Lăng Vi moi móc lung tung trong túi, lấy ra hai lọ thủy tinh, bên trong đựng một ít thuốc bột, hình như giống với thứ lần trước Dịch Dịch cho Sở Phong. Cô vươn tay kéo áo của Viêm Bá Nghị ra, nhìn lớp áo trong của Viêm Bá Nghị đã đẫm máu, ngay cả bao tay dùng một lần cô cũng không đeo, trực tiếp cầm lọ rắc lên vết thương.
“Chúng ta về phòng ngủ thôi. Em dìu anh.” Biết Viêm Bá Nghị rất mạnh mẽ, cũng nhìn thấy ánh mắt của một vài anh em Xích Viêm ở xung quanh nhìn qua, Lăng Vi kêu Lăng Dịch Sâm đỡ Viêm Bá Nghị, từ từ đi về phía sân nhỏ của Viêm Bá Nghị.
“Daddy, ba có đau không?” Lăng Dịch Sâm nhíu mày, nhìn Lăng Vi che trên vết thương của Viêm Bá Nghị, ánh mắt như vẫn cứ không yên tâm nhìn chằm chằm vào Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị lắc đầu, anh đau chứ, sao lại không đau được. Nhưng con trai quan tâm anh như vậy, anh phải làm gương cho con, cho nên chỉ có thể giả vờ như không sao.
Đến phòng ngủ, khi nhìn thấy giường, Viêm Bá Nghị không đợi Lăng Vi dìu, đã xoay người nằm lên giường, cũng trong thời gian Lăng Vi đi tìm hộp thuốc rồi trở lại, thì anh đã ngủ mê man.
Lăng Vi lấy kéo ra, cắt phần áo bên ngoài vết thương bị đạn bắn của Viêm Bá Nghị từng chút một, nhìn vết thương chuyển biến xấu, chân mày nhăn lại, lấy bông gòn bắt đầu khử trùng.
“Dịch Dịch, khóa cửa kỹ vào.” Cô vẫn luôn cảm thấy có chút không quá an toàn, lập tức kêu con trai đi khóa cửa.
Lăng Dịch Sâm nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy đến cửa, dùng sức nhón lên đến khóa cửa bấm một cái, khóa cửa lại rồi. Nhìn thấy hai gói đồ ăn vặt nằm ở trên sô pha, cậu ôm lên rồi lại chạy bành bạch đến trước mặt Lăng Vi.
Trước khi vào phòng, bột thuốc được rắc trên vết thương của Viêm Bá Nghị đã bị máu thấm ướt, Lăng Vi trực tiếp khử trùng xong, lại rắc thuốc bột lên vết thương của Viêm Bá Nghị lần nữa, rồi mới băng lại vết thương cho Viêm Bá Nghị. Nhìn gương mặt trắng bệch của Viêm Bá Nghị, trong lòng Lăng Vi không khống chế được thắt lại hai cái, chợt đau nhói lên.
Cô chưa từng vì ai mà đau đến vậy, cảm giác này có chút xa lạ. Cô muốn khống chế cũng không khống chế được. Nhìn gương mặt ngủ say của Viêm Bá Nghị, cô cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán của anh, nhẫn nhịn nước mắt trong hốc mắt.
“Mami, mẹ khóc hả?” Bé cưng họ Lăng đang ngồi trên sô pha ăn đồ ăn vặt, cậu không giúp được gì, chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh.
Lăng Vi muốn nhếch lên một nụ cười mỉm, nói với con trai rằng cô không sao. Nhưng cũng ngay khoảnh khắc cô quay đầu lại, nước mắt cứ thế chảy ra bên khóe mắt.
“Mami, mẹ khóc thật hả, được rồi mà, mẹ khóc xấu lắm. Daddy mà thấy sẽ cười mẹ đó, mẹ đừng khóc nữa, khóc rồi daddy sẽ không thích mẹ nữa đâu.” Lần đầu tiên Lăng Dịch Sâm thấy Lăng Vi khóc, đối mặt với nước mắt rơi trong lặng thầm của mẹ, cậu đặt đồ ăn vặt xuống, bắt đầu nói năng lộn xộn, thật sự không biết phải làm thế nào.
Lăng Vi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, lúc cúi đầu, nước mắt đã bị nén vào. Thực ra cô không muốn khóc, nhưng không biết tại sao trong lòng cứ khó chịu kinh khủng. Có thể là vì đối mặt với tình trạng bây giờ của Viêm Bá Nghị có chút không thể làm được gì chăng? Hay là vì người đàn ông này, kể từ khi tìm được cô, thì bắt đầu gặp nguy hiểm không dứt, trắc trở liên miên? Cho nên đều là tại Lăng Vi cô đây, nên Viêm Bá Nghị mới trở nên như vậy.
Càng nghĩ như thế thì càng khó chịu, thấy người bên cạnh khẽ kêu tên cô một tiếng, còn giơ tay muốn bắt lấy bóng của cô. Nước mắt, kiềm chế không được, tràn mi, Lăng Vi đứng dậy chạy vào phòng tắm.
Tổng bệnh viện Xích Viêm
Sở Dụ được đưa vào phòng cấp cứu, Sở Phong ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi. May mà Mộ Bạch ở trong, anh vẫn yên tâm hơn một chút. Đối mặt với tình trạng hiện tại của Sở Dụ, kẻ làm em trai thật sự có chút hoang mang, lo lắng. Giây phút nhìn Sở Dụ bị đẩy vào phòng cấp cứu, đầu óc của anh hoàn toàn mờ mịt.
Bạn gái trước đã kết hôn, thứ vẫn luôn níu kéo không thể buông bỏ trong lòng anh ta cũng nên buông xuống rồi. Lúc nhìn dáng vẻ Sở Dụ hấp hối, Sở Phong có chút oán hận mình, vì một người phụ nữ mà làm anh em trở mặt, thật sự không đáng. Huống chi người phụ nữ kia thích Sở Dụ, cũng không phải là Sở Dụ chủ động trêu chọc, chuyện này Sở Dụ đã giải thích với anh rất nhiều lần, anh vẫn luôn không tin, cảm thấy tâm tư Sở Dụ quá sâu, suy nghĩ nhiều hơn mình.
Có một giây phút, Sở Phong hối hận rồi!
Đèn của phòng cấp cứu vẫn đang sáng, dường như anh đang nhớ đến cảnh tượng anh cùng Sở Dụ chơi đùa với nhau nhiều năm trước. Sở Phong nói thầm với bản thân, nếu Sở Dụ bình an vô sự, anh sẽ thử thay đổi thái độ của mình, thử từ từ khôi phục lại tình anh em trước kia với Sở Dụ, nhưng tình nghĩa đã cắt đứt, còn có thể trở lại như lúc xưa sao? Cho dù máu mủ tình thâm, nhưng mà……
Lúc đang nghĩ như vậy, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, Mộ Bạch đi ra trước, huơ huơ tay với Sở Phong, so mới ngơ ngác chạy qua.
“Không sao rồi, chỉ là……” Mộ Bạch không biết có nên nói với Sở Phong hay không.
“Chỉ là gì?” Sở Phong vội hỏi.
“Tay của Sở Dụ, có dấu hiệu tàn phế, nếu không cậu tìm chị Lăng đi, tôi…… tôi có chút bất lực.” Rốt cuộc giày vò một người như thế nào mà có thể làm cho xương đều cong vẹo cả, Mộ Bạch hận không thể làm cho Carrera sống lại lần nữa, rồi anh ta sẽ tự tay giết chết tên điên đó.
Sở Phong vừa nghe Mộ Bạch nói như vậy, thoáng chốc sửng sốt, lập tức liền hoảng hốt. Anh bắt lấy cánh tay của Mộ Bạch, không dám tin, hỏi: “Cậu đùa phải không Mộ Bạch, trò đùa này hơi quá rồi đó, Sở Dụ rất khỏe mạnh, tay của anh ấy không có vấn đề phải không?”
Mộ Bạch giằng khỏi kiềm chế của Sở Phong, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tạm thời, cậu đừng nói với Sở Dụ, đoán chừng lúc này chị Lăng đang điều trị cho Lão Đại, chờ ngày mai đi, tôi gọi điện cho chị Lăng. Tôi làm không được, nhưng bên chị Lăng có thể mà, cậu khoan sốt ruột đã, đừng nói với cậu ấy.”
Sở Phong buông tay ra, nhìn Sở Dụ được đẩy ra, nét mặt trắng bệch, anh vội vàng đi theo y tá, đưa Sở Dụ vào phòng bệnh.
Tổng bộ bang Đầu Ưng
Ưng Lão Đại tức không nhịn được, nhìn Ưng Lão Tam đang quỳ dưới đất, giỏi thật đấy, thằng ba này lại thừa dịp hắn uống say, cho người đi tấn công tổng bộ Xích Viêm. Bang Xích Viêm đó có thể động được hay sao? Viêm Bá Nghị là người mà Ưng Lão Đại hắn không thể đắc tội được, hắn không dám đắc tội đấy.
“Lão Tam, mày nói cho tao biết, rốt cuộc mày nghĩ sao vậy hả?” Ưng Lão Đại quát lớn một tiếng, nhìn Ưng Lão Tam không nhúc nhích quỳ dưới đất, cúi đầu thổi thổi tách trà nóng trong tay.
Ưng Lão Tam cúi đầu nói: “Em nhận được tin nói có người đi gây sự với Viêm Bá Nghị, Viêm Bá Nghị bị up hiếp, bị kêu đến bên tập đoàn Thượng Lạc rồi, nên em cho đám thuộc hạ đi đánh tổng bộ Xích Viêm. Mặc dù thu hoạch không lớn, nhưng nhất định có thể đè tinh thần của Viêm Bá Nghị xuống.”
Không ai nhìn thấy vẻ mặt của Ưng Lão Tam, nếu Ưng Lão Đại nhìn thêm vài lần, thì sẽ phát hiện Ưng Lão Tam của ngày hôm nay khác xa lúc trước.
Về phần khác nhau ở chỗ nào, thì chắc là dã tâm chăng?
Ưng Lão Đại đặt tách trà xuống bàn, giọng nói giòn giã vang lên: “Mày suy nghĩ đơn giản quá đấy Lão Tam, năng lực hiện tại của mày vẫn chưa đỡ nổi dã tâm của mày đâu. Viêm Bá Nghị là ai chứ? Nếu nó qua bên tập đoàn Thượng Lạc, tổng bộ Xích Viêm bên này sẽ không đề phòng sao? Mày đã chiếm được lợi ích chưa? Bị thương mấy tên chính là thu hoạch hôm nay của mày đó hả?”
Ưng Lão Tam cúi đầu im lặng, hắn biết bây giờ nói gì cũng vô dụng. Dựa theo cái tính nhát gan của Lão Đại, cho dù cánh cổng của tổng bộ Xích Viêm không có ai, gã cũng sẽ không dẫn người xông vào.
“Đồ rác rưởi, rác rưởi! Lão Tam, đột nhiên mày nổi hứng tới mời tao uống rượu, thực ra cũng là vì có mục đích phải không?” Ưng Lão Đại vốn không ngốc, vừa suy nghĩ là biết ngay tại sao Lão Tam mời gã uống rượu rồi. Thì ra là muốn chuốc say gã rồi mang đám thuộc hạ đi xử bang Xích Viêm.
Ưng Lão Tam siết chặt tay, hắn không ngờ Ưng Lão Đại lại cằn nhằn mãi không thôi. Còn không phải là nhát gan quá đó sao, sợ tổng bộ Xích Viêm đến gây phiền phức chứ gì. Bang Đầu Ưng và bang Xích Viêm bất hòa cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, còn sợ bang Xích Viêm biết bang Đầu Ưng khiêu khích ư?
Sự thờ ơ của Ưng Lão Tam làm cho Ưng Lão Đại cảm thấy rất mất mặt, gã đạp mạnh một cái, giận dữ nói: “Mày suy nghĩ kĩ cho tao nên đối phó với cơn giận của Viêm Bá Nghị như thế nào đi. Tao cứ nghĩ bang Đầu Ưng chiếm được một vùng, có địa bàn của mình, cuộc sống như thế cũng không tệ, không ngờ mày vẫn không thỏa mãn. Lòng tham không đáy, rắn nuốt voi đấy, Lão Tam, mày ở đây tự kiểm điểm hai tiếng đồng hồ đi, những thứ khác tao không nói nhiều nữa.”
“Phải, không cần phải nói nhiều nữa, hôm nay mày nói đủ nhiều rồi đó.” Ưng Lão Tam bật cười đứng dậy, hắn thật sự chịu đựng Ưng Lão Đại đủ rồi, hèn nhát, đúng là đồ hèn nhát.
Thấy Ưng Lão Tam đã đứng lên, nhìn mình với ánh mắt hiểm độc, Ưng Lão Đại nuốt nước miếng, lùi về sau hai bước, chỉ vào Ưng Lão Tam nói: “Lão Tam, mày muốn làm gì hả? Mày nói vậy là có ý gì?” Chẳng qua gã chỉ có sao nói vậy thôi, dáng vẻ của Lão Tam thế này có chút không bình thường.
“Thôi đi.” Ưng Lão Tam gỡ bỏ ngụy trang, thật sự chịu không nổi một lão đại nhát gan như chuột nhắt như vậy nữa, trước kia hắn đầu quân vào bang Đầu Ưng, lúc đó lão bang chủ vẫn còn trấn giữ, lão bang chủ mạnh mẽ quyết đoán, cải cách rất nhiều quy chế trong bang, có lẽ ông ấy biết Ưng Lão Đại không thích hợp làm bang chủ, nên mới truyền ra chuyện mà lão bang chủ từng nói rằng nếu bang Đầu Ưng có người có năng lực lên nắm quyền, thì nhất định phải giữ lại một mạng của Ưng Lão Đại.
Tóm lại, ngày thứ hai sau ngày tổng bộ Xích Viêm bị bang Đầu Ưng đánh lén, thì có một tin nhỏ truyền ra, nói rằng bang Đầu Ưng xảy ra nội loạn, Ưng Lão Tam khử Ưng Lão Đại, tự mình lên làm bang chủ.
Ở một quảng trường của trung tâm thành phố New York
Dịch Khôn đang ngồi bên cạnh hồ phun nước nghe điện thoại, anh ta có chút không dám tin hỏi lại lần nữa: “Cậu nói trong phòng làm việc của Viêm Bá Nghị có tầng ngầm riêng? Đứa bé suýt bị bắn chết?”
Thực ra, điều làm anh ta để ý hơn hẳn là chuyện về phòng làm việc của Viêm Bá Nghị, anh ta tin rằng Dịch Dịch sẽ không sao. Nếu ngay cả Dịch Dịch mà Viêm Bá Nghị cũng không bảo vệ được, thì không xứng làm daddy của Dịch Dịch rồi.
Câu trả lời ở đầu bên kia điện thoại làm Dịch Khôn rất không hài lòng, anh ta tính trăm phương ngàn kế để lôi Carrera ra ngoài, lại cho gã một vài người, sao lại thất bại nữa rồi?
Carrera chết rồi thì đành thôi, nếu không anh ta cũng sẽ kiếm gã để tính sổ. Lúc trước đã nói rõ rồi, đừng hòng nghĩ tới Lăng Vi và đứa bé, sao lại……
“Đưa tin ra, nói trước khi Carrera đến tập đoàn Thượng Lạc gây sự thì đã ký một phần hiệp ước với bang Đầu Ưng, chuyện cơ mật chỉ có mấy ông lớn của bang Đầu Ưng biết.”
Nghe đầu bên kia điện thoại nói mấy câu, Dịch Khôn mới gật đầu nói: “Đúngg, cứ làm như vậy. Người của chúng ta đều lặng lẽ rút về đi, giải quyết tất cả thuộc hạ của Carrera ở thành phố Liêu, nói với người đưa tin ra, bảo hắn thông minh một chút, Viêm Bá Nghị không dễ chơi đâu.”
Cúp điện thoại, Dịch Khôn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, đôi mắt hơi mở lên, bật cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT