Thẩm Thạc mở cửa phòng, vừa thấy cháu gái lớn Triệu U, để cô đi vào.
Vừa lau tóc ướt sũng, anh vừa nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
Triệu U tà tà nhếch môi, nháy đôi mắt quyến rũ, không có ý tốt nói: “Chú nhỏ, con vừa thấy Đào Y ủ rũ uể oải cúi đầu đi trên hành lang, chân giống như bị khập khễnh, chú biết nguyên nhân gì sao?”
Từ khập khễnh này là Triệu U tự mình phát huy trí tưởng tượng lên, cô vừa nghe ông nội Thẩm nói hai người họ đi Trường Thành, bản thân không nhịn được tán thưởng thật là một đôi dũng cảm, nên chọn giữa trưa chạy lên trên kia chịu tội, sau đó liên tưởng leo Trường Thành xong cô nàng nhà ta tám chín phần mười là chân cẳng không chịu nổi.
Thẩm Thạc dừng tay, lại tiếp tục bình tĩnh lau, trong đầu không tự chủ được nhớ lại và phân tích Đào Y cuối cùng là vì cái gì mà chịu mất mác, tự nhiên còn tổn thương chân.
Triệu U vừa thấy Thẩm Thạc lâm vào suy tư, suy đoán người chú nhỏ này của cô khẳng định không ghét bạn trẻ Đào Y như vậy. Mục đích đạt được, cô thành công lui người tạm biệt, vui vẻ thong thả rời khỏi.
Thẩm Thạc suy nghĩ, không hiểu rõ Đào Y vì nguyên nhân gì mà uể oải. Để khăn lông xuống, anh cầm một quyển sách lên xem, nhìn chút, không nhìn vào mấy chữ. Liền để sách xuống, lại mở ti vi, từ một đài chuyển đến hai mươi ba đài, không phát hiện tiết mục thích xem, lười phải chuyển tiếp qua nữa, lại mở đơn tuyển chọn hạng mục muốn tìm về đề tài giáo dục quân sự để xem, kết quả mới nhìn ba phút anh đã không nhịn được đóng lại.
Thở dài thật sâu, gãi mái tóc vẫn con ẩm ướt, anh ném điều khiển ti vi xuống, đứng lên tính đi xem tình huống của tiểu nha đầu bên kia.
Đào Y ra khỏi phòng tắm sau khi trở về, lấy mặt nạ trong túi du lịch nhỏ của cô ra, nước làm trắng da, dung dịch trắng đẹp và một đống sản phẩm bảo dưỡng ra ngoài, trước tiên phủ lớp nước làm trắng da trên mặt, mới dán mặt nạ ẩm ướt bảo vệ lên. Cô tính làm mặt nạ ẩm ướt bảo vệ trước, tiếp theo là mặt nạ trắng đẹp. Mỗi ngày sáng tối một lần, thế nào cũng không thể trong ba bốn ngày sẽ làm trắng da.
Ngoài làn da không để lộ trên người thì đều tối. Lúc này Đào Y mới may mắn mình nhớ lầm thời gian kết hôn của Lục Tiếu. Đến thành phố B trước, cô đúng lúc nghỉ phép ở nước Pháp, mua một đống mỹ phẩm dưỡng da, chưa kịp chở về thành phố H, đã trực tiếp bay đến thành phố B. Lúc này tốt lắm, hoàn toàn có tác dụng.
Lấy ra một lon trắng đẹp thân cao lớn, nặn ra thật nhiều, xoa đều trên đùi, cánh tay và trên cổ, lần lượt dùng bọc nilong thức ăn quân kỹ lưỡng, sau đó đàng hoàng nghiêng người trên ghế sa lon ôm IPAD chơi.
Đào Y đang chơi trò đua xe vui vẻ, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cô cầm IPAD, vừa cúi đầu tiếp tục chơi, vừa chậm chạm đi đến cạnh cửa, không hề nghĩ ngợi tự biết trang phục có thể hù chết người hay không, đã mở cửa ra.
Cửa mở ra, Thẩm Thạc đang muốn hỏi cô có chuyện gì hay không đã bị cánh tay của cô, cổ và trên đùi có gì đó xanh mượt dọa cho sợ đến nghẹn trong cổ họng, muốn lên không lên mà muốn xuống không xuống, giống như nuốt cả viên bánh trôi mắc kẹt trong cổ họng vô cùng khó chịu.
Đây là... Cô đang làm sao vậy? Chẳng lẻ toàn thân đều bị thương? Nhưng anh nhớ hôm nay cô rõ ràng vui vẻ cả ngày?
Đào Y chơi xong trò chơi, kết quả là cô lại chạy hạng nhất đếm ngược lên, không khỏi hậm hực.
Bỗng nhiên ý thức được trước người dường như có người đứng, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Thạc vốn là mặt không biểu tình nay ánh mắt trở nên trợn to, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là khóe miệng lại có dấu hiệu co rút mờ ảo.
Đào Y đột nhiên nhớ mặt nạ toàn thân của mình, trên mặt cũng dán mặt nạ giấy, hơi xấu hổ giơ móng vuốt lên, híp mắt hơi khẽ động khóe miệng, cố gắng không làm động đến khối bắp thịt nào trên mặt, chào hỏi nói: “Hi. Có chuyện gì?”
Thẩm Thạc nuốt nước miếng, hầu kết chuyển động trên dưới, phun mấy lời vừa nghẹn trong cổ họng ra: “Cô không sao chớ?”
Đào Y nháy mắt, nói: “Không có sao.”
Thấy Thẩm Thạc nghi ngờ nhìn lướt qua trên người của cô, nhất thời hiểu anh chỉ là cái gì. Cô hắc hắc cười, “Tôi bị nắng ăn đen, làm mặt nạ đây.”
Thì ra là như vậy.
Khóe miệng của Thẩm Thạc co rút, đột nhiên buồn bực bản thân lúc nào thì biến thành gà mẹ, lúc này mới có tiếng cũng có miếng mà chung sống với nha đầu này một ngày, anh đã trở nên không bình thường, nếu tiếp tục chung sống, vậy anh không phải lề mề đến bị chiến sĩ toàn quân cười chết?
Cách xa Đào Y, cách xa bi thống. Đây là lúc Thẩm Thạc rời khỏi trước cửa phòng Đào Y mới nghĩ đến cảnh giới.
Chờ Thẩm Thạc đi, Đào Y đóng cửa lại, đang chuẩn bị tiếp tục đại chiến đua xe, phần phật từ lúc Thẩm Thạc đến chơi mà tạo ra hương vị kỳ quái.
Chẳng lẻ, hoặc giả, có thể Thẩm Thạc có chút quan tâm cô như vậy?
Nghĩ đến có khả năng này, Đào Y đã vui vẻ nhếch miệng cười.
Hắc hắc, xem ra hôm nay leo Trường Thành vẫn có thu hoạch.
Còn chưa lỗ vốn toàn bộ.
Buổi tối ăn cơm, Đào Y không sợ mất mặt cùng ăn cơm với người nhà họ Thẩm, chứng minh bạn trẻ Đào Y đã khôi phục năng lực ngoan cường, nên có thể trong vòng một tiếng ngắn ngủn đầy máu sống lại.
Thẩm lão gia cố ý kêu người sắp xếp vị trí của Đào Y bên cạnh Thẩm Thạc, bên khác của cô chính là bản thân ông, dễ dàng gần gũi tác hợp tiểu nha đầu lanh lợi với con thứ ba vạn năm độc thân của mình.
Triệu U dù sao cũng là con gái, đầu tiên phát hiện mặt của Đào Y bị nắng rám đen, nên không tiện nhiều lời. Dù sao không có cô bé nào nguyện ý người khác nói chuyện mình biến thành đen, dien$#dan%$le%$quy/$#don nhưng cô không nhịn được chút thì nhìn Đào Y, chút thì Thẩm Thạc, giống như là điều tra tình hình quân địch, muốn điều tra gian tình như có như không giữa hai người kia.
Chỉ tiếc, Đào Y và Thẩm Thạc mạnh ai nấy ăn, vốn không có trao đổi gì, khiến cô thất vọng, mất đi hăng hái tiếp tục quan sát.
Người thất vọng không chỉ mình Triệu U, Thẩm lão gia ở một bên cũng gấp rất.
Từ trước đến nay nhà họ Thẩm tuân theo ăn không nói lúc ăn cơm, nhưng lúc này Thẩm lão gia lại không quản nhiều như vậy, nhẹ giọng ho khan, nói với con thứ ba Thẩm Thạc: “A Thạc, gắp miếng gà xào cay cho Y Y. Đừng chỉ tự mình ăn, không nhìn xem tiểu cô nương người ta có đủ hay không.”
Thẩm lão gia nói hai câu này, không đơn thuần dọa Thẩm Thạc, ở đây có anh cả Thẩm Chiêu và vơ anh Triệu Quân Dao, với Triệu U đều sửng sốt, tiếp đó thì hiểu Thẩm lão gia phá quy củ vô cùng gấp gáp tìm vợ cho con trải nhỏ của mình.
Thẩm Thạc nhăn mặt cau mày, trả lời: “Đào Y không ăn cay.” Sau đó, buồn bực không lên tiếng ăn cơm của mình.
Loại ngụ ý hàm nghĩa sâu xa này nhất thời khiến Thẩm lão gia và Triệu U bát quái cùng xem kịch vui với Triệu Quân Dao ánh mắt sáng lên, ngay cả Thẩm Chiêu luôn luôn không để ý đến chuyện bên ngoài, là người trầm ổn không nhịn được thả chậm tốc độ ăn cơm, dựng thẳng lỗ tai muốn thám thính nhiều nội dung hơn nữa.
Không có biện pháp, không nên trách người nhà họ Thẩm gà mẹ như vậy. Muốn trách thì trách Thạc quá không để cho người ta đỡ lo. Đã ba mươi tuổi, ngay cả đối tượng mục tiêu cũng không có. Hai năm qua Thẩm lão gia tạo không ít cơ hội cho Thẩm Thạc, mặc dù trong bộ đội, Thẩm lão gia cũng sẽ đưa đến bên cạnh anh một cô gái hơi đáng tin. Đáng tiếc a đáng tiếc, Thẩm Thạc ngay cả liếc mắt cũng không cho cô gái nhà người ta.
Nhưng lúc này Đào Y lại khác biệt. Đầu tiên là gây ra “Tình một đêm”, tiếp là leo Trường Thành, bây giờ Thẩm Thạc mặt co quắp dùng giọng nói lạnh nhạt tuôn ra sở thích của tiểu cô nương người ta. Đủ chuyện khác hẳn người khác không thể không khiến người nhà họ Thẩm chú ý, nhất là khiến Thẩm lão gia tin tưởng hôn sự của con trai nhỏ.
Đào Y nghe lời của Thẩm Thạc cũng hơi buồn bực, quên đây là nhà họ Thẩm, cô nhanh mồm nhanh miệng lập tức hỏi: “Làm sao anh biết tôi không ăn cay?”
“Đoán.” Thẩm Thạc mới phát hiện lời anh vừa nói là một viên đã làm gợn ngàn tầng sống, đẩy mình đến chỗ bất lợi cho mình, vội vàng bổ sung thêm, “A, hình như là vợ của Tiểu Dục đề cập đến. Trí nhớ của tôi tốt, liền nhớ.”
Đào Y gật đầu, không hề khả nghi, người nhà họ Thẩm lại đều nghi ngờ.
Lục Tiếu vợ của Tiểu Dục làm sao có thể nói vấn đề sở thích của bạn thân mình với chú Ba không quen như vậy đây? Còn nữa, từ trước đến nay Thẩm Thạc không nói nhiều, lười phải giải thích với người khác, lúc này giải thích giống như giấu đầu lòi đuôi, còn lời mở đầu không thêm hậu ngữ, không phải tự mình nâng đá đập chân của mình sao? Cho nên nói, Thẩm Thạc lấy cớ này vô cùng gượng ép, tám phần là giả.
Người nhà họ Thẩm phân tích đúng chỗ, Thẩm Thạc hoàn toàn dựa vào năng lực quan sát bén nhạy để có được kết quả.
Thẩm Thạc xuất thân là lính trinh sát có năng lực quan sát bén nhạy và năng lực phân biệt, trưa nay trước khi đưa Thẩm Dục và Lục Tiếu đi đã ăn cơm trưa, Đào Y trước mặt rõ ràng thả một con mực hương cay, cô lại bỏ gần tìm xa gắp một con mực thìa là trong dĩa.
Lúc ấy Thẩm Thạc đúng lúc muốn gắp con mực thìa là, hơn nữa đúng dịp chiếc đũa của Đào Y không hẹn mà cùng duỗi về cùng miếng mực, lúc ấy hai người Thẩm Thạc và Đào Y đều làm động tác nhường nhau, chuyển sang miếng mực khác, chờ Thẩm Thạc gắp món ăn lên, bỏ vào trong chén, trong lúc lơ đảng ngẩng đầu, mới phát hiện Đào Y trước mặt vòng vèo miếng mực cay, tiếp theo là len lén quan sát cô theo bản năng, mới phát hiện hiện tượng ở trên, sau đó nhận định Đào Y không ăn cay.
Nhưng loại chuyện không có việc gì liếc trộm người khác cũng không xem như chuyện mắt mặt, nhất là thời khắc mấu chốt gió thổi cỏ lay ở đây, mọi người rất nhạy cảm với động tác của anh và Đào Y, nếu anh thật sự nói là trong lúc vô tình phát hiện, nhất định sẽ làm mọi người hiểu lầm anh có suy nghĩ gì không an phận với tiểu cô nương chi muốn người ta.
Cho nên, chỉ trong mấy giây, Tham mưu trưởng Thẩm đưa ra phán đoán, dứt khoát đổi khẩu cung.
Chỉ là, mặc dù không phải chiến trường, tiểu nha đầu trước mặt và người nhà cùng luôn đánh bất ngờ, từ trước đến nay Tham mưu trưởng Thẩm suy nghĩ kín đáo chiến thuật cao siêu vẫn lộ ra chân tướng.
Khúc nhạc đệm nhỏ không tạo thành ảnh hưởng gì với bạn học Đào Y, lại khiến Thẩm lão gia cực kỳ hài lòng.
Truyện được đăng tải duy nhất tại diễn@@Đàn@@le@@quydon
Từ trước đến nay Thẩm lão gia thi hành nguyên tắc làm việc phải nhanh, chính xác, ngoan, nhưng chuyện tình cảm lại không gấp được. Ông cảm giác tìm tòi cậu con trai thứ Ba này dường như mở ra mấu chốt, cần phải từ từ hướng dẫn, tránh nóng vội làm anh ghét, ngược lại hoàn toàn.
Vì vậy, còn lại thời gian ăn cơm, Thẩm Thạc ăn rất yên ổn.
***
Hôm sau, Thẩm lão gia vốn đề nghị Thẩm Thạc dẫn Đào Y đi Cố Cung chơi, Đào Y lấy cớ nói mình không thoải mái, Thẩm lão gia quan tâm mấy câu, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt.
Đào Y lừa gạt Thẩm lão gia được ở nhà họ Thẩm làm trạch nữ.
Mà Thẩm Thạc lại biết tiểu nha đầu này nhất định vì leo Trường Thành bị trắng biến thành đen dạy dỗ, chết sống không muốn ra cửa. Anh không vạch trần, bản thân mừng rỡ thanh nhàn. Khó có được một ngày không có chuyện gì như thế, anh đều ở nhà cầm Tôn Tử binh pháp nghiên cứu một lần.
Đào Y cũng không phải không làm chuyện gì trong phòng. Trải qua một ngày nghiêm túc nghiên cứu và suy tư, cô cho là nếu muốn Thẩm Thạc thích mình, trước tiên phải hiểu rõ con người của anh. Muốn hiểu con người của anh, thì phải hiểu nghề nghiệp của anh trước. Mà hiểu rõ nghề nghiệp của anh, chính là nội dung liên quan đến tham gia quân ngũ, cô phải tra tài liệu.
Vì vậy, Google có trăm trình độ kiến thức quân sự, thấy những cấp bậc a chức danh gì gì đó, đầu óc của Đào Y choáng váng.
Tải những kiến thức quân sự xuống, Đào Y tính sau này từ từ nghiên cứu, nhưng lại sợ tính tình của cô nhanh quên ngày sau sẽ quên nghiên cứu, cô bất đắc dĩ gọi điện thoại cho anh họ Cốc Bình Xuyên của mình, muốn hỏi có biện pháp nhanh chóng hiểu rõ quân nhân hay không.
Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã được nhận, trong loa truyền ra giọng nói ý cười từ tính: “Alo? Đây là di động của Cốc Bình Xuyên, xin hỏi ngài có quan hệ thế nào với anh ấy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT