Tôi trở lại sau bốn năm biền biệt. Vẫn là cái sân bay đó, vẫn là nơi tôi ra đi và giờ thì tôi quay trở lại đây vì chính con người đã cho tôi động lực để ra đi. Khi tôi đặt chân xuống sân bay Nội bài thì đã là 11 giờ đêm. Tôi không mang theo nhiều đồ, đa số những thứ tôi mang về trong chuyến đi này chỉ có một tệp bài tập và công việc cần làm trong thời gian tôi đi. Trước khi đi tôi chỉ để lại một mảnh giấy cho Hân và Lucia biết, nhờ họ xin nghỉ phép ở trường và cả ở công ty nơi tôi đang thực tập. Sải từng bước chân thật nhanh về phía cổng tôi chỉ muốn lao nhanh về nhà. Tôi bắt một chiếc taxi rồi đọc địa chỉ. Tôi nghĩ đến hình ảnh của mẹ, nghĩ đến ông anh trai đáng ghét, nghĩ đến thằng nhóc đang ở nhà quấy nhiễu chị dâu tôi. Đã quá lâu tôi không trở về, đã quá lâu để tôi quên mất cảm giác ấm áp khi được trở nên nhỏ bé trong vòng tay của gia đình. Một cảm giác cay cay ở sống mũi trực trào lên khoé mắt, tôi hạ kính xe xuống để có thể ngắm rõ hơn bầu trời đêm của Hà Nội. Tôi đã vượt 9200km để lại một lần nữa có thể được ngắm bầu trời thân thương này. Từng đợt gió ùa vào xe mang theo hơi thở nồng nàn của hoa sữa. Tôi nhắm mắt và cảm nhận vị gió lành lạnh của buổi đêm, hiện ra trong trí tưởng tượng của tôi là bầu trời thu trong veo, ánh nắng trở nên yếu ớt đổ dài ở những thềm cửa, lẫn trong không khí là hương hoa sữa, là mùi cốm thơm nức mũi, là cái gió heo may của mùa thu. Tôi chợt tự hỏi mình rằng tôi đã để lỡ mất bao nhiêu cái mùa thu dịu dàng đến thế để giờ đây khi trở về đây tôi lại xúc động tới mức muốn ôm tất thảy mọi thứ vào lòng.
Khi tôi về đến nhà đã là 12 rưỡi đêm. Đứng trước nơi tôi đã từng có bao nhiêu kỉ niệm cảm giác giống như tôi chỉ là đi chơi về muộn chứ không phải là vừa bay cả một chuyến bay dài để có thể đứng ở đây. Nhìn cái chuông màu trắng trên cửa tôi đoán là anh tôi phải thay lại mấy lần cái chuông này rồi. Tôi do dự một hồi rồi mới đưa tay lên ấn chuông, tôi không muốn khiến mọi người thức giấc nhưng tôi cũng không thể cứ đứng ở ngoài cửa như thế này cho tới sáng được. Đợi một lúc tôi mới thấy cửa trong lạch xạch mở, tôi có thể hình dung ra hình ảnh mẹ tôi lầm bầm chửi rủa rằng không biết đồ thần kinh nào còn đến vào cái lúc nửa đêm như thế này nữa. Người mở cửa là anh trai tôi, lão ấy thò mặt ra rồi hỏi bằng chất giọng ngái ngủ đặc sệt.
– Ai đấy?
– Em đây.
– Em nào?
– An. Trời ạ anh trai già quá nên quên cả em gái rồi hả?
Nghe thấy tiếng tôi bông đùa lão ấy mởi vội vàng mở cửa rồi định đi gọi mọi người nhưng tôi ngăn lại.
– Thôi cũng muộn rồi anh để yên cho mẹ với chị ngủ đi. Em cũng muốn nghỉ một chút.
– Sao tự nhiên lại về thế? Mà còn về vào cái giờ giấc quái thai nữa chứ.
Anh tôi xách hết đống đồ của tôi vào nhà rồi hỏi han. Gọi là hỏi han chứ tôi thấy ông anh già đang mượn cớ để nói tôi quái thai thì đúng hơn.
– Nhớ nhà nên về. Thôi thôi mai có gì chuyện trò sau nhé, em muốn nghỉ một lát.
– Ừ để anh lên bế thằng cu sang bên phòng này đã. Phòng mày để trống mãi cũng chẳng làm gì nên anh cho thằng nhóc sang đấy. Không giận chứ?
– Có, đương nhiên là có rồi. – Tôi nhăn mặt. – Cơ mà thôi không sao .
– Này mày cũng 20 tuổi đầu rồi đấy, không lớn hơn được à?
– Không =))
Tôi cười rồi lên phòng. Phòng tôi vẫn thế chỉ có điều là góc phòng chất một đống đồ chơi và trên giường có một thằng nhóc tầm 2 tuổi đang say giấc. Tôi mỉm cười rồi xoa xoa đầu thằng nhóc, nó có cái mũi giống anh tôi còn cái miệng y hệt như chị tôi. Đợi anh tôi “vác” thằng nhóc con sang bên phòng lúc ấy tôi mới vứt đống đồ của mình lên bàn rồi tựa người vào ghế. Cảm giác tôi mới chỉ đang học cấp 3, cảm giác sáng mai thức dậy là tôi sẽ lại xấp xấp ngửa ngửa vội vội vàng vàng đi học cho kịp giờ, nhưng tiếc là cảm giác ấy giờ chỉ còn là kỉ niệm. Tôi đã ngủ một giấc đẫy mắt lúc còn ở trên máy bay nên giờ tôi không tài nào ngủ được nữa. Tôi mở đống bài tập ra ngồi nghiềm ngẫm một lúc, tôi đang là sinh viên năm cuối, bài tập và đồ án cũng vì thế mà dày hơn so với bạn bè bằng tuổi. Đã có một thời tôi cảm thấy biết ơn vì bài tập của mình thật là nhiều vì tôi có thể vùi lấp tuổi đời của mình vào đó để quên đi quá khứ còn bây giờ thì tôi lại chỉ muốn quẳng nó đi vì nó nhiều đến mức quá đáng.
Người ta thường hay nói: “ai thức đêm mới biết đêm dài” còn tôi lại chẳng thấy thế. Buổi đêm trôi qua một cách nhanh chóng và lặng lẽ. Tôi cứ ngồi nghĩ về mớ bòng bong trước mặt mãi cho đến khi trời gần sáng mới đi ngủ. Lúc tôi mở được mắt đã là gần 8 giờ. Như thường lệ tôi đánh răng rửa mặt và xuống dưới tầng. Ngay khi vừa nhìn thấy tôi mẹ đã đánh rơi cả đống quần áo trên tay xuống sàn vì bất ngờ.
– An đấy à? An phải không con?
– Con chào mẹ.
– Con về từ bao giờ thế?
– Dạ con mới về đêm hôm qua, con mệt quá nên ngủ quên, bây giờ mới dậy mẹ ạ.
Tôi đứng ở cầu thang cười cười rồi sau đó chạy đến ôm chầm lấy mẹ.
– Mẹ ơi, con nhớ mẹ.
– Nhớ sao bây giờ mới về? Mẹ còn tưởng mày chả về nữa cơ. Thôi đừng có bôi nước mũi vào áo mẹ nữa. Con gái lớn rồi, nín đi.
Tôi bật cười vì câu nói của mẹ. Mẹ giữ lấy vai tôi rồi nhìn từ trên xuống dưới.
– Để mẹ xem xem mày thế nào. Ổ ôi sao gầy thế hả con? Người như cái bộ gọng thế này á? Ở bên đấy lại bỏ bữa hay sao mà gầy thế?
– Gầy ạ? Con thấy con béo ra ý. Con tăng mấy cân cơ mà. – Tôi nhìn lại mình từ đầu đến chân.
– Ừ, nhưng đối với mẹ lúc nào mày cũng chỉ gầy gầy nhỏ nhỏ con con thôi.
– An về đấy hả? Học tập thế nào? Hôm qua chị có nghe anh kể là em về, định sang hỏi thăm nhưng anh lại bảo là em ngủ rồi nên thôi. – Chị tôi từ ngoài cửa đi vào dắt theo thằng nhóc Lâm. – Càng lớn trông càng xinh cơ.
Tôi cười méo mó rồi nhìn thằng nhóc.
– Nhóc này tên ở nhà là gì hả chị?
– Ui dời chị với mẹ gọi nó là Bi cho nhanh nhưng mà anh trai em ý cứ gọi thằng bé là Bát rồi Bê rồi đủ kiểu chế. Đến là cáu.
– Gì cơ? Bát á? – Mặt tôi thộn ra.
– Vì nó đánh vỡ mấy cái bát liền ý. Nghịch lắm cơ.
Thằng nhóc vẫn đứng nhìn tôi chăm chăm mặc kệ cho bà nội hay mẹ nó đang nói xấu nó. Tôi chỉ cười rồi xoa đầu nó.
Tôi dành cả ngày ở nhà để giúp mẹ và chị và để làm quen với nhóc Bi. Sau một hồi chơi siêu nhân rồi ô tô với mô hình thằng bé đã quen với tôi hơn và nó bám chặt lấy tôi sau khi tôi cho nó xem mấy cái ảnh về bộ sưu tập mô hình ô tô của cậu bạn cùng khoa. Được một lúc thì tôi bế nó sang để chị tôi cho nó uống sữa. Tôi quay trở về phòng, ôm laptop đăng nhập nick facebook, đã quá lâu tôi không đăng nhập lại. Bao nhiêu cái ảnh, bao nhiêu lời bình luận hay những dòng status của chúng nó vẫn được gửi về hòm mail của tôi đều đặn nhưng chưa bao giờ tôi trực tiếp like một cái ảnh hay bình luận bất cứ một dòng trạng thái nào cả. Cảm giác khi trở lại thật là mới mẻ. Tôi nhấp vào phần tin nhắn gửi cho chúng nó một tin hẹn tụ tập. Ngay lập tức tôi đã nhận được tin trả lời của Linh Trang.
– Mày về Việt Nam rồi hả? o_o Sao đi mà không liên lạc gì về thế hả? Mày biết bao nhiêu lâu rồi không?
– Ờ tao xin lỗi, tại bên đó bận bịu quá. :p Hôm nay rảnh bọn mình gặp nhau chút nhé tao nhớ chúng mày quá. :'(
– Chúng nó đã biết mày về chưa? À mà sao mày về dịp gì thế? ._.
– Nhớ nhà thì về :D Tao mới về đêm qua, đã báo được ai đâu. Thôi mày gọi cho chúng nó hộ tao nhớ.
– Ok.
Một lúc sau tôi nhận được tin nhắn từ Trang, trong tin nhắn bao gồm cả địa điểm và thời gian. Lập tức tôi gấp laptop lại, xếp qua qua đống bài tập trên bàn rồi thay quần áo. Xuống đến nhà tôi cũng chỉ kịp nói với mẹ vài câu.
– Con đi gặp bạn một chút mẹ nhé. Lâu rồi con chưa gặp chúng nó.
– À ừ đấy, xong có gì nhớ về sớm nhé, mẹ định sẽ làm cơm mời mọi người sang để mừng con về. Sáng nay mẹ vừa đi tập thể dục với bác Lân xong, thôi để có gì lát mẹ gọi điện cho bác ấy vậy.
Tôi hơi khựng lại khi nghe mẹ nói thế nhưng rồi ý nghĩ được gặp lại máy đứa bạn nhắc tôi phải nhanh chân đi. Mấy đứa chúng tôi lại tụ tập nhau ở một góc phố của Hà Nội. Ngay khi vừa nhìn thấy tôi cái Lam đã sụt sịt rồi chạy tới đánh tôi vài cái trách móc.
– Mày, cái con bỏ bạn, cái con quên bạn quên bè, đi chẳng thèn nghĩ đến ai, cũng không thư từ mail mủng gì về cả, mất tăm mất tích, cái con bốn chân nhà mày. Mày ý, đi luôn đi, đi đừng có về nữa. Bọn tao cóc cần mày vác mặt về đâu.
Tôi đưa tay ra đỡ từng cái đánh của nó rồi an ủi.
– Thôi thôi tao xin lỗi. Biết thế này tao chả về nữa. Vừa phải dỗ nó nín lại vừa bị ăn đòn.
– Mày tin là tao đánh mày te tua ngay tại đây không hả? – Lam lau nước mắt nước mũi rồi giơ nắm đấm lên đùa đùa.
Chúng tôi bông đùa, lại như những ngày tháng nào đó cái thời còn mặc đồng phục rồi vác cái cặp sách to lù lù đên trường. Ngồi đây nhớ lại những ngày tháng ấy vừa thấy gian khổ mà lại vừa bồi hồi nhớ nhung. Ngày ấy sao chúng tôi có thể vô tư đến vậy, nói là lo nghĩ mà thực chất toàn là những chuyện không đâu vào với đâu. Những lo toan về một tương lai chưa xác định cũng bị sự hồn nhiên làm cho quên béng mất để rồi tấy cả lại có thể nở những nụ cười giòn tan trong ánh nắng ban mai. Ngày ấy chỉ cần yêu đời là sống được. Giờ đây chúng tôi đều đã là những cô gái 20 tuổi, không còn là những con nhóc mơ mộng và gói ô mai thì không phải lúc nào cũng có một vị trí riêng trong ngăn cặp nữa. Chúng tôi ai cũng có một dự định cho tương lai của riêng mình. Cuộc đời của năm cô gái lại cắt nhau tại một điểm, chính là hiện tại khi mà năm đứa chúng tôi tụ họp lại một nơi sau một khoảng thời gian dài không gặp mặt. Những câu chuyện kể về những cuộc hành trình khác nhau thì dài vô biên, những dự định và kế hoạch sắp tới cũng chẳng kịp kể. Thời gian là một thứ chẳng bao giờ là đủ cho những cô gái như chúng tôi.
– Tao chỉ về có mấy hôm được thôi rồi lại phải về bên đấy nên chúng mày muốn chửi bới đánh mắng gì thì để sau đi.
– Về được mấy hôm là mấy hôm? – Chi nhăn mặt nhìn tôi. – Mày đi biết bao nhiêu lâu xong về được hẳn vài hôm.
– Tao đang bận làm đồ án tốt nghiệp nên chưa về hẳn được. Xin lỗi các chị em.
– Tốt nghiệp là sao? Tao tưởng chương trính học của mày là 5 năm mà? Mày học trước bọn tao một năm thì phải là năm sau mới tốt nghiệp chứ?
– Tao học dồn. Hết năm nay tao tốt nghiệp rồi.
– À ra là thế. – Thùy gật gù. – Mày sống bên đấy thế nào? Có tốt không?
– Tao ổn. Thời gian đầu thì còn chưa quen nhưng mà đâu cũng vào đó. Mà hóa ra Duy Khang cũng học bên đấy mày ạ. Tao gặp Khang ở bên đấy.
– Thế mày với anh Khang… – Lam nhìn tôi cười cười trêu chọc.
– Nói chung là chẳng có gì được đâu. – Câu nói của tôi hoàn toàn dập tắt hy vọng của chúng nó.
– Thế à. Có phải là vì mày còn thích thầy Quân không? – Chi rụt rè hỏi.
Câu hỏi đó khiến tôi phải trầm ngâm một lát. Suốt mấy năm qua tôi sống mà hoàn toàn không nhớ một chút nào đến anh cả. Thứ tình cảm bồng bột khờ dại ấy trong tôi dường như nhạt dần nhạt dần rồi biến mất. Tôi nghĩ mình đã hoàn toàn dứt khoát được với những mảnh vỡ của quá khứ. Nhưng tôi lại tự mâu thuẫn với bản thân bằng việc quay trở về đây, chỉ vì một mẩu giấy của quá khứ lưu lạc, chỉ vì lời nói của một người đàn ông mà tôi thậm chí còn chẳng quen anh ta. Tôi dù 20 tuổi nhưng vẫn bồng bột và ngốc nghếch như cái hồi 16 17, vẫn là một Tú An không hiểu nổi chính mình, vẫn là một con nhóc khó hiểu thường luôn hoài nghi về tình cảm của bản thân. Tôi chọn quay trở về có lẽ lí do không chỉ đơn thuần là thích thì về, không chỉ là nhớ nhà thì về nữa. Tôi vượt qua 9200km có lẽ là để tìm câu trả lời cho trái tim mình. Giờ đây thứ tình cảm đã trót phai nhạt với những sắc màu loang lổ của thời gian lại trở thành một ô màu chưa hoàn chỉnh để tôi lại phải cất công tìm cách hoàn thiện. Liệu cảm giác muốn đứng cạnh anh có còn hay không? Việc tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi này khiến tôi cảm thấy hồi hộp. Đây có lẽ cũng chính là câu hỏi mà tôi cố gắng quên đi suốt bấy lâu nay, câu hỏi mà chính tôi cũng không đủ can đảm để đi tìm lời giải đáp cho đến một ngày kia một người lạ hoắc tên Hoàng Phong xuất hiện, anh ta nói một đống những điều dở dang khiến tôi tò mò và đến khi quá băn khoăn về những điều anh ta nói tôi mới chủ động lết xác về đây tìm lời giải đáp. À mà nhân tiện, tôi ghét cái kiểu ăn nói lửng lơ của Hoàng Phong, nó khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về hiện tại và suy nghĩ về cả những thứ trôi qua cách đây đã rất lâu rồi, nhất là chuyện xảy ra giữa Bảo Khánh và Anh Quân.
– Này mày sao thế?
Thấy tôi im lặng không trả lời mấy đứa tròn mắt nhìn tôi.
– À tao không sao. Nói chung là tao cũng chẳng biết được ý. Nghĩ lại cái hồi đấy ngu si dở hơi không chịu được, bây giờ bọn mày nhắc lại tao ngượng quá haha. Thôi không nhắc nữa nhé thầy bây giờ có con rồi cũng nên hơ hơ. – Tôi cười ngây ngốc, trong lòng lại cảm thấy không giống như đang cười một chút nào. – Mà thôi sao cứ nhắc chuyện tao làm gì thế? Còn chúng mày thì sao? Lam rồi Chi, Thùy với Trang nữa, chúng mày sao rồi?
– Lưu manh giả danh tri thức ý mà. – Chi phẩy tay rồi cả lũ cười ầm lên.
– Đấm cho giờ con lang băm. – Lam vờ hằm hè với Chi rồi sau đó lại cười cười nói nói. – Tao sư phạm, con Chi học y, Thùy thì học ngoại thương còn marketing thì là con Trang.
– Ồ vậy là sau này nhờ vả được rồi ha ha.
Tôi bông đùa. Tất cả lại cùng kể về những kỉ niệm xa xôi nào đó. Tôi chợt nhận ra rằng mình không xuất hiện trong đó, cảm giác chút lạc lõng kéo tâm trạng tôi hơi trùng xuống. Ngày đó trong khi chúng bạn đang học ôn thi thì tôi lại ung dung học đại học ở một nơi khác cách xa chúng nó đến hàng nghìn cây số. Tôi tự hỏi đã bao lâu rôi chúng tôi mới có dịp ngồi cùng nhau vui vẻ như thế này? Đã bao lâu tôi không được thoải mái như thế? Cảm giác ngồi cạnh chúng nó vào một buổi chiều thu lại khiến tôi lạc vào kí ức của năm nào đó, cái sân trường rộng lớn ngập trong những tán lá rụng đầy, cái trống già tư lự trước cửa phòng bảo vệ. Ngày ấy chúng tôi dù lớn nhưng cũng chỉ là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ, cứ tiếp tục hồn nhiên và yêu đời rồi vì một lý do nào đó mà tôi đã muốn bỏ lại tất cả và xách đồ sang London. Tôi chợt nhận ra khoảnh khắc tuyệt vời nhất là khi tôi được trải lòng với chúng nó để rồi khi đến lúc tất cả phảo ra về thì sống mũi lại tràn lên một cảm giác gì đó cay cay. Thùy đến giờ học, Lam đến giờ làm thêm, Chi phải về sớm, chúng tôi chia tay dù miệng cười nhưng trong lòng đứa nào cũng biết là chẳng vui. Tôi với Trang về cùng nhau. Trên đường về nó kể cho tôi biết bao nhiêu chuyện mà lúc nãy chưa kịp kể.
– Mà Lam nó chia tay rồi đấy.
– Thật á? – Tôi tròn mắt.
– Ừ. Lúc học kì hai lớp 12 thằng kia nói muốn tập trung vào học hành, con Lam nó cũng ok thôi vì nghĩ thi xong sẽ đâu vào đó nhưng thực ra là thằng kia có con khác, nó nói thế để Lam nhà mình không bù lu bù loa lên. Xong đến lúc con Lam biết được nó phẫn uất kinh lắm. Nó đòi thi marketing vì thằng kia mà nên lúc biết sự thật nó gần như bỏ học ý. May mà lúc cuối cuối nó đâm đầu vào học xong đăng kí thi mấy trường liền, thi đỗ sư phạm thế là theo luôn.
Tôi cứ ngơ ngẩn nghe Trang nói. Còn nhớ hồi đó mối quan hệ giữa Lam và cậu bạn đó rất tốt, nào ai mà biết được rằng mối tình đó lại kết thúc theo chiều hướng như vậy. Chắc Lam phải buồn ghê lắm, nó hiện tại không còn mơ mộng yêu đương như trước. Nó vẫn là Lam nhưng sau khi bị quật ngã bởi con người nó tin tưởng nhất thì đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều.
– An này tao hỏi thật, mày còn thích thầy Quân không? Tao biết là mày ngại nhưng giờ chỉ có tao với mày thôi, mày cứ nói đi.
Trang tự nhiên chuyển vấn đề khiến tôi bị bất ngờ.
– Thực ra tao không biết thật. Mà sao tư dưng mày hỏi câu đấy?
– Tú An, chị Khánh vào Nam rồi. Sau khi mày đi du học, trường nghỉ hè, thầy Quân không dạy ở trường nữa, chị Khánh cũng chuyển vào Nam sống. Lúc mới biết tin tao tưởng là hai người đó cùng nhau vào Nam nhưng hóa ra không phải, chỉ có chị Khánh vào thôi còn thầy Quân thì làm về việc cho công ty nào của bạn thầy. Tao hóng mấy thầy cô trường mình bảo thế. Có lần tao định hẹn gặp thầy ý rồi nói hết chuyện của mày nhưng rồi nghĩ lại ngại nên thôi.
Tôi im lặng. Vậy là anh và Bảo Khánh chẳng có gì cả. Lời nói lấp lửng của Hoàng Phong buổi hôm đó dần dần được làm sáng tỏ bởi câu chuyện mà Trang vừa kể nhưng trong lòng tôi vẫn là những câu hỏi đang chất đống. Tạm gác sang một bên tôi quay lại hỏi chuyện Linh Trang.
– Ừ. Còn mày dạo này thế nào?
– Tao vẫn thế. Việt Anh học Bách Khoa mày ạ, bọn tao vẫn liên lạc.
Trang nói rồi cười tủm tỉm. Tôi không cần hỏi thêm cũng đủ biết hai đứa nó giờ như thế nào. Nối tiếp quãng đường về nhà tôi là những câu chuyện trải dài miên man như thể chúng tôi chỉ là những cô bé 16 17. Trước khi tôi vào nhà Trang còn níu tay tôi, nó ôm tôi một cái rồi thì thầm.
– Hôm nay gặp mày tao rất vui. Không biết đến bao giờ mới lại có thể tụ tập đông đủ như hôm nay. Bọn mình chẳng có nhiều thời gian để tâm sự mà mấy hôm nữa mày lại đi rồi.
– Con hâm này tao đã đi ngay đâu chứ.
– Biết thế nhưng tao vẫn buồn. Mày đi 4 được năm rồi đấy mà chẳng liên lạc gì cả.
– Tao xin lỗi rồi mà. Thôi muộn rồi mày về cẩn thận nhớ.
– Ừ. Bai bai mày.
Trang cười cười vài cái rồi quay đi, tôi cũng quay lưng đi về phía cổng. Vừa quay đi tôi còn chưa kịp suy nghĩ đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô đậu trước cửa nhà. Tôi tròn mắt, quên cả nỗi buồn của cuộc chia tay vừa nãy. Tôi bước vào đến cổng phía trong đã nghe thấy tiếng mẹ tôi vọng ra.
– Bà cứ ngồi đây, lát nó quay lại cũng được mà.
– Thôi ai lại thế. Công việc có quan trọng lắm không con? Hoãn để mai được không? Hôm nay nhà bác đã có lời mời mà con lại không ở lại được à? – Giọng bác Lân vang lên tiếp theo đó.
– Thôi con đi luôn mẹ ạ, lát con quay lại đón mẹ với bố sau. – Anh Quân ngồi ở thềm cửa đi xỏ giày, xỏ giày xong anh mới đứng lên ngay ngắn nói chuyện với mẹ tôi. – Con xin lỗi bác, hôm nay con lại vướng việc bận mất rồi.
– Thôi không sao mà. Con cứ đi lát quay lại cũng được.
– Mà hôm nay dịp gì mà bà mời nhà tôi sang thế? – Bác Lâm hỏi.
– À thì là…. ơ nó về rồi kìa. Đây là lí do hôm nay muốn mời cả nhà sang ăn cơm đây.
Mẹ nhìn thấy tôi ở ngoài cổng thì vội vàng chạy ra kéo tôi vào nhà. Tôi bị mẹ kéo đi nhưng chẳng thể nói lời nào, lắp bắp và câu chào hai bác rồi ngây ra nhìn Anh Quân. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy anh xuất hiện trước bậc thềm khiến tim tôi lặng đi một nhịp. Tôi trở nên đờ đẫn và yếu ớt, như thể chỉ cần nhìn thấy anh thôi là mọi sức lực trong tôi dường như bị rút cạn. Còn anh, ánh mắt anh nhìn tôi thoáng lên tia bất ngờ rồi ngay sau đó lại tiếp tục bình thản. Tôi nhìn anh, vẻ ngạo mạn đầy kiêu hãnh như một lớp sơn bảo vệ bao phủ con người ấy, đôi mắt nâu dường như sâu hơn, vẻ mặt lãnh đạm đó khiến tôi đột nhiên muốn bật khóc.
– Thôi muộn rồi con đi đây. Lát con sẽ cố gắng thu xếp về sớm. Con chào bác, con chào bố mẹ.
– Ừ lái xe cẩn thận con nhé.
Anh lướt qua tôi, mùi hương nước hoa nhè nhẹ lẫn với một chút mùi hương ngọt ngào đặc trưng của riêng anh. Trong một hơi thở nào đó tôi nhận ra trái tim mình lại đang run rẩy.
Mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, mẹ tôi vừa ăn vừa nói chuyện với bác Lâm, hai anh chị tôi đang ăn cơm còn bác Lân thì một mực muốn dỗ thằng nhóc Bi cho nó ăn, còn tôi sau khi đã trả lời hết thảy các câu hỏi thăm của hai bác thì chỉ ngồi ăn tì tì.
– Thôi bác ngồi nói chuyện với mẹ cháu đi ạ để cháu trông thằng bé cũng được. – Chị tôi sau khi thấy thằng nhóc bướng bỉnh lười ăn thì sợ làm phiền bác, vội nói.
– Thôi mấy đứa cứ ăn đi để bác trông cho một lúc. Gớm quá, muốn có một đứa để mà trông cũng còn chẳng được ấy chứ. Thế đấy bà xem, nó cứ bận đi tối ngày, nhắc chuyện vợ con với nó trước thì còn có phản ứng, giờ thì nói thế chứ nói nữa cái mặt nó cứ lì ra chẳng nói chẳng rằng gì. Lấy vợ cho nó hay lấy cho mình nữa không biết. – Bác Lân bế cu Bi than thở.
– Bà nói tôi cũng phát mệt rồi đấy. – Bác Lâm phàn nàn.
– Thì ông xem có thằng nào như thằng con ông không? Đầu ba rồi chứ còn sớm sủa gì nữa. Bạn bè cùng lứa nó đứa thì có con, ít nhất là có vợ rồi, đằng này thì… Mà con mình có phải xấu xí gì cho cam chứ, bao nhiêu cô liếc mắt đưa tình mà nó thì cứ như cái bình phong ấy.
– Bà lo gì chứ. Cháu nó là chưa gặp phải duyên thôi. Con trai 30 vẫn còn trẻ mà, nên lo cho sự nghiệp, có sự nghiệp tiền đồ rồi thì lựa chọn cũng dễ hơn. – Mẹ tôi lên tiếng.
– Chán lắm cơ ấy. – Bác Lân lắc đầu rồi quay ra hỏi chuyện tôi. – Thế An đã có người yêu gì chưa? Con bé càng lớn trông càng duyên đấy chứ.
– Con em cháu thằng nào mà rước nổi nó cháu còn biếu thêm đồ ấy chứ. – Lão anh già vốn rất trật tự giờ lại lên tiếng. Thấy tôi lườm ông anh trai tôi còn cố nói thêm. – Ơ thế tao nói sai à.
Khi mọi người vừa ăn xong là lúc chuông cửa vang lên. Tôi lẹp xẹp lê đôi dép đi trong nhà ra mở cửa. Là Anh Quân.
– Em chào thầy.
– Ừ.
Anh nhẹ nhàng rồi bước vào phía trong. Tôi khóa cửa với bộ mặt buồn thiu. Tôi viện cớ mệt rồi chuồn lên phòng với nhóc Bi. Tôi cho thằng bé ngồi chơi siêu nhân ở trên giường còn mình thì ngồi ở bàn ôm laptop lướt facebook và check mail. Tôi vừa vào mail đã nhận được một tin nhắn từ Hân.
“Đi đâu mà chẳng nói rõ ràng cho mọi người gì cả”
“Sorry :p” Tôi trả lời
“Thế bao giờ về? Tôi với Lucia xin nghỉ cho An rồi đấy, nói là An bị ốm.”
“Vậy à cảm ơn hai người nhé ^^ Tôi đi có ai hỏi không?”
“Có. Đương nhiên là Duy Khang rồi :3 haha xem ra là rất nhớ An nha ;)”
“Bậy nào :( Tôi với Khang chỉ là bạn thôi.”
“Nhưng Khang lại không muốn thế thì phải :3 Nghe bảo An bị ốm cậu ta mấy lần đến thăm xong bọn tôi giấu không được đành nói thật là An về Việt Nam. Suýt nữa cậu ta đòi về cùng.”
“Thật? Rồi sao nữa?”
“Cậu ta hỏi An đi bao lâu, tôi bảo một tuần thế là cậu ta mới yên đấy. Mà Lucia có vẻ buồn.”
“Ừ. :( tôi cũng đâu muốn thế.”
“Đợt này về Việt làm gì đấy?”
“Có việc :p”
“Ừ vậy thôi. Tôi đi ăn trưa đã”
Hân chào tôi rồi offline. Tôi thở dài rồi cũng offline. Ngập tràn trong đầu tôi là hình ảnh của Anh Quân ngày hôm nay. Anh lịch lãm hơn, nhìn qua có vẻ thân thiện nhưng thực chất ánh mắt đó lại khiến người ta phải cúi đầu lùi xa một bước. Tim tôi cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Rõ ràng cảm giác ấy vẫn còn nguyên vẹn ở đây, tôi vẫn còn cái cảm giác đó, cảm giác muốn được nói chuyện với anh thật tự nhiên và bình thường nhưng mỗi lần tôi có ý định mở lời thì cử chỉ tác phong của anh lại khiến tôi nhụt chí. Tôi chợt nhớ về mảnh giấy nhớ lúc ở quán cafe và cả vị khách bí ẩn kia. Trực giác mách bảo rằng đó là Anh Quân, tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhất là về những câu nói của Hoàng Phong. Tôi quay trở về đây 80% là vì lời nói dễ gây hiểu nhầm của anh ta. Theo kiểu anh ta nói chuyện với tôi tôi nghĩ rằng Phong đang cho tôi biết rằng Anh Quân có một tình cảm đặt biệt với tôi, cộng thêm vị khách lạ kia cùng với mảnh giấy nhớ tôi lại càng chắc chắn hơn về điều này. Nhưng khi về đây, khi đối diện với anh, đối diện với trạng thái cảm xúc đó của anh khiến tôi cảm thấy hoang mang nhất là khi tôi phát hiện ra trái tim mình vẫn còn đập vì người đó. Mọi chuyện cứ móc nối nhau liên tiếp xảy ra. Có một sự thật mà tôi không dám thừa nhận đó là tôi đã hy vọng, lại là 1% mong manh của kì tích khiến tôi hy vọng rồi thì sự thật bày ra trước mắt dập tan 1% hy vọng mong manh của tôi. Cả câu nói duy nhất anh nói với tôi hôm nay chỉ là một câu:”ừ”. Tôi thực sự cảm thấy tổn thương, lại một lần nữa con tim đau vì lòng kiêu hãnh của người khác. Hoặc có lẽ lại là tôi tự vẽ ra cho mình một bức tranh để rồi tự mình ảo tưởng khi nhìn vào đó, còn Hoàng Phong, anh ta là một tên đồng phạm giúp đẩy tôi vào sự tưởng tượng của chính mình. Tôi chợt nhớ đến Duy Khang, tại sao tôi lại không thể yêu một người như anh nhỉ? Anh tốt bụng, anh luôn lo lắng chăm sóc cho tôi, tôi biết mọi việc anh làm cho tôi và tôi rất cảm kích điều đó nhưng tình cảm tôi dành cho Khang không nhiều hơn thứ tình cảm mà em gái dành cho anh trai. Tôi cảm kích trước mọi việc anh làm nhưng tôi lại không thể đón nhận thứ tình cảm của anh. Có người nói con người là một loài sinh vật kì lạ, người làm họ vui thì lại chỉ có thể làm bạn, kẻ làm họ khóc thì họ lại cứ si mê. Hiện tại tôi đang kẹt trong bế tắc. Tôi trở về vì muốn biết tình cảm của mình với niềm tin khá chắc chắn rằng anh cũng có cảm giác giống tôi còn bây giờ thì ngược lại, thứ tôi chắc chắn là tình cảm của mình và thứ tôi không hiểu nổi vẫn là anh. Tôi bật nhạc rồi lặng lẽ nhìn nhóc Bi, thằng bé đang cố bẻ gãy chân một thằng siêu nhân của nó. Tôi cũng muốn bẻ gãy chân một ai đó vào ngay lúc này.
Bài hát hợp với tôi nhất vào lúc này là “Red” của Taylor Swift. Tôi lẩm nhẩm theo lời bài hát, tiếp tục nhìn thằng cháu mình đang chơi đồ chơi của nó theo hơi hướng có chút bạo lực.
“Loving him is like driving a new Maserati down a dead end street
Faster than the wind
Passionate as sin, ended so suddenly
Loving him is like trying to change your mind
Once you’re already flying through the free fall
Like the colors in autumn
So bright just before they lose it all
[…]
Remembering him comes in flashbacks and echoes
Tell myself it’s time now, gotta let go
But moving on from him is impossible
When I still see it all in my head
[…]”
Nhận ra tôi chẳng còn chút lí do hay chút tự tin nào để nuôi dưỡng cái mớ hy vọng ngu ngốc của mình, tôi dừng lại. Phóng mắt ra phía ngoài cửa sổ, tôi còn vài ngày nữa để yêu Hà Nội một cách trọn vẹn.
…
Đó là những ngày tháng tôi sống vì bản thân và vì gia đình. Buổi sáng tôi dậy sớm, cùng mẹ đi tập thể dục, cùng chị đi chợ, buổi chiều ở nhà làm bài tập và hoàn thành công việc, đến giờ thì đi đón nhóc bi học mẫu giáo về, tối đến sau khi ăn cơm là màn đấu khẩu giữa tôi với lão anh già, lão ta dù đã có con nhưng vẫn chấp nhặt và thích chọc ngoáy bắt nạt tôi, muộn hơn một chút tôi hẹn hò chúng bạn cafe, kể vài ba câu chuyện nhạt nhẽo rồi tất cả lại cùng phá lên cười chẳng vì lí do gì hết và trong những ngày này tôi chưa hề một lần nhìn thấy hay gặp lại Anh Quân. Vèo một cái, ngày cuối cùng tôi ở Hà Nội cũng tới. Vẫn là mùa thu, vẫn là mùi hăng hắc của hoa sữa, là hương cốm thơm mà mẹ mới mua về còn gói nguyên lá đặt trên bàn. Ngày cuối ở Hà Nội trước khi về London tôi lại là kẻ cô đơn vì mấy đứa nó đều bận lịch học lịch làm thêm vào hôm nay. Tôi lang thang trên phố một mình, hình như hồi cấp ba tôi cũng hay làm vậy. Đi vài vòng chán chê tôi vào một quán cafe, tôi nhớ không nhầm thì đã có lần tôi với Trang đến đây, chúng tôi ngồi ở bàn gần cửa sổ. Hôm đó tôi với nó còn viết tên lên bộ trò chơi rút gỗ, nghĩ lại thấy mình hồi đó cứ ngơ ngơ lại ấu trĩ kiểu gì. Tôi ngồi vào ghế, gọi đồ uống và hỏi anh phục vụ về bộ trò chơi xếp gỗ đó, cậu nhân viên chỉ tay về phía giỏ mây ở hốc tủ. Tôi cảm ơn rồi bước về phía đó. Lục tung cả giỏ mây nhưng tôi chẳng thấy miếng gỗ có tên tôi đâu, bên trong cũng có khoảng 2 – 3 miếng gỗ bị mất. Tôi thở dài rồi quay về bàn, cảm giác giống như vừa đánh mất một thứ gì đó quan trọng lắm.
– Tôi ngồi được chứ?
Một người đàn ông tầm 30 tuổi gương mặt ưa nhìn với đôi mắt nâu, anh mặc chiếc áo phông màu vàng hỏi tôi. Tôi nhìn anh, cắn cắn ống hút rồi nhún vai.
– Chỗ đó trống mà, thầy cứ tự nhiên.
Anh vứt chìa khóa lên bàn rồi ngồi vào phía đối diện.
– Em không cần gọi tôi là thầy, tôi không dạy học lâu rồi.
– Vâng. – Tôi lơ đãng nhìn ra phía ngoài.
– Bao giờ em đi?
– Chiều nay ạ. – Anh hỏi đột ngột khiến tôi hơi giật mình. Anh mong tôi đi đến thế à? Anh hoàn toàn có thể hỏi thăm tôi về tình hình học tập, về môi trường sống, về sức khỏe bla blo gì đó nhưng rốt cục anh lại muốn biết ngày giờ tôi bay. Thế mà tôi cứ ngỡ là anh quan tâm tôi cơ đấy. Hóa ra anh chỉ quan tâm đến việc khi nào thì tôi mới rời khỏi mảnh đất này. Tôi thở dài rồi khuấy đều ly nước.
– Thầy không dạy học nữa ạ?
– Ừ.
– Thầy giờ làm gì ạ?
– Giờ tôi làm việc ở công ty. Tôi đã nói em không nhất thiết phải gọi tôi là thầy.
– À vâng em quen miệng.
– Mấy giờ em đi?
-Khoảng 2h chiều nay thì máy bay cất cánh nhưng 1 giờ em ra sân bay. Nheo có khỏe không ạ?
– Nó chết rồi.
– Vâng.
Tôi lặng đi một giây. Con mèo lười biếng của tôi, tôi thực sư rất yêu nó, điều này không phải anh không biết vậy mà anh lại có thể nói ra câu nói đó một cách tự nhiên đến vậy. Tôi im lặng mím chặt môi nhìn ra phía ngoài. Anh lên tiếng hỏi.
– Em không tò mò vì sao nó chết à?
– Một khi đã chết thì vì lí do gì thì nó cũng đâu có thể sống lại được.
– Thực ra là nó bỏ đi mất.
– Thế tại sao thầy… à anh lại nói là nó chết?
– Vì nó không còn ở cạnh mình nữa thì còn hay mất cũng đâu khác nhau là mấy.
– Khác chứ.
Tôi nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu lạnh lẽo ấy. Tôi đã từng nghĩ rằng những người có đôi mắt màu nâu đều là những người rất ấm áp nhưng sau khi gặp anh tôi lại phải xem xét lại về nhận định đó. Tôi hiểu ra rằng màu mắt và tính cách cóc liên quan gì đến nhau cả.
– Khác nhau rất nhiều là đằng khác đấy ạ. – Tôi tiếp lời. – Có những điều không thể chỉ suy xét từ một phía của mình được.
Tôi nói xong, giờ thì đến lượt anh trầm ngâm nhìn ra phía ô cửa kính. Tôi nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
– Em phải về rồi, em xin phép đi trước.
Tôi quay người về phía cửa, bước từng bước thật chậm như mong chờ một điều kì diệu xảy ra. Một bước rồi hai, ba, bốn, năm bước… mười bước… cho tới khi tôi ra khỏi quán cafe thì vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi cứ đi còn anh thì không giữ. Tôi chợt hiểu ra rằng đôi khi tốt nhất là hãy đóng lại một vài cánh cửa. Không phải vì lòng kiêu hãnh, thiếu khả năng hay sự ngạo mạn, mà đơn giản vì những cánh cửa đó không còn dẫn đến nơi nào cả. Ngay cả khi không có điều gì tan vỡ thì vẫn cần phải ra đi. Hoàng Phong chết tiệt, mảnh giấy chết tiệt, tôi lại tự đẩy mình vào vết thương của bốn năm về trước, lại là những ngày tháng mỏi mệt không lối thoát.
Tôi về nhà ăn cơm trưa. Mẹ tôi nói.
– Chiều nay mấy giờ bay hả con?
– 2 giờ ạ. Nhưng lát ăn xong con đi.
– Ừ. Học hành cẩn thận con nhé.
– Chuẩn bị tốt nghiệp à. Nếu cảm thấy ở bên đấy thoải mái thì mày có thể xin việc rồi nhập cư ở bên đấy cũng được.
Nghe anh trai nói tôi có chút đắn đo nhưng rồi cũng dạ vâng vui vẻ. Ăn xong tôi lên sắp đồ, dù đã có buổi chia tay từ tối hôm qua nhưng tôi vẫn nhắn mấy cái tin chia tay chính thức cho bạn bè. Không biết đến bao giờ tôi mới quay trở lại đây nên cứ nghĩ đến việc chia tay là tôi lại thấy buồn. Có thể tôi sẽ quay trở lại, sớm thôi hoặc cũng có thể tôi sẽ làm như lời anh tôi, là ở luôn bên đó. Nói thế nào thì nói, đó mới chỉ là dự định, chẳng có điều gì là chắc chắn cả.
Buổi chiều cả nhà lại đưa tôi ra sân bay, lại một lần nữa chia tay nhưng lần này cả anh chị và mẹ tôi cùng có mặt để tiễn tôi đi, còn có cả nhóc Bi liên mồm gọi “Tô Ăn, Tô Ăn” (cô An, cô An). Mãi cho đến khi nhìn tôi lên máy bay cả nhà mới yên lòng. Tôi tựa đầu vào ghế nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Lần này về tôi đã hy vọng tìm được một thứ gì đó mà tôi đã để quên lại nơi này nhưng kết quả thứ tôi cần tìm tôi lại không lấy lại được. Trái tim của tôi vẫn để lại ở nơi này. Máy bay cất cánh, tôi nhắm mắt tựa đầu vào ghế với một khoảng trống rỗng chơi vơi ở lồng ngực phía bên trái, chợt một giọt nước nóng hổi lăn xuống gò má. Tôi đã hy vọng mình tìm kiếm được nhiều điều hơn chỉ là những sự thất vọng.
…
Khi tôi tỉnh dậy lần thứ ba thì máy bay mới hạ cánh đến London. Tôi mệt mỏi đẩy hành lí sau một chuyến bay dài. Tâm trạng thì mệt mỏi, toàn thân thì đau nhức do ngồi nhiều giờ. Tôi lê từng bước chân rã rời về phía cổng máy bay.
– Tú An.
Chợt một tiếng gọi khiến tôi quay lại. Tôi trợn tròn mắt nhìn người vừa gọi to tên mình. Liệu điều mà tôi đang thấy có phải là sự thật?
Em rời khỏi quán cafe còn tôi thì ngồi đó và chẳng làm gì. Tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác khi nhìn thấy em khi ở London và khi gặp lại em trước thềm cửa nhà em. Lúc ấy tôi rất bất ngờ nhưng rốt cục vẫn giữ cho mình vẻ lãnh đạm bình thường rồi nhanh chóng rời đi. Chiều hôm đó nếu không phải đón Hoàng Phong đi công tác về có lẽ tôi cũng vẫn sẽ viện một lí do nào đó để không phải đối diện với em.
Hoàng Phong vừa nhìn thấy tôi đã cười tươi rói.
– Sao rồi?
– Cậu bị điên à? Vừa gặp đã sao trăng cái gì?
– Đợt vừa rồi tôi đi công tác, tiện đường rẽ qua London. Cô bé đó công nhận rất được.
– Cậu gặp rồi?
– Gặp ai? Đối tác hay cô gái nhỏ của cậu?
– Cả hai.
– Ờ gặp rồi. Đối tác thì ổn rồi, mọi chuyện đâu ra đó cưo mà hơi nhạt nhẽo, không thú vị như lúc gặp Tú An nhà cậu.
– Cậu làm gì?
– Nói những gì cần nói thôi.
– Gì cơ?
– Thôi nào, chẳng phải tự nhiên mà cô bé đó về đây. Tôi chỉ làm được thế để giúp cho cái đồ óc bã đậu nhà cậu thôi. Phần còn lại là do cậu. Đừng làm phí công của tôi.
Phong nói rồi cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Ngồi được một lúc với Phong tôi nhanh chóng quay về để đón bố mẹ. Tôi suy nghĩ rất nhiều, không hiểu Phong đã nói những gì và không biết em đã nghĩ những gì. Tôi nhìn em với đôi mắt bình thản còn em nhìn tôi bằng khuôn mặt với muôn vàn cảm xúc mà tôi không thể nào nhìn ra được. Sau đó tôi vào nhà chào bác và bố mẹ, An cũng đi thẳng lên phòng, tôi nhìn theo bóng em mà trong lòng cảm thấy lộn xộn. Tôi cảm thấy không ổn chút nào cả, liền đứng dậy xin phép ra xe trước. Tôi mở cửa bước vào xe, bật radio rồi nhìn lên phía cửa sổ phòng ai đó. Mấy tuần trước tôi nhìn thấy em trong quán cafe cười nói vói bạn bè mới vậy mà hôm nay đã thấy em xuất hiện tại Hà Nội. Tôi không hiểu rốt cục Phong đã nói gì mà khiến em quay trở về đây vậy? Trong đầu tôi là nụ cười đắc ý của Phong, nó khiến tôi muốn cho cậu ta một đấm. Tôi lặng yên ngồi trong ô tô nghe radio, ánh mắt nhìn về phía đường phố lấp lánh bao sắc màu.
Dằn lòng mình thoát khỏi những kí ức của mấy ngày trước tôi quay trở về với hiện tại. Hôm nay đã là ngày cuối em ở lại thành phố đông đúc nhộn nhịp này. Trong lòng tôi cứ nhộn nhạo bất ổn. Cả tuần tôi cứ suy nghĩ mãi, tôi thực sự muốn lôi Phong ra hỏi xem cậu ra đã nói những gì nhưng đáng tiếc là Phong đã kịp đón chuyến bay tiếp theo trở về Úc. Tú An đã trở về Hà Nội, quả thực tôi đã mong chờ ngày này từ rất lâu. Đã không ít lần tôi tưởng tượng ra khung cảnh tôi gặp lại em, cũng là Hà Nội đấy, cũng là hương hoa sữa nồng nàn, cũng là vị gió lành lạnh khiến tâm hồn người ta trở nên nhẹ bẫng, tôi bước đến trước mặt em, nhẹ nhàng ôm em vào lòng thủ thì vài câu gì đó mà tôi chưa kịp nghĩ. Nhưng rốt cục hiện thực nó không lấp lánh đẹp đẽ được như những gì tôi tưởng tượng. Cả tuần dù rảnh nhưng tôi cũng không đến tìm gặp em, tôi nghĩ mình chẳng có lí do gì để làm như vậy. Có buồn cười không khi mà tôi hẹn gặp em và nói những lời sến súa sởn gai ốc như thế? Là tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ làm vậy. Hôm nay gặp em ở quán cafe này cũng là tình cờ. Tôi vừa từ công ty về và đột nhiên muốn ngồi ở đâu đó một lúc, nhâm nhi một tách cafe suy nghĩ sự đời. Ý nghĩ vừa nảy ra tôi nhìn thấy “Come Back & Take Away”. Quán cafe nằm yên lặng bên phố người qua kẻ lại. Táp xe vào lề đường rồi bước vào quán cafe tôi chỉ định ngồi một lát rồi đi ngay nhưng một hình bóng đã khiến tôi chú ý. Em lúi húi tìm một vật gì đó ở kệ tủ, lục qua lục lại một hồi em quay trở về vị trí của mình. Tôi vô thức tiến về phía em ngồi và tiếp theo đó là màn đối đáp kì cục. Tôi không nhìn thẳng em mà nhìn vào hình ảnh phản chiếu của em lên ô cửa kính bên cạnh đó, tôi không muốn em biết rằng tôi đang nhìn em một cách tỉ mẩn. Nhưng dẫu biết hay không thì giờ cũng chỉ còn lại mình tôi ngồi đó. Em bước đi còn tôi thì không níu giữ.
Tôi rời khỏi quán cafe rồi lái xe về nhà. Tôi mệt mỏi lên thẳng phòng, tôi thực sự không muốn nghĩ ngợi gì hết. Tôi muốn ngủ, tôi muốn quên đi bóng hình đó. Cời bỏ chiếc áo vest rồi treo lên mắc áo tôi thả mình lên chiếc giường êm ái. Tôi nghĩ mình cần ngủ một giấc. Tôi đặt đồng hồ báo thức rồi để trên tủ đầu giường. Lúc quờ tay lên để để lại đồng hồ tay tôi vô tình làm rơi một vật gì đó. Tiếng rơi “cạch” khiến tôi lại phải lồm cồm bò dậy. Đó là một mảnh gỗ, nói chính xác thì đó là mảnh gỗ từ bộ trò chơi rút gỗ mà tôi đã tự ý đem về. Một hình ảnh chợt tua lại trong trí nhớ, Tú An lúi húi tìm kiếm gì đó đặt trên tủ gỗ ở quán cafe hồi sáng. Chỗ đó là một chiếc rổ nhựa, bên trong là một đống những khối gỗ chi chít nét mực xanh đỏ. Em tìm mảnh gỗ này sao? Tôi giật mình nhìn lên phía đồng hồ. 1 giờ kém 10 phút. Tôi bật dậy khỏi giường, túm vội cái áo khoác, không kịp lấy xe tôi gọi một chiếc taxi ra thẳng sân bay. Quãng đườn từ nhà em ra tới sân bay mất khoảng 1 tiếng đồng hồ, tôi có kịp đến đó để giữ em lại hay không?
Chiếc xe vẫn lao đi còn tôi thì cứ thúc giục anh tài xế. Ngồi trên xe trong đầu tôi xuất hiện lại đoạn nói chuyện giữa tôi và An hôm nay, tôi đã nói với em rằng Nheo chết rồi, tại sao lúc ấy tôi lại nói ngu thế nhỉ. Chẳng phải lúc ấy lòng kiêu hãnh của tôi bị tổn thương nên tôi cũng vô tâm mà làm em tổn thương theo sao? Em cũng giống Nheo vậy, cứ mãi bỏ đi chẳng còn ở bên tôi nữa. Lúc này tôi mới hiểu sự khác biệt trong lời nói của em lúc ở quán cafe khi nói về một người không còn ở cạnh ta với một người mãi mãi không còn trên thế gian. Với người không còn ở cạnh ta, có lẽ vì một lí do nào đó mà họ không muốn tiếp tục ở cạnh ta nữa nên mới lựa chọn bỏ đi, còn người mãi mãi không còn trên thế gian họ buộc phải rời bỏ mọi thứ dù muốn hay không. Với người không còn ở cạnh ta, ta vẫn còn có cơ hội để gặp lại họ, trò chuyện với họ, níu kéo họ, khiến họ thay đổi quyết định, còn với những người đã không còn thì dù có cố gắng làm gì thì họ vẫn không thể ở lại, dù muốn hay không. Con mèo béo ú đó bỏ tôi đi, có thể tôi không thể làm cách nào để tìm nó trở về nhưng còn em, tôi cảm giác đây là cơ hội cuối cùng để có thể mang em về lại bên tôi.
Vừa vào đến sân bay, tôi chạy khắp nơi nhưng không thấy em ở chỗ nào hết. Mặc kệ người ta thông báo những gì trên cái loa kia tôi chạy thẳng tới quầy bán vé, mua một vé tới London vào chuyến tiếp theo. Tôi lên máy bay và mặc kệ mọi thứ ở nhà. Trong tay tôi là mảnh gỗ với nét bút của em, hình nửa trái tim ở một mặt của chiếc gỗ khiến tôi cảm thấy khó chịu. Lục tìm chiếc bút trong túi áo tôi cẩn thận vẽ nốt nửa hình trái tim còn lại lên mảnh gỗ đó. Màu mực tuy không giống nhau nhưng ít nhất đó cũng là một trái tim đã hoàn chỉnh.
Suốt mười mấy tiếng trên máy bay tôi hoàn toàn thức trắng. Trên loa thông báo đã hạ cánh xuống sân bay Heathrow tôi mừng rỡ vì thoát được khỏi cái cảm giác ngồi tê người trên cái máy bay này. Xuống tới sân bay tôi đánh mắt tìm kiếm một hình bóng quen thuộc, lúc này tôi mới nhận ra rằng hoá ra chuyến bay của tôi khởi hành trước chuyến bay của em 10 phút. Tôi thở phào, ánh mắt nhìn về phía cổng ra, thầm nghĩ hình ảnh của mình lúc này thật ngớ ngẩn hết sức, không chịu nói mấy câu sến sẩm để giờ thì lại chấp nhận làm mấy chuyện ngu ngốc này. Chuyện ngu ngốc ở đây là gì ư? Đó là vượt qua 9200km chỉ để giữ một người mà có lẽ chỉ cách mình có mấy bước chân. Tôi suy nghĩ vớ vẩn một hồi, lúc ngẩng lên thì bắt gặp một bóng dáng mệt mỏi đang uể oải đẩy hành lý tiến về phía cổng. Tôi gọi to tên em giữa chốn đông người.
– Tú An.
Em quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt bàng hoàng đầy ngờ vực. Tôi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của em rồi bật cười. Em đứng ở đó như trời trồng, tôi tiến về phía em thật chậm rãi. Tôi muốn lưu hết hình ảnh ấy vào trí nhớ của mình.
– Sao… sao…. London…..Việt Nam?
Em tròn mắt nhìn tôi rồi nói mấy câu vô nghĩa. Tôi mỉm cười nhìn thẳng vào mắt em, đặt ngón trỏ lên môi để em ngừng nói. Tôi cúi thấp xuồng rồi thì thầm vào tai em.
– Anh nhớ An.
Đó là câu duy nhất tôi có thể nói. Sau đó tôi đứng thẳng người đối diện với em. Em hết ngây người rồi thở hắt ra, khoé mắt có gì đó lấp lánh, một giọt rồi hai giọt. Nước mắt em lăn trên má, em đưa tay lên gạt đi rồi nhìn tôi, miệng cố nặn ra một nụ cười. Em hỏi.
– Rồi sao?
– Là sao? – Tôi nhăn trán.
– Thầ.. à không… Anh sang tận bên này chỉ để nói câu đó? Nhớ? Anh nhớ theo cách hiểu nào?
Cô nhóc của tôi vẫn cứng đầu giả ngu. Tôi mỉm cười, lôi trong túi áo ra một thanh gỗ dẹt với những nét bút mềm mại và hình trái tim hai màu mực. Em nhìn thanh gỗ rồi lại nhìn tôi. Tú An đưa tay ra cầm lấy thanh gỗ đó, em vuốt ve từng nét bút hằn lên mảnh gỗ rồi lật phần có hình trái tim ra xem.
– Là anh vẽ thêm vào đấy.
Em mỉm cười nhưng nước mắt vẫn cứ rơi ra. Tôi đưa tay lên lau đi những giọt nước đó bởi hơn ai hết tôi hiểu được nước mắt mặn như thế nào. Tôi rất ghét nhìn thấy em khóc nhưng lần này em hãy cứ khóc đi, bởi tôi đã ở đây rồi, chẳng còn điều gì khiến em sợ được nữa. Tôi đưa tay ôm lấy em vào lòng. Khoảnh khắc ấy tôi nghe thấy bài hát phát trên radio hôm nọ.
“[…]
Our lives are made
in these small hours
these little wonders,
these twists & turns of fate
time falls away,
but these small hours,
these small hours still remain
All of my regret
will wash away some how
but i can not forget
the way i feel right now
[…]”
Đó là cả một chặng đường dài mà chỉ người trong cuộc mới hiểu được sự hạnh phúc khi đã đến đích. Tôi cúi xuống đặt lên trán em một nụ hôn rồi sau đó hôn lên môi em. Tôi có thể nghe rõ nhịp tim của em và của tôi. Giống như thể tôi vừa tìm lại được thứ gì đó đã bị thất lạc từ rất lâu rồi. Tôi nắm tay em rời khỏi sân bay. Chuyến đi này tôi đã tìm lại nhịp đập cho trái tim mình. Lời bài hát cứ vang lên, tôi khẽ nhìn người con gái đi cạnh mình rồi mỉm cười…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT