Khương Thịnh vội vàng chào hỏi, đồng thời tò mò đánh giá Thường Niên, mặc dù Thường Niên cứ đứng đó như vậy, nhưng mơ hồ tạo cho hắn một loại áp lực kỳ lạ.
Khương Thịnh suy đoán, đó là bởi vì đẳng cấp sinh mệnh đối phương cao hơn hắn.
Tiến hóa giả, mỗi khi tiến hóa một cấp, chính là đẳng cấp sinh mạng nâng lên, bất kể là lực lượng hay là tuổi thọ đều sẽ nâng lên.
Thường Niên nghe vậy, khẽ gật đầu:
- Vừa vặn mặt trên vẫn chưa phái người mới cho bọn tôi, trao đổi số điện thoại đi.
- Vâng anh Thường.
Khương Thịnh vui vẻ, có người cũ dẫn dắt, lần thứ nhất ra ngoài có lẽ sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Sau khi hai người trao đổi số điện thoại cho nhau, Thường Niên nói:
- Chuẩn bị thật tốt, cố gắng học cách vận dụng năng lượng sinh mệnh cùng với quen thuộc sức mạnh của cậu, ba ngày sau xuất phát.
- Ba ngày sau?
- Đúng vậy, ba ngày sau, bọn tôi mới vừa làm xong một nhiệm vụ trở về, phải nghỉ ngơi mấy ngày, cậu vừa tới nơi này, cũng vừa mới bắt đầu tiến hóa, phải cố gắng quen thuộc sức mạnh của mình hơn mới phải, đừng hưng phấn như vậy.
Thường Niên lạnh nhạt nói.
- Được rồi.
Khương Thịnh xác thực có chút hưng phấn, đại quái vật đấy, có lẽ sẽ đặc sắc hơn game nhiều.
Sau khi đuổi Khương Thịnh đi, Thường Niên chất vấn Đường Huy nói:
- Thằng kia là thân thích của cậu?
- Không phải, anh Thường, em là đang giúp các anh mà, Khương Thịnh này bắn rất tốt, có lẽ sẽ giúp được các anh.
- Cút đi, người mới trở thành tiến hóa giả có thể giúp được bọn tôi? Lại nói bọn tôi cũng không phải không có xạ thủ.
- Tên Khương Thịnh này không giống vậy...
......
- Phải ba ngày sau mới có thể đi ra ngoài...
Khương Thịnh nói thầm một tiếng, bỗng nhiên hắn phát hiện rất nhiều đèn đường sáng lên, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, phát hiện trời đã tối lại.
Càng ngày càng nhiều đèn đường sáng lên, thậm chí còn có rất nhiều đèn chiếu bắn về hướng bầu trời.
Khương Thịnh nhất thời nghi hoặc, hiện tại buổi tối cảm giác còn sáng hơn cả ban ngày, theo hắn rất nhiều đèn căn bản là lãng phí điện.
Lúc này một quân nhân đi tới, Khương Thịnh vội vã tiến lên hỏi:
- Chào anh, xin hỏi tại sao phải mở nhiều đèn như vậy?
Sĩ quan kia nghe vậy, cười nói:
- Cậu em mới tới đây phải không, những đèn này là ánh đèn phòng ngự, buổi tối sẽ có rất nhiều quái vật sợ ánh sáng xuất hiện, những đèn này có thể xua đuổi những quái vật kia.
- À, thì ra là như vậy.
Khương Thịnh bừng tỉnh.
Sau khi sĩ quan kia rời đi, Khương Thịnh vốn định ra ngoài xem xem, nhưng xem bản đồ một lúc, lại phát hiện lối ra cách nơi này rất xa, đi bộ sợ rằng phải đi hơn bốn mươi phút.
Từ bản đồ, nơi phi thuyền vũ trụ lần trước hạ xuống, cũng là trong khu căn cứ.
Khương Thịnh ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt sắc bén của hắn có thể nhìn thấy nơi cách đó mấy trăm mét trên không, loáng thoáng nhìn thấy một ít bóng dáng của vài con chim quỷ dị bay tới bay lui.
Bỗng nhiên trong mắt Khương Thịnh loé ra vẻ kinh dị, hắn ngạc nhiên phát hiện, chính mình dĩ nhiên có thể điều tiết tầm mắt tùy theo ý mình, có thể nhìn xuyên qua bóng tối.
Hắn thấy được dưới bầu trời đêm, trên cao mấy trăm mét, những con chim kia mọc ra hàm răng sắc bén mà tỉ mỉ, còn thấy được một vài con chim kì dị như con dơi, hình thể lớn hơn con dơi nhỏ, nhưng số lượng nhiều lắm.
Những quái điểu kia ở khoảng sáu trăm mét trên bầu trời xoay quanh, muốn hạ xuống, nhưng chỉ cần tới gần năm trăm mét trên không, Khương Thịnh liền nhìn thấy thân thể chúng nó bốc khói, tựa hồ bị ánh sáng tổn thương rồi.
"Đôi mắt của mình dĩ nhiên có thể nhìn thấu bóng tối?"
Khương Thịnh vừa mừng vừa sợ, hắn bỗng nhiên nhớ tới mình có thị lực thần kì như vậy từ khi nào, chính là ban ngày lúc vừa mới đến tinh cầu này thì có được.
Lúc đó hắn cảm giác trái tim không hiểu sao lại rất trống rỗng, ngay sau đó máu quái vật vừa uống bị thân thể hấp thu, trong nháy mắt đó hắn nhận được một ít mảnh vụn ký ức.
Cũng là vào lúc đó, hắn cảm thấy đôi mắt mình bị bỏng, sau cơn đau thì thị lực đột nhiên lại tăng cường rất nhiều.
Trước vẫn không suy nghĩ nhiều, hiện tại phân tích ra như vậy, Khương Thịnh đột nhiên cảm thấy, thị lực thần kỳ của mình sợ rằng cũng không phải là tự tỉnh lại, mà là do túi máu kia.
Này quá không khoa học, một túi máu dĩ nhiên có thể làm cho mình thu được năng lực vốn không thuộc về mình?
Khương Thịnh đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, nếu như uống thêm một chút máu của quái vật khác, không biết có thể lại thu được các năng lực khác hay không?
Có điều rất nhanh hắn lắc đầu bật cười, cảm thấy suy nghĩ của mình thật là kỳ lạ.
"Có cơ hội đã rồi tính."
Lắc đầu một cái, Khương Thịnh cắt đứt suy nghĩ ngây thơ của mình, thu tầm mắt lại, chạy về phía ký túc xá.
Lúc này mấy người Vương Ngưu đều ở ký túc xá, thấy Khương Thịnh trở về, từng cái từng cái mắt lạnh nhìn hắn, nhỏ giọng thầm thì với nhau, cũng không biết đang nói về cái gì.
Khương Thịnh cũng không để ý tới, trèo thẳng lên giường của mình.
- Đây là...
Bỗng nhiên Khương Thịnh phát hiện trên giường mình có hai bộ quân trang, áo, quần, mũ quân đội, thậm chí có cả giày quân đội, chắc là Liên Bang phát xuống.
Liên Bang Trái Đất đã thành lập được hơn hai nghìn năm, năm 2083 như bây giờ, chính là thời gian bắt đầu được ghi lại từ khi Liên Bang Trái Đất chính thức thành lập.
Trái Đất của vũ trụ này không có các triều nhà Thương Triêu Tây Chu vân vân, vừa bắt đầu chính là triều nhà Hạ, triều nhà Hạ kéo dài hơn ba nghìn năm, sau khi va chạm với những quốc gia khác trên toàn cầu, triều nhà Hạ chính thức lấy tên là Trung Quốc, những quốc gia khác trên Trái Đất cũng chính thức đổi tên, đồng thời từ lúc đó bắt đầu ghi lại ngày tháng năm.
Năm 2083, cũng chính là năm thứ 2083 toàn cầu liên hợp, khoa học kỹ thuật của Trái Đất đã vượt ra khỏi Trái Đất, bước đầu đi vào vũ trụ.
Đây chính là lịch sử phát triển của Trái Đất trên vũ trụ này.
......
Tiện tay để quân trang vào trong vali, Khương Thịnh lại mở trang web thương mại ra.
Đầu tiên Khương Thịnh nhìn một chút xem có bán máu quái vật hay không, hắn vẫn muốn thử xem, chuyện lúc trước thu được thị lực cường hãn, rốt cuộc có phải trùng hợp hay không.
Có điều nhìn một vòng, những tài liệu khác trên người quái vật cũng bán rất nhiều, nhưng lại một mực không bán máu tươi.
Khương Thịnh không khỏi kỳ quái, túi máu lần trước uống trên phi thuyền vũ trụ kia chẳng lẽ không phải mua từ trang web thương mại này?
"Quên đi, rảnh rỗi thì chính mình kiếm. À, ba ngày sau phải đi ra ngoài với mấy người Thường Niên, phải chuẩn bị một phen."
Thứ đầu tiên mà Khương Thịnh nghĩ đến chính là vũ khí, bây giờ mình gần như không có bất kì sức chiến đấu gì, nhưng thị lực thần kỳ của mình lại giúp mình có được thiên phú thần kỳ về súng ống.
Một khẩu súng tốt đủ để tăng thực lực của mình lên rất nhiều.
"Tự vệ cự ly ngắn, dùng súng lục là được rồi, còn tấn công từ xa, thì dùng súng bắn tỉa đi."
Một khẩu súng lục chỉ cần mười điểm cống hiến, một điểm cống hiến có thể mua năm viên đạn của súng lục.
Một khẩu súng bắn tỉa lại cần 1000 điểm cống hiến, đạn của nó thì một điểm cống hiến một viên.
Bây giờ Khương Thịnh có 20,000 điểm cống hiến, 10,000 là thưởng cho người mới, 10,000 còn lại chính là thưởng thêm cho tiến hóa giả, cũng đủ mua súng với đạn rồi.
"Đạn thì mua nhiều một chút, súng lục 100 viên đạn, súng bắn tỉa cũng mua 100 viên đạn trước."
Khương Thịnh trực tiếp đặt hàng, một phát đã dùng hết 1130 điểm cống hiến.
- Cảm ơn đã đặt hàng, hàng hóa của ngài 20 phút nữa sẽ đến nơi.
Bỗng nhiên một tin nhắn gửi đến.
Khương Thịnh nhất thời cả kinh:
- Nhanh như vậy?
Khương Thịnh vốn cho rằng ít nhất cũng phải ngày mai mới có thể nhận được, không ngờ giao hàng tận nơi ở đây lại nhanh chóng như vậy.
Trên thực tế nó còn nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn, vẻn vẹn gần mười phút, nhân viên giao hàng cũng đã đi đến cửa.
- Khương Thịnh có đây hay không? Ra nhận hàng của cậu.
Nhân viên giao hàng kêu lên ngoài cửa.
- Nhanh như vậy?
Khương Thịnh vội vàng nhảy xuống giường.
- Đây là đồ cậu cần, xin mời ký tên xác nhận.
Nhân viên giao hàng đưa một cái bút cho Khương Thịnh.
Khương Thịnh ký tên, từ trong tay nhân viên giao hàng nhận lấy hai cái vali một lớn một nhỏ trở lại giường.
Mấy người Vương Ngưu từ đầu đến cuối đều mắt lạnh nhìn, song khi bọn họ nhìn thấy Khương Thịnh lấy ra từng cái linh kiện lắp ráp thành một khẩu súng bắn tỉa, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi, tất cả tiếng nói chuyện đều không tự chủ được mà trở nên nhỏ nhẹ hơn.
Trong túc xá tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, đều có loại cảm giác sợ mất mật, lo lắng Khương Thịnh làm xằng bậy.
Từ khi mấy người đi tới nơi này, ngoại trừ đi nhà ăn ăn cơm cùng đi chỗ quản lý đăng kí với Vương Ngưu, thì gần như không ra ngoài, càng chưa từng đi qua bãi bắn bia, bọn họ cũng giống như rất nhiều người trên Trái Đất, vừa cuồng nhiệt vừa sợ hãi súng ống.
Bọn họ đều cho rằng, phải đợi sau khi chính thức trở thành quân nhân đồng thời tham dự nhiệm vụ, mới có thể nhận được súng ống.
Mà bây giờ lại phát hiện Khương Thịnh lại tự mua một khẩu súng bắn tỉa, hắn muốn làm cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT