Trong siêu thị, Lam Doãn Khang nắm xe đẩy, bắt đầu lựa chọn nguyên liệu nấu ăn.

Lúc trước Đái Tình Mỹ đều tự mình mua, Lam Doãn Khang ở ngoài xe đợi cô, vì sợ anh đợi quá lâu, cô vừa vào siêu thị liền lấy giấy ghi chép sẵn nhanh chóng mua các nguyên liệu cần thiết, cô cứ nghĩ Lam Doãn Khang là người cao ngạo không muốn chen chút ở chổ này, nhưng hiển nhiên suy nghĩ của cô đã sai.

Người chú trọng hiệu suất như Lam Doãn Khang chưa bao giờ làm việc gì chậm chạp, cô tưởng rằng anh sẽ dùng tốc độ càn quét kinh người để mua đồ, không nghĩ tới anh cực kỳ thông dong thoải mái, đi siêu thị rất nhàn nhã, không giống với người luôn tranh thủ thời gian làm việc, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của cô về anh.

Thì ra anh cũng có lúc buông lỏng như vậy......

Tâm tình của anh hình như rất tốt, bình thường khuôn mặt luôn nghiêm túc giờ phút này cực kỳ buông lỏng, còn thỉnh thoảng cùng cô thảo luận về thực phẩm.

Nhìn đi, hiện tại anh đang cằm hai bịch ớt màu sắc rực rỡ muốn cô chọn.

“Cái này, chọn cái này đi.”

Mặc dù một bụng buồn bực, Đái Tình Mỹ vẫn quan sát thật kỹ, chọn ớt bên tay trái.

Khóe miệng anh khẽ nhếch, “Chúng ta thật ăn ý!”

Biết rõ đây chẳng qua là một câu nói ngẩu nhiên, nhưng khi cô nghe lại có cảm giác ái muội, làm cô không nhịn được vui vẻ, tim đập loạn, nhưng vui vẻ xong, lại cảm thấy mình quá hồ đồ.

Lúc cô tâm trạng còn rối bời, Lam Doãn Khang đứng ở khu vực tươi sống ngoắc ngoắc tay với cô, cô vội vàng ngừng mộng tưởng, dùng thời gian nhanh nhất đi tới trước mặt anh.

“Ăn hải sản có bị dị ứng không?” Anh nhìn cô hỏi.

Ánh mắt dịu dàng nhìn cô, làm lòng cô dậy sóng, hai má bỗng nhiên ửng hồng. “Không, không biết.” Cô ngượng ngùng trả lời.

Thật muốn lấy thứ gì che mặt lại, nhất định hiện tại mặt cô rất đỏ.

“Vậy thì mỗi thứ lấy một chút!” Lam Doãn Khang chuyên chú chọn lựa.

Anh xoay người một cái, Đái Tình Mỹ lập tức hít một ngụm khí lớn.

Cô cảm thấy không khí có chút nóng nực, khó thở, đầu óc choáng váng, nhưng Lam Doãn Khang hình như chưa muốn kết thúc cuộc mua thức ăn, bước chân vẫn ưu nhã, thong thả đi về phía trước.

Anh thỉnh thoảng như thế làm Đái Tình Mỹ sinh ra ảo giác tốt đẹp, giống như bữa ăn tối nay anh dành duy nhất cho cô vậy.

Điều này làm cho cô thụ sủng nhược kinh, dù sao từ lúc mẹ cô đột ngột ra đi, đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc vì cô nấu ăn, anh là ông chủ của cô, cũng là người đàn ông mà cô thầm mếm bấy lâu.

Cô nghĩ, cho dù là nhiều năm sau khi hồi tưởng lại, thì giờ phút này sẽ là những giây phút cô coi trọng khắc sâu vào lòng.

“Mỹ Tình ——” Lam Doãn Khang đi trước đang kêu cô.

“Đến, đến ngay!”

Tốn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thuận lợi mua đồ hoàn tất, tới quầy tính tiền, Đái Tình Mỹ nhìn thấy hộp trà vị chocolate, nhịn không được tò mò nhìn lại hai lần.

Đối với cô mà nói, chocolate không phải là thứ để tiêu phí, một hộp nhỏ thôi cũng mất 90 khối, cô sẽ không bao giờ mua. Cô nhìn là vì tò mò khi trà lại kết hợp với chocolate.

“Em ăn rồi sao?” Âm thanh Lam Doãn Khang thình lình vang bên tai.

Cô thành thật lắc đầu một cái.

Một giây kế tiếp, hộp trà mùi vị chocolate Nhật Bản liền bay tới quầy tính tiền.

Nhìn cô kinh ngạc, Lam Doãn Khang liền nói một lý do đương nhiên, “Muốn ăn.”

Hai mắt Đái Tình Mỹ trợn to, rất khó tưởng tượng người kiêu ngạo như anh cũng sẽ ăn đồ ngọt như chocolate.

Cầm lượng thức ăn gấp ba bốn lần lúc trước đi mua, Lam Doãn Khang nhìn cô chỉ chỉ vào ghế sa lon ở phòng khách, tiếp theo liền vén tay áo đi vào phòng bếp.

Cô muốn tới giúp, nhưng anh chặn ngang trước mặt cô, “Ra ngoài đi.” Cằm hướng về phía phòng khách.

Anh ra lệnh, Đái Tình Mỹ chỉ có thể ngoan ngoãn ra ngoài chơi với Meo Lỗ.

Meo Lỗ không quan tâm cô đang mất hồn, thoải mái đem bụng đưa ra, tận hưởng cô vuốt ve nó......

Cô nghe tiếng nước chảy, tiếng dao, tiếng dầu nổ vang dội khi cho vào chảo phát ra từ trong bếp, sau đó, cô nghe anh khẽ ngâm nga giai điệu.

Tất cả các ý nghĩ của cô bị hấp dẫn bay ra khỏi phòng khách ——

Đái Tình Mỹ thu tay lại đứng dậy, Meo Lỗ nằm dưới đất vần chưa thỏa mãn nhìn cô.

“Chị đi xem một chút.”

Meo Lỗ bất đắc dĩ meo meo một tiếng, trở về ổ.

Cô rón ra rón rén đến gần phòng bếp, len lén đứng ở hộc tủ bên cạnh ngắm nhìn Lam Doãn Khang ở bên trong.

“Khát quá, giúp tôi rót ly nước.”

Anh không quay đầu ra lệnh, Đái Tình Mỹ giật mình.

Có cần lợi hại như vậy không, cô bước rất nhẹ đi vào bếp, anh cũng biết, giống như có mắt ở trên lưng vậy.

“...... Được.” Cũng bị phát hiện rồi, Đái Tình Mỹ làm bộ như không có chuyện gì, cầm lấy ly thủy tinh, rót nước đưa cho anh.

Bởi vì hai tay đang bận rộn, Lam Doãn Khang cúi đầu đưa miếng tới gần cái ly. Mặc dù cô có chút xấu hổ, vẫn phối hợp nâng ly lên cho anh uống nước.

Uống nước xong, anh giơ tay lau đi nước đọng trên môi, xoay người lại tiếp tục nấu ăn.

Rõ ràng là động tác rất đơn giản, nhưng trong mắt Đái Tình Mỹ lại có một loại cảm giác không nói nên lời, không nhịn được nghĩ, đây chính là người yêu trong mắt hóa Tây Thi đi! Có lẽ cho dù thấy ghèn trong mắt Lam Doãn Khang đi nữa cô cũng thấy đẹp.

Haizz, Đái Tình Mỹ ơi, ngươi thật hết thuốc chữa rồi!

Lam Doãn Khang múc một muỗng canh đưa tới bên miệng cô, ý bảo cô nếm thử một chút, cô bị động há mồm mút nhẹ.

“Như thế nào, sẽ quá mặn không?”

Cô lắc đầu một cái, không nhìn mùi vị nồi canh cà rốt lại tốt đẹp như vậy, lưỡi liếm liếm vành mội......

Một đông tác vô tình của cô lại kích thích giác quan của Lam Doãn Khang, một luồng khí nóng dâng lên, ánh mắt anh trở nên thầm trầm.

Vì sợ mình trong nháy mắt biến thành dã thú, anh thật nhanh quay lưng, không dám nhìn Đái Tình Mỹ nữa.

“Bữa ăn tối gần xong, em đến bàn ăn chờ tôi một chút, nếu có thể, giúp tôi đem thức ăn dọn ra.” Anh phải nói này nọ, mới có thể giữ vững lý trí.

“Được.” Cô không nghi ngờ gì đi đến bày đồ ăn ra.

Khi thức ăn tối tất cả ở trên bàn, mùi thơm bay bốn phía, cơm hải sản Tây Ban Nha cách thủy, salad Điền Viên đủ màu sắc, đùi gà Mê Điệt Hương, rau xào thanh đạm*..... Nhìn bàn đầy các móm ăn, đột nhiên Đái Tình Mỹ cảm thấy mấy ngày trước mình giống như múa rều qua mắt thợ, thật xấu hổ.

(*mấy món ăn mình để nguyên bản, không rõ chi tiết lắm)

“Ăn đi, thức ăn là để ăn, không phải để nhìn.”

Nhìn biểu cảm của cô làm anh không giấu được vui mừng cùng hả hê, múc một lượng cơm lớn vào chén của cô, phía trên có đầy hải sản.

Đái Tình Mỹ nếm thử một miếng, tư vị hạnh phúc làm cô thỏa mãn cười, không nhịn được ăn thêm vài hớp, trong miệng nhỏ nhắn nhất thời tràn đầy mùi hải sản tươi.

Nhìn bộ dạng cười mĩm của cô, Lam Doãn Khang biết cô hài lòng, trong lòng cực kỳ có cảm giác thành tựu, anh cũng không nhịn được anh một ngụm lớn.

Vừa đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, cô nói với Lam Doãn Khang những lời trong lòng: “Chưa từng có người làm cơm cách thủy ngon như vậy cho tôi ăn.”

Câu nói vô tình kia, khiến lòng Lam Doãn Khang bỗng nhiên níu chặt.

Đứa ngốc này, chỉ một bữa cơm lại làm cô vui vẻ như vậy, cô cũng quá dễ lấy lòng quá đi! Ngốc như vậy, nếu anh không mau đem lấy về làm vợ, đời này còn gì là lạc thú?

Anh nhìn cô, ánh mắt ấm áp chuyển sang thâm trầm, khàn giọng trầm thấp nói: “Về sau chỉ cần em muốn ăn, tôi liền nấu cho em ăn.”

Anh xúc động hứa hẹn khiến Đái Tình Mỹ ngạc nhiên ngẩng đầu, khẽ chớp lông mi, giống như là bị nguyền rủa, cả người mất hồn nhìn Lam Doãn Khang.

Là thật sao? Chỉ cần cô muốn ăn, anh sẽ tự mình làm cho cô ăn?

Tim như ngừng đập, trước nay cô chưa bao giờ biểu lộ kích động như vậy, đôi mắt liền vừa nóng vừa ướt.

Nếu như đây là một giấc mộng, vậy khẳng định đây là giấc mộng đẹp nhất của cô từng có.

“Không tin?” Lam Doãn Khang nhướn cao lông mày.

Cô không lên tiếng, chỉ là ánh mắt lom lom nhìn anh.

Lam Doãn Khang kiêu ngạo hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay.

Muốn xem anh nói gì, Đái Tình Mỹ không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn đem thân thể nghiêng tới trước.

Ánh sáng đèn chiếu trên người cô, tạo nên bóng lưng xinh đẹp chiếu trên bàn ăn.

Anh đứng lên, thân hình cao to chiếm gần hết mặt bàn, không nói lời nào liến hướng môi cô dùng sức hôn xuống ——

Đái Tình Mỹ sợ ngây người!

Một giây kế tiếp, thìa từ trong tay của cô rơi xuống, đụng vào đĩa tạo ra âm thanh trong trẻo.

Cô chợt bắn về trên ghế dựa, kinh ngạc vuốt môi của mình, không thể tin được chuyện gì vừa mới xảy ra.

“Em không biết ký hiệp ước cần phải đóng dấu sao?”

Cô không biết, cô thật không biết, giờ phút này trong đầu cô cơ hồ không suy nghĩ được gì, chỉ có hình ảnh đôi môi của Lam Doãn Khang khi hôn cô, không ngừng tự động lập lại.

Mặc dù chỉ là đụng chạm chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng đủ làm cô ngạc nhiên không thôi, môi cô chư từng có nam nhân nào chạm qua, Lam Doãn Khang là người đầu tiên.

Cô nhìn anh, anh mĩm cười nhẹ nhàng, đôi mắt thâm thúy giống như chứa đựng vô hạng những dòng điện thần bí, không có dấu vết truyền cho cô.

Anh đang phóng điện với cô! Đái Tình Mỹ tiếp thu được tin tức như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play