen thuộc cũng rõ ràng hơn. Anh Quân vừa nhìn thấy nó đã nhếch mép cười, vẻ mặt đầy nguy hiểm.
– Bé con, em nhớ ra hôm nay sinh nhật ai chưa?
– Chịu. Hân không phải, Lucia cũng không. Linh Trang, Dương Thuỳ, Hồng Lam, Việt Anh, Mai Chi cũng không phải nốt. Hay là Hoàng Duy nhỉ, nhưng cậu ta có sinh nhật tháng này đâu. Mà anh biết Hoàng Duy không?
– Biết. Duy là em họ của Phong. – Vẻ mặt anh có phần kém tươi so với lúc mới đến.
– Thật á? Ôi trái đất nhỏ nhỉ. – An vẫn hềnh hệch giữ cho mình vẻ mặt ngu ngu dại dại ai nhìn vào cũng phát cáu để trêu anh.
– Đừng có giữ cái bộ mặt đó nữa.
– Mặt em, em thích làm gì kệ em.
An vênh cái mặt lên, cẩn thận khoá cửa rồi đi theo anh ra xe. Anh Quân mở cửa xe cho nó rồi sau đó lại vòng ra phía bên kia trèo lên xe, vặn khoá xe, nổ máy. Đi được một đoạn anh mới nói tiếp.
– Mặt em thì đúng rồi, không sai nhưng anh không muốn sau này mỗi sáng thức dậy bị doạ chết bởi cái mặt đấy khi quay sang bên cạnh.
Anh Quân nói, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ như thể anh vừa nói một câu gì đó như kiểu điều đó là lẽ tự nhiên vậy. Nó mới nghe qua không để ý nên cũng không nói gì, nhưng được một lúc sau khi cơn ngái ngủ buổi sáng qua đi bộ não chậm chạm của nó mới đủ tỉnh táo để “phân tích” lời nói ban nãy rồi giật mình hỏi lại.
– Anh vừa nói cái gì cơ?
– Anh bảo là em nên chọn biểu cảm nào đấy để trêu anh nhưng ưa nhìn hơn một chút.
– Đoạn sau cơ.
– Đến nơi rồi. – Anh bỏ qua câu hỏi của ai kia một cách phũ phàng thay cho câu nói “tôi sẽ không nhắc lại đâu, ai bảo em chọc tức tôi”.
– Thật? – Tú An nhìn vào nơi mình vừa đến rồi quay ra hỏi anh. Và lần này thì mặt nó là ngu thật chứ không còn bộ dạng nham nhở trêu để anh nữa. – Anh lôi cổ em dậy từ rõ sớm để đi siêu thị?
– Ừ. – Anh tìm chỗ đậu xe rồi ra hiệu cho nó xuống xe.
– Anh không đùa chứ?
– Thế em nghĩ anh dẫn em đi đâu?
– Một chỗ nào đó không phải là siêu thị.
– Tại sao lại không phải là siêu thị nhỉ?
– Em không nghĩ có người thích lôi người khác đi siêu thị lúc sáng sớm vào hôm sinh nhật. Đúng là chẳng giống ai.
– Ra là cũng biết sinh nhật của ai cơ đấy. Giá mà em nói sớm hơn chắc anh sẽ cảm động mà không bắt em đi cùng nữa.
Anh Quân lãnh đạm nói rồi bước đến phía xe đẩy hàng ở ngoài cửa siêu thị tiện tay kéo lấy một chiếc còn Tú An thì lon ton chạy theo như một đứa trẻ con.
– Thật á? – Nó hỏi anh, ánh mắt đầy hy vọng.
– Không thực ra anh vẫn sẽ bắt em đi cùng thôi.
Anh cười rồi kéo nó vào siêu thị. Cả hai lượn quanh cái siêu thị và bê nguyên một đống đồ về nhà. Suốt cả quãng đường nó cứ liên tục lải nhải kêu ca nào mệt nào thiếu ngủ nào là tối qua nó phải thức thật khuya thế mà sáng nay anh lại dựng cổ nó dậy thật là sớm chỉ để lượn quanh cái siêu thị. Nó thì cứ liên tục cằn nhằn còn anh thì thản nhiên lái xe về nhà mà chẳng hề oán thán lấy một câu, khoé miệng anh vẫn cứ cong lên như một nụ cười, điều này càng làm nó nói nhiều hơn. Cho đến khi về tới nhà, lúc giúp anh chuyển đồ vào nhà miệng nó vẫn không ngừng lầm bầm. Mấy người hàng xóm đi ngang qua vẫy tay chào anh nó cũng chẳng quan tâm, vẫn cáu kỉnh lảm nhảm mãi không thôi. Nó cũng không hiểu tại sao hôm nay nó tự dưng trở nên thành một đứa lắm lời như thế, nó chỉ biết là hôm nay nó muốn nói gì đó, nói gì cũng được miễn là nó cảm thấy dễ chịu. Thế nên là nó thì cứ nói lảm nhảm đủ thứ linh tinh hay càu nhàu cái chuyện bị anh lôi dậy từ sớm còn anh thì vẫn chẳng nói gì cả. Hiện tại nó đang bê đồ vào nhà, lúc bước ra thì thấy anh đang nói chuyện với một người hàng xóm, đó là một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn màu nâu. Nó không biết hai người nói gì với nhau, chỉ biết rằng lúc nó đi ra thì chị đó nhìn nó với ánh mắt cười rồi nói dăm ba câu gì đó với Anh Quân rồi rời đi. Anh Quân xách lấy hai cái túi cuối cùng rồi đóng cửa xe đi vào nhà. Nó đứng ở cửa nhìn mọi chuyện diễn ra một cách bình thản, thấy anh bước đến thì nó chừa ra một khoảng cho anh bước vào nhà rồi đóng cửa chạy vào chỗ anh.
– Ai đấy? – Nó nhìn anh bằng ánh mắt tò mò.
– Hàng xóm. – Anh điềm nhiên đáp.
– Sao em cứ nghĩ là chị ấy đã nhìn em rồi cười nhỉ.
– Thế à.
Anh Quân mỉm cười, đôi mắt nâu phía sau lớp kính dày mang một nét cười đầy hạnh phúc. Hôm nay là sinh nhật Anh Quân 31 tuổi, hôm nay anh muốn nói với con bé ngốc kia một điều rất quan trọng, điều này anh muốn nói lâu rồi nhưng lại không biết phải nói như thế nào còn nó thì câu được câu không, nghe thì không nghe xong cứ bắt anh nhắc lại, đúng là hết thuốc chữa. Các bạn đừng tò mò chuyện mà Anh Quân muốn nói là chuyện gì, anh chỉ là muốn cầu hôn nó thôi :”> Tú An đến hè năm nay sẽ tròn 21 tuổi, nó từ lâu đã không còn là đứa trẻ lên 6 lên 7 như ngày còn bé anh lần đầu gặp nó, cũng không còn là cô bé 16 17 mộng mơ và hay lo lắng chuyện linh tinh. An đã trưởng thành rất nhiều, suy nghĩ của nó chín chắn hơn, biết nghĩ và quan tâm đến người khác hơn và nó cũng không còn yếu đuối như hồi nào. Tất cả những điều đó càng làm anh yêu nó nhiều hơn. Anh muốn lúc nào cũng được nhìn thấy nó, lúc nào cũng được trêu đùa nó, anh luôn làm những việc trái với ý nó chỉ để nó lườm anh một cái thật lâu hay làm phiền đến nó thật nhiều để nó lại lầm bầm cái gắt anh suốt cả ngày. Anh muốn sau này ngày nào về tới nhà cũng nhìn thấy nó, thậm chí nếu được anh còn muốn thu nhỏ con bé đó lại rồi nhét vào túi, lúc nào cũng đem theo mình, khi nào nhớ lại có thể đem nó ra để trêu chọc hay chỉ để nhìn nụ cười của nó một lát. Anh 31 còn nó 21, 21 tuổi liệu có phải là quá sớm để anh nhẫn tâm ích kỉ trói buộc nó vào một mối quan hệ lâu dài với anh? Anh yêu nó nhưng chuyện này lại khiến anh khá là đau đầu. Anh muốn nhưng nó thì sao?
Tối hôm đó, khi tiệc sinh nhật Anh Quân đã tàn, mọi người đã ra về hết chỉ còn lại nó, Hân, Anh Quân và Hoàng Phong. Hân ở lại giúp An dọn dẹp bãi chiến trường, vừa dọn hai đứa vừa thầm thì với nhau đủ thứ trên trời dưới biển. An vừa xếp đống bát lên bàn miệng vừa ngân nga câu hát vừa nãy nghe được. Hân thấy vậy thì cười rồi hỏi dò.
– Có gì mà vui thế?
– À đâu, chẳng qua là nãy nghe được bài này hợp tai nên thích thôi.
– Thế à. Thế mà cứ tưởng…
– Tưởng gì?
– Tưởng có chuyện gì vui.
Hân nói xong rồi cười một cách lạ lẫm. Con bé ngốc kia đang bận bịu với chồng bát đĩa nên cũng chẳng có tâm trạng đâu mà để ý đến Hân. Nếu không phải vừa rồi Hân tự nhiên đi vào phòng khách và tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Anh Quân và Hoàng Phong thì chắc có lẽ Hân cũng sẽ không hỏi An một câu như vậy. Lúc ấy Hoàng Phong thì đứng ngắm nghía mấy bức ảnh đặt trên bờ tường, gật gù nghe Anh Quân nói chuyện.
– Hôm nay tôi rất cố gắng để cầu hôn An mà chẳng được. Nói bóng nói gió mà con bé cố tình không hiểu, cứ như chọc tức mình lên ấy.
Anh Quân vừa nói dứt câu thì trông thấy Hân đang xách túi rác đứng ở cửa, mắt trợn tròn còn miệng thì tủm tỉm cười không thôi. Thấy hai người nọ đều chăm chăm nhìn mình, Hân vội vàng xua tay.
– Em sẽ không nói gì đâu, yên tâm. Hai anh cứ bàn tiếp “chiến sự” đi ha.
Nói rồi Hân ôm bọc rác đi vứt, bỏ lại Anh Quân và Hoàng Phong vẫn ở trong phòng khách. Hai người này vẫn tiếp tục “thảo luận” về vấn đề nan giải kia. Đúng 8 giờ Phong đứng dậy về trước, thấy thế Hân cũng biết ý về luôn mặc cho An có nài nỉ Hân ở lại đợi về cùng.
– Thôi thôi, tôi về trước, mai phải đi sớm, giờ về tắm táp rồi đi ngủ chứ không thì mai làm sao mà ngóc cổ dậy được. An chịu khó lau nốt đống bát đĩa này rồi về sau nhé.
Nói rồi Hân biến mất tắm bỏ lại nó một mình ở gian bếp. Anh Quân đóng cửa cho Hân rồi cũng vào bếp với nó, anh nhớ lại cái nháy mắt cộng với nụ cười toe toét – ám hiệu chúc may mắn của Hân – rồi hít một hơi thật sâu lấy can đảm để nói chuyện với nó. Nhưng ngay khi vừa bước vào bếp, thấy cái bóng nhỏ một mình cặm cụi xếp đống đĩa vào tủ cho anh mà bao nhiêu dũng khí ban nãy bay đâu sạch. Anh trấn an bản thân rồi lên tiếng trước.
– Xong chưa em? – Câu hỏi này của anh khiến anh suy nghĩ đến hình ảnh một gia đình nhỏ bé ấm áp và hạnh phúc với cô vợ bé nhỏ đang chăm chỉ làm việc nhà còn anh thì lười biếng nhìn mọi cử chỉ hành động của vợ với ánh mắt trìu mến. Anh mỉm cười nhẹ nhàng thoát khỏi những tưởng tượng đẹp đẽ ấy để trò chuyện với nó.
– Sắp. Em xếp nốt đống đĩa này vào tủ nữa là xong. Anh dọn xong phòng khách chưa? – Nó không hiểu tại sao nó lại hỏi vậy, nó quan tâm chi li như thể đây là nhà nó vậy, kì cục.
– À xong rồi. Em dọn cũng hòm hòm còn gì, anh chỉ mỗi việc là đem cái thảm đi rũ thôi mà.
Anh bước từng bước thật nhẹ đến sau lưng nó, khẽ cảm nhận mùi hương nhè nhẹ còn vương trên mái tóc được búi cao gọn gàng rồi anh ôm nó từ phía sau.
– Sau này anh hoàn toàn yên tâm giao mọi việc nhà cửa cho em.
Nó hơi giật mình suýt nữa làm rơi cái đĩa. Hôm nay Anh Quân rất lạ, anh hay nhắc đến những chuyện ở tận đẩu tận đâu nó nghe mà muốn độn thổ vì … ngượng. Và mỗi lần ngượng là nó lại giả ngu không hiểu rồi lảng sang chuyện khác. Không phải nó muốn trốn tránh anh mà nó chỉ là đang đợi, nó đợi một điều gì đó xảy ra, ví dụ như anh nói yêu nó chẳng hạn. Mối quan hệ giữa nó và anh bắt đầu như một lẽ tự nhiên vậy mặc dù chẳng ai nói với ai câu gì. Tú An biết Anh Quân sẽ chẳng bao giờ nói ra lời nói mà anh cho là sến sẩm và có thể hơi khó tin nhưng từ khi quen nhau anh chưa bao giờ ngỏ lời yêu nó, An cũng chẳng đòi hỏi mấy thứ như vậy bởi nó biết tính anh quá mà. Nó biết với tính cách của Anh Quân thì nó sẽ chẳng bao giờ nhận được thứ gì quá ngọt ngào sến súa cả, nó cũng không thích những thứ quá sến sẩm nhưng vẫn muốn một lần được chìm trong cái cảm giác ngọt ngào ấy. Con gái mà, ai chẳng thích nghe người mình yêu nói những câu nói ngọt ngào chứ. Bất giác nó nhớ lại thời gian trước đây khi Anh Quân còn yêu Bảo Khánh, nó tự hỏi không biết Bảo Khánh đã được nghe bao nhiêu lần cái câu nói mà nó vẫn da diết muốn nghe ấy. Và tự nhiên nó cảm thấy hờn dỗi kinh khủng.
– Em học mỹ thuật, về nội thất. Chứ không phải là osin.
Anh Quân cười khổ trước câu trả lời của nó. Anh và nó, ngang ngạnh như nhau mà chẳng ai chịu nhường ai hết.
Sáng hôm ấy Tú An phải đến chi nhánh mới của Estermir để giám sát tiến độ. Nói chung mọi việc cũng hòm hòm, bên phía Estermir hoàn toàn ưng ý về bản thiết kế nội thất của Tú An. Sau khi hoàn thành công việc An chuẩn bị ra về thì gặp Anh Quân và Hoàng Phong đến xem qua tình hình ở chi nhánh mới. Thế là cả ba người họ thảo luận và nhận xét về bản dự án đầu tiên trong sự nghiệp của Tú An. Nó nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi cười.
– Mọi thứ cũng khá ổn rồi. Có lẽ cuối tuần sau là hoàn thành. “Estermir con” của các anh có thể khai trương được rồi.
– Nhờ công em cả. Hôm đó bọn anh mở tiệc nhất định em phải đến đấy.
Hoàng Phong nói với nó nhưng lại huých Anh Quân một cái. Ba người bọn họ nhìn nhân viên của công ty nội thất đo đạc mọi thứ, nói thêm vài ba câu chuyện nhạt nhẽo. Anh Quân nhìn đồng hồ rồi nháy nháy Hoàng Phong.
– Phong, đi chọn nhẫn với tôi đi.
– Để làm gì thế? – An tròn mắt.
– Để cầu hôn chứ làm gì. – Anh Quân cười toe toét.
Phong chẳng nói gì, chỉ đứng yên nhìn hai người kia đối đáp với tâm trạng đầy hứng thú, anh đang băn khoăn không biết cô gái nhỏ kia sẽ ứng xử ra sao.
– Vậy hai anh đi cầu hôn vui vẻ. – An cười cười rồi tiến về phía cửa. – À mà Phong, anh nhớ chấp nhận lời cầu hôn của Anh Quân nhé. Không thì anh ấy sẽ bị tủi thân đấy, em không dỗ được đâu.
Tú An thản nhiên bước đi bỏ lại hai người kia. Hoàng Phong nhìn Anh Quân với vẻ mặt thông cảm.
– Cao thủ.
Anh Quân chẳng biết làm gì nên chỉ có thể cười. Lần này xem như lại là một lần thất bại nữa. Tú An vừa đi vừa cười thầm, cái kiểu cầu hôn như của Anh Quân thì may ra chỉ có lão Hoàng Phong chấp nhận nổi.
Tối hôm đó khi ngồi soạn lại các tài liệu cần thiết cho công việc sáng ngày mai An mới nhận ra tập hồ sơ liên quan đến dự án của nó đang nằm ở chỗ Anh Quân. Nó liền nhấc điện thoại lê, nhắn một tin ngắn gọn hỏi anh có cầm tập hồ sơ đó hay không, chẳng mấy lâu sau nó nhận được tin nhắn trả lời từ anh.
“Anh có nhà không? Bây giờ em qua lấy luôn nhé?”
“Ừ em cứ qua đi”
Và thế là con bé tạm thời gác công việc dang dở của nó lại, khoác thêm một chiếc áo len mỏng rồi chuẩn bị sang nhà Anh Quân. Vừa may xuống tới cửa gặp Lucia đi về và thế là nó rủ Lucia đi cùng. Lucia lái chiếc xe màu đỏ đỗ trước cửa nhà Anh Quân. An nói cô bạn đợi mình trong xe một lát rồi sẽ ra ngay sau đó tiến về phía căn nhà vẫn còn sáng đèn. Nó bấm chuông rồi chờ đợi. Đợi mãi mà chắng thấy có ai ra mở cửa, điện thoại lại vứt ở nhà còn nó thì buồn ngủ đến rời cả mắt và chẳng có ý định tiếp tục đợi cửa thêm một giây phút nào nữa, nó đánh bạo mở cửa. Cửa không khoá, trong nhà cũng chẳng có ai nhưng đèn thì chỗ nào cũng bật. Nó nhìn quanh một lượt phòng khách nhưng cũng chẳng thấy tập hồ sơ mà nó cần tìm, phòng bếp cũng không có, trên gác cũng không, phòng ngủ thì nó không dám vào, lượn một hồi nó nhớ ra là còn phòng làm việc của anh nó vẫn chưa “ngó qua”. Tú An bước đến căn phòng cuối hành lang rồi mở cửa, nó thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng những gì mà nó vừa thấy khiến nó đơ toàn tập.
…
Sau khi Tú An rời khỏi công ty Anh Quân vẫn đi chọn nhẫn như dự định. Anh ngắm đi ngắm lại cả cửa hàng, cuối cùng cũng chọn được một chiếc nhẫn ưng ý. Sau bữa tối anh ngồi vào bàn làm việc nhưng lại chẳng làm được gì ngoài việc lôi nhẫn ra ngắm nghía mãi không thôi. Anh Quân tựa mình vào ghế buông một tiếng thở dài thượt. Vấn đề duy nhất gây nhức nhối chính là làm sao để có thể nói với nó đây? Anh Quân cứ ngồi thẫn thờ như vậy, nếu không phải Hoàng Phong đến để bàn một số chuyện thì chắc có lẽ anh vẫn sẽ ngồi như thế cả đêm.
– Vẫn buồn phiền chuyện kia à?
Phong nhếch mép nhìn Anh Quân. Quen Anh Quân đã lâu, Phong cũng biết Anh Quân là người thế nào, biết cả chuyện giữa Anh Quân và Bảo Khánh, hồi đó Anh Quân dù buồn dù thất vọng cũng chưa bao giờ tỏ ra phiền muộn đến thế. Hoàng Phong cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc Anh Quân phiền muộn vì một cô gái, hơn nữa lại là một cô gái nhỏ hơn mình đến 10 tuổi. Đơn giản vì anh biết Quân sẽ không dễ dàng gì gục ngã trước người nào khác nhưng hiện tại sự thật thì hình như không phải vậy. Anh Quân giống như một thanh sắt vừa được bỏ ra từ lò nung đem bỏ vào chậu nước lạnh, hiện tại thanh sắt đó lại bắt đầu ấm dần lên vì một lí do nào đó.
– Cứ nói thẳng ra đi, ai bảo cậu cứ ậm à ậm ờ.
– Nói thế nào bây giờ? – Anh Quân hỏi ngược lại.
– Đến trước mặt rồi nói những gì muốn nói. Mà cậu cũng thôi cái kiểu làm cao đi. Không mệt à.
– Cậu thì không chắc. Chuyện của cậu thì sao.
– Vấn đề của tôi khác vấn đề của cậu nhé. – Hoàng Phong nghiêm mặt. – Tôi mà là cậu tôi sẽ chẳng bao giờ ngại ngần với người con gái mà mình yêu. Cậu đã để lỡ một lần rồi còn chưa chừa sao?
– Tôi chẳng nghĩ được câu gì hay ho để nói cả.
Anh Quân buông hộp nhẫn rồi vươn vai một cái. Hoàng Phong tựa người vào bàn tiện tay cầm luôn hộp nhẫn mà Anh Quân vừa bỏ xuống lên xem xét.
– Nếu là cậu, cậu sẽ nói gì? – Anh Quân nhìn Hoàng Phong, tò mò hỏi.
– Tôi á? Tôi sẽ nói hết lòng mình. Tôi luôn hy vọng có ngày đó. – Hoàng Phong nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn nhỏ lấp lánh, giọng nói trầm mặc mang dáng vẻ buồn bã. Phong thật sự mong một ngày nào đó anh có thể làm những việc mà thằng bạn anh đang đắn đo suốt mấy ngày hôm nay. Phong chắc chắn rằng anh có thể làm tốt hơn nữa. – Này Quân.
– Gì?
– Cậu chỉ cần đưa chiếc hộp ra trước mặt con bé và nói: Em có đồng ý đi cùng anh tới suốt cuộc đời?
Câu nói vừa dứt, cánh cửa cùng lúc mở ra. Tú An đứng đó, mắt chữ a mồm chữ o, hết nhìn Anh Quân lại nhìn chiếc nhẫn trên tay Hoàng Phong. Đơ ra một lúc nó mới định thần lại rằng nó đến để lấy tập tài liệu.
– E..em đến lấy tài liệu thôi…. Cửa không khoá….em.. em gọi cửa nhưng chẳng ai mở.. – Nó bước vào cầm lấy tệp giấy trên mặt bàn rồi đi ra cửa. – Em chỉ lấy cái này thôi. Các anh cứ … tiếp tục đi. Em xin lỗi.
Anh Quân chạy theo nó. Nó dừng lại rồi nhìn anh, cố mím môi để không bật cười.
– Anh gọi em?
Khuôn mặt đó của nó khiến anh chẳng biết nói gì, chẳng biết phải giải thích ra sao nên đành để nó về.
Vài ngày sau đó hoàn toàn không còn ai nhắc đến chuyện này nữa.
…
Hôm nay lại là một ngày đẹp trời khác, mấy người bọn họ rủ nhau đi chơi đến một trang trại ở ngoại ô. Trang trại này là của gia đình Lucia với cánh đồng lúa chín, với đàn bò sữa thủng thẳng ăn cỏ, với vườn cây rộng lớn. Lucia rủ Hân, An và một số người bạn nữa về trang trại nhà mình chơi, rủ thêm cả Anh Quân đi cho vui. Anh Quân định lôi cả Hoàng Phong theo nhưng Phong lại bận phải về Việt Nam, thế là anh đành đi theo mấy cô gái đến vùng ngoại ô. Bọn họ có cả một ngày hòa mình vào với cuộc sống của những người nông dân, từ việc đi nhặt trứng, đi hái quả, đi vắt sữa bò, vân vân và vân vân… họ đều làm hết. Tú An chưa bao giờ được vắt sữa bò nên có lẽ công việc này khiến nó hào hứng nhất.
– Xem này, em là cô gái Hà Lan.
Nó cười to gọi Anh Quân rồi xách hai xô sữa vừa vắt được để khoe anh.
– Đây là nước Anh. – Anh chỉ nói đơn giản.
Tiếp theo đó tất cả ngồi nghỉ ngơi một lát rồi đi hái quả, khi công việc gần xong Anh Quân lại được bác gái nhờ đi bắt mấy con gà. Tú An đưa mắt nhìn theo Anh Quân. Vườn cây và chuồng gà ở gần nhau nên nó có thể dễ dàng nhìn thấy anh. Nó cùng Hân đi lên trước để Lucia và mấy người còn lại đem hoa quả vừa hái được lên nhà. An vừa đi vừa nhìn Anh Quân. Hôm nay đi chơi toàn là bạn của nó, nó không muốn anh lạc lõng nên hay trò chuyện với anh, có chuyện gì cũng lôi anh vào rồi giải thích tỉ mỉ để anh hiểu mấy câu chuyện nhảm nhí của chúng nó. Nó không đành lòng để anh một mình nên bảo Hân lên trước còn mình thì chạy qua chỗ anh.
– Em qua đây làm gì thế nhóc con?
Anh Quân hỏi khi nhìn thấy bóng nó đứng ở phía ngoài.
– Em tiện đường đi qua. – Nó nói dối.
– Em yên tâm anh không sao. Lên nhà trước đi.
– Anh bắt được không đấy?
Anh không trả lời nó mà túm lấy một con gà.
– Em vừa hỏi gì cơ?
Mặt nó ngớ ra. Ơ thế nó lo lắng là thừa à. Anh nhìn nó rồi tiếp lời.
– Khoản này anh giỏi lắm. À mà bí mật nhé Hoàng Phong không biết bắt gà đâu.
An cười to rồi cả hai cùng nhau lên nhà trên. Bọn họ nghỉ trưa một lát rồi buổi chiều thay vì làm việc thì tất cả lại rủ nhau đi chơi. Tất cả rủ nhau đến chỗ cánh đồng hoa, Tú An ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt. Phía dưới là hoa đồng cỏ nội, phía trên là bầu trời xanh. Cô gái nhỏ dang tay đón lấy từng cơn gió ùa tới, như thể muốn ôm trọn cả thảy vào lòng. Anh yên lặng nhìn nó, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nhắm nghiền tận hưởng hương vị gió đồng nội, vài sợi tóc mai rung động theo làn gió. Thế giới của nó đây sao? Chỉ có bầu trời, gió, đồng cỏ và những cơn gió. Nó thuộc về tự do, có lẽ anh sẽ từ bỏ cái ý định cầu hôn nó. Anh thích nhìn thấy nó hạnh phúc, yêu đời tự do tự tại hơn là nhốt nó vào một mối quan hệ mà nó chưa sẵn sàng. Anh mới 31 tuổi thôi mà, có gì to tát đâu cơ chứ. Cơ mà nếu được anh vẫn muốn hỏi nó rằng trong thế giới của nó, ngoài bầu trời, ngoài hoa cỏ và mây gió, ngoài bút lông bảng vẽ, ngoài những phím đàn nốt nhạc ra, đã bao giờ có sự xuất hiện của anh chưa? Nhưng câu hỏi đó anh chẳng thể nào thốt khỏi miệng mà chỉ có thể âm thầm suy đoán và anh biết, anh đoán toàn trật lất.
– Thế giới của em đẹp nhỉ. – Anh buột miệng.
Nó không nói gì mà chỉ gật gật, sâu trong ánh mắt đó là những tình cảm không nói thành lời. Nó mong anh hiểu nhưng chắc anh chẳng hiểu nổi suy nghĩ của nó đâu.
Chạy chơi thêm một lúc đột nhiên trời trở nên âm u, mây kéo đến che kín cả bầu trời, cơn mưa nhanh chóng kéo đến. Mấy đứa chúng nó nhanh chân chạy vào nhà kho gần đó để trú mưa. Một cậu bạn tóc bạch kim còn để quên đôi giày ở ngoài liền chạy ra lấy, thấy vậy bạn của cậu ta cũng chạy theo. Và cứ thế cứ thế bọn họ vui vẻ đùa nghịch dưới trận mưa tầm tã duy chỉ nó và anh là vẫn đứng lại ở nhà kho. Anh Quân không thích tắm mưa cho lắm.
– Anh ra đó cùng em nhé?
An chỉ chỉ ra phía ngoài nơi chúng bạn chơi đùa có vẻ khá vui. Anh nhìn nó, nhíu mày.
– Em sẽ ướt mưa rồi cảm lạnh cho xem.
– Vậy thôi, anh hãy giữ cho mình thật khô ráo để sưởi ấm cho em là được.
An nói xong rồi chạy biến vào màn mưa chằng chịt. Anh ngây người nhìn theo nó. Câu nói ấy là thế nào? Anh mỉm cười, chậm rãi bước vào màn mưa. Mưa rơi xuống vai, xuống tóc, mưa làm ướt mái tóc anh, mưa làm ướt áo anh, anh ghét bị ướt nhưng đôi bàn chân thì vẫn bước chậm tới chỗ nó.
– Ơ kìa… anh… ướt hết rồi..
Tú An hốt hoảng khi thấy Anh Quân đứng sau mình. Nó tưởng anh sẽ lôi nó vào nhà và “giảng đạo” giống như cách mẹ nó vẫn làm mỗi khi nó bướng. Nhưng không, anh chỉ mỉm cười.
– Anh ướt cùng em là được chứ gì.
Bạn bè thì vẫn đằm mình trong cuộc vui, chẳng ai để ý đến sự vắng mặt của hai người này. Nó nhìn anh thật lâu rồi nói.
– Anh ướt thì lấy ai sưởi cho em đây? Ướt mưa rồi cảm lạnh thì làm thế nào?
– Thì thôi chứ làm sao.
– Em tưởng anh ghét bị ướt?
– Ai cũng nên có một lần làm những chuyện điên rồ. Ướt mưa một lần cũng không sao.
Anh cười rồi đáp lại nó kèm theo một cái ôm. Nó rúc vào cái ôm của anh. Việc điên rồ nhất mà nó từng làm có lẽ là thích anh, người mà nó từng vô cùng không ưa, cũng là người mà một thời nó từng luôn miệng gọi là thầy. Trước kia có thể nó cảm thấy đắn đo về mối tình cảm này, cũng có những lúc nó muốn buông bỏ vì mệt mỏi nhưng nó cảm thấy may mắn vì anh đã luôn xuất hiện để làm lung lay ý trí của nó, để bây giờ nó có thể hạnh phúc trong vòng tay anh. Đúng, mỗi người nên cần có ít nhất một lần được ướt mưa, ít nhất một lần được làm những chuyện điên rồ bất kể đó là chuyện gì và bất kể vì lí do gì. Còn Tú An, nó sẽ không chỉ ướt mưa một lần đâu mà sẽ còn nhiều lần khác nữa nhưng nó sẽ không còn lo lắng liệu sau khi tắm mưa có bị ốm hay không bởi nó biết sẽ có anh ở đó, hoặc là anh sưởi ấm cho nó, hoặc là anh sẽ ướt cùng nó. Điều này làm nó vui muốn khóc đi được. Anh cùng nó đi vào nhà, mặc kệ cho còn ai ở ngoài kia cười đùa nữa hay không nhưng bước chân của họ vẫn cứ đi. Những bước chân đó của Anh Quân, kể cả việc bất chấp để bản thân bị ướt cũng giống như anh bất chấp tất cả để có thể xuất hiện trong thế giới của nó. Tú An khẽ mỉm cười nhìn lên con người bên cạnh và thấy anh cũng đang mỉm cười. Có lẽ trong lần tới khi Anh Quân có cố gắng hỏi nó câu gì đó, chắc nó sẽ không giả ngu nữa, nó muốn nói “Có”.
Chủ nhật hôm ấy công ty Anh Quân mở tiệc khai trương chi nhánh mới, danh sách khách mời đương nhiên có Tú An. Nó xuất hiện trong bộ váy màu trắng đơn giản với những hạt cườm lấp lánh đính viền theo mép váy, gương mặt trang điểm nhạt với son môi và một chút kẻ mắt, chỉ cần vậy thôi trông nó đã khác hẳn với thường ngày và khiến cho ai đó có chút ngỡ ngàng. Bữa tiệc chính được tổ chức trong khách sạn với nhiều đối tác làm ăn và các vị khách mời. Bữa tiệc ngoài trời dành cho nhân viên nội bộ và một số bạn bè thân thiết thì đơn giản hơn với những ánh đèn được chăng trên cao xen lẫn giữa giàn hoa giấy cùng mấy chùm bóng bay. Mọi thứ trông đơn giản mà đẹp đẽ hơn, Tú An cũng thích bữa tiệc này hơn là buổi tiệc xa hoa lộng lẫy vừa nãy. Hân đứng ở một góc cùng với nó và nó đang liên tục tạ ơn trời đất vì Hân chịu ở đây với nó chứ không bận đột xuất như Lucia. Nó thực sự muốn ngã khuỵu xuống vì đau chân do phải đứng cả buổi trên đôi giày cao gót này. Dù mệt muốn chết nhưng nó vẫn phải trưng ra bộ mặt tươi cười đon đả tiếp chuyện những ai đi tới bắt chuyện với nó.
– Ôi trời đất, miệng sắp kéo lên mang tai rồi.
An đưa tay lên day day bộ mặt đáng thương của mình sau cuộc trò chuyện với một người bạn của Anh Quân mà chính nó cũng chẳng hiểu tại sao bọn họ lại cứ lần lượt kéo nhau ra tiếp chuyện với nó. Hân cười lớn rồi chọc ghẹo.
– Làm quen dần. sau này còn gặp nhiều mà.
– Gì chứ.
– Thôi An uống gì không để tôi đi lấy nhé.
Nói rồi Hân biến mất cùng hai chiếc ly bỏ lại nó ngồi tạm ở hành lang. Tú An đưa mắt nhìn mọi người ở bữa tiệc, nó nhìn thấy Hân đứng ở tít phía bàn bên kia để lấy nước, thấy cô hàng xóm hôm nọ đang trò chuyện với một nhóm người khác. Nó thở ra nhè nhẹ, cơn đau ở chân vẫn mang lại cho nó cảm giác nhức mỏi. Trong một bữa tiệc lớn bao giờ cũng có lúc nó lẩn vào chỗ vắng nào đấy, im lặng nhìn mọi người cười nói. Đây dường như là một thói quen khó bỏ của nó.
An vẫn đưa mắt nhìn tất cả mọi người, đột nhiên đèn điện tối om.
Mất điện.
Những gì nó thấy chỉ là một màu đen sì với những bóng người lúc nhúc. Từng người từng người bắt đầu lôi điện thoại ra để chiếu sáng. Ánh sáng phát ra từ những màn hình điện thoại tạo ra hàng chục đốm sáng nổi bật khỏi bóng tối. Lạ mà cũng đẹp nữa. Nó giật mình nhớ ra Hân đi lấy nước và vẫn chưa trở lại. Tú An vội vã đứng dậy tiến vào đám đông để tìm Hân, mặc cho chân tưởng như rụng rời nó vẫn cố chen vào đám người kia. Đi loanh quanh một lúc và nó chả thấy Hân đâu, không những thế nó còn bị vấp vào chân ai đó suýt ngã. Đôi chân nó hiện giờ thực sự đau nhức không nói nên lời, nó chỉ muốn ngồi bệt xuống đâu đó nhưng lại chẳng thấy đường ra. Nó cảm thấy lạc lõng trong đám người nhốn nháo ấy.
Một bàn tay đưa ra chạm vào người khiến Tú An giật mình, ngay lúc đó nó bị người kia bế bổng lên. Tựa vào bờ ngực đó, mùi hương đó, cả cái cách mà người đó hẵng giọng khiến nó dần cảm thấy an toàn hơn, nó hốt hoảng nhưng giờ thì cũng không thấy hoảng hốt nữa. Anh bế nó nhẹ nhàng đi xuyên qua đám đông.
– Em đi lung tung thế. – Ai đó nói nhỏ, âm lượng đủ để nó nghe.
– Em tìm Hân.
– Với cái chân đau?
– Chân em … đỡ rồi. – Mặt nó bắt đầu nóng lên.
– Đỡ mà lúc nãy vẫn suýt ngã? – Khoé miệng anh khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong dịu dàng. Có thể từ đầu đến cuối nó không nhìn thấy Anh Quân nhưng anh thì lúc nào cũng nhìn thấy nó.
– Em tự đi được. Thả em xuống.
Nó vùng vẫy đòi xuống nhưng việc đó chỉ khiến anh ôm nó chặt hơn.
– Yên.
Anh chỉ nạt nó một câu rồi lách khỏi đám đông đi tới bậc thềm, nhẹ nhàng đặt nó xuống anh bắt đầu hỏi.
– Em không có gì để chiếu sáng mà vẫn đi tìm Hân? Em định tìm kiểu gì?
– Em nghĩ đi loanh quanh thì gặp thôi. Với lại anh cũng đâu có gì để chiếu sáng đâu, vẫn tìm được em đấy thôi.
Nó xị mặt, đưa tay xuống xoa xoa đôi bàn chân đau nhức. Anh đứng dậy lấy ra một chiếc hộp rồi quỳ xuống trước mặt nó. Tú An nín thở nhìn từng hành động của anh. Anh Quân tháo đôi giày cao gót đã hành hạ nó suốt cả buổi tối vứt qua một bên sau đó mở hộp và lấy ra một đôi giày bệt màu trắng với những đường nét hoạ tiết tinh tế đi vào cho nó. Xong xuôi anh mới ngẩng lên nhìn nó.
– Em… Em sẽ đi đôi giày này đến bên anh chứ?
– Hả? – Nó tròn mắt nhìn anh.
– Bốn năm về trước, ngày em kéo vali đến sân bay, ngày hôm đó anh cũng đến sân bay. Anh đã hy vọng mình có thể giữ em lại.
– Vậy sao anh không giữ?
– Anh tới chậm hai phút. Chỉ vì hai phút mà anh phải trả giá tận bốn năm. Nếu không phải nhờ Phong quyết định mở rộng Estermir thì chắc anh sẽ chẳng bao giờ tìm cho mình được lí do để sang đây. Lần đầu tiên anh thấy em là trong quán cafe đó. Anh muốn gặp em, muốn nói một câu chào. Anh đã định tiến về phía em nhưng cái cậu Khang đó khiến anh phát bực.
– Và anh đã bỏ đi?
– Ừ. Và sau đó anh lại phải chạy sang đây.
Anh ngồi xuống cạnh nó rồi tiếp lời.
– Mỗi một con người chúng ta đều có những lối đi riêng cho mình. Con đường của bạn bạn vẫn sẽ phải tự bước tiếp nhưng không ai nói rằng bạn không được có bạn đồng hành. Anh đã gặp em ở một phần đầu của quãng đường ấy, hơn chục năm sau trên quãng đường này lại gặp em. Anh không thích nói những câu từ sến súa tình cảm nhưng quãng đường sau này anh đi liệu em có muốn cùng bước với anh?
Nó quay sang nhìn anh chằm chằm. Ngoài kia vẫn là những đốm sáng nhỏ bé phát ra từ màn hình điện thoại.
– Anh chắc chứ?
– Hơn bao giờ hết.
– Vậy thì em sẽ đi đôi giày này, đi bằng chính đôi chân này, bước đến bên anh.
Nó nói rồi cười một cái híp mắt. Anh Quân lấy từ trong túi một chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của nó. Vậy là sau bao nhiêu ngày mất ăn mất ngủ suy nghĩ thì anh cũng có thể mỉm cười hạnh phúc.
– Anh tìm được em mặc dù chẳng cần đèn, anh luôn biết em ở đâu và chẳng cần bản đồ để tìm em.
– Thế cơ à.
– Ừ.
Anh cười rồi cúi xuống đặt lên đôi môi bướng bỉnh đó một nụ hôn. Phía ngoài kia đèn lại sáng, mọi người cất điện thoại của họ đi, mọi chuyện lại trở về như ban đầu. Anh dắt tay nó đi về phía đám người kia. Nó nắm chặt tay anh, bàn tay vẫn cố gắng thích làm quen với chiếc nhẫn vừa xuất hiện, đôi chân bước theo anh một cách tự tin và vui thích.
– Sao em vẫn cứ có cảm giác là chị hàng xóm kia hay nhìn em rồi cười nhỉ. – Tú An khẽ hỏi khi cả hai đi qua bàn tiệc. Anh Quân chỉ cười rồi đáp.
– Thế à, sao anh không biết nhỉ.
Tất nhiên là con bé ngốc không biết rồi.
…
Hôm sinh nhật Anh Quân, trong lúc Tú An bê đồ vào nhà, Anh Quân xách nốt mấy cái túi rồi đóng cốp xe, lúc đó có một người hàng xóm khá thân thiết đi ngang qua.
Vài tuần sau cả hai đã có mặt tại Việt Nam để thưa chuyện với gia đình hai bên. Suốt cả chuyến bay con bé đó cứ thấp thỏm trong lòng.
– Nhỡ mẹ không đồng ý thì sao? Còn hai bác nữa. Mọi người sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
– Em nên ngủ chút đi. Đừng lo lắng quá làm gì, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
– Trời ơi em mà ngủ được em ngủ lâu rồi. Trời ơi nhỡ em bị mắng xong bị nhốt ở nhà thì sao? Nhỡ anh trai từ mặt em thì sao? Nhỡ mẹ em cũng thế thì sao?
– Ngủ di. – Anh Quân gắt rồi ấn đầu nó tựa vào vai anh nhưng rốt cục nó vẫn nhổm người dậy lẩm bẩm.
– Anh không nghĩ sao? Em nghiêm túc đấy.
– Anh cũng nghiêm túc.
– Nhưng mà … ^&*a&()&b%%c#$%$*d&)(&x*^y&^z/…..
Và thế là Anh Quân quyết định bỏ mặc nó ngồi lải nhải một mình mà đi ngủ. Lúc anh tỉnh giấc thì nó đã ngáy khò khò. Thấy chưa, ai chứ Tú An lo gì thì lo, ngủ thì vẫn cứ phải là ưu tiên hàng đầu. Anh kéo chăn cho nó rồi quay người ngủ tiếp.
Khi thức dậy cả hai đã về đến Việt Nam. Anh cứ tưởng nó đã ổn định tâm lý nhưng thực sự mọi chuyện còn mệt mỏi hơn nó lại tiếp tục màn than thở bất hủ khi ngồi trên taxi. Cả hai quyết định về nhà Tú An trước. Vừa về tới cổng mới biết chẳng có ai ở nhà và cả hai lại tiếp tục bắt xe về nhà Anh Quân. Buồn cười ở chỗ mẹ và anh trai nó đang ở nhà Anh Quân, nhóc Bi thì đang ngồi xem tivi ở một góc. Cả nhà thấy hai người bước vào thì ngạc nhiên lắm, hỏi thăm quan tâm đủ kiểu nhưng đến khi Anh Quân nói rằng có việc quan trọng muốn thưa với hai bên gia đình thì sắc mặt mọi người có vẻ trầm hơn một chút.
Sau khi tất cả mọi người nghe xong những điều Anh Quân vừa nói ai cũng bất ngờ. Tú An từ lúc về chỉ ngồi im lặng một chỗ, mắt dán xuồn sàn nhà. Thật sự thì chưa bao giờ nó cảm thấy căng thẳng và bức bối như thế này. Một chút gì đó sợ hãi len lói trong mớ cảm xúc hỗn độn càng khiến các nơron thần kinh của nó căng ra và cho đến khi nghe thấy mẹ nó với mẹ của Anh Quân lên tiếng về vấn đề này thì mọi sự lo lắng của nó như trở thành sự thật. Cả hai bà mẹ đều tỏ ra không đồng tình nhưng riêng ông Lâm, người giữ im lặng suốt từ đầu tới giờ lại đưa ra một quyết định khó hiểu.
– Hai đứa muốn làm gì thì làm.
– Gì cơ?
– Bố nói thật chứ ạ?
– Thật. Chuyện của hai đứa nó, để tự chúng nó quyết.
– Ông nghĩ kĩ chưa đấy?
– Chẳng có gì là không kĩ cả. – Ông Lâm nói với vợ. – Tuy tuổi tác của chúng nó cách xa nhau nhưng chỉ cần chúng nó yêu thương nhau là được. Vả lại, có mỗi chuyện tuổi tác là vấn đề khiến mấy bà không chấp thuận thôi chứ có gì đâu. Anh Quân 31 rồi, nó chịu lấy vợ cho là tôi đã yên tâm rồi. Còn Tú An, con bé nó còn trẻ, 21 tuổi đầu, nếu như nó đã đồng ý thì các bà chả còn lí do gì để phản đối chuyện chúng nó cả. Không phải là ngày xưa các bà luôn muốn được làm thông gia còn gì.
– Đây là chuyện hệ trọng cả đời, ông nói nghe thế có được không.
– Chúng nó lớn cả rồi, ra ngoài xã hội đã có thể tự quyết định nhiều việc lớn nhỏ thì chẳng có gì là không thể tự quyết định chuyện cuộc đời mình. Đấy là lựa chọn của chúng nó, còn sau này như thế nào, chúng nó phải tự chịu trách nhiệm với bản thân. Làm cha làm mẹ ai mà không thương con, ai mà chả mong con cái mình được vui vẻ hạnh phúc, làm gì có ai muốn con mình phải chịu khổ sở bao giờ nhưng tôi hỏi hai bà nhé, hai bà có ở đời mãi để quyết định thay chúng nó được không? Có thể sống mãi để đi theo chúng nó được không?
Và thế là đám cưới của đôi bạn trẻ được hai bên gia đình chấp thuận. Ông Lâm thực ra đã sớm biết chuyện kể từ lần về Việt Nam gần đây nhất của Anh Quân. Hôm đó sau buổi họp ở công ty của Tú An anh đặt vé máy bay về Việt Nam. Anh đã tâm sự hết mọi chuyện với ông Lâm. Ban đầu ông cũng rất bất ngờ trước sự quyết định của con trai mình. Ông cũng đã từng đắn đo suy nghĩ rất nhiều, cũng định khuyên nhủ con trai mình nghĩ lại nhưng khi nhìn thấy vẻ cương quyết của Anh Quân thì ông lại chẳng biết phải khuyên cái gì. Con trai ông đã trưởng thành, nó đã thật sự trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Ông hiểu rằng Anh Quân có một con đường của riêng mình và anh chọn được cho mình người cùng đi hết con đường ấy. Không thua kém bất kì một người làm cha làm mẹ nào khác ông Lâm cũng luôn mong con trai mình luôn vui vẻ hạnh phúc, ông tin vào sự lựa chọn của anh.
Cửa ải khó khăn nhất cũng có thể vượt qua, Tú An thở phào nhẹ nhõm sau đó thì đi thông báo với bạn bè. Hồng Lam, Linh Trang, Mai Chi, Dương Thuỳ vừa nhận được tin của nó thì bất ngờ nhưng rồi ai trong mấy đứa đấy đều chúc mừng cho nó. Những buổi tụ tập giữa mấy đứa con gái cứ tăng dần.
Vào một ngày đẹp trời nọ Anh Quân rủ nó đến dự buổi tiệc sinh nhật của mẹ Hoàng Phong. Tại đây nó đã gặp lại Hoàng Duy và cả cô bạn gái bí mật tên Hải Anh của hắn, được chiêm ngưỡng ngôi biệt thự xa hoa của gia đình nhà họ Hoàng, được gặp nhiều đối tác quan trọng của Estermir và mỗi khi có ai tiến lại gần và hỏi nó là ai thì nó lại được nghe anh trả lời một cách đầy hạnh phúc :”Đây là vợ sắp cưới của tôi”. Hơn nữa nó còn được thấy Hoàng Phong cầu hôn người con gái anh yêu ngay trước bao nhiêu con mắt ngỡ ngàng của mọi người và bà chủ tịch, mẹ của Phong, người ta có thể dễ dàng nhìn thấy nét hạnh phúc đang hiện diện trên gương mặt bà.
– Thiên An, chị ấy cùng tên với em. Chị ấy đẹp nhỉ. – Nó lẩm bẩm trong khi mọi người thì ồ lên khi thấy Phong cầu hôn Thiên An. – Tại sao anh lại không thể cầu hôn người mình yêu một cách bình thường như Hoàng Phong nhỉ.
– Mọi chuyện không như vẻ ngoài. – Anh Quân thì thầm vào tai nó.
Nó nhìn Anh Quân với ánh mắt khó hiểu còn anh thì chỉ cười.
– Em nghĩ hai người họ nhất định sẽ rất hạnh phúc.
– Sao em nghĩ thế? Em có biết gì về chuyện của Phong đâu, phát biểu liều thế?
– Tin em đi. Với lại lúc mới đầu em cũng nghĩ sẽ chẳng thể ưa nổi cái bản mặt anh.
– Thôi đủ rồi đấy. Sao em không nói về chúng ta?
– Nhìn cái mặt anh em nói không nổi.
Tú An nói rồi thích thú nhìn bộ mặt đen xì của Anh Quân. Đương nhiên nó sẽ không nói rằng: em rất hạnh phúc. Nếu nó nói thế thì nó đâu còn là nó nữa. Hai người họ tiếp tục vui vẻ trò chuyện với người xung quanh, tiếp tục cùng nhau chờ đợi đoạn kết đầy hạnh phúc cho câu chuyện của mình.
Cuối cùng cái ngày mong đợi ấy cũng đến. Từ sáng sớm đã có một cơ số người đứng trước cửa phòng Tú An với mục đích là cố gắng lôi cổ nó dậy.
– Annnnnn.. con heo mày dậy chưaaa…. – Linh Trang gào thét. – Mày có dậy không hả? Hôm nay mày có đám cưới đóoo…..
– Để mai đi… – Nó đáp lại bằng chất giọng ngái ngủ.
Mọi người mất đến 15 phút để lôi con người lười biếng đó dậy.
Hôm nay là ngày 31 tháng 12 dương lịch và cũng là ngày trọng đại của cuộc đời nó. Một sớm mùa đông, An xúng xính trong bộ váy trắng tinh tế được thiết kế bởi Esrermir. Nó khoác tay Anh Quân mỉm cười hạnh phúc. Mọi người đang chúc phúc cho nó và anh, họ chỉ nhìn thấy một cặp đôi mỉm cười hạnh phúc nhưng chẳng thể nhìn thấy được những gì nó và anh đã phải trải qua. Người ta chỉ nhìn thấy một bức tranh đẹp với những nét vẽ đang hiện hữu, nào ai biết được để có được một bức tranh hoàn hảo, đã có bao nhiêu nét chì bị tẩy đi. Không có đau khổ, không có gian nan có lẽ ngày hôm nay cũng chẳng thể nào vui được đến thế. Mất nhau nhiều lần mới thấy quý trọng những giây phút được gần cạnh nhau.
– Em hạnh phúc chứ? – Anh Quân hỏi nhỏ.
Nó chẳng nói gì, chỉ nhắm mắt mỉm cười gật đầu một cái. Đối với anh, cử động đẹp nhất hoá ra chỉ là một cái chớp mi lặng lẽ, một cái gật đầu đầy ngọt ngào của người con gái anh yêu.
– Tú An này. – Anh lại khẽ nói nhỏ vào tai nó.
– Dạ?
– …
Cuộc đời này, đã có lúc anh lạc lối, đã có lúc anh vấp ngã, có lúc anh mải mê đi theo một quá khứ đẹp mà quên mất rằng hiện tại và tương lai cũng có nhiều điều đáng trân trọng. Anh không thể tiếp tục tiến lên phía trước mà đầu thì cứ ngoảnh lại được. Có thể cảm xúc đầu tiên là đẹp nhất, mối tình đầu là ngọt ngào nhất nhưng sẽ có lúc phải quên đi. Nếu sau này có một khúc dạo lại dĩ nhiên anh vẫn chấp nhận bước theo khúc dạo ấy. Nhưng giờ không có bản nhạc dạo nào hết, trái tim anh đã sớm chơi một bản nhạc khác của riêng mình rồi.
Anh cùng nó đi đến từng bàn chúc rượu mọi người. Vậy là trong một ngày cuối năm nào đó, Tú An và Anh Quân, họ cuối cùng cũng tìm được cho mình một cái kết thật đẹp. Và mỗi khi nhìn vào mắt người kia, cả anh và nó đều biết rằng cuối cùng thì họ cũng tìm được định mệnh của cuộc đời mình.
Sau tuần trăng mật cả hai người đều quay trở lại London để hoàn thành công việc dang dở và Anh Quân thì rất phấn khởi khi chuyển đồ đạc của An từ chỗ Lucia về nhà mình. Cuộc sống hôn nhân luôn có những điều thú vị mà cả Anh Quân và Tú An chẳng thể nào tưởng tượng được. Nhất là Tú An, nó chỉ hiểu rõ Anh Quân khi cả hai sống cùng nhau. Nếu trước kia nó luôn nghĩ Anh Quân là một người chẳng bao giờ nói nổi một câu yêu đương lãng mạn thì hiện tại bất cứ lúc nào nó cũng có thể nghe anh nói những câu gì đó tương tự vậy.
– Bé con, anh về rồi.
Anh Quân đi đến và ôm nó từ phía sau. Nó đang đứng tưới cây bị anh ôm cũng mặc kệ chẳng nói gì.
– Này anh bảo anh về rồi em cũng chẳng có tí cảm xúc nào nhở?
– Dạ bé con chào anh ạ. – Nó cười, một tay vẫn cầm vòi nước tưới cây, tay còn lại thì nắm lấy tay anh. – Thế đã được chưa.
– Được rồi.
Anh cười như một đứa trẻ con rồi giúp nó tưới cây sau đó cả hai cùng nhau làm bữa tối. Công việc dù bận bịu nhưng anh luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc mỗi khi trở về nhà.
– Dạo này công việc bận lắm hả anh? – Nó đưa mắt nhìn đống giấy tờ mà anh vừa “bếch” về.
– À ừ cũng không bận lắm. – Anh trả lời qua loa vì không muốn ai đó lo lắng.
– Thế hôm nào mình đi chơi nhá? Đợt vừa rồi em hoàn thành một dự án lớn của công ty nên được nghỉ mấy ngày. Anh không bận thì đi với em.
– Đi chơi á? Ừmm… xem nào, em muốn đi đâu?
– Mai người ta mở hội chợ, anh đi với em nhé.
Và thế là hôm sau anh tạm gác lại chuyện công việc để đưa cô vợ nhỏ đi chơi. Sau khi lượn một vòng hội chợ nó thì vẫn muốn đi tiếp nhưng anh thì muốn về và thế là nó dỗi.
– Này dỗi thật đấy à?
– Không thèm.
Nó cáu kỉnh đi trước còn anh thì vẫn đi theo sau nó, khoảng cách là năm bước chân. Đang đi nó bỗng dừng lại vì có một cậu bé bất ngờ tặng hoa cho nó.
– Cô ơi, hoa của chú ở kia tặng cho cô. – Thằng bé chỉ chỉ về phía nào đó mà nó chưa kịp nhìn.
– Cảm ơn nhóc. Đáng yêu quá. Trời ơi nhóc đáng yêu quá, cô dẫn nhóc đi ăn kem nha.
Nó dẫn thằng bé đi mua kem mà chẳng cần biết Anh Quân đâu. Tại chỗ bán kem nó đã gặp Duy Khang, anh nói chuyện với nó, hỏi thăm vài câu và cũng nói luôn rằng mình là người tặng hoa cho nó. Tú An chỉ cười và cảm ơn anh, nó hỏi lại anh một vài câu tương tự rồi cả hai tạm biệt nhau.
– Này em đi đâu đấy? Còn anh thì sao? – Anh Quân đứng ở một góc thấy nó đứng ở cách mình không xa thì tiến lên đi song song với nó.
– Mặc kệ anh.
– Mà hoa ai tặng thế?
– Duy Khang.
– Lại cái thằng nhóc đấy hả. Biết thế ngày trước anh đánh trượt môn hoá của nó. – Anh trầm giọng.
– Thế anh có muốn về không? – Tú An cười thầm.
– Nào thì về. Về nhà em chết với anh. Dám bỏ anh đứng một mình để đi mua kem. Em không sợ mẹ mìn bắt anh đi à?
– Ôi bắt đi được đã tốt.
– Em không thương anh à? – Anh Quân làm mặt trẻ con, ra bộ hờn dỗi.
– Không, chả thương gì cả. – Nó dửng dưng.
– Ác thật.
Suốt cả quãng đường về nhà anh với nó cứ nói qua nói lại. Nó muốn cười gần chết nhưng vẫn giữ bộ mặt giận dỗi còn anh thì cứ liên tục làm trò để nó cười nhưng mãi mà nó chẳng cười thế là đến lượt anh dỗi lại nó. (Đến mệt với cái nhà này =’=)
Đến cuối ngày, giờ đi ngủ, anh một góc giường, nó một góc giường. Đến khi mơ màng chuẩn bị ngủ Anh Quân có cảm giác ai đó luồn tay ôm lấy mình, tiếp theo đó là hơi ấm phả vào lưng. Nó úp mặt vào lưng anh nói nhỏ.
– Ngủ chưa?
– … – Anh không trả lời, giả bộ ngủ.
– Ngủ rồi à? – Nó thận trọng hỏi lại rồi nói tiếp, giọng thì thào khe khẽ như sợ rằng anh sẽ tỉnh giấc. – Em biết dạo này anh bận, anh mệt, anh hay phải thức khuya và đi từ sáng sớm. Hồi chiều em bảo em không thương anh, em nói điêu đấy, em thương chồng em chết đi được ý. Hôm nay bắt anh đưa em đi chơi vì em muốn anh thư giãn một chút. Kiếm tiền quan trọng nhưng sức khoẻ quan trọng hơn. Em xin lỗi vì hôm nay làm nũng anh cơ mà đừng có giận em đấy vì em thương anh nhiều cực. :”>
Nó nói xong định rút lại cánh tay đang ôm anh thì tay nó lại bị bàn tay anh giữ lấy. Anh quay lưng lại ôm chặt lấy nó.
– Đồ ngốc. Anh chưa ngủ. Anh giận nhưng cũng thương em nhiều cực vợ ạ. :”>
– Chào hai bác đi con. – Hai vợ chồng ông Lâm vui vẻ dẫn cậu con trai nhỏ của mình bước vào căn nhà của một người bạn thân.
– Con chào hai bác. – Anh Quân ngoan ngoãn vâng lời bố mẹ.
– Rồi rồi hai bác chào còn, con ngoan lắm. Mời cả nhà vào đây. Lâu lắm rồi không gặp. – Bà chủ nhà cười hiền từ mời cả gia đình họ vào nhà.
Trong lúc người lớn ngồi nói chuyện thì Anh Quân đã tìm được cho mình một người bạn khá thân thiết để cùng ngồi đánh điện tử. Đó là cậu con trai lớn, cậu ta còn có một cô em kém Anh Quân 10 tuổi tên Tú An. Cô bé 3 tuồi ngây thơ ngồi một góc với đống đồ chơi nhìn anh trai của mình thân thiết với một thằng con trai khác. Nhiệm vụ mà bố mẹ Tú An giao cho anh trai nó là phải trông em nhưng từ lúc quen được thằng nhóc Anh Quân là lão anh trai sẵn sàng cho Tú An ra rìa để chơi điện tử cùng với cậu em mới quen kém mình 1 tuổi.
– Chơi với em. – Con bé ngồi co chân, kéo kéo áo ông anh trai khi thấy anh đang chơi với mình mà bỗng nhiên bỏ ra chỗ khác.
– Lui ra chỗ khác đi tao đang chơi. – Trái lại với mong đợi của một cô bé 3 tuổi, anh trai nó hẩy hẩy tay đuổi nó ra chỗ khác.
– Chơi với em đi. Anh hứa rồi mà. Anh hứa là chiều nay anh sẽ chơi đồ hàng với em cơ mà.
– Mày không thấy tao đang bận à?
Lão anh trai chỉ chỉ vào Anh Quân đang ngồi cạnh đang chăm chú vào màn hình vi tính. Việc làm đó của anh vô tình tạo ra một mối thù hận sâu sắc trong lòng Tú An. Nó nheo nheo mày nhìn cái gã khiến anh trai bỏ rơi mình rồi đánh giá một lượt. Đó là một thằng nhóc, trông thằng nhóc này có vẻ bằng tuổi anh trai nó cơ mà thằng nhóc ấy dị hợm hơn anh trai nó rất nhiều. Tại sao lại như thế ư? Tất nhiên là do cái cặp kính dày như hai mảnh ve trai đang ngự trên mặt hắn ta rồi. Nó không hiểu cái tên con trai mặt đần đó có gì thú vị mà khiến anh trai bỏ rơi nó với đống nồi niêu xoong chảo và đống cá làm bằng nhựa. Điện tử có gì hay chứ, chúng đâu có thể chạm vào được? Cũng đâu có dễ thương như đống đồ chơi của nó đâu cơ chứ. Con bé lại một lần nữa kéo kéo áo anh nó nhưng kết cục vẫ là bị anh nó đuổi ra chỗ khác. Bây giờ thì nó thực sự nhìn tên con trai kia bằng ánh mắt thù hận.
Tú An mon men ra ngồi cạnh thằng nhóc Anh Quân đang cắm đầu chơi điện tử. Nó kéo kéo áo Anh Quân giống cái cách nó vừa làm với anh trai nó. Thằng bé kia quay ra nhìn nó với ánh mắt bối rối.
– Anh là con trai ạ? – Nó hỏi với vẻ mặt ngây thơ khiến cho thằng nhóc 13 tuổi bối rối.
– …À…ừ..ừ… chắc thế…..
– Anh trai em đang chơi với em mà. Tại sao anh lại cướp anh trai của em hả anh “con trai”?
– … – (Không biết trả lời như thế nào…)
– Tại sao anh không trả lời em?
– … – Thằng bé im lặng nhìn con bé trước mặt mình một cách dè chừng.
– Anh có biết là anh trông xấu lắm không? Lại còn đeo hai cái gì tròn tròn trên mặt nữa.
– Xấu lắm á? – Thằng nhóc rụt rè.
– Xấu kinh khủng.
– Mày lải nhải gì đấy? – Anh trai nó đang chơi điện tử thấy tiếng nhí nhéo quay ra. Rốt cục nhìn thấy mặt Anh Quân thì ngơ ra còn con bé thì đang nói nói gì đó. Anh nó quát. – An. ra kia chơi đi.
– Anh ra chơi với em cơ.
– Không là không. Mè nheo ít thôi.
– Em mách mẹ.
– Tao đang bận chơi với Quân rồi. Lúc khác nhé. Giờ thì ra kia chơi đi.
– Nhưng anh hứa là chiều nay rồi.
– Thì bây giờ đã hết chiều đâu. Tao chỉ bảo buổi chiều chứ có nói giờ đâu. Giờ thì ra kia ngồi chơi một mình đi. Nói ít thôi.
Con bé bị quát thì bắt đầu khó chịu . Nó lủi thủi ngồi một góc với gương mặt méo xệch. Đôi mắt to tròn đã có sự xuất hiện của vài ngấn nước mắt. Trông con bé đến là khổ thân. Nhưng dường như lão anh trai nó và cả tên “con trai” kia chẳng mảy may quan tâm đến đứa nhỏ đang ngồi bó gối ở một góc, không những vậy còn rú lên cười với nhau như trêu tức con bé vậy. Nó tủi thân, buồn bã rồi đến tức giận khi nhìn thấy ông anh trai yêu quý của nó đang cười đùa với thằng con trai xấu hoắc đó. Tú An hướng đôi mắt đỏ hoe về phía anh trai nó, đôi bàn tay bé nhỏ hậm hực giật đứt cả chiếc nơ nhỏ xinh xắn đính trên mũi giày. Nó cứ hậm hực mãi và cực kì căm uất khi hai tên của nợ đó lại phá lên cười với nhau. Con bé cầm chiếc giày vung thật mạnh về phía đó. Nó thực sự chẳng nghĩ đến việc làm bột phát vừa rồi. Trẻ con mà, giận dỗi thường hay làm những việc mà ngay cả bản thân chúng nó còn chẳng biết việc đó sẽ dẫn đến hậu quả gì. Rốt cục chiếc giày nhỏ bé rời khỏi tay nó, bay với một vận tốc cực đại và đập vào đầu một người ngồi đó. Do vị trí cách nhau không xa cộng thêm lực ném của nó cũng không phải nhẹ, Anh Quân lãnh trọn chiếc giày vào đầu.
Kết quả khỏi phải nói, chuyện của mấy đứa trẻ làm ảnh hưởng đến người lớn. Sau ngày hôm đó Tú An cùng với anh trai bị phạt suốt một tuần liền. Còn nhóc Anh Quân từ sau khi từ nhà Tú An về, mặc cho bố mẹ có nói thế nào cậu nhóc cũng không bao giờ chịu đeo kính. Tồn tại sâu trong đầu thằng bé là một lời thề độc với bản thân…
“Sẽ có ngày con bé đó phải hối hận. Cả đời này nó không thoát được đâu. Mà cả đời dài bao nhiêu lâu nhỉ? Ông ngoại bảo đời người dài 60 năm nhưng thực tế còn dài hơn thế. Bây giờ mình mới 13 tuổi, còn mấy chục năm để đánh trả nó. Không sao, còn mấy chục năm cơ mà. Mà mình có tìm được nó không nhỉ? Không sao, mình sẽ hỏi mẹ. Cơ mà đánh trả nó xong nó có định đánh lại mình không nhỉ? Bố mẹ có phạt mình không nhỉ? Thôi kệ, nó còn dám chê mình đeo kính nhìn xấu nữa chứ. Nhất định phải trả mối thù này, mình còn cả đời mà…”
…
“The day we met
Frozen I held my breath
Right from the start
I knew it I found a home for my
Heart beats fast
Colors and promises
How to be brave
How can I love when I’m afraid to fall
But watching you stand alone
All of my doubt suddenly goes away somehow
One step closer
I have died everyday waiting for you
Darling don’t be afraid I have loved you
For a thousand years
I’ll love you for a thousand more”
_____________________________________________
Kết quả là cậu bé Anh Quân 13 tuổi ngày ấy không dùng cả cuộc đời để “trả thù” cô bé Tú An. Anh dùng cả cuộc đời mình để yêu thương và chăm sóc cho người con gái ấy. Còn cô bé 3 tuổi ngờ nghệch lại không biết rằng thứ mà Anh Quân mang đi không phải là anh trai nó, thứ mà anh lấy đi chính là trái tim nó…
Chúng ta ai rồi cũng có lúc giống như Bảo Khánh, vì những mối bận tâm khác mà để lỡ mất người mình yêu thương, rồi sẽ có lúc giống như Tú An, giống như một con cá nhỏ đứng trước đại dương bao la rộng lớn với mớ cảm xúc hỗn độn và những lo lắng về con đường dài phía trước. Hay như Anh Quân, bị mắc kẹt lại với nỗi đau và niềm nhớ. Nhưng dù có ra sao thì cuối cùng họ vẫn thoát ra khỏi vòng xoay của những đau khổ của những mất mát. Họ có thể trở nên trưởng thành hơn sau mỗi lần vấp ngã. Và mỗi lần như vậy họ lại đang tự hoàn thiện bản thân mình.
Số phận sắp xếp cho Nguyễn Anh Quân và Trịnh Tú An phải trải qua nhiều tủi hờn cay đắng, dẫn họ vào con đường gập ghềnh khó đi, khiến họ rơi nước mắt không ít lần. Và đến thời điểm thích hợp, số phận lại cho họ một cơ hội để tìm thấy nhau giữa dòng người đông đúc. Khi ấy họ có thể đủ tự tin và can đảm để tiến về phía người mình yêu thương. Nếu không trải qua bao nhiêu lần tách – hợp liệu họ có chắc chắn được rằng đó thật sự là nửa còn lại của mình? Nếu là của nhau thì cuối cùng cũng sẽ trở về với nhau. Người ta gọi đó bằng hai từ “Định Mệnh”.
Định mệnh của người khác long lanh đẹp đẽ thế nào tôi không biết nhưng định mệnh của Tú An lại bắt đầu bằng những chiếc giày…
Gặp được nhau là cái duyên, nhưng có cùng nhau đi đến cuối con đường hay không đó lại tuỳ thuộc vào sự lựa chọn của mỗi người.
♥ THE END ♥
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT