Ban đêm đen kịt giống như con mực phun ra mực nhuộm đen, Đào Y mềm mại lăn lộn trên giường lớn, “Ầm ——” kết kết thật thật ngã xuống mặt đất, mặc dù có thảm Ba Tư thật dầy lót, vẫn lôi cô ra khỏi giấc mộng.

Đào Y dụi dụi mắt, đợi ánh mắt thích ứng với bóng tối, cô nhìn quanh một vòng, nhìn trang trí xa lạ, gãi gãi đầu, không rõ chân tướng lắc lư đầu, không chút để ý từ dưới đất bò dậy, ra cửa quẹo phải đi toilet.

Từ toilet ra ngoài, Đào Y vô tri vô giác lắc lư từng bước quẹo phải trở về phòng ngủ.

Đến trước cửa, cô nhìn cửa đóng lại nhức đầu —— Oa? Ta đóng cửa lại lúc nào hả?

Không muốn dùng đầu bị ngấm rượu cồn để suy nghĩ nhiều, cô vặn mở tay nắm cửa hình cầu, từng bước lảo đảo đi vào cửa, ngã lên chiếc giường lớn.

Ưm, thứ gì cứng như vậy, các cằm của cô.

Đào Y hơi nhíu mày, muốn ngẫm nghĩ, nhưng mà lần lượt bị sâu ngủ quấy rối, ngáp một cái, tạp ba tạp ba miệng sa vào ngủ mê man.

Đào Y nằm mơ, trong mơ là một hôn lễ, cô mặc lễ phục dâu phụ, bưng mâm anh đào u oán ở trong góc, cầm quả anh đào lớn cỡ ngón cái “A ô” một tiếng cho vào trong miệng.

Cô liếm a liếm a, cắn a cắn a, lại liếm a liếm a...

Ưm —— này anh đào sao không có mùi vị đây?

“Hí ——” Thẩm Thạc nhíu lông mày thành chữ xuyên, tay của anh vô ý thức vung trước ngực, ba một tiếng, bàn tay đánh vào vật gì.

Nửa mê nửa tỉnh, bàn tay của anh vuốt vuốt cái đồ đó—— trơn bóng, mềm mại, hơi mát mẻ...

Loại hơi lạnh này đúng lúc thấm hút phần nóng rang trên người của anh, chỉ tiếc, thật sự quá ít, gì đó quá nhỏ gần sát cơ thể của anh.

Anh không thỏa mãn, tay giống như tự mình ý thức từ từ trượt xuống, trượt một đoạn ngắn, lại giống như có thứ gì trở ngại tiến trình của tay.

Trong giấc mộng anh mới giản mi ra lại nhíu lần nữa, không kiên nhẫn lầm bầm...”Đâm nữa ——” anh quả quyết xé toang tầng trở ngại kia.

Chạm tay lần mò mặt ngoài tơ lụa mát mẻ, anh hài lòng hơi nhếch khóe môi.

Yêu thích không buông tay, Thẩm Thạc lấy tay ma sát thứ đó nhiều lần, càng sờ, cơ thể lại càng nóng rang mãnh liệt, cộng thêm con muỗi đáng chết kia vẫn tiếp tục đốt trên đỉnh hồng ở ngực của anh, đáy lòng của anh lại sinh ra loại dục vọng kỳ quái.

Càng ngày càng không đủ với đụng chạm thân thiết trên tay, anh lật người đè đồ đó ở dưới, chỉ quấn quần lót trên người, tay chân từ từ ma sát.

Quả Đào đang ăn anh đào ở trong mộng, “Bùm ——” bầu trời đột nhiên nện khối bánh thịt lớn xuống, lại là bánh thịt nặng nề, hung hăng áp đảo cơ thể nhỏ bé của cô té xuống đất.

Bánh thịt kia lại còn sống, mở miệng to a ô cắn lên miệng của cô.

MD, Quả Đào nói tục thô bạo ở trong mộng, tạo phản tạo phản, vậy mà bánh thịt lại ăn thịt người.

Quả Đào tức sùi bọt mép, không hề nhượng bộ, a ô cắn lên đôi môi của bánh thịt, xé rách ra.

Môi của Thẩm Thạc bị thứ gì đó anh đang liếm láp phản cắn lại, anh buồn bực hừ lạnh, không cam lòng yếu thế cũng bắt đầu gặm nuốt lại...

***

Cháu gái Triệu U của Thẩm Thạc muốn chạy bộ buổi sáng, đi qua trước cửa phòng ngủ của Thẩm Thạc, đang muốn chạy chậm qua, nhưng lại hơi sửng sốt—— oa? Chú Ba làm sao mở cửa ngủ?

Tò mò nghiêng đầu nhìn lên, Triệu U lập tức hóa đá tại chỗ.

Cậu Hai Thẩm Lịch của nhà họ Thẩm dậy sớm đi nhà cầu híp mắt quan sát, ngắm cháu gái Triệu U duy trì tư thế chạy bộ kỳ quái đứng một mình nghiêng đầu xem xét phòng của Thẩm Thạc, anh đánh ngáp to, cười ha hả nói: “Hét, Tiểu U, con luyện yoga? Ai, con động như vậy không chuyên nghiệp? Vậy mà Kim Kê Độc Lập* trước cửa lão Tam, oa ha ha, thật sự làm cho...”

* Kim Kê Độc Lập: gà vàng đứng một mình.

Chữ “Cười” còn chưa phun ra, anh cũng đứng bất động tại chỗ, trợn tròn mắt.

Hồi lâu, Triệu U phản ứng kịp lập tức trở về phòng cầm điện thoại, giống như trận gió trở lại trước phòng Thẩm Thạc chụp hình lưu lại bằng chứng, sau này thuận tiện làm vật uy hiếp với anh tốt hơn.

Mới vừa chụp hai tấm, chỉ thấy Thẩm Lịch cũng trở về phòng cầm DV, nhắm ngay hai người trên giường mà chụp hình.

Triệu U chụp mười mấy tấm chứng cứ phạm tội, lập tức gọi điện thoại cho thân bằng hão hữu ở Thẩm Trạch hôm nay:

“Alo? Cô cô, người đến trước phòng của chú Ba, có trò hay xem.”

“Tiểu Dục, ai nha, thật ngượng ngùng quấy rầy cậu sáng sớm tân hôn, tôi đã nói với cậu, cậu đến trước phòng của chú Ba, bảo đảm cậu không thua thiệt. Đúng vậy, đến đây đi đến đây đi, đừng nói nhảm.”

“Ông nội Thẩm, ngài mau đến trước phòng của chú Ba, chuyện tốt mà ngài mong đợi năm sáu năm thật sẽ thành.”

“Alo? ...”

Ba lạp ba lạp...

***

Thẩm Thạc bị âm thanh chói tai hỗn tạp cải vả.

Anh từ từ mở mắt, ngó đầu về chỗ phát ra âm thanh, lập tức nghi ngờ trợn to hai mắt.

Già trẻ nhà họ Thẩm từng người tụ trước phòng của anh với gương mặt quỷ dị nhìn anh, giống như nhìn kỳ quan thế giới, khiến cả người anh không được tự nhiên.

Anh chợt nhớ mình ngủ trần truồng, lấy phát hiện mức độ mát mẻ của cơ thể để phán đoán, anh nhất định giữ chăn bị đá đi.

Anh bận rộn kéo chăn, trong nháy mắt cúi đầu, chợt dừng lại động tác, ánh mắt trừng còn lớn hơn chuông đồng, bất khả tư nghị nhìn cơ thể mềm mại trong ngực, rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, hiểu nguyên nhân người nhà họ Trầm đứng ở đây.

Mặc kệ vì sao cô gái lại xuất hiện trên giường của anh, sợ nhiều người thấy nửa người lõa thể của cô, anh lập tức kéo chăn qua bên cạnh, che lại cơ thể mềm mại trong ngực. Sau đó, anh vẫn trấn định đứng lên, dùng chăn vây quanh, ngồi ngay ngắn trên giường, lạnh lùng mở miệng: “Rất đẹp mắt sao?”

“Ha ha...” “Hô hô...” Mọi người thiên hình vạn trạng, duy nhất không thay đổi đều là cười ha hả.

Thẩm lão gia - gia trưởng nhà họ Thẩm bước lên trước một bước, mặt nghiêm túc nói với Thẩm Thạc: “Là quân nhân, có sẵn tư tưởng quan trọng nhất là gì?”

“Bảo vệ quốc gia.” Thẩm Thạc rõ ràng.

“Rất tốt,“ Thẩm lão gia gật đầu, “Vậy là người đàn ông cần có tố chất cốt lõi gì?”

Thẩm Thạc vẫn bình tĩnh như cũ nói: “Trách nhiệm.” Trong lòng lại dâng lên dự cảm xấu.

Thẩm lão gia hài lòng vuốt râu, ánh mắt càng phát sáng mạnh mẽ như cũ, thấy thái dương củaThẩm Thạc thình thịch rạo rực.

Lão hồ ly tính kế anh, loại cảm giác này thật không tốt.

Quả nhiên, Thẩm lão gia ra lệnh: “Một tiếng sau báo cáo kết quả con cần chịu trách nhiệm với ta, thuận tiện viết báo cáo tư tưởng ba nghìn chữ.”

Thẩm lão gia xoay người rời đi, “Đóng cửa.”

Một đám người vẻ mặt khác nhau nhìn anh sau cùng, mỗi người đều trở về ổ, mỗi người làm mỗi chuyện.

***

Thẩm Thạc cúi đầu ngó tiểu nha đầu vẫn còn ngủ say sưa, cau mày, phiền não gãi đầu, hơi bồn chồn làm sao lại uống ít rượu, tỉnh dậy, trên giường của anh xuất hiện thêm một người sống.

Nếu là người không quen biết thì thôi, anh sẽ cho là ông cụ nhà anh cố ý đưa thiêu thân đến, cho hạ bộ của anh. Nhưng cô gái này rõ ràng là dâu phụ của cô vợ mới của Thẩm Dục cháu anh.

Hôm qua anh còn đi sân bay đón nha đầu này.

Một người tùy tiện, ngay cả thời gian hôn lễ cũng có thể lầm, hoàn toàn không có dáng vẻ tâm nhãn gì. Hơn nữa, hôm qua hai người là lần đầu tiên gặp mặt, trước đó ông cụ cũng không biết cô, hiển nhiên đây là Ô Long, không phải là âm mưu.

Thẩm Thạc lại gãi đầu, đang suy nghĩ nên mặc quần áo tử tế trước, sau đó nghĩ biện pháp, tiểu nha đầu đang ngủ an ổn lại từ từ mở mắt.

Cô mê hoặc liếc anh, như không có chuyện gì liếc mở mắt, nhắm mắt lại, không lâu sau chân mày nhỏ nhíu lại, bỗng nhiên mở mắt, nghi ngờ đưa mắt ném trên người anh... Nhìn hồi lâu, ánh mắt bỗng nhiên trợn to, bất khả tư nghị nhìn trên người của người đàn ông tuấn tú, ngồi ngay ngắn trên giường, mặt chính trực không hề có vẻ mặt bỉ ổi nhìn cô.

Đào Y dừng lại, cúi đầu vén chăn lên nhìn áo ngủ của mình —— ách, thất linh bát lạc, vô cùng thê thảm.

Chẳng lẻ, cô bị gì kia rồi hả?

Nhưng... Cô căn bản không đau.

Kỳ quái.

Nhưng, mặc kệ có ẩn núp thành công hay không, lễ nghi này lúc nào cũng phải đòi lại.

Ừ, còn phải ôn hòa đòi nợ.

Cô hít thật sâu, muốn nhịn xuống một bụng đầy tức giận, rồi lại chết sống nhịn không được, “Tôi lau, anh rốt cuộc đã làm gì với tôi?”

Thẩm Thạc nhức đầu nhìn cô, trên mặt vẫn lạnh nhạt, giọng nói rất trấn định giải thích: “Về chuyện vì sao cô xuất hiện trên giường của tôi...”

“Tôi ở trên giường của anh?” Đào Y rất nóng nảy, rề rà bò ngồi dậy, chăn lặng lẽ chảy xuống khỏi đầu vai của cô, cô lại không phát hiện, chỉ vào giường bên dưới, phồng má, vốn ánh mắt không nhỏ khi trừng lại càng ngọt ngào, “Anh trợn to hai mắt nhìn, đây rõ ràng là giường của tôi, vì sao có thể là giường của anh?”

Thẩm Thạc liếc ** trước ngực của cô, lúng túng dời tầm mắt, rất là nghiêm túc đàng hoàng nói: “Mời cô nhìn thật kỹ giường này.”

Đào Y nhăn mặt cau mày, vốn không muốn nhìn, nhưng vẫn cúi đầu liếc mắt nhìn ——chăn ngụy trang, khăn trải giường màu xanh quân đội.

Ách... Giống như, thật sự không phải giường mà tối qua cô đã ngủ.

Cô lại len lén liếc nhìn trang trí bên trong phòng một lần, trán từ từ rỉ ra mồ hôi lạnh dầy đặc. die~ndan~lequy~~don

Thẩm Thạc nhìn ra nha đầu này đã rõ ràng vấn đề căn phòng của ai, hơn nữa rõ ràng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cùng với nguyên nhân gây ra, lại nghĩa chánh ngôn từ nói: “Chuyện biến thành dạng này, chúng ta đều hồ đồ, nhưng, xét thấy chuyện này lại bị tất cả mọi người trong nhà chúng ta biết, chúng ta nhất định phải lập chiến lược, hoạch định chiến thuật, từng bước từng sung mà trụ, giải quyết vấn đề.”

Đào Y vừa nghe, đau đầu —— người nhà của anh cũng biết? Vậy nói cách khác, Tiếu Tiếu, Diệp Lạc và Lâm Lâm cũng biết. Nguy rồi, lúc này toi rồi. Cô không có cách nào lăn lộn trong phòng của chị em.

Nhưng mà, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cô làm sao tỉnh dậy, đã di chuyển đến đây?

Mộng du? Không thể nào. Cô không có tật xấu này.

Bị người tính toán, di chuyển qua đây? Không thể nào. Nhà họ Thẩm đâu có người nhàm chán như vậy.

Hoặc là, là người đàn ông trước mắt này tự mình làm ra chuyện tốt?

Đào Y liếc anh giống như xem xét kĩ ——đường cong cương nghị buộc vòng quanh khuôn mặt hoàn mỹ của anh, mi tựa như núi xa, mắt như hoa đào, con ngươi sâu thẩm, lỗ mũi thẳng đứng, môi mỏng như dao gọt... Tổng thể mà nói, rất tuấn tú. Hơn nữa, mấu chốt là gương mặt chính khí đang phốc phốc tỏa ra ngoài, căn bản không giống loại người sẽ làm ra loại chuyện xấu xa này.

Như vậy, chuyện này cuối cùng làm sao phát sinh?

Đào Y rất hoang mang, nghe lời anh vừa mới nói, hiển nhiên đã nghĩ xong đối sách. Vì vậy cô tạm thời nhịn xuống tức giận, nhướng mày xem xét Thẩm Thạc, nghe anh lập ra chiến lược chiến thuật gì.

Sống lưng của Thẩm Thạc rất thẳng tắp, không hề để ý lồng ngực của mình bị Đào Y nhìn hết sạch, dùng giọng nói lạnh lùng hỏi: “Cô tên là Đào Y đúng không?”

Đào Y gật đầu, khí thế vừa rồi đã tan mất.

“Cô thích tôi sao?” Thẩm Thạc mặt không thay đổi hỏi ra những lời này.

“Đùa gì thế?” Đào Y khí thế trở về, lập tức xù lông, “Hôm qua chúng ta mới quen, tôi cũng không phải hoa si, làm sao có thể thích anh? Huống chi, anh còn là chú của Thẩm Dục, sau này cũng là chú của Tiếu Tiếu, tôi làm sao có thể thích một người đàn ông già.” Thật là tự đại cuồng! Đào Y cô không phải là không ai muốn, làm sao có thể thuận theo!

Người đàn ông già? Anh đã đi vào hàng ngũ người đàn ông già sao?

Thẩm Thạc nhíu chặt lông mày, bày tỏ rất bất mãn với cái từ này, “Năm nay tôi 30 tuổi, mạo muội xin hỏi Đào tiểu thư bao nhiêu xuân xanh?”

Đào Y rất tự hào nói: “Tôi mới 22, làm sao? Lớn hơn tôi tám tuổi, còn không thừa nhận mình là người đàn ông già sao?”

Mới tám tuổi mà thôi, anh mới không thừa nhận mình là người đàn ông già đây.

Thẩm Thạc nhịn xuống kích động muốn vò khuôn mặt như hoa kiêu ngạo của cô, quyết định không không chấp nhặt với tiểu nha đầu, bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Rất tốt, tôi cũng không thích Đào tiểu thư.”

Đào Y nhíu mi, lại xù lông, “KAO, anh không thích tôi thì không thích tôi đi, tôi cũng không xin anh thích tôi. Anh nói lời này có ý nghĩa?”

Lần đầu tiên gặp có người nói với cô không thích anh, không thích thì không thích đi, trực tiếp quay đầu đi là được, làm gì nói ra lời nói ác độc. Như vậy cũng tốt giống như có người đi mua trái cây gặp phải nước trái cây, người ta có lòng tốt để bạn nếm thử mùi vị, bạn a ô a ô ăn vài miếng, sau đó tạp ba tạp ba miệng nói, ai nha, trái cây này quá chua, không thể ăn không thể ăn. Ăn không ngon bạn còn ăn, khiến người trông ngóng bên cạnh sợ hãi giơ chân không trước, rồi quay đầu đi.

Đào Y không phục, âm thầm đánh giá: ghét nhất loại người lời nói ác độc, không nhân phẩm nhất.

Thẩm Thạc coi thường lời của Đào Y, gọn gàng dứt khoát nói: “Chúng ta không có tình cảm với nhau, nhưng người nhà của tôi không cho là như vậy. Cho nên, chúng ta cần lập ra liên minh mặt trận thống nhất kháng hôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play