Sau khi đổ lỗi cho bản thân, Do Kyung nhận ra chính Song Jin Uô mới là nguyên nhân chính dẫn đến mâu thuẫn của hai chị em. Thực sự cô ko thể để mất Yoo Kyung vì con bé là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này. Yoo Kyung là cuộc sống của cô, là niềm vui duy nhất trong ngày của cô, chỉ cần con bé luôn vui vẻ, sống hạnh phúc từng ngày là cô cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Cho nên cô phải giệt trừ Song Jin Woo, nếu cậu ta còn sống trên đời một giây phút nào nữa thì cô và Yoo Kyung vẫn sẽ xảy ra mâu thuẫn. - Trút giận xong rồi, đi cùng em đi _ bỗng nhiên Yoo Kyung quay lại gọi cô đi cùng.
Khỏi nói Do Kyung mừng đến mức nào, ngay lập tức coi chạy đến bên cạnh và nắm tay Yoo Kyung cùng nhau đi về.
- Chị à, nếu một ngày cả hai đứa mình cùng yêu một người con trai, chị sẽ làm thế nào? _ nói những lời này Yoo Kyung biết cũng đã muộn nhưng cô muốn biết chị gái mình sẽ phản ứng ra sao.
- Chị sẽ nhường lại cho em
- Em nghiêm túc đấy, chị nói thật đi _ câu trả lời của Do Kyung khiến cô ko khỏi bực mình vì nó ko phải câu trả lời cô muốn nghe.
- Thật mà, chị sẽ ra đi để em gái yêu quý của mình được hạnh phúc với người mà em yêu.
- Sao chị lại tốt với em thế? _ cô ko khỏi ngạc nhiên, trong lòng thấy có lỗi với Do Kyung.
- Bởi vì em là lý do duy nhất để chin có thể tiếp tục sống trên cõi đời này.
Chẳng một ai có thể hiểu được tình yêu của Do Kyung dành cho em gái mình lại lớn lao đến vậy. Bởi kể cả mạng sống cô cũng chẳng cần, tất cả mọi chuyện cô có thể làm chỉ cần Yoo Kyung được hạnh phúc là được.
- Em về trước đi, chị có chuyện cần lắm _ sắp về nhà Do Kyung bỗng nhận ra có chuyện cần làm.
- Vậy hai chị em mình cùng đi
- Ko được, em về nhà ngủ sớm để mai còn đi học, nghe lời chị
- Vâng, chị nhớ về sớm nhé!
- Uk.
Chuyện hứa về sớm xem ra ko thể hứa được bởi vì hôm nay sẽ là ngày giỗ của Song Jin Woo. Trước đó cô đã nghe ngóng được từ bố mẹ cậu ta, Jin Woo có buổi tập bóng chày nên sẽ về muộn. Chỉ nghe có thế, cô đã vui mừng ra mắt mà chờ đợi thời cơ chín mười.
Buổi tập bóng chày kết thúc, Jin Woo vui vẻ trở về nhà. Vậy là kế hoạch đạt cúp vô địch môn bóng chày đã nằm gọn trong tay. Hai tuần khổ luyện ăn chay như nhà sư, ngày ngày dãi nắng dầm sương, đêm về ngủ ngay trên sân cỏ ( khổ hết chỗ nói). Nếu lần này đạt cúp thật, cậu sẽ mời bố mẹ lên Seoul chơi và.....quan trọng hơn cậu sẽ......quyết tâm theo đuổi Do Kyung bằng mọi giá.
Khi đi gần đến nhà, bỗng nhiên cậu có linh cảm ko hay. Cảm giác như có ai đó đang theo dõi cậu từ trong bóng tối. Cậu ngoảnh đầu lại nhưng phía sau chỉ có màn đêm tối thui, tiếng gió hùa theo như tiếng hét của một bóng ma vô hình. Cậu nghĩ thầm " Quái lạ sao hôm nay ko có nấy một bóng đèn nào thế? Mọi khi đường có đèn sáng chưng mà? Hay là......." _ nghĩ đến đây cậu bỗng thấy rùng mình ba chân bốn cẳng chạy té khỏi ko thèm quay đầu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT