Nghe nói thế giới bên ngoài rất rộng lớn, rất mới lạ, rất phong phú, rất tươi đẹp và rất rất thú vị. Những điều đó đều là ta nghe được từ miệng sư tỷ của ta - Bạch Nhược Ảnh. Thế nhưng sư phụ và sư huynh thì lại nói khác, bên ngoài là nơi ô uế, bẩn thỉu và đáng sợ, tuyệt đối đừng đặt chân ra ngoài. Thế nên đối với cái gọi là "bên ngoài" đó, ta vừa e ngại, dè chừng lại vừa hiếu kì, hứng thú.

Ta nghĩ: Phải chăng vì một nguyên nhân nào đó xuất phát từ bên ngoài khiến sư phụ sinh ra ác cảm, nên mới luôn dặn ba huynh muội chúng ta như thế?

Sư phụ không chỉ truyền dạy chữ nghĩa, nội lực, khinh công, võ nghệ mà còn dạy cả y thuật, độc thuật và cầm kỳ thi họa cho chúng ta nữa. Tuy nhiên, người lại giới hạn không gian sống của chúng ta trong phạm vi Noãn Vân Cốc này.

Ta không hiểu sư phụ dạy nhiều thứ như thế cho chúng ta làm gì khi mà chẳng biết dùng chúng vào đâu cả. Theo những gì ta biết thì y thuật dùng để cứu người; khinh công để di chuyển nhanh chóng, nhẹ nhàng hơn; võ nghệ dùng để đánh bại kẻ xấu; cầm kỳ thi họa là để thể hiện, thi thố, cống hiến cho đời. Vậy mà ngoài sư phụ cùng sư huynh thỉnh thoảng xuất cốc đi hái dược thảo và mua một vài thứ ra, ta và Ảnh tỷ bị nghiêm cấm ra khỏi cốc nửa bước.

Cảm giác nhàm chán khi phải quanh đi quẩn lại trong cái lồng chật hẹp này cộng thêm suy nghĩ tài nghệ đầy mình mà không có đất dụng võ khiến ta cực kì bứt rứt, khó chịu. Một tiểu cô nương đang tuổi trưởng thành như ta, hữu dụng hóa ra lại thành vô dụng.

Vốn dĩ ta cũng không định liều lĩnh làm trái ý sư phụ đâu, vì tình cờ phát hiện Nhược Ảnh tỷ thường lén lút xuất cốc nên ta cũng lớn gan theo, đòi tỷ ấy phải dẫn ta cùng đi. Thế là hôm nay, một ngày rằm tháng bảy đẹp trời, sư phụ như thường lệ bế quan tu luyện, Vân Phi sư huynh lên núi Thanh Sơn hái thảo dược, ta với Nhược Ảnh tỷ cuối cùng cũng có cơ hội xuất cốc, nhắm hướng kinh thành Vạn Khang của Đông Lạc Quốc thẳng tiến.

Vì dùng khinh công nên hai chúng ta chẳng mấy chốc đã đến thành. Ảnh tỷ bảo ta phải theo sát tỷ ấy, trên đường đi sẽ giới thiệu rõ từng thứ cho ta biết.

Vừa vào thành, cảnh đập vào mắt ta đầu tiên đó là toàn người là người. Ta chưa từng nhìn thấy nhiều người như vậy. Họ cũng có hai chân, hai tay, một đầu, hai mắt, một mũi, một cái miệng như ta. Nam nhân bối tóc cao, cố định bằng cây trâm. Nữ nhân thì nửa bối nửa xõa nhiều kiểu khác nhau, còn cài thêm hoa và lắm trang sức rực rỡ chói mắt. Người thì trang phục là lượt, sang trọng. Kẻ thì y phục rách rưới, thô sơ. Họ nói chuyện với nhau, mỗi người xoay quanh một chủ đề riêng.

Lúc này ta mới thực sự hiểu những điều được ghi chép trong sách về con người, họ có ngôn ngữ, có vẻ đẹp, có nhiều sắc thái biểu cảm, nhiều mối quan hệ, có trao đổi buôn bán, có nam nữ cách biệt, có phân biệt giàu nghèo... Đây hoàn toàn là một thế giới xa lạ, mới mẻ đối với ta. Xem ra chuyến đi này không uổng phí một chút nào.

Thấy ta cứ dán mắt vào người đi đường, Ảnh tỷ phì cười, nhẹ kéo ống tay áo của ta: "Nhược Ca, muội đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy. Người ta sẽ thấy kì quái đấy, muội xem các cô nương đều đỏ mặt hết rồi kìa."

Ta nghe thế không hiểu hỏi: "Bọn họ đang sợ muội sao? Muội tự thấy bộ dạng mình không đến nỗi dọa người mà."

Lần này, sư tỷ càng cười lớn hơn, nhẹ giọng giải thích cho ta hiểu. Đợi tỷ ấy nói xong, ta mới biết. Hóa ra biểu hiện của các cô nương kia không phải sợ mà là thẹn thùng, bởi vì hiện giờ hai tỷ muội ta đang cải nam trang, soái khí ngời ngời. Cái này được gọi là phản ứng của "nữ nhi thường tình". Sư tỷ thậm chí còn chêm thêm một câu: "May mà muội chỉ nhìn họ chứ không nháy mắt với họ, bằng không đám nữ nhân kia chỉ có nước ngất tại chỗ."

Ài, vấn đề này, đợi về cốc Ảnh sư tỷ sẽ nói kĩ hơn cho ta. Còn bây giờ, chúng ta tiếp tục tham quan kinh thành.

"Các vị đại gia đi đâu mà vội mà vàng, xin mời dừng chân ghé lại xem thảo dân biểu diễn. Nếu thấy hay thì xin xuất hồng bao ra ủng hộ ạ."

Một đại hán cao to lực lưỡng đứng lên hô hào gọi mọi người tập trung lại chỗ hắn. Nói rồi hắn dùng đầu đập vỡ một tảng đá lớn thành hai mảnh. Xung quanh vỗ tay rầm rộ, đại hán tươi cười cầm chiếc bát gỗ đi đến chỗ từng người. Ai nấy đều ném vào bát ít bạc vụn. Ta cũng định lôi ít đồng lẻ trong người ra ủng hộ thì Ảnh tỷ ngăn lại.

"Tên này cho dù có thân hình vạm vỡ thì đầu hắn cũng không thể cứng hơn tảng đá kia được. Tám phần là hắn giở trò, loại mánh khóe này, ta thấy nhiều rồi."

Đúng lúc vị đại hán dừng trước mặt ta, tuy rằng Ảnh tỷ đã nhắc nhở, ta cũng nhận ra được, nhưng vẫn đặt vào chiếc bát gỗ của hắn vài đồng. Hắn gật đầu đa tạ rồi chuyển sang người tiếp theo.

"Này, sao muội vẫn...?" Nhược Ảnh tỷ kéo tay áo ta lại, nhăn mày hỏi.

Ta đưa mắt hướng về phía sau tảng đá vừa bị chẻ làm đôi, ôn tồn nói: "Tỷ nhìn bên đó đi. Có một phụ nữ gầy yếu đang ngồi ôm một tiểu hài tử. Vừa rồi muội để ý, lúc đại hán dùng đầu đập vào tảng đá, nét mặt người phụ nữ ấy vô cùng lo lắng. Sau khi thấy mọi người cho tiền vào chiếc bát gỗ, nàng ấy vừa nhìn tiểu hài tử trong lòng vừa nhìn đại hán mỉm cười nhẹ nhõm. Có thể họ chính là nương tử và con của vị đại hán kia. Cho dù là giở trò thật thì đã sao? Lừa đảo thì thế nào? Nếu là vì vợ con của hắn thì cũng đáng thôi. Hơn nữa, hắn cũng không phải là ăn cướp ăn trộm của ai. Là bọn họ tự nguyện cho hắn mà, chỉ là mấy đồng lẻ, tỷ không cần phải bày ra bộ mặt tiếc của như vậy."

Ảnh tỷ véo má ta: "Ha, tiểu sư muội của ta thật là giàu lòng thương người nha!"

Vừa dứt lời đã thấy đám đông tản ra, vị đại hán cầm số tiền mải nghệ kiếm được mà reo lên vui mừng.

"Nương tử, chúng ta có tiền mua thuốc cho Tiểu Mão rồi!"

"Quả nhiên là muội đoán đúng, cũng may là ta không lật tẩy mánh khóe của hắn, không thì giờ này ta đã trở thành kẻ vô tâm tàn nhẫn rồi." Nhược Ảnh tỷ nhìn ta đầy cảm thán.

Hai tỷ muội chúng ta lại tiếp tục sóng bước đi dạo. Nhớ lại hình ảnh một nhà ba người tuy nghèo nhưng chất chứa tình yêu thương bình dị, ấm áp kia, ta dường như lại có chút ngưỡng mộ tiểu hài tử tên gọi là Tiểu Mão ấy.

Dời tầm mắt sang các hàng hóa bán trên đường, thật vô cùng phong phú, đẹp đẽ, toàn những thứ ta chưa thấy trong cốc bao giờ. Ta dừng lại ở gian hàng bán đồ trang sức cho nữ nhân, một chiếc túi thơm màu lục thanh nhã thêu đóa tuyết liên đang nở rộ ngay lập tức thu hút sự chú ý của ta. Đang định cầm lên xem thì một bàn tay trắng trẻo, nõn nà đã nhanh hơn ta một bước.

Ta nương theo bàn tay ấy mới phát hiện, thì ra là một tiểu cô nương đồng niên, nàng ta có ngũ quan sắc sảo, mày liễu mắt bồ câu, làn da trắng mịn như bạch ngọc, thân hình kiều diễm, y phục rực đỏ dưới ánh mặt trời, cả người nàng ta toát lên khí chất kiêu sa như loài hoa mẫu đơn.

Quan sát mọi người từ nãy đến giờ, nữ nhân đứng trước mặt ta đây có lẽ là xinh đẹp, nổi bật nhất rồi.

Ta định nở nụ cười thân thiện thì nha hoàn sau lưng nàng ấy đã cất giọng lanh lảnh: "Oa, túi thơm này thêu tinh xảo quá, tiểu thư đeo nó lên nhất định là rất hợp!"

Ta chậc lưỡi, tiểu nha hoàn này quả là không có khiếu thẩm mỹ. Một người khí chất rực rỡ tựa mẫu đơn sao có thể hợp với đồ vật giản dị, thanh nhã như chiếc túi thơm tuyết liên kia chứ.

Bạch Nhược Ảnh thấy Bạch Nhược Ca ngắm nghía mãi mới trúng một thứ, còn đang định mua tặng sư muội mình thì bỗng bị người ta đoạt mất. Nàng tiến lên chỉ vào chiếc túi thơm, cười nhã nhặn.

"Vị tiểu thư này, túi thơm cô đang cầm sư đệ của ta đã nhắm trước rồi, có thể cho ta xin lại được không? Với khí chất của tiểu thư, hình thêu khổng tước xòe đuôi này có vẻ thích hợp hơn."

Nói xong, Bạch Nhược Ảnh còn cầm lên một chiếc túi thơm đặt gần đó, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt vị tiểu thư xinh đẹp kia. Chỉ thấy nàng ta liếc cũng không thèm liếc vật trên tay Nhược Ảnh, chuyển ánh mắt tinh nghịch sang phía ta, cợt nhả nói:

"Ngươi một nam nhân, lại có hứng thú với đồ vật của nữ nhi bọn ta sao?".

Nha hoàn sau lưng nàng ta còn che miệng cười khúc khích.

"Ai nói nam nhân thì không được hứng thú vơi túi thơm của nữ nhân? Chẳng lẽ ta không thể mua tặng mẫu thân, tỷ tỷ, muội muội của ta sao?" Ta không hề lúng túng đáp lại.

Nàng ta "Ồ" một tiếng, nhếch môi cười, lại nheo mắt nhìn ta: "Vậy ý ngươi là... muốn tranh giành thứ này với bổn tiểu thư?"

Ta tỏ vẻ ngạc nhiên, không khẳng định cũng chẳng phủ định: "Ta có nói như thế sao? Nếu tiểu thư nghĩ vậy, thì cứ cho là vậy đi."

Thấy thái độ bâng quơ của ta, nàng ta nở nụ cười khinh khỉnh, lên tiếng: "Sư huynh của ngươi nói ngươi để ý chiếc túi thơm này trước ta, nhưng có một điều ngươi không biết. Tất cả mọi thứ cho dù chưa ai để ý hay là của ai đi chăng nữa, chỉ cần lọt vào mắt Lãnh Ngạo Tuyết này, thì không ai có thể cướp khỏi tay ta được!"

Hình như nàng ta vừa mới xưng tên phải không? Lãnh Ngạo Tuyết, cái tên vừa đẹp vừa kiêu ngạo, nhưng đáng tiếc, ta không biết cái tên này. Hãy nghe xem câu nói vừa rồi, lời lẽ đó, giọng điệu đó, có bao nhiêu kiêu căng, ngạo mạn? Cứ tưởng người ngoại cốc đầu tiên đối đáp với ta phải là người tri thư đạt lễ, đâu ngờ lại là loại người không để ai vào mắt này.

Ta vốn dĩ không thèm khát chiếc túi thơm kia đến độ phải lãng phí thời gian du ngoạn quý báu để ở đây đôi co qua lại với một nữ nhân. Quân tử không đoạt cầu sở ái, đạo lí đó ta hiểu rõ. Vậy nên ta chỉ mỉm cười tươi tắn với tiểu thư Ngạo Tuyết.

"Lãnh tiểu thư nếu đã yêu thích nó như vậy thì cứ giữ lấy. Tại hạ còn có việc, xin cáo từ trước."

Vừa quay người đi ta liền một tay kéo vạt áo Nhược Ảnh tỷ, một tay xoa xoa bụng nói: "Sư huynh, đệ đói quá, chúng ta kiếm chỗ nào lót dạ đi!"

Ảnh sư tỷ vẫn còn ngơ ngẩn trước màn đối thoại vừa rồi, bị ta kéo đi mà quên mất phải đi hướng nào.

Khi bóng của hai bạch y nam tử khuất khỏi tầm mắt, Lãnh Ngạo Tuyết vẫn còn đứng trước gian hàng, nhìn về hướng đó, bàn tay ngọc ngà không biết từ lúc nào đã nắm chặt chiếc túi thơm, vày vò đến không rõ hình dạng.

Nha hoàn tên Y Duyên không nhận thấy hành động nhỏ của chủ tử, còn bày vẻ mặt vô cùng đắc ý nói: "Tiểu thư thật lợi hại! Chỉ nghe đến khuê danh của người thôi mà bọn họ đã sợ chạy mất tiêu. Trên đời này, ai dám tranh giành đồ với nữ nhi của giáo chủ Thiên Lãnh giáo chứ. Nhưng mà tiểu thư, người có thấy vị bạch y công tử vừa nãy trông rất quen không? Hình như..."

"CÂM MỒM! ngươi có tin ta sẽ cắt cái lưỡi của ngươi không?" Nha hoàn còn chưa nói hết câu, Lãnh Ngạo Tuyết đã quát lớn, Y Duyên sợ hãi nín bặt miệng.

Lãnh Ngạo Tuyết làm sao không nhìn ra trong nụ cười khả ái của Bạch Nhược Ca chứa đựng sự khinh bỉ cùng trào phúng. Nàng chỉ muốn nhìn xem bộ dạng sợ hãi của kẻ đó khi nghe đến ba chữ "Lãnh Ngạo Tuyết", nhưng hắn không những không sợ mà còn tươi cười nhường lại cho nàng với cái vẻ như đang bố thí, nàng còn nghi ngờ rằng hắn thật sự không biết danh tiếng của nàng cơ đấy. Nhưng nếu thật không biết, gặp người ngang nhiên cướp đi thứ mình thích thì phải hùng hổ cướp lại mới đúng, đây hoàn toàn là thái độ coi thường. Tuy nhiên, những kẻ dám không coi nàng ra gì thì sẽ không có kết cục tốt đẹp, Lãnh Ngạo Tuyết âm thầm nhớ kĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play