Editor: miemei

Sau khi Vưu Na nghe chuyện của Viêm Bá Nghị thì vội vội vàng vàng chạy về nước, cô ta biết từ trước tới nay Ưng Lão Tam vẫn luôn có dã tâm, nhưng chưa từng nghĩ tới Ưng Lão Tam sẽ nhân lúc này gây phiền phức cho Viêm Bá Nghị, còn đi tấn công tổng bộ Xích Viêm nữa. Hiệp ước giữa cô ta và Ưng Lão Tam chỉ là hy vọng đuổi Lăng Vi đi, chứ không hề dính đến chuyện của Viêm Bá Nghị.

Đứng bên ngoài trạm sân bay, Vưu Na kéo hành lí từ từ đi ra ngoài. Lúc cô ta đi là Sở Dụ đưa lên máy bay. Lần này…… nghe nói Sở Dụ cũng bị thương không nhẹ. Suy nghĩ một chút đã thấy nhức đầu, cô ta đâu có làm gì đâu, chỉ là bán ra chút tin tức nhỏ thôi mà, không thể nào tính lên đầu cô ta chứ.

Để bản thân thả lỏng lần nữa, lúc bắt được xe, Vưu Na mới thở dài, dặn tài xế chạy thẳng đến tổng bệnh viện Xích Viêm.

Nếu bạn cho rằng cô ta muốn đi thăm Sở Dụ, vậy thì lầm rồi. Cô ta nghĩ lúc này Viêm Bá Nghị sẽ ở bệnh viện, nên cô ta muốn mượn danh nghĩa thăm Sở Dụ để đi thăm Viêm Bá Nghị.

Cũng trong thời gian mấy ngày rời khỏi thành phố Liêu, Vưu Na cảm thấy dường như đã gần như một thế kỷ rồi cô ta không được gặp Viêm Bá Nghị. Không thể sống trong cùng một thành phố, trái tim Vưu Na vẫn cứ cảm thấy trống rỗng.

Mấy ngày rời đi này, cô ta vẫn luôn chờ đợi, đợi Viêm Bá Nghị gọi điện hỏi thăm, thậm chí là nghe ngóng tin tức của cô ta từ Sở Dụ cũng được, chỉ thế thôi cũng sẽ làm cô ta rất vui. Chẳng qua không nghĩ tới…… đừng nói điện thoại, ngay cả chuyện liên quan đến Vưu Na, anh cũng không hề hỏi tới một chữ.

Lấy di động ra, gọi điện cho Sở Dụ. Lo rằng sẽ không tiện, nên gọi điện hỏi một chút rồi mới qua sẽ tốt hơn. Kết quả, không ngờ Sở Dụ nhận điện thoại, trực tiếp nói Viêm Bá Nghị không ở tổng bệnh viện Xích Viêm, còn từ chối khéo ý tốt của cô ta. Bất đắc dĩ, chỉ có thể đi ngược về nhà.

Sở Phong đứng bên giường Sở Dụ, thấy Sở Dụ chần chừ, do dự cúp máy, không nhịn được hỏi một câu: “Là Vưu Na hả?” Anh không tiếp xúc nhiều với người phụ nữ đó, vẫn luôn cảm thấy cô ta như một người đẹp rắn rết, không đúng, giống y như quả phụ đen trong phim điện ảnh ấy. Dù sao thì cũng không phải là món ăn của anh, nhưng anh lại nhìn ra, đó là món của Sở Dụ.

Sở Dụ lắc đầu, rồi duỗi thẳng cánh tay, muốn tay phải động đậy một chút, lại phát hiện ngón tay ở bàn tay phải vẫn không được linh hoạt. Lẽ nào thật sự như Mộ Bạch nói, tay phải của anh ta bị phế rồi ư?

Nhìn nét mặt Sở Dụ càng ngày càng đen lại, Sở Phong lùi lại hai bước, đi ra hành lang gọi điện cho Viêm Bá Nghị, tay của Sở Dụ như thế này, người lo lắng nhất chính là anh.

Cuộc gọi vừa qua là được bắt máy ngay, Sở Phong hỏi thăm tình trạng vết thương của Viêm Bá Nghị trước, biết Viêm Bá Nghị không sao mới hỏi tới Lăng Vi.

“Có chuyện sao?” Viêm Bá Nghị nhìn về phía phòng tắm, Lăng Vi đang tắm gội, mới sáng sớm, Sở Phong gọi điện đến hình như là muốn tìm Lăng Vi, chứ không phải vì quan tâm vết thương của Lão Đại anh đây.

Sở Phong ấp a ấp úng: “À…… ừm, Lão Đại, tay của Sở Dụ có chút không được linh hoạt. Mộ Bạch nói xương ở bên trong bị vẹo rồi, muốn nhờ chị Lăng qua xem giúp ạ, em…… em cũng không biết nên làm thế nào nữa.”

“Ai vậy?” Lăng Vi thò đầu ra thấy Viêm Bá Nghị đang ngoắc tay, cô lau lau tay rồi đi ra. Kết quả Viêm Bá Nghị đưa di động cho cô, cô hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Viêm Bá Nghị gật đầu: “Sở Phong tìm em, nói tay của Sở Dụ không ổn lắm, muốn nhờ em qua đó xem sao.”

Lăng Vi còn chưa hỏi thêm, thì đã nghe Sở Phong ở đầu bên kia vội hô lên: “Chị Lăng, xin chị giúp Sở Dụ đi, Mộ Bạch nói tay của anh ấy không ổn rồi, nếu chị có rảnh thì hãy qua đây xem một chút đi, em không biết phải làm sao mới tốt.”

Cúp máy xong, Lăng Vi bảo Viêm Bá Nghị nằm xuống, kiểm tra vết thương của anh, xác định không sao mới đi thay đồ. Thuộc hạ của Viêm Bá Nghị quả thật đều là người tài nha, hôm nay chân người này bị dao đâm, ngày mai người kia bị bắt đi mất, ngày kia tay người nọ lại bị tàn phế. Lắc lắc đầu, mang giày, đeo ba lô rồi đi ra ngoài.

Viêm Bá Nghị cũng nhanh chóng thay đồ xong, theo sát Lăng Vi đi ra. Họ sang phòng Lăng Dịch Sâm trước, sau khi lôi Lăng Dịch Sâm từ trong chăn ra, mặc quần áo xong thì bế vào trong xe ngồi, rồi phóng thẳng đến tổng bệnh viện Xích Viêm.

“Chị Lăng, chị đến rồi, chị mau khám cho Sở Dụ đi.” Vào lúc khẩn cấp như vậy, Sở Phong cũng quên mất gọi Sở Dụ là anh trai. Viêm Bá Nghị đứng bên cạnh nhíu mày, đi theo vào trong. Cứ thế bị lờ đi, cảm giác không được tốt lắm nha. Nhưng hết cách rồi, hôm nay anh không phải nhân vật chính mà. Chỉ có thể bế Lăng Dịch Sâm, lẳng lặng đứng một bên.

Sở Dụ vẫn đang cố chấp rèn luyện độ linh hoạt cho ngón tay. Anh ta đã buồn bực cả buổi sáng rồi, từ khi phát hiện ngón tay bị bẻ cong, ai nói gì anh ta cũng không nghe, cứ thế nằm trên giường nhìn ngón tay của mình, liều mạng muốn nhúc nhích vài cái, nhưng càng ngày càng thấy không có cảm giác.

Thấy Lăng Vi và tổng giám đốc lần lượt đi vào, Sở Dụ mới giấu đi cảm xúc trên mặt, không nóng không lạnh chào hỏi: “Chào cô Monica, tổng giám đốc, anh đến rồi.”

Viêm Bá Nghị gật đầu, thấy trong phòng ngoài một cô y tá thì không có ai cả. Anh bảo cô y tá ra ngoài, rồi mới nói với Sở Dụ: “Không cần phải uể oải như vậy, để Vi Vi khám giúp cậu xem, ngón tay sẽ không sao đâu.” Anh biết Sở Dụ rất quan trọng với tập đoàn Thượng Lạc, Viêm Bá Nghị sẽ không để cho Sở Dụ có chuyện gì.

Sở Dụ gật đầu, vừa giơ tay ra đã bị Lăng Vi kéo cánh tay lại.

“A, cô……” Sở Dụ bị đau, kêu lên một tiếng.

Lăng Dịch Sâm nhìn Sở Dụ mặt mày trắng bệch ở trên giường với ánh mắt khinh bỉ, hỏi Sở Phong: “Chú hài hước nè, chú đó là em trai chú hả? Hai người giống nhau quá, nhưng tính tình thì khác xa nha, hình như chú này sợ đau lắm thì phải.”

Ặc, Sở Phong nhìn Lăng Dịch Sâm, anh ta có thể nhìn ra vẻ khinh bỉ Sở Dụ trong ánh mắt của cậu. Sửng sốt một lúc rồi toét miệng cười. Không ngờ Sở Dụ lại bị một đứa nhóc cười nhạo.

Lắc đầu, Sở Phong nhịn cười, nói: “Chú đó là anh của chú.” Có lẽ là vì có Viêm Bá Nghị với Lăng Vi ở đây, Sở Phong lại tràn đầy lòng tin, anh ta tin rằng Lăng Vi có thể chữa khỏi tay của Sở Dụ, hoàn toàn không để ý đến hình tượng bật cười.

Sau lần anh ta với Sở Dụ quyết liệt với nhau, đây cũng là lần đầu tiên anh ta nói Sở Dụ là anh trai của mình trước mặt người khác. Sở Dụ nằm trên giường kêu rên vì đau đớn, lúc nghe Sở Phong nói như thế thì im lặng hẳn. Nhớ lại khoảnh khắc trước khi phát nổ, anh ta nhìn thấy Sở Phong cố hết sức lôi anh ta vào trong vách tường, trái tim lạnh lẽo dần dần ấm lên.

“Chị Lăng, em có thể gọi chị như vậy không.” Sở Dụ trừng to mắt nhìn dáng vẻ lành nghề của Lăng Vi khi châm cứu cho ngón tay của anh ta, hỏi với giọng rất cung kính.

Lăng Vi gật đầu: “Được, cứ kêu tôi là chị Lăng đi. Tay của cậu, hôm qua bị nghiền qua phải không?” Lăng Vi thuận miệng hỏi, cô đã biết phải chữa cho tay phải của Sở Dụ như thế nào rồi. Nhưng, nhằm vào chuyện đấu thầu Cartier lần trước ấy mà, Lăng Vi muốn trả thù một chút, lúc tùy tiện động tay một chút, Sở Dụ đau đến nỗi hốc mắt đỏ cả lên.

Anh ta tưởng đâu muốn tay phải linh hoạt trở lại thì phải làm như thế, lại không ngờ là Lăng Vi có ý định trả thù. Nếu nghĩ đến chuyện đó, anh ta chắc chắn sẽ không để cho Lăng Vi điều trị đâu.

Mộ Bạch đứng một bên xem, chỉ có hâm mộ không thôi. Thực ra anh ta rất muốn hỏi, Lăng Vi đã chích thuốc gì lên tay của Sở Dụ, vậy mà lại có thể nắn ngón tay của Sở Dụ, cho đến khi vang lên hai tiếng rắc rắc, kèm theo tiếng gào đau đớn của Sở Dụ, Lăng Vi mới thả lỏng thay Sở Dụ ra, khẽ thở ra một hơi: “Không sao rồi, trong vòng một tuần không được động đến tay phải, đợi vết thương lành lại, nếu không sẽ tàn phế thật đấy.”

“Vậy là xong rồi ạ?” Sở Phong hỏi.

Lăng Vi gật đầu: “Nếu không thì sao? Muốn tôi cưa tay cậu ta ra xong rồi gắn lại hả?”

Sở Phong vội lắc đầu, cúi người nói cảm ơn. Anh ta không ngờ Lăng Vi có thể chạy đến bệnh viện nhanh như thế, mỗi người đều có việc của riêng mình, trải qua chuyện hôm qua thì anh ta càng hiểu rõ đạo lí này hơn, cũng hiểu rõ đạo lí mọi chuyện đều phải dựa vào chính bản thân.

Xem ra chỉ là chuyện nhỏ thôi nha, Mộ Bạch cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy, anh ta đi đến trước mặt Sở Dụ, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên ngón tay của Sở Dụ, chỉ chạm nhẹ một cái liền cảm thấy cách chữa trị này hoàn toàn khác với cách của anh ta trước kia. Sở Dụ rút tay tránh đi, Mộ Bạch lại chạy đến sau lưng Lăng Vi, như một chú chó pug, cúi người hỏi: “Chị Lăng, chị có nhận đệ tử không? Em có thể bái chị làm sư phụ không ạ?”

Lúc này, Lăng Dịch Sâm vẫn luôn bị phớt lờ ở một bên chịu không nổi nữa rồi, cậu huơ huơ bàn tay nhỏ nói: “Không được, không được, mami không thể nhận đệ tử, cho dù nhận đệ tử cũng phải qua ải của con trước đã, trước mắt thì chú vẫn chưa qua ải đâu, tiếp tục cố gắng đi nhé.”

“Hả?” Mộ Bạch há hốc mồm, nhìn vào ánh mắt hả hê của Lăng Dịch Sâm, ngây ra vài giây.

Lăng Vi cười khẽ, quay đầu lại nhìn Mộ Bạch, nói: “Sư đồ thì làm không thành rồi, tôi thấy trình độ học hiểu của cậu khá cao, tối này tôi gửi mail cho cậu, cậu có thể xem xem, có một số là kinh nghiệm về các loại phẫu thuật do tôi tổng kết lại, hi vọng có thể giúp cho cậu.”

“Thật ạ?” Mộ Bạch vui như nở hoa, chọc cho mọi người trong phòng đều nhìn anh ta với ánh mắt ghét bỏ, bất mãn nhất chính là Lăng Dịch Sâm, bữa ngon còn chưa được ăn tới miệng đâu, sao có thể để chú Mộ Bạch được lợi chứ.

Cậu lập tức hét lớn: “Không được mà, con nói không được là không được. Mami, mẹ không nghe theo con thì con sẽ khóc cho mẹ xem, daddy cũng sẽ ghen đó.”

Saoo thằng nhóc ác ma này lại lôi anh vào rồi, Viêm Bá Nghị vô cùng uất ức nhìn Lăng Vi. Quả thực thì lồng ngực của anh cũng không dễ chịu lắm, cứ cảm thấy bức bối, giống như là thở không nổi vậy.

Mộ Bạch vừa nhìn thấy biểu cảm của Viêm Bá Nghị và Lăng Dịch Sâm, thì nụ cười trên mặt chợt xụ xuống ngay, vội nhiệt tình nói: “Đi thôi, đi thôi, chú mời khách ăn một bữa ngon nhé, Dịch Dịch muốn ăn món gì thì cứ gọi món đó.”

“Thật sao?” Lăng Dịch Sâm bán tín bán nghi nhìn vẻ mặt lấy lòng của Mộ Bạch, hưởng thụ vòng tay ấm áp của Viêm Bá Nghị, rồi lại liếc sang mami nãy giờ vẫn không nói gì, thế mới gật gù hài lòng.

Lăng Vi đang nghĩ đến chuyện khác, vốn không hề để ý Lăng Dịch Sâm nói gì với Mộ Bạch. Nói gì cũng không quan trọng, chắc chắn là đòi lợi ích rồi. Bữa ăn ngon, đồ ăn vặt, bao lì xì gì đó đều là thứ Lăng Dịch Sâm thích, những thứ này Mộ Bạch đều đồng ý hết, cô chỉ đang nghĩ, có cần gọi Từ Niệm Niệm ra gặp mặt không, có một số chuyện cần phải bàn bạc. 

“Mami, hoàn hồn lại nào, cục cưng muốn đi ăn cơm, cục cưng đói lắm rồi.” Lăng Dịch Sâm lại làm nũng.

Hết cách, người làm cha như Viêm Bá Nghị, chỉ có thể gật đầu tỏ ý tán thành thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play