Nhận ra Hoàng Anh, nhà vua không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Ngươi là ai?" Câu hỏi này là dành cho nam tử đeo mặt nạ bạc.
Giữa quang cảnh chết chóc, không gian đẫm mùi máu thây, chỉ nghe nam tử lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Viện binh."
Thanh âm cô động, không hề mang theo chút cảm xúc nào, như vọng ra từ khe núi đá. Ai nấy đều sững sờ. Mưa tên vừa rồi có thể khẳng định là do hắn làm ra, người này... hắn lợi hại đến vậy sao? Chỉ nhìn lãnh khí toát ra từ người hắn lúc này thôi cũng biết hắn không phải người bình thường.
Vua Đông Lạc Quốc vẫn còn sửng sốt, lại hỏi: "Viện binh? Chỉ một mình ngươi ư?".
Cũng lại là thanh âm băng lãnh đó, hắn đáp: "Lấy ít địch nhiều, đánh nhanh thắng nhanh."
Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy ngón tay hắn khẽ động, phóng ra hai cánh hoa màu trắng, đầu của hai tên tướng lĩnh Nam Lăng Quốc và Tây Long Quốc lìa khỏi cổ, phần thân thì vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Tất cả binh sĩ còn lại đều như bị thiên lôi giáng xuống đỉnh đầu một đòn chí mạng.
Toàn quân chết đứng tại chỗ một hồi thì chất giọng tựa Tu La từ địa ngục vọng đến, lần này còn mang theo một chút tà mị:
"Tướng lĩnh của các ngươi đã 'anh dũng hy sinh'. Hãy gói ghém thủ cấp của chúng đem về quê nhà an táng cẩn thận. Ta cho các ngươi một cơ hội bảo toàn mạng sống về đoàn tụ với phụ mẫu, thê tử. Ngay tại đây, hãy quỳ xuống dập đầu ba cái tạ tội với những sinh mạng của thần dân Đông Lạc Quốc đã chết trong tay các ngươi. Còn nữa, chuyển lời ta đến quốc vương quý quốc: "Dã tâm của các ngươi đặt ở đâu ta không quan tâm, nhưng dám đụng đến một nhánh cây ngọn cỏ nào của Đông Lạc ta, ta không ngại chôn vùi quốc gia các ngươi xuống chín tầng địa ngục!"".
Giọng nói vừa dứt, toàn quân còn sót lại của địch đồng loạt buông bỏ vũ khí, quỳ rạp xuống dập đầu lia lịa như gà mổ thóc, mặt bọn chúng cắt không còn một giọt máu.
Những binh sĩ đó cũng thật đáng thương! Chẳng ai muốn ra chiến trường chém chém giết giết cả. Tuy không bỏ mạng ở đây nhưng họ nghĩ họ có thể yên ổn sống nốt phần đời còn lại sao? E là vừa về quê nhà đã bị quốc vương bọn họ lấy mất đầu rồi. Nam tử áo bạc chỉ không muốn làm bẩn tay hắn thêm thôi.
Chuyện về sau không cần phải kể thêm. Đông Lạc Quốc thái bình thịnh thế, dân chúng Vạn Khang thành vẫn thường bàn tán về nam tử mặc trường bào bạc, đeo mặt nạ bạc trong đêm biến cố đó, khí thế của hắn như thâu tóm gió, có khả năng xoay chuyển càn khôn, nắm giữ vận mệnh của vạn vật trên thế gian này - Liễm Phong công tử.
Nhớ lại câu chuyện Nhược Ảnh tỷ từng kể cho ta nghe với khuôn mặt tràn ngập cảm xúc ấy, ta chỉ nêu ra ý kiến: "Liễm Phong công tử của tỷ hay cá Trân Châu của sư phụ đều giống nhau cả thôi, rất mơ hồ!".
Bởi lẽ những điều mang tầm vĩ mô, liên quan đến đại cục của mấy quốc gia hay ly kì bí ẩn như thế mà chả có sử sách nào ghi chép lại thì độ tin cậy không cao lắm.
Ta tỏ vẻ bàng quan, lúc này mới cười đùa hỏi Ảnh tỷ: "Không ngờ rằng tỷ quan tâm tới Lãnh Ngạo Tuyết còn nhiều hơn cả muội. Lẽ nào giữa nàng ta và Liễm Phong công tử có gì ái muội chăng?"
Sắc mặt sư tỷ tối sầm, lườm ta một cái: "Không thể nào! Loại nữ nhân hống hách, tự cao tự đại như nàng ta, Liễm Phong tuyệt đối không thèm liếc dù chỉ một cái."
"Hống hách, tự cao tự đại..., nhưng bù lại, nàng ta có dung mạo tuyệt mỹ hoa nhường nguyệt thẹn a. Không phải nói mọi nam nhân trên thế gian đều thích những nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc hay sao?" Ta cười giả lả nói.
Vừa đúng lúc trước mặt hiện lên biển hiệu với ba chữ sơn son thiếp vàng "Phúc Khánh Lâu". Ta đang định bước qua đó thì bị Ảnh tỷ kéo lại:
"Bạch Nhược Ca, muội cố tình chọc tức ta phải không? Hôm nay ta không cho muội ăn hải sản Tử Đông nữa."
Thôi rồi, ta thật là sơ suất, miếng ăn đã đến miệng mà còn nói linh tinh chọc tức cái "túi tiền" bên cạnh.
Ôm cái bụng sôi ùng ục, ta giở giọng nịnh nọt:
"Ai da, muội chỉ đùa thôi mà, tỷ đừng giận. Muội biết Liễm Phong công tử của tỷ khác với những nam nhân tầm thường trong thiên hạ. Hắn là người không thích gần nữ sắc, luôn đặt lợi ích của bá tánh lên trên hết. Lãnh Ngạo Tuyết có xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, cũng không thể nào sánh bằng đại mỹ nhân Bạch Nhược Ảnh vừa đẹp người vừa đẹp nết đang đứng ở đây được."
Quả nhiên sau khi nghe ta nói lời nịnh nọt, sắc mặt Ảnh tỷ nhu hòa hơn hẳn, còn cười vô cùng rạng rỡ nhìn ta: "Coi như muội thức thời. Đi! chúng ta đi ăn hải sản thôi! Bụng ta cũng kêu gào nãy giờ." Nói rồi nắm tay ta đi vào Phúc Khánh Lâu.
Ta mừng rỡ bước theo. Sống với nhau bao nhiêu năm, ta biết sư tỷ là người rất đơn thuần và tình cảm. Hỷ, nộ, ái, ố đều thể hiện ra mặt, lại còn thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng. Có lúc một khắc trước tỷ ấy còn muốn đánh nhau với ta, một khắc sau đã đem bánh đến cùng ta ăn vô cùng vui vẻ.
Hai chúng ta chọn một bàn sạch sẽ ngồi xuống, tỷ tỷ rót cho ta một ly trà. Tiểu nhị từ xa nhìn thấy có hai vị bạch y công tử khôi ngô, tuấn tú, khí chất tựa tiên nhân bước vào thì tươi cười đi đến hỏi:
"Hai vị công tử muốn dùng gì? Phúc Khánh Lâu có đặc sản gồm: Cua xào nấm, Nấm bọc tôm, Cơm rang trứng cá và nấm, Mực nhồi nấm, bạch tuộc nướng nhân nấm hương, Canh nấm rong biển, Nộm nấm sứa..."
Tiểu nhị luyên thuyên giới thiệu thì bị ta cắt lời: "Ta không ăn được nấm, cho ta hải sản đừng bỏ nấm vào là được."
Tiểu nhị ngây ra một lúc rồi gật đầu đáp: "Được được. Vậy hai vị công tử chờ một lát sẽ có ngay."
Hắn ngơ ngẩn đi vào thông báo với nhà bếp. Vị tiểu công tử vừa rồi chẳng những có vẻ ngoài tuấn mỹ vô song, khí chất bất phàm, mà khi cất lời, chất giọng trong trẻo như tiếng chim hót buổi sớm làm hắn thoáng mất hồn.
Trong lúc chờ đợi các món ăn, Nhược Ảnh tỷ như nhớ ra việc gì, cười nói với ta: "Nhược Ca, muội chờ ta một lát, ta lên lầu trên gặp một người, sẽ xuống ngay."
Ta không hỏi là người nào, chỉ gật gật đầu. Lén lút xuất cốc nhiều lần, ắt hẳn tỷ ấy phải quen biết một vài người ở kinh thành. Đối với chuyện này, ta không mấy quan tâm, trong đầu ta lúc này chỉ toàn là hải sản thôi.
Bạch Nhược Ảnh lên gian lầu trên, gõ cửa sương phòng thứ hai trừ trái sang, đồng thời mở miệng nói khẽ:
"Ta muốn biết về hổ phụ."
Trong phòng truyền ra giọng nói nam nhân có hơi ẻo lả: "Ta là hổ tử."
Bạch Nhược Ảnh nhanh nhẹn lách mình vào trong, không quên khép cánh cửa sương phòng lại. Vừa rồi chính là ám hiệu giữa nàng với người kia, ý chỉ người muốn mua tin và người có tin để bán.
Công Tôn Tài, còn có biệt danh là Báo Săn, một tên đánh lẻ của tổ chức tình báo Minh Nguyệt Cung. Chỉ cần đưa cho hắn tiền hoặc vật có giá trị lớn thì có thể moi mọi tin tức từ hắn.
"Ta còn tưởng ngươi không đến." Công Tôn Tài đang cầm chiếc gương soi của nữ nhân, vuốt vuốt tóc mai.
Bạch Nhược Ảnh không còn lạ gì với tính cách ái nam ái nữ của hắn nữa, nàng đi thẳng vào trọng tâm:
"Thứ ta nhờ ngươi đã có chưa?"
Công Tôn Tài không nhìn Bạch Nhược Ảnh, cất giọng ẻo lả ra giá: "Sáu mươi lượng bạc trắng."
Bạch Nhược Ảnh vừa nghe liền há hốc mồm: "Sáu mươi lượng bạc trắng? Lần trước rõ ràng ngươi nói chỉ cần ba mươi lượng là đủ. Bây giờ lại tăng gấp đôi, rốt cuộc ngươi buôn bán hay ăn cướp vậy hả?"
"Tiểu huynh đệ à, lần trước khác bây giờ khác. Lúc đó ta thấy ngươi có bộ dạng nho nhã tuấn tú nên ta mới chịu thiệt thòi giảm cho ngươi một nửa. Nhưng ta theo dõi ngươi mới biết ngươi là nữ phẫn nam trang. Ta hà cớ gì lại phải giữ nguyên cái giá đó? Đúng không tiểu cô nương?"
Tên đoạn tụ này, hắn nói toạc ra như thế, đúng là không biết xấu hổ. Bạch Nhược Ảnh trừng mắt: "Ngươi dám theo dõi ta?!"
Công Tôn Tài cười khẽ: "Đừng quên ta là Báo Săn. Nguyên tắc làm việc của ta ngươi hẳn phải biết, ta không làm ăn giao dịch với những kẻ mà ta không nắm rõ lai lịch."
Thấy Bạch Nhược Ảnh im lặng, hắn nói tiếp:
"Sao hả? Ngươi có mua hay không? Không dễ gì mà ta kiếm được nó, vì nó mà suýt nữa dung nhan chim sa cá lặn của ta bị hủy mất. Sáu mươi lượng là quá ít đấy. Ngoài kia có khối kẻ sẵn sàng bỏ cả gia tài ra để mua nó..."
Bạch Nhược Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Mua! ta đương nhiên mua. Nhưng mà... hôm nay ta chỉ đem đúng ba mươi lượng bạc và một tấm ngân phiếu chưa đến mười lượng. Ngươi... có thể cho ta nợ được không?"
Công Tôn Tài ngoáy ngoáy lỗ tai: "Gì cơ? Báo Săn ta chưa có tiền lệ cho khách nợ bao giờ, lại còn là một nữ nhân."
Hắn hừ lạnh, Bạch Nhược Ảnh đắn đo một hồi rồi cắn răng lôi miếng ngọc bội Hồ Điệp đeo trên cổ ra, đưa đến trước mặt Công Tôn Tài.
"Vậy ngươi xem... ngọc bội này, bù thêm được bao nhiêu thì bù."
Hai mắt Công Tôn Tài phát sáng, hắn nhanh chóng đón lấy miếng ngọc bội, nhưng bàn tay Bạch Nhược Ảnh cư nhiên vẫn cứ nắm chặt không chịu thả ra.
"Chà chà, ngươi không buông thì làm sao ta biết thứ này đáng giá bao nhiêu chứ?"
Bạch Nhược Ảnh chậm rãi thả lỏng tay, miếng ngọc bội lọt vào tay Công Tôn Tài, hắn hí hửng lấy từ trong một cái hòm ra thứ gì đó kì lạ, Bạch Nhược Ảnh chưa thấy qua bao giờ, chỉ thấy hắn soi tới soi lui, chắc là đang kiểm tra giá trị của miếng ngọc.
Ngọc bội Hồ Điệp ấy vốn là do sư huynh Vân Phi tặng nàng vào sinh thần năm mười hai tuổi, đến nay nàng đã đeo sáu năm rồi. Cũng không biết nó có bù được số bạc còn lại hay không.
Sau một hồi kiểm tra, Công Tôn Tài trưng ra bộ mặt hài lòng, đến bên chiếc rương hắn chuyên dùng để cất bảo vật, cẩn thận lấy ra một bức họa được cuộn lại gọn gàng từ trước, giao tận tay Bạch Nhược Ảnh.
"Bây giờ nó là của ngươi. Trở về rồi hãy mở ra xem, xem rồi cũng đừng kích động quá."
Nhược Ảnh nhận lấy một cách nghiêm túc, nhưng trong lòng là từng trận xúc động không nói nên lời. Ánh mắt ngưỡng mộ, đắm đuối không hề thu liễm, đến cả Công Tôn Tài nhìn thấy cũng không khỏi đồng cảm.
Hắn đột nhiên hào phóng nói một câu mới khiến tâm trí đang trên mây của Bạch Nhược Ảnh tỉnh hẳn.
"Nể tình ngươi là khách quen của ta, ta tặng thêm cho ngươi một tin tức mới. Cuối tháng sau là đại lễ sinh thần thứ bốn mươi của Giáo chủ Thiên Lãnh Giáo. Theo như những gì ta bí mật thu được thì trong số các thiệp mời gửi đi, có một cái ghi rõ là mời Liễm Phong công tử."
"Ngươi chắc chứ?" Bạch Nhược Ảnh túm lấy ống tay áo hắn hỏi.
Công Tôn Tài đanh mặt: "Ngươi đây là đang nghi ngờ năng lực của ta?"
"Đâu có." Bạch Nhược Ảnh đáp. "Ta chỉ là hơi bất ngờ. À ta muốn nói là, ngươi đừng bán miếng ngọc kia vội được không? Có thể... có thể lần sau ta sẽ đến chuộc lại."
Công Tôn Tài cười tà: "Xem ra vật này rất quan trọng với ngươi. Được thôi, ta cũng không nỡ bán. Muốn chuộc nó, trừ phi ngươi đem đến thứ tốt hơn cho ta."
Bạch Nhược Ảnh thở phào nhẹ nhõm, cáo từ Công Tôn Tài. Nàng nhìn bức họa bằng ánh mắt trìu mến, sau đó chuồi vào ống tay áo, thong thả bước xuống lầu.
Nhưng khi vừa xuống hết cầu thang, Bạch Nhược Ảnh ngay lập tức giật mình kinh hãi, nàng nhìn thấy bóng dáng quá đỗi quen thuộc. Bạch y nam tử có nét mặt cương nghị đang ngồi đối diện với Bạch Nhược Ca, tư thế trầm mặc lột vỏ tôm, đưa từng con tôm lột được đặt vào chén sư muội nàng. Bạch Nhược Ca thì vẫn vô tư ăn hải sản, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nam tử phát hiện Bạch Nhược Ảnh đứng ở chân cầu thang, dừng lại động tác lột vỏ tôm, lấy khăn lau tay sau đó đi đến trước mặt nàng.
Ta thấy huynh ấy đứng dậy thì ngẩng đầu nhìn theo, thì ra Nhược Ảnh tỷ đã xuống rồi.
Haiz, huynh ấy hỏi ta Ảnh tỷ ở đâu, ta nói huynh ấy lột hết vỏ tôm sau đó bóc cua cho ta ăn, ăn xong ta mới khai ra chỗ Ảnh tỷ, còn chưa ăn hết thì sư tỷ đã xuất hiện.
Bạch Nhược Ảnh thấy nam tử càng lúc càng đến gần mình, nàng bất giác sờ tay lên cổ, cảm giác trống rỗng. Mùi thảo dược từ người nam tử tản ra, kèm theo lời nói chứa đựng sự tức giận:
"Bạch Nhược Ảnh, muội dám làm trái lời ta và sư phụ. Lén lút xuất cốc, lại còn dẫn theo Nhược Ca. Lập tức theo ta trở về!"
Bạch y nam tử không ai khác chính là sư huynh của ta và Nhược Ảnh tỷ - Bạch Vân Phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT