Nhìn Đái Tình Mỹ ngây người, Lam Doãn Khang giống như không có chuyện gì xảy ra, thay cô nhặt chiếc thìa rơi trên bàn ăn, lần nữa nhét vào tay cô, để cho cô nắm thật chặt, “Bây giờ thì ăn cơm thôi, không đem các món ăn này ăn hết, không ai được rời khỏi bàn.”
Anh nhất định là bị người ngoài hành tinh nhập vào người, nhất định là.....
Cô không dám nhìn Lam Doãn Khang quá lâu, sợ mình sẽ không cách nào kiềm chế chìm đắm trong đôi mắt đầy dòng điện mê người của anh, nắm chặt thìa, tâm thần thấp thỏm ăn bữa ăn tối.
Nhưng sự hưng phấn xa lạ không ngừng từ trong thân thể xông tới. Hình như là đang nói..., cô thật ra thì cũng rất mong đợi......
Lam Doãn Khang nói, ăn xong bữa tối hoàn mỹ thì không thể thiếu điểm tâm ngọt, vì vậy liền kéo Đái Tình Mỹ đến ghế salon ở phòng khách, cùng anh vai kề vai ngồi chung.
Anh không kịp chờ đợi mỡ hộp chocolate vị trà đã mua trước đó, xé giấy bọc, uy một khối vào miệng cô, cũng hướng miệng mình nhét một khối, chocolate áo bên ngoài lập tức tan trong miệng, mùi vị đậm tới mức lấn cả mùi vị trà.
Bởi vì tư vị tốt đẹp, hai người một hơi liền ăn gần hết.
“Ăn ngon không?” Lam Doãn Khang đột nhiên hỏi.
Cô gật đầu một cái, cả người hoàn toàn bị tư vị mê người này mê hoặc. Cô đã không ăn đồ ăn vặt thật nhiều năm, thì ra là lấy trà phủ lên chocolate lại có tư vị vui vẻ như thế, hại cô không nhịn được ăn thêm khối nữa.
“Tôi cảm thấy không tệ.” Anh bĩu môi.
Đái Tình Mỹ nhìn anh một cái, được rồi, anh là ông chủ giàu có, còn cô là người nghèo khó, vốn là cách cảm thụ mùi vị món ăn không giống nhau.
Cô chuyên tâm cảm nhận mùi vị trà đang tan trong miệng, bất chợt, Lam Doãn Khang có ý nghĩ xấu nhìn cô một cái, “Chẳng lẽ viên trong miệng của em có mùi vị ăn ngon hơn?”
Câu hỏi chất vất vừa phun ra, gương mặt anh trước mặt cô trong nháy mắt phóng đại, không kịp kêu lên, môi của anh liền hạ xuống, cướp đi tiếng kêu, cũng đồng thời trùm lên đôi môi lạnh lẽo của cô.
Mắt mở lớn, đầu trống rỗng.
...... Đã xảy ra chuyện gì? Cô đang ăn chocolate, tại sao Lam Doãn Khang giống như mãnh thú đột nhiên nhào tới hôn cô?
Anh mút, thân mật liếm hôn, thừa dịp cô thất thần, giảo hoạt đầu lưỡi cạy ra hàm răng của cô, sau đó giống như co rắn chui vào trong miệng cô, không ngừng chới đùa với chiếc lưỡi thơm tho.
Lưu lại mùi trà, anh không ngừng mút liếm, nhanh chóng hòa tan trong miệng nhau.
Cô sợ hãi, muốn giãy giụa, nhưng đôi tay chống lên lồng ngực của anh, nhiệt độ trên người anh thật nhanh truyền đến tay cô, thấm vào thân thể cô ——
Cô phát hiện mình không có một chút sức lực, đôi tay không biết từ lúc nào đã túm lấy áo sơ mi của anh, như người chết đuối phát hiện bè gỗ, vội bắt lấy không thả.
Đái Tình Mỹ chưa bao giờ cảm thấy bị xâm lược như thế này, thời tiết tháng mười hai giá rét, nhưng cả người cô nóng hừng hực, đầu óc choáng váng, giống như lơ lửng giữa không trung......
Môi cùng môi thân mật không có một khe hở, tim của hai người đập kịch liệt.
Không biết trải qua bao lâu, mùi vị của trà đã sớm tan hết, không khí nóng bỏng bao quanh, môi lưỡi hai người khó khăn tách ta.
Cô hít một hơi lớn, bộ dáng ngu ngơ giống như không hít thở ngay cô sẽ chết vậy, chọc cười Lam Doãn Khang.
Cô bối rối, hai má đỏ bừng.
Lam Doãn Khang nhìn cô, một sự vui mừng ngập tràng trong ngực anh.
Kỹ thuật hôn của cô thật là con mẹ nó! Căn bản không biết làm như thế nào đáp lại, nên như thế nào lấy lòng anh, vừa không lưu loát vừa kém cỏi, nhưng hôn thật thơm, thật ngọt, ngây thơ hé miệng. Nhìn cánh môi ướt át, lộ ra màu hồng nhạt, làm cho người ta có cảm giác muốn phạm tội.
Anh nặng nhẹ cằm cô, nhìn trong giây lát, chợt lại cuối xuống hôn cô.
Ah, thế nào lại hôn nữa?
Thật vất vả Đái Tình Mỹ mới tìm được chút tỉnh táo, trong nháy mắt đầu óc lại mê mụi, nụ hôn sâu cướp đi hô hấp của cô, tất cả các giác quan đều hư ảo.
“Ưmh......” Tiếng kêu của cô bị nụ hôn nóng bỏng của anh cưỡng chiếm.
Không giống với nụ hôn dịu dàng lúc nãy, nụ hôn này kịch liệt chứa đầy khát vọng, dùng phương thức tham lam mà chiếm đoạt, suýt làm cô chóng đỡ không nổi.
Lam Doãn Khang cảm thấy mình động tình, khát vọng bản thân thúc giục anh cuồng dã chiếm đoạt sự tốt đẹp thuộc về cô, giống như muốn đem cô ăn vào, ăn vào trong cơ thể anh, để cô thành một phần của anh.
Cô chống đỡ không được nữa, giống như một chiếc bánh trôi nhỏ, mềm nhũn trong nước nóng, hai tay yểu điệu vô lực không biết từ lúc nào để trên bờ vai anh, phụ thuộc vào anh, cô cảm thấy hít thở không thông, đầu óc quay cuồng ——
Rốt cuộc, anh cũng thả cô ra.
Hai người không hẹn mà cùng há miệng thở dốc, nhịp tim như sấm.
Ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn cô......
Không thể để mình mất khống chế nữa, nếu không anh sẽ đem cô ăn mất.
Cô không phải là bạn giường của anh, thích thì lên giường, xuống giường thì như người xa lạ, cô là người đầu tiên anh động lòng, là người phụ nữ anh muốn quý trọng!
Vì chiều hôm nay, anh đã chuẩn bị cả tuần lễ, còn tốn hai ngày học hỏi, để biểu hiện giờ khắc này, thật ra trong lòng hiện tại anh cực kỳ lo lắng.
Khi cô thưởng thức tài nấu ăn của anh, làm cho sự lo lắng của anh giảm bớt hai phần ba.
Ánh mắt Đái Tình Mỹ mê loạn, cái miệng bị hôn sưng đỏ khẽ thở, lý trí từng chút trở lại, cô không nhịn được hỏi: “...... Anh, anh tại sao muốn hôn tôi?”
“Vấn đề rất hay, tôi cũng muốn biết, tại sao em không đẩy tôi ra?” lông mày Lam Doãn Khang nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cô, khóe môi mỉm cười.
Anh biết anh rất giảo hoạt, nhưng anh càng muốn biết tâm ý của cô đối với anh, có phải hay không cũng giống như anh cảm thấy không cách nào chống cự lực hút trí mạng của đối phương.
Nam nhân cường hãn nhưng thật ra là đang phô trương thanh thế, câu trả lời của nữ nhân liền có thể quyết định sống chết của bọn họ.
Trong nháy mắt khuôn mặt cô đỏ bừng, không biết trả lời như thế nào.
Khi cảm giác một chút sức lực của cơ thể trở lại, cô liền giống như con thỏ nhỏ muốn trốn thoát khỏi đây, thoát khỏi không khiến khiến người ta trầm luân này, nhưng người đang ông phía sau giống như thợ săn, lấy tốc độ cực nhanh không thể tưởng tượng từ phía sau ôm lấy cô ——
Đôi mối vừa mới hôn cô ghé vào bên tai cô, dùng một giọng nói ra lệnh: “Mỹ Tình, ở bên cạnh tôi.” Hoàn toàn là phong cách của người đứng đầu Lam thị.
Hình như đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Mỹ Tình...... Khi hai từ này từ miệng anh phát ra, cô cảm thấy tên mình thật đẹp, giống như ánh sáng xinh đẹp, làm rung động, không cách nào dùng từ ngữ để hình dung.
Mệnh lệnh anh đối với ý chí yếu ớt của Đái Tình Mỹ mà nói là một uy lực rất lớn.
Căn bản cô không phải là đối thủ của Lam Doãn Khang, ngay từ lúc nhìn thất anh, hình bóng anh đã chiếm giữ trong trái tim cô, hơn nữa không ngừng lớn lên, nên sự dịu dàng của anh giống như khối hương bơ nồng, làm cho cô bị luân hãm trong mệnh lệnh của anh......
Sau đó cô không biết mình trở về nhà như thế nào. Suốt đêm, Đái Tình Mỹ nằm trên gường đơn của mình mà trằn trọc trở mình, trong đầu toàn là hình ảnh anh hôn cô trước đó không lâu.
Người luôn có thể gặp nhưng cô không thể với tới, người đàn ông làm cô phục sát đất, bỗng nhiên lại nhiệt tình hôn cô, còn muốn cô ở bên anh, cô không dám tin đây là sự thật.
“Có hay không ngày mai tỉnh dậy, tất cả đều là mơ?” Cô lo lắng tự lẩm bẩm.
Đôi tay che mặt, trong chăn Đái Tình Mỹ nghiêng người ảo não gào thét.
Xong đời, ngày mai không biết nên làm sao sao đối mặt Lam Doãn Khang, khi anh là cấp trên, còn là người yêu? Cô sợ vừa nhìn thấy anh, sẽ không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT