Biết Thẩm Thạc có thể từng có quá khứ, mà anh vẫn khắc cốt minh tâm quá khứ này, mặc dù Đào Y giống cô gái tùy tiện lạc quan thì vẫn không tránh được trong lòng có vướng mắc.
Có mấy người không hy vọng nửa kia của mình chưa từng có quá khứ, từ đầu đến cuối chỉ thuộc về mình, mình là duy nhất tuyệt đối trong lòng anh ta?
Đào Y chỉ là cô gái hai mươi hai tuổi ra đời không sâu, mặc dù người từng theo đuổi cô không ít, cô thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến chân chính nên phương diện tình cảm vẫn là tay mới. Tay mới, không khỏi hơi không tự tin với tình cảm, có chút lo được lo mất.
Mặc dù tin tưởng Thẩm Thạc sẽ không lừa gạt cô, trong lòng Đào Y vẫn hơi ê ẩm chát chát.
Đào Y nói xong mấy câu kia với Cố Sắt, vì không quấy rầy Thẩm Thạc nghỉ ngơi, vẫn là đợi bên ngoài phòng bệnh.
Lúc đi ra ngoài thì phần lớn những quân nhân kia đã rời khỏi, chỉ còn lại hai người đàn ông mặc quân trang anh tuấn đứng ở đó, nhưng không có trao đổi. Một người trong đó là Hải Trường Minh, Đoàn trưởng đoàn 532.
Hải Trường Minh vừa dặn dò công việc thuộc hạ không thấy Đào Y đã đến, lúc phát hiện cô, lập tức đi đến chỗ cô, “Thấy a Thạc sao?”
Đào Y gật đầu, thần sắc trên mặt là bình tĩnh đè nén chua xót.
Hải Trường Minh chỉ khi xem như cô lo lắng thương thế của Thẩm Thạc, không nghĩ những phương diện khác. Anh thay đổi hình dáng không có yên lòng thường ngày, nghiêm chỉnh an ủi: “Em yên tâm, a Thạc chỉ là cứu người bị một cây cột đập gảy chân, tịnh dưỡng một tháng, hơn nữa bệnh viện quân khu trang bị chữa trị cao cấp, nhất định khôi phục thành hình dáng sanh long hoạt hổ lúc trước.”
Đào Y vừa vốn không quá lo lắng vết thương của Thẩm Thạc, lúc này nghe Hải Trường Minh nói, trong lòng ngược lại sợ hơn. Hơn nữa, người đàn ông này nói làm sao như vậy, cái gì “Bất quá chỉ là lúc cứu người bị một cây cột đập gảy chân”? Anh không có việc gì bị cây cột đập gảy chân thử xem? Lời nói này thật sự đáng đánh đòn.
Đào Y liếc ngang Hải Trường Minh, lười phản ứng lại anh.
Hải Trường Minh bị Đào Y liếc ngang có hơi không hiểu, thầm nghĩ chẳng lẻ cô gái nhỏ này vô cùng lo lắng thương thế của Thẩm Thạc, chuyển loại lo lắng này sang khinh bỉ anh sẽ không an ủi người? Này cũng không tốt, có tổn hại uy nghiêm Đoàn trưởng của anh, cũng tổn hại hình tượng anh cả của anh trong mắt em dâu tương lai.
“Thật, em để 120 trái tim, a Thạc nhất định không thành vấn đề. Em không tin, như thế này chờ cậu ấy tỉnh lại, anh so hai chiêu với cậu ấy, bảo đảm có thể đón lấy gần mười cái của anh.”
Đào Y cau mày, muốn nhẫn nhịn không được, nhưng vẫn tận lực bình thản nói: “Đoàn trưởng Hải đồng chí, nếu ngài khoa tay múa chân hai cái với Thẩm Thạc nữa, em tin tưởng bệnh viện sẽ cảm ơn anh vì lợi ích của bọn họ góp một viên gạch.”
“Ách, có ý gì?” Hải Trường Minh mười thước hòa thượng không hiểu.
Lúc này Đào Y thật khinh bỉ anh, “Chính là Thẩm Thạc sẽ kéo dài thời gian nằm viện, đã hiểu?”
“...” Khi làm phóng viên giải trí nói chuyện văn nghệ cong cong quẹo quẹo như vậy sao? Nói thẳng anh và Thẩm Thạc khoa tay múa chân sẽ tăng thêm thương tổn cho Thẩm Thạc là tốt rồi? Thật may là nha đầu này nhìn trúng Thẩm Thạc lòng dạ hiểm độc, nếu đổi thành anh đơn thuần ngây thơ thiếu niên vô tri như vậy... Ách, là chú ngu ngốc, kết giao không được hai ngày anh không phải bị quấn hôn mê?
Hải Trường Minh lãnh giáo Đào Y quanh co lòng vòng lợi hại, tính toán không có việc gì tận lực cách nha đầu này xa chút. Còn có, chờ sau khi cô và Thẩm Thạc kết liền cành, anh có thể phải nói một tiếng với vợ mình, cách vợ chồng phúc hắc xa chút nữa, tránh cho bọn họ rỗi rãnh không có chuyện gì làm bị bọn họ nhớ thương.
Đào Y nói chuyện với Hải Trường Minh, sau đó Cố Sắt cũng đi ra.
Cô liếc Đào Y tán gẫu Hải Trường Minh, đi thẳng đến một người lính khác.
“Chuyện ngày hôm nay, anh không cần thiết lưu tâm,“ Cố Sắt nhàn nhạt nói, “Đây là Thẩm Thạc thiếu tiểu Cầm, cũng là thiếu cả nhà chúng ta. Coi như hôm nay anh ta trả nợ tốt.”
Quân nhân này không là người khác, chính là Đoàn trưởng La Thanh đoàn 515.
La Thanh bất đắc dĩ thở dài, lời nói thấm thía nói: “Tiểu Sắt, cũng qua bảy tám năm, em làm sao còn vùi sâu vào trong ngõ cụt.”
Cố Sắt lạnh lùng nhìn La Thanh, không vui nói: “Nếu như am gái ruột của anh bị người luân gian sau đó tự sát, anh có thể canh cánh trong lòng cả đời hay không?”
La Thanh bị nghẹn, ngậm miệng lại.
Anh biết Cố Cầm bi kịch vẫn là một cây gai trong lòng Cố Sắt, thời gian càng dài, đâm vào càng sâu, đâm vào càng sâu, thì càng khó rút ra. Ra. Đến. Nhưng mà, mặc dù cây gai này đến tận xương tủy, anh cũng phải nghĩ biện pháp giúp cô rút ra. Ra. Đến. Nếu không, gai sẽ thối nát, sẽ cả đời luôn luôn đau nhói lòng của cô.
Cố Sắt vốn muốn đến đây nhìn Đào Y, nhưng vì bệnh viện quá bận rộn, cô chỉ đứng ở đó mà lập tức bị y tá gọi đi.
Sau khi Cố Sắt rời đi, La Thanh đi đến trước mặt Đào Y và Hải Trường Minh, hứu nghị nói với Đào Y: “Xin chào, tôi là La Thanh, là chồng của vị bác sĩ Cố Sắt vừa rồi. Còn có, lần này Thẩm Thạc bị thương có liên quan đến tôi.”
Trận đầu quân diễn lấy đoàn 532 thắng hiểm kết thúc, lúc Thẩm Thạc tìm được trung tâm chỉ huy đoàn 515 bắt giữ La Thanh, và vặt lộn La Thanh đang chạy trốn, đến một khu nhà xưởng bỏ hoang, quá trình đánh nhau với anh đột nhiên phát hiện cây cột sau lưng La Thanh ngã xuống, theo bản năng đụng ngã La Thanh, cứu La Thanh, chân của mình lại bị đặt dưới cây cột.
Đào Y quan sát La Thanh, cũng lễ phép cười trả lời, “Tôi tên là Đào Y, vị hôn thê của Thẩm Thạc.”
Cô vẫn giới thiệu như thế, không phải là thị uy, cũng không phải là cường điều quan hệ mình và Thẩm Thạc trước mặt chồng Cố Sắt, chỉ là nói thật, chân thật phân định nhân vật của bản thân.
“Tôi đoán là cô.” La Thanh ôn hòa cười nói.
La Thanh ôn hòa vui vẻ khiến địch ý khi Đào Y vừa nghe anh nói là chồng Cố Sắt giảm đi không ít, chỉ là, cô nghe anh nói như thế, hơi kinh ngạc. Dù sao đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, mà với cá tính của Thẩm Thạc, không thể nào trước mặt người khác tán gẫu tùy ý nhắc tới mình.
La Thanh nhìn Hải Trường Minh, tiếp tục giải thích: “Trường Minh từng đề cập với tôi một lần.”
Đề cập đến? Nhắc đến cô là nói... Cô là vị hôn thê của Thẩm Thạc, hay là gì khác? Tỷ như người thứ ba uy hiếp hạnh phúc của Cố Cầm và Thẩm Thạc?
Đào Y theo bản năng nhìn Hải Trường Minh, còn đối phương chỉ ngượng ngùng ha hả cười hai tiếng, nói sang chuyện khác: “Đào Y chạy đến đây không dễ dàng đâu? Dù sao thời gian thăm bệnh là nửa tiếng sau, nếu không ba chúng ta đi ra ngoài tìm chỗ ăn cơm tối trước đi?”
Không thấy Thẩm Thạc tỉnh lại, hơn nữa vừa mới biết chuyện tình lập lờ nước đôi như vậy, nói thật ra, lúc này Đào Y vốn ăn không vô bất kỳ vật gì.
“Không được, tôi vẫn chưa đói, cám ơn.” Đào Y hơi mệt mỏi, “Tôi muốn ngồi chờ ở bên ngoài một lát.”
Hải Trường Minh sờ sờ lỗ mũi, không thể làm gì khác hơn là kêu La Thanh đi ra ngoài lấp đầy bụng.
Đào Y ngồi trên ghế hành lang ngoài khu phòng bệnh bệnh viện, chung quanh là người thân bạn bè của bệnh nhân khác giống như cô chờ ở đây, tóp năm tóp ba tiếng trò chuyện hỗn tạp chói tai, rõ ràng hơi ầm ĩ, Đào Y lại cảm thấy những thanh âm này giống như thuốc an thần.
Lần đầu tiên bị người nói thành tiểu tam, từ trước đến nay khinh bỉ nhất Tiểu Tam nên Đào Y cực kỳ khó có thể tiếp nhận, nếu không phải cô coi như tĩnh táo cũng tương đối lý trí, cô có lẽ sẽ kéo Thẩm Thạc lên để hỏi cho đến tột cùng ngay tại chỗ.
Mũ Tiểu Tam này vô cùng nặng nề, cô đảm đương không nổi.
Cô tin tưởng Thẩm Thạc có cảm tình với cô, nhưng tình cảm này rốt cuộc có bao nhiêu, cô lại không có đầu mối nào, cũng không có tự tin. Dù sao cũng là cô thích anh trước, là cô quấn anh, dây dưa phiền anh, anh mới quay đầu lại nói thích cô. Hơn nữa, cũng chỉ là thích cô mà thôi.
Anh nói muốn kết hôn với cô, lý do anh là quân nhân, không có bao nhiêu thời gian nói yêu thương với người nghề nghiệp khác, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng. Lúc ấy mặc dù cô tức giận nhưng không có ngẫm nghĩ, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là anh bị người nhà của anh bức hôn, chỉ muốn tìm người ứng phó với bọn họ, mà cô đúng lúc phát sinh chuyện Ô Long với anh nên bị người nhà của anh thấy, anh khẫn cấp lấy cô ra là thích hơn hết rồi.
Chỉ là, tại sao anh không tìm Cố Cầm đây? Theo cách nói của Cố Sắt, hai người bọn họ cũng rất yêu nhau mới đúng.
Nghĩ đến Thẩm Thạc yêu nhau với người phụ nữ khác, tâm Đào Y như bị người dùng Tú hoa châm chích tế tế mật mật, đau đến thấu xương, muốn kêu, rồi lại giống như ăn hoàng liên kêu cũng kêu không ra được.
Nửa tiếng, một giây như một năm.
Khi đến giờ có thể thăm bệnh nhân, Đào Y hơi chần chờ, không biết chuyện gì xảy ra rốt cuộc xoay người đi ra ngoài bệnh viện.
Cô không phải trốn tránh, chỉ là khát nước đi mua chai nước uống mà thôi.
Đào Y nghĩ như thế.
Chẳng qua là, vì sao tốc độ đi bộ sánh ngang chạy chậm, mà tốc độ đường về của cô có thể so với ốc sên?
Đào Y lề mề trở lại phòng bệnh 302, vừa muốn đẩy cửa đi vào, nghe giọng nữ mát mẻ lạnh nhạt trong phòng bệnh nói: “Thẩm Thạc, nếu tôi cho anh biết tiểu Cầm không chết, bây giờ cho anh cưới nó, anh có bằng lòng hay không?”
Là Cố Sắt?
Đào Y ngẩn người, tiến tới vì câu hỏi mà khẩn trương.
“Cô ấy thật... Còn sống?” Thẩm Thạc hơi kinh ngạc, trong giọng nói mang theo bi thương mừng rỡ cùng sợ thất vọng không thể tin.
“Đúng, em ấy còn sống.” Cố Sắt trả lời mang theo đè nén bi thương và tức giận lạnh nhạt, “Như vậy, anh nguyện ý cưới tiểu Cầm sao?”
Trong phòng bệnh chợt lâm vào tĩnh mịch làm người ta khủng hoảng.
Đào Y đứng bên ngoài, tâm dẫn lên cổ họng, muốn xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này, bước chân lại giống như bị đinh thép đóng trụ, vô luận như thế nào đếu không kéo ra.
Không biết qua bao lâu, Đào Y nghe Thẩm Thạc nghiêm túc trịnh trọng nhưng hơi xin lỗi nói: “Tôi không thể cưới cô ấy.”
Đào Y sửng sốt, tiếp theo cả ngươi giống như gắn khí cầu buông lỏng xuống.
“Hừ, là ngại em ấy bẩn sao?” Giọng nói Cố Sắt trở nên băng hàn thấu xương.
“Không phải,“ Thẩm Thạc nói, “Chẳng qua là tôi đã có vị hôn thê, tôi phải phụ trách với cô ấy.”
“Còn Tiểu Cầm đây?” Giọng Cố Sắt đã bén nhọn, “Nếu không phải năm đó anh không kịp thời chạy đến, em ấy cũng không đến nổi biến thành như vậy. Anh biết không? Bây giờ em ấy... Bây giờ em ấy...”
Thẩm Thạc âm sắc càng trầm thấp khàn khàn, “Thật xin lỗi. Tôi không thể cưới Tiểu Cầm, chỉ có thể chăm sóc cô ấy. Dù cho cả đời.”
“Muốn hưởng tề nhân chi phúc?” Cố Sắt hừ lạnh, “Nếu như anh nói vị hôn thê biết anh đã từng làm hại một cô gái bị người luân gian, anh nghĩ cô ta sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa, người kia đã từng là thanh mai trúc mã của anh.”
Thẩm Thạc trầm mặc, trong phòng bệnh lại lâm vào tĩnh lặng hít thở không thông.
Đào Y biết lúc này mình không thích hợp đi vào, cũng biết không nên nghe lén, chẳng qua là cô không thể thấy người trong lòng cô bị ủy khuất.
Vì vậy, cô đẩy cửa ra, không lễ phép chen miệng nói: “Tôi sẽ cùng anh ấy chăm sóc Cố Cầm cả đời.”
Chồng tương lai của cô phạm sai lầm, cô nguyện ý cùng anh gánh vác, chồng tương lai của cô thiếu nợ, cô và anh cùng hoàn trả.
“Y Y?” Thẩm Thạc thấy Đào Y hơi kinh ngạc, nhưng chỉ là trong chốc lát, anh đoán ra chắc là vợ chồng Hải Trường Minh thông báo cô đến. Hơn nữa, từ khi cô xuất hiện, cùng với lời cô mới nói, Thẩm Thạc đã hiểu Đào Y hoặc nhiều hoặc ít biết chuyện của anh và Cố Cầm, hơn nữa tạm thời không tức giận.
Áp lực và gánh nặng trong lòng anh vừa rồi giống như vì lý giải của cô mà lập tức giảm bớt không ít, tâm tình chưa từng có một khắc bình thản giống như bây giờ như vậy.
“A? Cô và Thẩm Thạc cùng chăm sóc Tiểu Cầm? A!” Cố Sắt không ngờ cô gái nhỏ này có tâm kế như vậy, cô nghe nói thế chẳng những không cãi lộn giải trừ hôn ước với Thẩm Thạc ngược lại muốn đồng tâm hiệp lực với anh ta.
Này thật đúng là tiết mục nhất xuất cầm sắt hòa minh chim cá tình thâm.
Nếu như nhân vật bi thương không phải em gái ruột của mình, chắc chắn cô sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi bọn họ. dđ#%lế!#$42quy#2don
“Tốt lắm.” Cố Sắt nói tiếp, “Nếu Đào tiểu thư nguyện ý, như vậy một thời gian ngắn hoan nghênh cùng Thẩm Thạc đến nhà tôi gặp Tiểu Cầm.”
Có rất ít cô gái trẻ tuổi như thế nguyện ý cả đời chăm sóc người yêu mối tình đầu của chồng mình, cô không tin Đào Y thật sự có thể rộng lượng đến loại trình độ này.
Cố Sắt dù sao cũng là bác sĩ, mượn lý do kiểm tra phòng để nói chuyện riêng tư với Thẩm Thạc như vậy đã là cực hạn “Lười biếng”, thuận tiện hạ lời mời Hồng Môn yến sau đó giận dữ rời khỏi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Thạc và Đào Y, hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì, mỗi người đều có tâm sự, cũng đều không biết làm sao phá bỏ trầm mặc.
Hồi lâu, vẫn là Thẩm Thạc mở lời đầu tiên, “Cố Cầm là của anh... Ừ, nói thế nào đây, thanh mai trúc mã. Thẩm gia chúng ta và Cố gia là thế giao, ông nội của anh qua đời và ông nội Cố là chiến hữu trận doanh trên chiến trường, mà ba anh và bác trai Cố cũng là chiến hữu trận doanh. Từ nhỏ Cố Cầm đã thân thiết với anh, mọi người cho là hai chúng ta có ý tứ với nhau, tính để cho chúng ta kết thành duyên tần tấn. Anh chỉ xem Cố Cầm là em gái, lúc ấy tình cảm không thông suốt, cũng không biết cô ấy đáp lại tâm ý của anh. Vì trốn tránh đính hôn, anh đã tự mình tham gia quân ngũ.”
Thẩm Thạc khó được nói một hơi nhiều lời như vậy, giọng nói vẫn bình tĩnh, giống như là ở tự thuật một chuyện xưa xa xôi, dđ#%lế!#$42quy#2don chẳng qua là Đào Y có thể nghe được, ở trong đó có thâm trầm khổ sở và tự trách.
Tiếp đó, Thẩm Thạc tiếp tục giải thích, anh nhập ngũ một năm kia 22 tuổi, mà Cố Cầm 20 tuổi. Mới vừa vào cái gì lúc ấy anh cũng gạt người trong nhà, mặc dù không lừa gạt được bao lâu, dù sao nhà họ Thẩm cũng là xuất thân quân nhân.
Người nhà họ Thẩm lại sợ Cố Cầm thương tâm, không có nói cho cô ấy biết Thẩm Thạc vì đào hôn chạy trốn đến bộ đội. Cho đến một năm sau, Cố Cầm kích thích anh hai của Thẩm Thạc hỏi thăm được anh đi đâu, chỉ một mình vác hành lý chạy đến bộ đội tìm anh.
Anh nhìn thấy Cố Cầm, mặc dù vẫn không hiểu chuyện tình cảm, nhưng cũng từ người khác cười đùa trêu ghẹo cảm giác được có lẽ Cố Cầm không đơn giản chỉ xem tình cảm với anh là anh cả như vậy, vì vậy đến chỗ đất trống nói rõ với Cố Cầm anh chỉ xem cô ấy là em gái, không có tình yêu nam nữ, cũng không muốn kết hôn với cô ấy.
Khi đó Thẩm Thạc không biết những lời anh nói không muốn kết hôn với Cố Cầm này hung hăng đả kích Cố Cầm, đưa đến Cố Cầm sau này, anh sẽ không một mình huấn luyện trong bộ đội.
Buổi tối hôm đó, anh nhận được điện thoại của Cố Cầm gọi đến. Khi đó, điện thoại di động của bọn họ cũng bị trưởng lớp cầm, bình thường không thể tùy ý sử dụng. Chẳng qua là ngày đó, vừa vặn là thời gian một tháng một lần có thể dùng công cụ truyền tin để trò chuyện với người nhà, mỗi người chỉ có nửa tiếng, anh mới vừa mở máy không đến hai phút, điện thoại đã gọi vào.
Giọng nói của Cố Cầm rõ ràng mang theo men say, cô nói cô ở quầy rượu XX thành phố N, nếu anh không chạy đến, cô sẽ đi cùng người đàn ông khác, để cho anh hối hận cả đời.
Lúc đầu Thẩm Thạc còn tưởng rằng cô đang nói đùa, đang muốn nói với cô mấy câu liền cúp điện thoại, lại nghe được giọng nói thúc giục của người đàn ông xa lạ trong điện thoại. Anh nhất thời có dự cảm xấu, lập tức dặn dò cô nán lại tại chỗ, ngàn vạn lần đừng tùy ý rời khỏi với người khác, bỏ chạy đi đến trưởng lớp xin nghỉ.
Xin nghỉ không phải là một chuyện dễ dàng, hơn nữa với một tân binh mới nhập ngũ một năm. Trưởng lớp không phê chuẩn ngày nghỉ quyền lợi trọn vẹn, anh vốn là nên chạy đi tìm Đại đội trưởng, chỉ là thời gian cấp bách, anh lên tiếng chào hỏi lớp trưởng La Thanh, nói cho dù trở lại xử lý anh, anh cũng phải đi nội thành thành phố N.
Chỉ là, anh vội vội vàng vàng chạy đến đó, Cố Cầm đã không ở quầy rượu. Anh hỏi phục vụ có từng thấy một cô gái dáng dấp rất thanh lệ, ăn mặc dáng vẻ học sinh. Thật may là trong quán rượu có rất ít người ăn mặc học sinh, phục vụ khắc sâu ấn tượng với Cố Cầm, nói cho anh biết Cố Cầm bị bốn người đàn ông trẻ tuổi dẫn đi. Lúc ấy, anh còn tưởng rằng Cố Cầm là đi cùng bọn họ, không có ngăn cản.
Thẩm Thạc hỏi rõ phương hướng, chỉ là chỉ có một đầu mối phương hướng, anh làm sao có thể tìm được một người không có hành tung ở thành phố N lớn như thế? Thẩm Thạc tìm suốt đêm, vẫn không tìm được Cố Cầm.
Bất đắc dĩ, anh gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng gọi điện thoại nói rõ tình huống đại khái với bộ đội, mình ở lại thành phố N = tiếp tục tìm người.
Sáng ngày thứ ba, Cố Sắt đột nhiên đến thành phố N, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thạc đã hung hăng quăng cho anh một bạt tay. Sau đó giọng nói run rẩy nói, Cố Cầm bị người từ quầy rượu mang đi sau, luân gian rồi.
Cả đời Cố Cầm đã bị phá hủy, cũng là vì duyên cớ của anh.
Cố Sắt là đến đưa Cố Cầm về nhà.
Lúc tìm được Cố Cầm, cô đang quần áo xốc xếch thần trí mơ hồ vùi trên giường lớn khách sạn, cô ấy bị cường bạo lộ một ngày hai đêm, dáng vẻ hoạt bát thanh lệ xưa nay đã xốc xếch tiều tụy không hình dung nổi.
Thẩm Thạc rất hối hận, lại vô năng vô lực.
Cùng Cố Sắt đưa Cố Cầm về nhà họ Cố thành phố B, hai anh trai của Cố Cầm biết chuyện này tức giận trên đầu của Thẩm Thạc, hung hăng đánh anh một trận, đánh anh sưng mặt sưng mũi trầy da sứt thịt. Người nhà họ Thẩm thấy Thẩm Thạc bị đánh thành như vậy, hai anh lớn của Thẩm Thạc nổi giận thiếu chút nữa đánh nhau với hai anh em nhà họ Cố, chỉ là sau khi nghe chân tướng sự việc, chỉ đành nuốt khẩu khí vào trong bụng.
Sau khi Cố Cầm về đến nhà bị đưa vào bệnh viện, không qua hai ngày, đã truyền ra tin tức cô ấy tự sát.
Nhà họ Cố nói với bên ngoài, Cố Cầm vì bệnh chết bất đắc kỳ tử, Thẩm Thạc lại biết cô ấy là tự sát thân vong.
Từ đó, anh đeo trên lưng mình một gánh nặng, ôm tất cả chuyện Cố Cầm bị làm nhục và tự sát trên người mình.
Tất cả chuyện xưa không phải một mình Thẩm Thạc nói cho cô biết, Thẩm Thạc chỉ là đơn giản nói chuyện Cố Cầm tự sát, không nói chuyện cô ấy bị luân phiên. Đây là về sau Giang Hàm và chị dâu Thẩm Thạc nói cho nàng biết từng chút, chấp vá hợp lại, lòi ra chân tướng sự tình.
Ngày đó chỉ biết Cố Cầm vì Thẩm Thạc không muốn kết hôn với cô ấy mà tự sát trong lòng Đào Y ngũ vị tạp Trần, không phát biểu bất cứ quan điểm nào, chỉ là, cô hiểu ở cùng chỗ với Thẩm Thạc dường như lại tăng thêm một tầng trở ngại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT