Tôi chính thức quay trở lại trường học sau hơn một tháng nghỉ hè. Lên cấp 3 tôi mới thấy quý cái khoảng thời gian được nghỉ ngơi được ăn chơi trác táng, nhất là khi tôi ốm quá nửa cái thời gian quý báu đó.

Năm nay tôi chính thức lên lớp 11, là đàn anh đàn chị rồi chứ không còn là con bé lớp 10 lóc cha lóc chóc ngây ngây ngô ngô nữa. Tôi cũng quen với nhiều bạn trong lớp hơn và đáng mừng hơn nữa đó là tôi đã thuộc tên nhớ mặt tất cả 49 bạn còn lại trong lớp. Nhớ hồi lớp 10 mới vào tôi chẳng quen biết một ai, cũng chỉ nhớ tên cũng lác đác dăm ba người. Tôi không hiểu mình là loại sinh vật gì nữa không biết. Nói chung là dù sao đi nữa thì quan điểm về bạn bè trong lớp của tôi cũng không còn gay gắt như những ngày đầu tiên nữa. Thay vì bắt nạt nhau bọn lớp tôi quay ra bắt nạt mấy em lớp 10 mới vào. Bình thường tôi sẽ động lòng trắc ẩn thương mấy em ý vừa phải chia tay bạn bè thầy cô, trong lòng vẫn còn những tiếc nuối và những nỗi buồn giấu trong lòng mà ngăn cản mấy thằng con trai thôi đừng trêu chọc bắt nạt mấy em ấy làm gì. Nhưng cái lòng tốt thương người của tôi chưa kịp trỗi dậy thì đã bị mấy em gái mới vào đá bay cái veo. Nếu mấy em gái đó không cố tình tỏ vẻ cute phomai que hay cố ý tìm cách “tiếp cận” Anh Quân thì tôi cũng không đến mức độ kinh khủng như thế.

Buổi sáng hôm ấy khi tôi đang cùng Dương Thùy với Thế Anh và Duy Hoàng đi xuống canteen mua đồ ăn sáng thì ngay một cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi có một cảm giác không mấy là vui vẻ. Có hai em gái lớp 10 đang cười phớ lớ, cố tỏ ra vẻ cute phomai que hay xinh tươi như con bò cười cứ bám theo Anh Quân, liên tục cười cười nói nói. Anh thầy của tôi thì chỉ mỉm cười lịch sự đáp lại cho phải phép, anh đang cố gắng photo mấy xấp giấy chi chít toàn chữ là chữ mà mấy cô học trò mới cứ tíu tít làm tôi ngứa cả mắt bực cả mình. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi ghé tai nói nhỏ vs Thùy.

– Ê mày, mày nhớ mặt hai con nhỏ kia cho tao nha mày.

– Làm gì mày?

– Mày không thấy là chúng nó vi phạm một đống nội quy hả mày? Đi dép lê nhớ, son phấn quá đà nhớ, không mặc đồng phục nhớ lại còn không đeo thẻ học sinh nữa. Lại đúng tuần lớp mình trực nữa, thầy giám thị mà biết là lớp mình lại bị vạ lây đấy.

– Mày nghĩ tao tin vào mấy cái lí do vớ vẩn của mày hả? Ghét em nó vụ gì cứ nói?

– Ờ… ờ thì ờ nó mua lâu quá, mua tranh phần của tao rồi.

– Tôi bịa đại một lí do nghe có vẻ ổn để lấp liếm đi cái nguyên nhân thực sự. Chài aiii, không ai thấy chúng nó đang làm phiền, lôi kéo, tiếp cận ông thầy giáo dở hơi của tôi hay sao????? Tôi không thích >

Từ lúc biết mình thích Anh Quân tôi đã trằn trọc rất nhiều. Bao nhiêu đêm nghĩ về anh là bấy nhiêu đêm tôi không ngủ nổi. Tôi cứ nghĩ mãi nghĩ mãi nhưng cho dù có nghĩ thêm bao nhiêu lâu, tự hỏi bản thân mình thêm bao nhiêu lần đi nữa thì sự thật vẫn là sự thật, sự thật là tôi thích anh. Có buồn cười không khi mà người tôi thích lại chính là người tôi đã từng rất ghét? Trước đây tôi cũng đã từng mất ngủ vì Anh Quân và giờ cũng vậy, chỉ khác ở chỗ trước kia thì tôi nguyền rủa, trách móc anh đủ điều, còn bây giờ tôi thức đơn giản chỉ vì nghĩ ngợi xem giờ này anh đã ngủ chưa. Tôi thấy mình ngu ngốc và thấy lời dạy của các cụ thật cấm có sai bao giờ, đúng là ghét của nào trời trao của ấy! Không dưới một lần tôi tự hỏi bản thân mình rằng việc làm của tôi có phải là quá dở hơi hay không. Nhiều lúc tôi chỉ mải chú ý đến suy nghĩ của mình mà chẳng để ý gì đến xung quanh. Mấy ngày nay tôi cứ tự chìm đắm trong những cảm xúc nhất thời của bản thân, lúc thì khúc khích tủm tỉm cười một mình, lúc thì mặt lại xị xuống như bánh đa ngâm nước. Cái cảm giác thích thầm một người thật là rắc rối, nó khiến người ta vui buồn lẫn lộn lúc vui lúc buồn. Cảm giác khi thích một ai đó thật dễ khiến người ta phát điên. Tôi sắp phát điên rồi đây... Tôi đang phát điên rồi... Tôi bị điên... Lên lớp 11 tôi đi học thêm hóa ở trung tâm trở lại. Còn hơn một tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ vào lớp, tôi lại gọi Linh Trang ra một góc uống nước. -

Mày làm ơn vứt cái bộ mặt bèo nhèo của mày sang một bên được không? - Linh Trang bành hai má của tôi sang hai bên.

- Bỏ tay ra đi mày. Buồn thối cả ruột còn đùa được - Lại sao nữa đây? - Mày nghĩ tao có dở hơi không? Việc kia ý, Anh Quân ý

- Giọng tôi nhỏ dần

- Tưởng cái gì, tao thấy bình thường, quá bình thường luôn, chả hiểu sao mày cứ suy nghĩ nhiều.

- Bình thường á? Này mày, người đó là thầy tao đó! >

- Mày cứ quan trọng hóa lên. Chẳng phải cả hai đã gặp nhau trước đó rồi hay sao? Từ khi mày còn bé rồi gặp nhau ở cửa hàng giày nhớ. Những lúc đấy đã xưng hô thầy trò gì chưa? Sao phải lo nhỉ.

- Nhưng lúc đấy thì tao chưa thích ý mà kiểu Anh Quân lớn hơn tao nhiều tuổi quá...

- Mày làm ơn đừng suy nghĩ bằng vỏ não nữa. Tình cảm là thứ đâu có thể kiểm soát được đâu. Với lại bây giờ là thời đại nào rồi mày còn nghĩ thế, bố mẹ tao cách nhau 12 tuổi này. Nói chung là mày đừng nghĩ về vấn đề này nữa.

- Mày nghĩ đơn giản thế thôi á? - Nó đơn giản mày đừng nghĩ quá lên. Tình cảm không thể điều khiển được nên mày hoàn toàn chẳng có tội tình gì khi thích người khác cả. Thích đơn giản là vì thích thế thôi! ... "Thích đơn giản là vì thích" ... Nghe có vẻ dễ dàng nhỉ. Linh Trang nói đúng, tình cảm đâu phải là thứ mà con người có thể kiểm soát được chứ, nếu kiểm soát được tôi đã không thích Anh Quân. Tôi lặng lẽ cúi đầu cắn mấy hạt trân châu. Dù những băn khoăn của tôi cũng đã vơi bớt đi nhưng nó vẫn còn tồn tại, đủ để khiến tôi mất ngủ đêm nay. Chào tạm biệt Linh Trang tôi đi thật nhanh tới chỗ học thêm.

Dù trời đã sang thu nhưng nắng vẫn còn gay gắt như những ngày hè oi bức. Dòng xe cộ qua lại tấp nập, dòng người trôi đi hối hả, những bước chân vội vã cứ mải miết hòa vào với nhịp sống tấp nập xô bồ. Trên phố duy chỉ có mình tôi là đứa bước đi chậm chạp nhất. Tôi lê bước trên con phố dài lê thê, mùi hoa sữa nồng nàn lẫn trong gió, con đường lát gạch bị nhuộm vàng bởi màu nắng và màu lá... Tôi buông một tiếng thở dài. Điện thoại chợt vang lên âm thanh báo hiệu có tin nhắn đến, một tin nhắn từ "Anh Thầy"... "Đừng quên buổi học hôm nay đấy!!" Khi thích một ai đó, con người ta cũng trở nên khác hẳn, hay mỉm cười vô cớ và buồn cũng không có lí do. Vừa nhận được tin nhắn của anh, tôi bất giác mỉm cười. Một cảm giác ngọt ngào lâng lâng cứ đeo bám tôi, nhiều lúc tôi thấy mình đủ tiêu chuẩn để có thể vào trại tâm thần ở vài hôm. Như thường lệ, việc đầu tiên tôi làm khi đến lớp học thêm là quăng cặp sách lên bàn và ... ngủ.

Lớp lác đác có vài người, đa số tất cả đều ngồi ở phía đươi để ít bị chú ý hơn nên sẽ chẳng ai quan tâm đến một đứa con gái "siêu dị" ngồi ngay bàn một, ngay trước bàn giáo viên, đang gục mặt xuống bàn ngủ là tôi. Kệ chứ, tôi mệt tôi ngủ kệ tôi :"3 Nói ngủ thì không phải, chỉ là nhắm mắt, đeo tai nghe nhưng cái đầu vẫn tỉnh và vẫn mải mê chạy theo những dòng suy nghĩ mông lung. Thôi không nghĩ nữa, kệ đi. Tôi tự nhủ thầm vài câu rồi mỉm cười. Đúng lúc ấy có một người véo tai tôi. Còn ai vào đây ngoài Anh Quân nữa.

- Cả lớp làm bài tập về nhà chưa? Như thường lệ đó là câu đầu tiên anh nói khi bước vào lớp, dường như đó đã trở thành một câu khẩu hiệu hay một lời thông báo về sự xuất hiện của anh.

- Làm gì có bài tập đâu ạ? Hôm trước thầy có cho đâu ạ? Một tiếng nói vọng lên đáp trả câu hỏi của anh. Ờ hờ bẽ bàng chưa...

- Ồ vậy hả. Thế thôi, học bài mới. Mở sách vở ra tất cả làm bài số 5 trang 7 nhé... .... Tôi ngồi làm lần lượt hết bài này đến bài kia, còn anh thì lượn qua lượn lại quanh lớp vài vòng chóng cả mặt rồi cũng chịu ngồi yên một chỗ. Anh lại lôi điện thoại ra, đôi mắt nâu chăm chú nhìn vào màn hình, trán khẽ nhăn lại rồi từ từ giãn ra. Tôi tò mò nhướn người lên nhòm. Các bạn biết anh thầy mẫu mực của các bạn đang làm gì không? Dạ thưa là anh đang ngồi chơi trò bắn trứng trên điện thoại ... Ôi thầy giáo tôi đây ư???? -.-" Thấy tôi ngồi bĩu môi xé xé nghịch nghịch mấy tờ giấy anh liền buông điện thoại xuống, thuận tay cốc vào trán tôi một cái, lườm.

- Làm xong bài chưa mà ngồi chơi?

- Em làm xong từ lúc thầy bắn hụt quả trứng đỏ ý. Bắn gà thế cũng đòi chơi

- Tôi thì thầm đáp lại. Anh liếc tôi rồi đứng dậy, hẵng giọng vài cái rồi bắt đầu chữa bài. Tôi nhìn anh chạy qua chạy lại trên bục giảng mà thấy đáng yêu hết sức. Anh thực sự có tài và có tâm huyết với nghề. Nghĩ đến đây tôi lại chẳng biết tương lai mình sẽ làm gì. Nghệ sĩ dương cầm à? Như đã nói, piano không phải là sở thích số 1 của tôi. Làm công việc bàn giấy à? Tôi mệt lắm, cái nghề đó chán lắm. Vẽ ư? Các công việc liên quan đến vẽ thì có nhiều nhưng tôi có đủ can đảm để theo đuổi nó hay không? Những việc tôi có thể làm thì nhiều nhưng những việc khiến tôi say mê lại rất ít, đôi khi tôi lại chán cả những công việc mà thường ngày tôi vẫn rất thích làm...

Mải mê suy nghĩ, Anh Quân đứng trước mặt từ lúc nào tôi cũng chẳng hay biết, mãi cho đến khi anh cốc đầu tôi mới sực tỉnh. Anh cau mày nhìn tôi lầm bầm gì đó. Hết giờ anh gọi tôi lại.

- Vừa rồi em làm cái gì mà mặt đần ra thế? - Em... à.. tại em đang nghĩ linh tinh thôi. Tại thầy giảng chán quá...

- Tôi giảng chán thật à? Anh trầm ngâm, đôi mắt cụp xuống vẻ suy nghĩ. Tôi thấy vậy thì lại không nỡ, vội vàng xua xua tay.

- Không không, em đùa đấy, vừa rồi em chỉ đang băn khoăn mình nên làm gì trong tương lai thôi, thầy dạy rất hay, giảng hay mà... "Cốp" Anh đưa tay gõ vào trán tôi.

- Ngồi đã không chú ý nghe giảng còn bày đặt chê tôi giảng chán. Đáng ăn đòn. Cái gì có thể thay đổi chứ cái đánh người vô cớ của Anh Quân là không hề thay đổi chút nào.

- Lát em đi xe bus về hả?

- Anh thu dọn đồ trên mặt bàn rồi với lấy chiếc chìa khóa xe ở góc bàn.

- Vâng. Sao ạ?

- À không tôi chỉ định bảo là mấy tuyến đường gần đây đang sửa lại nên xe bus không được phép lưu thông mà lát tôi cũng rảnh.... Nghe cái giọng đặc sệt sự kiêu ngạo. Muốn đưa tôi về thì cứ nói ra lại còn... Lắm chuyện. Tại sao tôi có thể thích một người như thế được nhỉ?!

- Vầng, để lát em gọi anh trai em đón vậy...

- À con gà ấy vừa nhắn tin cho tôi là đang đưa vợ đi mua đồ rồi. Mẹ em đang ngồi bên nhà tôi cơ...

- Ồ thế làm sao đây?!

- Tôi kéo dài giọng. - Lát tôi rảnh đấy...

- Em đói...

- Thôi được rồi. Đi ăn! Tôi cũng chẳng hiểu lắm về ý nghĩa của cuộc trò chuyện nhạt nhẽo vừa rồi là như thế nào nhưng nhạt nhẽo mà được đi ăn thì đương nhiên là "Ok" rồi.

- Em muốn ăn gì nào?

- Kem ạ. - Tôi hí hửng - Ăn cái khác đi, lúc nào cũng đòi kem. - Nhưng mà em thích kem!!

- Tôi giậm chân

- Hay để hôm khác ăn kem đi. - Vâng.

- Thế giờ em muốn đi ăn gì? - Kem ạ! :D - Em đang đùa tôi đấy à? Đi ăn pizza nhé? - Vâng, xong sau đó đi ăn kem :3 - Tôi vẫn "bền bỉ" với ý kiến của mình. Anh Quân không nói gì, anh chỉ day day hai bên thái dương rồi đi lấy xe. Suốt cả quãng đường đi, tôi thì cứ liên tục hỏi còn anh thì không hề hé răng nửa lời. Mãi cho đến khi xe đỗ lại ở một quán đồ nướng ở phố Gầm Cầu anh mới chịu nói mấy câu nhưng toàn là nói với mấy anh trông xe và cô chủ quán. Tôi cũng vì thế mà im bặt, lẳng lặng theo đi theo anh như một cái bóng. Lý do để con phố này có tên là Gầm Cầu đơn giản vì nó dọc theo chân cầu Long Biên, chân cầu chỗ này xây khá cao, có những vòm cuộn gọi là gầm cầu. Nhắc đến phố Gầm Cầu là không thể không nhắc đền những món nướng thơm phức hay những màu nâu óng ả của các món ăn. Ở đây mỗi một cửa hàng lại có một cách chế biến tẩm ướp gia vị khác nhau và mỗi cách chế biến lại có một ưu điểm khác nhau. Những miếng thịt được nướng trên bếp hồng và ăn tại chỗ, tuy không mới lạ nhưng lại thu hút được đông đảo những người sành ăn vì khẩu vị rất ngon. Gọi là phố lòng nướng nhưng món ăn ở đây khá phong phú: lòng, dạ dày, tràng, thịt bò, nầm… C

húng tôi chọn một quán Nầm bò nướng còn vắng khách, tôi nhìn Anh Quân gọi đồ mà không nói một lời nào, cảm giác giống con tự kỉ. Một lúc sau anh nhân viên phục vụ bê ra một chiếc bếp cồn với chiếc chảo nhỏ và một khay đồ sống từ rau đến thịt... Tóm lại là một đống đồ mà lát nữa tôi sẽ nhồi vào dạ dày. Anh Quân bình thản cầm lọ dầu ăn đổ một ít vào chiếc chảo đặt trên bếp, sau đó anh thả một thỏi bơ vào đó, đợi bơ chảy hết Anh Quân lần lượt cho từng thứ vào chảo. Đợi một lúc mùi thơm lừng của thịt nướng khiến tôi phải thốt lên. - Ôi mẹ ơi thơm thế! - Từ từ chưa chín đâu. Anh Quân nói rồi lại chăm chú vào cái điện thoại.

Điện thoại anh có những cái gì mà anh khỏe nhìn nó vậy? Tôi hậm hực gặm mấy miếng bánh mì bơ mật ong. Đợi thêm một lúc tôi và Anh Quân cùng "xử gọn" đống đồ nướng trên bếp. Ăn xong anh dẫn tôi đi ăn kem (do tôi kì kèo quá nhiều) - Thật chẳng hiểu em mấy tuổi nữa. Lớp 11 rồi mà cứ như là mấy đứa lớp 1 vậy. - Kể ra giờ mà học lớp 1 cũng vui chỉ việc tính toán cộng trừ thế là xong. Suốt ngày ăn với ngủ càng sướng! ^O^ - Xin cô. Lớp 11 rồi, sắp tốt nghiệp đi làm đến nơi rồi, còn bé bỏng gì nữa mà còn đòi. Tôi im lặng ăn nốt kem của mình. Thực ra tôi cũng không biết tương lai của mình sẽ như thế nào nữa. Mọi thứ trở nên mơ hồ và mông lung. Hồi nhỏ ai cũng vẽ ra cho mình một tương lai sáng lạn với những mơ ước viển vông về nghề nghiệp sau này của mình. Người thì mơ ước được làm cô giáo để không giao bài tập cho học sinh bớt khổ, đứa thì mơ được làm bác sĩ để sau này tiêm lại con của lão bác sĩ đã tiêm cho mình.

Có những đứa lại "hợp tác làm ăn" bằng cách một đứa thì bán kẹo còn một đứa thì làm nha sĩ, đứa bán kẹo sẽ khiến bọn trẻ bị sâu răng để chúng nó phải đến tìm gặp nha sĩ, thật là thâm hiểm! ~,~ Nhưng đấy là mơ ước riêng của bạn bè, còn mơ ước của tôi là cứ bé mãi, được bố mẹ nuôi, được làm những việc mình thích... Trẻ con thật! - Suy nghĩ gì mà thừ người ra thế? - Anh Quân quơ quơ tay trước mặt tôi. - Em chỉ đang cảm thấy tương lai mù mịt, không biết mai sau mình sẽ làm gì.

Thật sự là em thấy ghen tị với những đứa đã xác định được mục tiêu của chúng nó... Anh nhìn tôi một lát rồi gật gù. - À tưởng gì. Nghề nghiệp nói chung cũng là cái duyên thôi. Đôi khi là nghề chọn mình chứ không phải mình chọn nghề. - Là sao ạ? - Nghĩa là em sẽ chọn được thôi. Cái chính bây giờ là phải tập trung rèn luyện, thế thôi. Lời anh nói nhẹ tênh như đó thật sự chẳng phải việc dáng lo ngại.

Anh Quân nhìn tôi rồi lại nhìn sang chỗ khác, khóe môi xuất hiện một nụ cười nhẹ tựa như không. Tôi thấy tim mình đập nhanh lạ thường. Tôi cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở nhưng hình như việc đó chẳng giúp ích được gì.

- Muộn rồi... về..được ... chưa ạ? Em còn đống bài tập Câu nói của tôi cũng bị biến dạng theo nhịp thở - Ừ về thôi. Anh Quân đứng dậy, gương mặt vẫn phảng phất nét cười. Trước khi đi anh còn không quên quay lại nói một câu.

- Ngốc này, việc tập đàn của em lại như bình thường nhé. Sẽ lại tập vào buổi tối, ngày cụ thể tôi sẽ nhắn sau. Còn nữa, tuần sau là trung thu, em qua chuẩn bị cùng tôi nhé. Bố mẹ tôi chắc sẽ mời cả gia đình sang bên này thôi nhưng tôi muốn mời em trước. Nhớ sang sớm đấy! Anh Quân nói xong vội vã quay đi luôn, bỏ lại tôi đang ngơ ngác trước câu nói của anh. Mà anh vừa gọi tôi là ngốc sao? Là một nữa sinh lớp 11, tôi nhận xét ông thầy này quả là dở hơi và chẳng giống ai nhưng bù lại thì ngọt ngào và khá đáng yêu... :">

– Mà sao em thích ăn kem thế nhỉ. Lúc nào cũng đòi kem! – Anh lầm bầm.

– Dạ… Đơn giản là vì thích, thế thôi ạ!

Tôi nói với anh nhưng thực chất là nói với chính mình.

Bỏ ngang suy nghĩ của mình tôi vội vã đi theo anh. Anh đưa tôi về nhà rồi cũng nhanh chóng ra về. Trước khi đi ngủ tôi mò tìm quả cầu mà anh tặng tôi hôm Noel. Tôi nhìn nụ cười của cô bé bên trong quả cầu rồi cũng mỉm cười theo. Tôi chìm dần vào giấc ngủ với những giấc mơ mộng mị cò quả cầu thì vẫn giữ chặt trên tay không buông… Vì sao ư? Đơn giản vì tôi thích, vậy thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play